Mục lục
[Dịch]Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Lăng từ trên cao rớt xuống, vì thương thế quá nặng, vốn muốn ngưng tụ linh lực bảo vệ mình, ai biết bởi vì gân mạch vỡ nát, linh lực có chút đình trệ, căn bản không kịp. Mắt thấy sắp ngã thành đống thịt nát thì Trọng Thiên bay tới, sau đó dang bốn cánh ra, một cánh trong đó móc lấy quần áo Lăng, mang theo hắn chậm rãi hạ xuống đất.

Tư Lăng hộc máu, chạm vô hắn một cái sẽ chết à?

Tư Lăng nằm trên đỉnh của núi thi thể Sát Thú, ói ra ngụm máu ứ trong miệng, mới cảm thấy thân thể khá hơn một chút.

Tiểu Yêu Liên bò đến trên ngực Tư Lăng, lo lắng nhìn hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc, non nớt mềm mại hỏi: "Tư công tử huynh có khoẻ không?"

Ói ra mấy búng máu, Tư Lăng cảm giác tốt hơn nhiều, gắng gượng bò dậy lấy ra mấy viên linh đan chữa thương trong túi trữ vật, tựa như kẹo đậu mà ăn vào. Kỳ thực những linh đan cấp thấp kia cũng không có tác dụng lớn với hắn, mà linh đan cao cấp thì hắn lại không có tiền thừa mà mua, cho nên không thể làm gì khác hơn là lấy đống linh đan cấp thấp còn giữ lại trước đây uống cho đủ số.

Sau khi ăn linh đan, Tư Lăng đả tọa chữa trị gân mạch tổn thương.

Đả tọa lần này chính là mất ba ngày ba đêm.

Lúc Tư Lăng mở mắt ra, quan sát bên trong thân thể, hơn phân nửa gân mạch tổn thương đều hồi phục. Kế tiếp chính là dùng linh lực chậm rãi nuôi dưỡng, tuy rằng đây là một loại phương thức chữa thương chậm chạp nhất, nhưng cũng là phương thức bảo đảm nhất. Nếu như tình hình không gấp gáp, thường thì tu sĩ sẽ chọn phương thức này dưỡng thương. Phải biết, linh đan tuy tốt, nhưng ăn nhiều sẽ sản sinh đan độc ở trong thân thể, vì thế tu sĩ lại không thể không ăn Bài độc đan (đan dược giải độc), cảm giác cứ như là cái chết tuần hoàn.

Trọng Thiên không biết đã chạy đi đâu, Tiểu Yêu Liên ngồi ở trước mặt ôm một viên linh quả gặm như chuột, nhìn thấy Tư Lăng mở mắt, lập tức vui mừng mà vứt hột đi, như một quả cầu hồng lăn lại đây, tay nhỏ tóm chặt lấy y phục của hắn, kêu lên: "Tư công tử huynh khoẻ rồi?"

Loại cao hứng xuất phát từ nội tâm chân thật của Tiểu Yêu Liên khiến Tư Lăng không nhịn được mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu của nó.

Hiếm khi Tư Lăng cười dịu dàng đến như vậy, Tiểu Yêu Liên trợn mắt lên nhìn hắn, lúc Tư Lăng thấy khó hiểu thì cô nhóc điểm ngón tay, non nớt nói: "Sau này, lúc Tiểu Hồng có thể hoá hình, Tiểu Hồng muốn biến thành cô nương có tướng mạo cỡ như Tư công tử vậy!"

". . . Hay là thôi đi." Tư Lăng đơ mặt nói.

"Tại sao?" Tiểu Yêu Liên bò đến ngồi trên bả vai Tư Lăng, lấy ra một viên linh quả gặm, vừa ăn vừa nói: "Mọi người đều nói tướng mạo của Tư công tử còn xinh đẹp hơn nữ tu, sau này Tiểu Hồng muốn làm cô nương xinh đẹp nhất, tương lai hoá hình muốn biến giống như Tư công tử vậy."

Tư Lăng đứng lên, nhìn khắp chung quanh rồi mới trả lời: "Vẻ ngoài quá xinh đẹp sẽ bị tu sĩ xấu bắt đi làm lô đỉnh nha. Ngươi biết cái gì là lô đỉnh không? Nhìn vẻ mặt của ngươi là biết ngươi hiểu được, vậy mà ngươi còn muốn loại tướng mạo này?" Cười híp mắt đe dọa.

Tiểu Yêu Liên thật không giữ nổi linh quả trong lồng ngực được nữa, linh quả lăn vòng vòng xuống khỏi ngực nó, Tư Lăng tốt bụng mà đưa tay đón được. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười xấu xa. Đe dọa đứa nhóc còn hôi sữa gì đó kỳ thực rất đáng xấu hổ, bất quá hắn cũng coi như nhắc nhở Tiểu Yêu Liên một chút. Với tính tình nhát gan của nó, nếu bị mấy tên tu sĩ hung ác xấu xa nhìn chằm chằm, không chừng cả mẩu vụn cũng bị người ta lợi dụng hết, hơn nữa đây còn là dị bảo gặm một miếng thì có thể lập tức thăng cấp đó.

"Nhưng, nhưng, nhưng mà. . . Tiểu Hồng thật sự thích mặt Tư công tử lắm.. . ." Tiểu Yêu Liên nức nở nói, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi, chìm sâu vào rối rắm giữa mỹ mạo hay là an toàn. Làm một yêu thực mang trái tim mềm yếu của thiếu nữ, mỹ mạo cũng quan trọng tựa như sinh mệnh vậy, nhưng thiên tính nhát gan lại làm nó lo lắng sẽ bị người ta bắt đi làm lô đỉnh.

"Nếu ngươi thích như vậy, ta miễn phí cho ngươi xem là được. Cho dù vẻ ngoài có tốt cỡ nào đi nữa, nhìn lâu cũng sẽ chán ngấy." Tư Lăng vô cùng hào phóng nói, "Hơn nữa, lấy tư chất của ngươi, muốn hoá hình còn không biết phải tới bao nhiêu vạn năm, vẫn còn thời gian cân nhắc xem sau này mình muốn tướng mạo gì, không vội."

"À. . ."

Nghe được Tư Lăng nói, Tiểu Yêu Liên rầu rĩ không vui mà đáp một tiếng, xem ra bị đả kích quá lớn, nhưng cũng là sự thực, không phản bác lại được.

Tư Lăng vừa nói chuyện với Tiểu Yêu Liên, vừa nhìn núi thi thể Sát thú lại mới xuất hiện trước mắt, sau đó phóng thần thức ra bên ngoài, rất nhanh liền phát hiện bóng dáng Trọng Thiên. Vẫn chạy đến ngồi xổm ở biên giới sương mù không gian như cũ -- Ơ, nó thế nhưng đang phun yêu hỏa về phía sương mù . . .

Toàn bộ không gian đột nhiên trở nên bất ổn, một loại sóng âm vô hình vang vọng ong ong ở trong đầu, thức hải đều quay cuồng, vô cùng khó chịu. Tư Lăng vội vàng ngưng tụ hồn lực để bảo vệ thức hải, sau đó bay về hướng Trọng Thiên. May là Trọng Thiên chỉ phun một ngụm yêu hỏa rồi không phun nữa, nếu không thì không gian này sẽ không chịu nổi yêu hỏa của nó rồi hủy diệt, như thế thì người trong không gian có lẽ cũng sẽ bị không gian xé thành mảnh vụn.

Tư Lăng đi tới bên cạnh Trọng Thiên, liếc nhìn địa phương bị yêu hỏa của Trọng Thiên công kích, rất kinh ngạc phát hiện đám sương mù vô hình này lại xuất hiện một thứ tương tự với vết cháy sém. Tư Lăng vừa mừng vừa sợ, lẽ nào yêu hỏa của Trọng Thiên có tác dụng khắc chế với nơi này.

"Trọng Thiên, ngươi đang làm gì vậy? Có phát hiện gì không?" Tư Lăng vừa nghiên cứu vừa hỏi.

Trọng Thiên nhảy đến trên bả vai Tư Lăng, lười biếng ngáp một cái, báo cho Tư Lăng, nó đói bụng, ăn no trước rồi mới trả lời.

Tư Lăng tạm thời chỉ có thể nén giận trở về bãi đất trống đã được dọn sạch lúc trước, nấu ăn.

Đương nhiên, trước lúc nấu ăn, Tư Lăng lấy ra một chiếc linh diệp (lá cây) ngậm vào, không thì mùi tanh hôi trong không khí thực sự là khiến người ta khó có thể chịu đựng. Tư Lăng hiện tại rất vui mừng, lúc trước ở Huyễn Thiên bí cảnh muốn vượt qua đầm lầy hôi thối nọ, thấy Trọng Thiên đặc biệt đi hái lá cây này, căn cứ vào tâm tính người nghèo nhặt được của hời, hắn cũng hái một đống lớn. Mà sau khi lưu lạc tới nơi này, lại một lần nữa chứng minh thói quen của người nghèo đúng là chuẩn bị chu đáo, giúp mình đỡ bị mùi thối trong không gian này hung ngất.

Tư Lăng lấy ra một cái nồi rồi dùng linh mễ nấu cơm, lại hầm một nồi canh xương linh quả, lại nướng nửa con yêu thú, cuối cùng làm một nồi thịt kho tàu. Nước sốt đỏ sánh đầy cám dỗ rưới lên trên cơm trắng, đặc biệt hấp dẫn, mùi thơm của linh mễ cùng hương vị của thịt kho tàu kết hợp hoà quyện với nhau, càng dụ dỗ người ta mở rộng khẩu vị.

Vì thế, đại gia yêu thú không chút do dự mà vứt bỏ thịt nướng, chuyển hướng sang phần cơm rưới nưới sốt của thịt kho tàu của Tư Lăng, tự mình ôm cả phần cơm, chổng mông ăn.

Chờ nó ăn xong một phần, mắt tha thiết mong chờ nhìn Tư Lăng, ý bảo cho thêm một phần nữa. Với cặp mắt màu tím đen tròn vo kia khiến nó trông như một con mèo nhỏ đáng yêu, người không biết tuyệt đối sẽ thấy nó đáng yêu chết đi được.

Tư Lăng rất bình tĩnh, mỉm cười nói: "Có thể nói cho ta biết vừa nãy ngươi đang làm cái gì rồi chứ? Không gian này là thời không[1] trong vết nứt không gian, hay vẫn là một cái. . . Giới tử không gian?"

[1]thời gian và không gian (ý chỉ một thế giới nhỏ)

Trọng Thiên gừ với Tư Lăng một tiếng. Vẫn luôn nhìn hai người ngầm đấu đá với nhau, Tiểu Yêu Liên tận chức mà phiên dịch, "Tư công tử, chủ nhân nói nơi này không phải thời không trong vết nứt không gian, cũng không phải Giới tử không gian, mà là một không gian do người khác mở ra. Chủ nhân nói, không gian này tên là Luyện Thi Tràng, chủ yếu là dùng để luyện chế sát khí trên người Sát Thú."

Tư Lăng có chút hiểu ra. Chả trách hơn nửa năm đến đây, hắn phát hiện thân thể Sát Thú ở biên giới không gian lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được từ từ bị tiêu hao mà hóa thành tro bụi biến mất. Thân thể ngưng tụ sát khí của chúng nó hòa vào bên trong không gian này. Nếu không gian này là do con người tạo thành, vậy bọn họ cần nhiều thi thể Sát Thú như vậy để làm gì? Luyện chế sát khí lại dùng để làm gì?

Rất nhanh, Tư Lăng nghĩ đến một khả năng -- hiến tế.

Không gian này bị biến thành một nơi luyện thi (nung luyện thi thể), đám Sát Thú này bị giết chết bởi một loại hình thức hiến tế rồi bị ném vào đây, sau đó để cho không gian này luyện chế, lấy ra sát khí trên người Sát Thú. Bởi vì là hiến tế, cho nên những sát khí bị luyện hóa so với ban đầu thì vẫn giữ vững tính tà khí nhưng tăng thêm một loại sức mạnh ăn mòn tà ác. Có lẽ, xác chết di động mà hắn nhìn thấy ở đảo trên chính là bị loại sát khí tà ác đã qua luyện hóa này gây thương tích, sau đó biến thành xác chết di động.

"Tư công tử, chủ nhân nói huynh chỉ là lỡ rơi nhầm vào nơi này, sẽ không bị không gian luyện hóa, yên tâm đi." Tiểu Yêu Liên cười híp mắt nói, Trọng Thiên coi trọng phần cơm rưới thịt kho tàu nọ, mới hiếm được một lần nói tốt với Tư Lăng.

Tư Lăng liếc nó một cái. Không cần nó nói hắn cũng đã phát hiện quy luật của nơi này, chỉ là không biết lúc nào mới có thể rời đi, hàng ngày đối mặt với một đống thi thể rất khó chịu nha.

Sau khi cơm nước xong, Tư Lăng cầm thanh Linh kiếm nhỏ trên mặt đất lên bắt đầu viết viết vẽ vẽ, thôi diễn[2] (suy tính) diễn biến của không gian luyện thi này. Hẳn là chỉ cần trăm năm, sau khi luyện hóa xong thi thể Sát Thú trong không gian, những sát khí biến dị kia có thể sẽ sinh ra một con đại Sát Ma vô cùng mạnh, đến lúc đó Sát Hải sẽ trở thành thiên hạ của Sát Ma. Nếu Sát Ma chỉ dừng lại ở Sát Hải thì còn đỡ, nếu nó rời khỏi Sát Hải, đến lúc đó sẽ khiến Giới Tu Tiên ở Nam Hải và Trung Nguyên nổi lên một trận gió tanh mưa máu.

[2]Giống như thuật bói toán, suy đoán??.

Đương nhiên, những thứ này đều là dự tính của Tư Lăng. Nếu những không gian giống như thế này ở Sát Hải không ít, có lẽ chưa tới mười năm, Sát Ma sẽ muốn xuất thế.

"Trọng Thiên, ngươi cảm thấy trong Sát Hải sẽ có bao nhiêu nơi như không gian này?" Tư Lăng suy tư xong, hỏi con yêu thú vừa ăn uống no đủ, đang ngửa bụng lười biếng tiêu cơm .

Tiểu Yêu Liên tiến đến trước mặt Tư Lăng, nhìn Tư Lăng vẽ vời, phiên dịch cho bọn họ, "Chủ nhân nói, loại không gian này ở Sát Hải hẳn sẽ không ít hơn năm cái, nếu không thì sát khí sẽ không đủ, Sát Ma sẽ không cách nào trưởng thành. Tư công tử, có phải người của ma tộc muốn tấn công nhân tộc, vì thế mới trăm phương ngàn kế tạo ra không gian luyện thi ở đây để luyện hóa sát khí?"

"Chắc là vậy." Tư Lăng tùy ý nói, nhìn thấy dáng vẻ run như cầy sấy của nó, không khỏi cười nói, "Sợ sệt như vậy làm gì? Coi như trời có sập xuống, không phải còn có chủ nhân ngươi và ta chống đỡ sao? Hơn nữa ngươi cho rằng tu sĩ trong đại lục Thương Vũ đều là ngồi không sao? Sát Ma muốn xuất thế, chắc chắc sẽ khiến cho thiên tướng thay đổi, cũng đủ khiến những tu sĩ kia cảnh giác. Đến lúc đó ắt sẽ có tu sĩ Hóa Thần kỳ lại đây kiểm tra ngăn cản. Mà giai đoạn hiện tại thì . ."

Tư Lăng sờ cằm, cẩn thận nhìn lại những thôi diễn của mình. Từ khi lĩnh ngộ thuật chế tạo phù lục phẩm, Tư Lăng cũng học được một chút thuật thôi diễn huyền ảo, tuy rằng rất đơn giản thô ráp, nhưng biết cái đại khái cũng rất có có ích .

Lại thôi diễn một lần nữa, Tư Lăng thu hồi linh kiếm, thoáng nghỉ ngơi một chút, thôi diễn tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, não bộ đều cảm giác thấy hơi khó chịu. Vừa nghỉ ngơi vừa lấy ra một viên linh quả gặm, Tư Lăng nói rằng: "Với tình hình bây giờ, ngoại trừ tìm cách rời khỏi không gian này, chính là gắng hết sức mà móc thật nhiều yêu đan!"

''Móc yêu đan có ích lợi gì sao?" Tiểu Yêu Liên cũng gặm linh quả hỏi.

"Có ích lắm nha. Móc yêu đan của Sát Thú, sát khí của Sát Thú sẽ tiêu tan, chỗ không gian này sẽ không chiếm được sát khí, lúc Sát Ma trưởng thành cũng sẽ không đủ sát khí, dinh dưỡng không đầy đủ, đến lúc đó thì. . . Ha ha ~~ "

Tiểu Yêu Liên run lên, không thèm hỏi lại xem Sát Ma không đủ dinh dưỡng thì sẽ có hậu quả gì.

Gặm mấy trái linh quả xong, Tư Lăng ném hột đi, sau đó đứng dậy, siết chặt nắm tay nói rằng: "Từ hôm nay trở đi, Tiểu Hồng cùng Trọng Thiên đều phải đi cùng ta móc yêu đan Sát Thú, không cho phép lười biếng!"

Nghe vậy, mặt Tiểu Hồng muội muội đau khổ, chậm rì rì mà không chịu đứng dậy; Trọng Thiên lấy đuôi cuốn lấy hai lỗ tai, coi như không nghe thấy.

Tư Lăng tụt hết cả hứng. Hai cái đứa lười biếng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK