Tiếng tiêu u buồn hóa thành từng lưỡi đao sát phạt, nơi nào đi qua, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Phóng mắt nhìn đi, trên thảo nguyên là một vùng đầy tay cụt chân cụt, máu chảy thành sông.
Vừa từ đường hầm không gian đi ra, hai người liền gặp phải chiến trường thảm khốc. Mà nam tử đứng cao cao giữa không đang khoan khái thổi tiêu kia, khuôn mặt tuấn tú, thần sắc nhã nhặn, gió mát nhấc tay áo lên, trong trẻo rực rỡ không tỳ vết, giống như tiên nhân đến từ chín tầng mây, thế nhưng lại thổi ra một khúc nhạc sát phạt, làm những ma vật dưới đất kêu gào thảm thiết, thân thể chia năm xẻ bảy, thây phơi khắp nơi, không một chỗ nào hoàn chỉnh.
Ngoài ra, cách đó không xa trên bầu trời còn có hai đội tu sĩ đang giằng co, các loại linh quang cùng ma khí đủ màu sắc bay loạn xạ, khiến cho bầu trời đỏ có vẻ rực rỡ muôn màu.
Chỉ chốc lát, Tư Lăng đã thu hiện trường vào đáy mắt, trong lòng thầm mắng to.
Thế nhưng lại chạy đến Ma Giới.
Đồng thời, tại khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, mọi người trên chiến trường cũng chú ý đến một người một quỷ đột nhiên xông vào chiến trường.
Tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại.
"Tư Lăng!"
Dường như bởi vì quá mức khiếp sợ, trên mặt người kia hiện lên một vẻ khó tin, đợi khi xác nhận thân phận nam nhân đột nhiên xuất hiện từ đường hầm không gian thì hai mắt nam tử nọ tóe ra tia ghen tị cùng oán hận mãnh liệt, dường như đứng ở trước mặt hắn là kẻ thù đã tu luyện mấy đời.
Đại khái đối với hắn mà nói, Tư Lăng chính là kẻ thù làm cho hắn căm hận nhất, hơn nữa cũng là tình địch khiến hắn phải để tâm nhất.
Tư Lăng nhìn về phía nam tử đang ôm tiêu trước ngực, lại khôi phục thành bộ mặt không biểu cảm, thanh âm bình bình nói: "Ồ, Tiêu đạo hữu, lâu rồi không gặp." Dứt lời, đưa tay đẩy tên Quỷ Tu bên cạnh ra xa, giơ tay lấy ra Ma Thiên Kinh Vũ cầm. Lúc tiếng tiêu của đối phương hóa thành trận Sát Nhẫn (lưỡi đao) tấn công tới thì mười ngón nhanh chóng khẩy lên, sóng âm vô thanh cùng Âm Nhẫn (lưỡi đao bằng âm thanh) va chạm vào nhau. Trong nháy mắt sinh ra va chạm kịch liệt, khiến cho những ma vật bị nhốt giữa hai loại sóng âm này lập tức hóa thành một bãi máu thịt vỡ vụn.
Tiêu Trạc cười cổ quái một cái, bước một bước, một con chim có lông vũ rực rỡ giống như Phượng Loan đi ra, ngẩng cái cổ duyên dáng kêu một tiếng trong trẻo, tiếng kêu như loan như phượng, tuyệt vời khó tả, giống như tiên nhạc làm cho người ta say mê. Nhưng mà trong tiên nhạc lại che dấu nguy cơ khôn lường, lấy Âm thanh tuyệt diệu để giết địch vô hình.
Thế nhưng là chim Cửu Âm, âm thanh diệt thiên hạ.
Tư Lăng không đề phòng, bị tiếng hót của chim Cửu Âm nhiễu loạn nhịp độ, thức hải quay cuồng, não bộ đau đớn, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, bất quá động tác trên tay không yếu đi chút nào.
Tiêu Trạc là âm tu, vũ khí chủ yếu là thanh Thanh Ngọc tiêu kia, qua mấy chục năm chưa gặp tu vi của hắn thế nhưng đã là Kim Đan hậu kỳ, cả nhạc cảm cũng tu tới đại cảnh, vô ý một tí sẽ lập tức bị kỳ âm công kích thức hải, thức hải nếu bị thương thì còn nghiêm trọng hơn so với thân thể bị thương. Đây cũng là nguyên nhân Tư Lăng lựa chọn lấy Ma Thiên Kinh Vũ cầm làm vũ khí ngăn cản âm thanh của tiêu. Tuy rằng nhạc cảm hữu hạn, so với Tiêu Trạc thì thua một mảng lớn, không đủ để tấn công, nhưng cũng có thể nhiễu loạn âm luật, công kích thức hải của hắn.
Tiêu Trạc tất nhiên cũng nhìn ra cây Ma Thiên Kinh Vũ kia cầm không phải vật phàm, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng sức công kích không giảm chút nào, ngược lại càng tăng lớn linh lực công kích.
Đối với chuyện Tiêu Trạc đột nhiên công kích nhân tu vừa xuất hiện, người ở trên chiến trường bên kia tuy rằng nhìn thấy, nhưng quả thực là không biết phải nói gì, chỉ đành coi như không thấy. Hơn nữa Tư Lăng cũng không cần bọn họ lại đây cứu giúp, cầu người không bằng cầu mình. Đối với Tiêu Trạc, hắn thật ra không sợ.
"Chiếp chiếp chiếp! !"
Chim Cửu Âm múa lượn vòng quanh Tiêu Trạc, hót vang không ngừng, phối hợp với tiếng tiêu thì trong lúc nhất thời toàn bộ chiến trường chỉ còn lại một mình hắn, ma vật phía dưới toàn bộ hóa thành tro tàn. Lúc này, Tiểu Khôi bay ra, cùng Trọng Thiên phun lửa về hướng con chim Cửu Âm kia; Lâm Dương cũng bấm tay niệm thần chú, hoa anh đào xám rơi đầy trời, hóa thành từng mãnh đao sắc bắn giết về phía chim Cửu âm.
"Rít --" Chim Cửu Âm kêu thảm một tiếng, tránh được yêu hỏa lại vô ý bị một cánh hoa anh đào xám ẩn náu xung quanh rơi trúng một sợi lông vũ.
Tiêu Trạc lập tức giận dữ, mười ngón nảy lên, tiếng tiêu như hung thần như ma quỷ.
Tư Lăng một tay đánh đàn, thừa dịp hắn ta giận dữ tâm thần bất ổn thì không chút khách khí trực tiếp vẫy tay gọi ra một xấp linh phù, đánh về hướng Tiêu Trạc.
Âm thanh ầm ầm vang lên, Tiêu Trạc tránh không kịp lập tức bị đánh bay, kéo theo tiếng tiêu làm cho người ta thống khổ không thôi cũng cắt đứt. Tư Lăng vô cùng hài lòng, quả nhiên loại thời điểm này mà dùng bạo lực là tốt nhất. Hắn cái gì cũng không nhiều, chỉ có linh phù là không ít, dám đến lại nổ banh hắn.
Tư Lăng đứng dậy, lau đi vết máu bên miệng, không để ý tới tên Tiêu Trạc bị thương đã rơi xuống thảo nguyên bên dưới, mà bay hướng về chiến trường không xa phía trước.
Lâm Dương chần chờ một chút, cũng vội vàng đi theo. Trong lòng hắn suy nghĩ, tu sĩ trên chiến trường đều là tu sĩ cấp cao, biết rõ nguy hiểm mà Tư Lăng còn muốn đi qua, đoán chừng là nơi đó có người mà hắn ta quen biết.
Đúng là người quen biết, bảy người Nhân Tu trong đám tu sĩ giằng co bên kia hắn đều biết. Trong đó ngoại trừ Thu Mộ Quy, Kỳ Trầm Mi, Kỷ Trường Ca từng gặp tại Thông Thiên tháp, hơn nữa còn kết thù ra, còn có Hứa Phiên Nhiên, Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi. Đương nhiên, đứng phía trước còn có vị Nguyệt Thiên Dạ cô nương kia.
Mà đối thủ của bọn họ là một đám tu sĩ Ma tộc, ngoại trừ bốn người là tu sĩ Nguyên Anh, còn lại mười tên đều là Kim Đan hậu kỳ.
Tư Lăng ánh mắt lóe lên, cũng không kỳ quái vì sao Nguyệt Thiên Dạ lúc này lại liên thủ cùng bọn Liễu Thành Phong. Từ xưa tới nay Ma tộc cùng Nhân Tộc chính là cừu địch không chết không ngừng, gặp được luôn phải tổ đội xoát quái. Hơn nữa lúc này nếu bàn về tu vi thì đám tu sĩ Ma tộc kia chiếm thượng phong, chẳng trách bọn họ phải buông hiềm khích lúc trước, cùng nhau chiến đấu.
"Tư tiểu đệ!"
"Tư Lăng!"
"Tư đạo hữu!"
Đủ loại giọng nói ào ào vang lên, những tu sĩ kia dù đang chiến đấu nhưng đều bớt chút thời gian gọi một tiếng, trong đó vui mừng nhất phải kể tới Hứa Phiên Nhiên.
Tư Lăng mang theo Lâm Dương gia nhập vào bên Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong, đối thủ của bọn họ là một tu sĩ Nguyên Anh cùng hai tu sĩ Kim Đan. Tuy rằng trên tu vi thì bọn họ bị tu sĩ Ma tộc Nguyên Anh kỳ hoàn toàn áp chế, nhưng ở sức chiến đấu thì hai người không yếu chút nào, chỉ là trong lúc nhất thời bọn họ không thể làm gì được.
Phất tay ngưng tụ 50 thanh hồn lực kiếm trực tiếp đánh tới, hắn bức lui một tên tu sĩ Ma tộc.
Nhìn thấy Tư Lăng như thế, Liễu Thành Phong trên mặt lộ ra nụ cười sảng lãng, cả Tô Hồng Phi xưa nay lạnh nhạt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Ngược lại, đám Nguyệt Thiên Dạ cách đó không xa thì thần sắc âm u khó tả, chỉ có Hứa Phiên Nhiên được Thu Mộ Quy bảo hộ ở phía sau là bĩu môi, có chút không cam lòng.
"Tư tiểu đệ, cậu biến mất lâu như vậy, chạy đi nơi nào? Tiểu tử cậu cũng thật biết trốn đó!" Liễu Thành Phong chém một kiếm tới, bức lui Ma tộc Kim Đan, còn rảnh rang cười nói với Tư Lăng.
"Nói ra thì dài."
"Vậy thì nói ngắn gọn."
"Loại thời điểm này?"
Liễu Thành Phong liếc nhìn Nguyệt Thiên Dạ, vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, nói: "Đợi lát nữa tìm chỗ nào an toàn, chúng ta lại trò chuyện."
Hắn không phải ý này, bất quá..."Được."
Liễu Thành Phong giơ thanh trọng kiếm, cả người đầy sát khí, trọng kiếm mỗi lần đánh xuống đều giống như hủy thiên diệt địa, kiếm ý lẫm liệt.
Đôi bao tay của Tô Hồng Phi màu tuyết trắng, bàn tay trắng, mỗi lần ra quyền đều mang sát ý hừng hực, quyền phong lướt qua, núi lở đất rung.
Tư Lăng chỉ nhìn liền biết dù mình không ra tay, hai người họ trong lúc nhất thời cũng sẽ không chịu thiệt. Về phần những người khác, hắn cũng không đặc biệt quan tâm. Ba người liên thủ, hơn nữa còn có Trọng Thiên cùng Lâm Dương, Tiểu Khôi ở phía sau "đá bóng mép bàn", thế nhưng làm tu sĩ Nguyên Anh kia bị thương nặng, cả hai tên tu sĩ Kim Đan cũng bị Liễu Thành Phong một kiếm chém chết.
* Chỉ những việc làm đi hơi lệch trọng tâm nhưng vẫn không vi phạm quy tắc.
Tu sĩ Nhân tu ở chỗ này đều là thiên tài các phái, tuy rằng tu vi đều ở Kim Đan kỳ nhưng sức chiến đấu lại không tầm thường, chống lại mấy tu sĩ Ma Giới kia chỉ là bị tu vi áp chế, nhưng nếu cho bọn họ thời gian, chưa chắc không thể giết chết.
Bất quá, lúc này thời gian lại rất quý báu, lúc bọn họ đánh chết hai Nguyên Anh Ma tộc cùng sáu gã Kim Đan Ma tộc thì đột nhiên sắc mặt mọi người thay đổi, Nguyệt Thiên Dạ kêu lớn: "Chư vị, ma bão táp sắp tới, không thích hợp đánh lâu, nhanh rời đi thôi!"
Tư Lăng mới đến, tất nhiên không biết ma bão táp là thứ gì, bất quá thần thức đã cảm giác được khí tức bạo động ở phương xa. Đó là một cơn lốc màu đen, đi qua nơi nào thì đất đá mù trời tới đó. Loại năng lượng này với nhân tu là hết sức nguy hiểm, hắn lập tức không ham chiến nữa, thu hồi Tiểu Khôi vào túi linh thú, quấn lấy Lâm Dương rồi đuổi theo bọn Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong. Theo thói quen chú ý tứ phương, hắn hiễn nhiên cũng phát hiện Kỳ Trầm Mi và Thu Mộ Quy cùng nhau che chở Hứa Phiên Nhiên rời đi; mà Nguyệt Thiên Dạ vung Hồng Lăng (dãy lụa màu đỏ) lên, quấn lấy Tiêu Trạc bị thương nằm phía dưới, cùng Kỷ Trường Ca bỏ chạy.
Phía sau không chỉ có ma bão táp đuổi tới, còn có mấy tên Ma tộc kia, mọi người chỉ có thể liều mạng chạy như điên, không dám ngừng nghỉ. Tư Lăng bớt chút thời gian lấy linh tửu ra, lần lượt vứt cho Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong, lập tức nhận được nụ cười tươi sáng lạng của Liễu Thành Phong, còn có thiện ý cảm tạ của Tô Hồng Phi. Tư Lăng tự mình cũng uống vài hớp để bổ sung linh lực.
Trốn một ngày một đêm, rốt cuộc rời khỏi phạm vi của ma bão táp, đồng thời cũng thoát khỏi đuổi giết của những Ma tộc kia. Nhìn phía trước là một vùng rừng rậm đen tối, mọi người không chút do dự bay hướng vào khu rừng.
Tuy rằng rừng rậm cũng rất nguy hiểm, nhưng lại có thể che dấu hành tung cực tốt, ngoại trừ phải đề phòng ma thú trong rừng rậm thì giảm đi việc phải đề phòng ma thú đến từ không trung.
Mọi người chọn một nơi tương đối an toàn tạm thời làm điểm dừng chân, ở chung quanh bố trí các loại cấm chế để ngừa bất trắc. Ngoài ra Nguyệt Thiên Dạ còn lấy ra một loại thuốc bột rắc ở chung quanh, rồi mới trầm mặt đi trở về chỗ của Kỷ Trường Ca cùng Tiêu Trạc, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một hạt linh đan đưa cho Tiêu Trạc đang bị thương.
Tiêu Trạc sắc mặt rất không tốt, oán hận trừng mắt nhìn Tư Lăng.
Tư Lăng làm như không thấy, như không có chuyện gì mà quét mắt nhìn mọi người chung quanh, phát hiện trên mặt bọn họ đều có chút phong sương, thoạt nhìn cũng không gọn gàng xinh đẹp như thường lệ, xem ra những ngày mà thời khắc nào cũng chuẩn bị trốn chạy này đã trải qua rất nhiều.
"Tư tiểu đệ, cậu cũng là tự nguyện đến Ma Giới sao?" Liễu Thành Phong dùng nhánh cây đâm một con kiến đen bò ngang qua trên đất, hỏi, lại dời mắt nhìn sang tên Quỷ Tu sau lưng Tư Lăng, có phần ngạc nhiên nói: "Cái tên Quỷ Tu này từ đâu tới? Tư tiểu đệ, cậu thu đàn em sao?"
"Tự nguyện?" Tư Lăng có chút khó hiểu, nghe được một câu phía sau của hắn thì có chút hắc tuyến, giải thích: "Vị này là Lâm Dương, không phải đàn em, xem như là bằng hữu đi."
Lâm Dương liếc mắt nhìn Tư Lăng, không lên tiếng.
Lúc này, Tô Hồng Phi bao ở chung quanh một cái cấm chế phòng nghe trộm, gật đầu nói với hai người : "Được rồi, các ngươi có thể nói."
Không cần cố kỵ nữa, Liễu Thành Phong hăng hái bừng bừng hỏi Tư Lăng mấy năm nay tới nơi nào, sao lại sẽ chạy tới nơi này, đám Trương Như Hiệp vẫn đang tìm hắn ..v.v. Tư Lăng trong lòng hơi nhảy lên, kềm nén xúc động hỏi thăm, chỉ trả lời đơn giản là mình lưu lạc đến Quỷ Giới, rồi lại chạy đến Hư Không Vô Tận.
Liễu Thành Phong vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Tư tiểu đệ, cậu cũng đặc xui xẻo nha, ta thật hoài nghi vận may của cậu có phải đã bị người ta cướp hết rồi hay không. Bất quá cậu đã coi như may mắn , lưu lạc đến Hư Không Vô Tận mà chỉ tốn 20 năm đã chạy ra được, nếu đổi là người khác thì ít gì cũng phải bị giam cả trăm năm."
Tư Lăng bất đắc dĩ cười cười, đối với cái thứ số mệnh sờ không được nhìn không thấy này, hắn thật chẳng thể làm gì được.
Tiếp lời, Liễu Thành Phong lại tự động nói chuyện bọn họ vì sao lại tới Ma Giới. Ma tộc xâm nhập đại lục Thương Vũ, sau khi chiếm lĩnh Bắc Địa thì tràn về hướng Tây Cảnh cùng Đông Châu. Thiếu chủ Ma tộc mang theo một đám tu sĩ Ma tộc và ma vật tàn sát bừa bãi tại đại lục Thương Vũ , gây nên một trận đại chiến nhân ma. Trận chiến này đánh 20 năm, đến bây giờ còn chưa có kết quả, bởi vì tiên phong hai tộc đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống, tu sĩ Hóa Thần đứng đầu lưỡng giới đều không hề ra tay, khiến cho trận chiến này kéo dài vô hạn.
Ngay lúc Ma tộc chuẩn bị tiến quân từ Bắc Địa hướng về đại lục Trung Ương thì tu sĩ đại lục Trung Ương rốt cuộc tìm ra một thông đạo không gian thông tới Ma Giới. Sau khi phái người trấn thủ, thì phái tu sĩ tự nguyện tiến vào ma giới. Theo cái vị Nhân tu phát hiện thông đạo Ma Giới kia không biết xấu hổ nói, nếu Ma Giới có thể phái tiểu lâu la đến Thương Vũ giới tàn sát bừa bãi, vì sao bọn họ không thể phái Nhân tu đến Ma Giới quấy rối? Hơn nữa Ma Giới lại có rất nhiều tài liệu luyện khí luyện đan trân quý mà nhân giới ít có, Ma tộc lại rất ít có tu sĩ biết luyện đan luyện khí, cũng không quá quan tâm những thứ kia, cho nên mọi người không cần khách khí, ai cướp được thì chính là của người đó.
Lời nói mang tính vô cùng kích động này, thật đúng là khiến rất nhiều tu sĩ liều mạng tự nguyện báo danh đến đây.
Đối với cái vị Nhân tu không biết xấu hổ kia, Tư Lăng tuy rằng chưa từng gặp ông ta, nhưng đã nghe qua đại danh của ông, thậm chí còn có chút qua lại không lớn không nhỏ cùng với người của ông ta. Ông ta gọi là Vệ Quan Nhai.
Tư Lăng: =__=! Tên này có tính là loại hình "dù không ca không tại giang hồ, nhưng khắp giang hồ đều là truyền thuyết về ca" không?
Nhớ tới mình từng làm mất mặt nghĩa muội của Vệ Quan Nhai tại Quy hải đảo, lại chạy đến Thủy Sâm đảo cướp Thiên Diệp Tử La thảo trong tay nam sủng Hàng Ương công tử của Vệ Quan Nhai, vài lần cùng Hàng Ương công tử kết thù, cũng coi như là biến tướng kết thù cùng Vệ Quan Nhai, Tư Lăng quyết định về sau vẫn là đi vòng khỏi Vệ Quan Nhai kia thôi.
"Tuy rằng Vệ tiền bối lời nói có chút không biết xấu hổ, bất quá ta cùng sư tỷ cũng chưa từng tới Ma Giới, cho nên liền tới đây tham quan một chút nha ~~" Đứa nhỏ nghịch ngợm Liễu Thành Phong tổng kết như thế, cười đến hết sức hiên ngang rực rỡ, làm cho người ta có loại xúc động muốn đập hắn một trận.
Tô Hồng Phi mỉm cười, không nói một từ, nhưng có vẻ cũng không có ý phản bác lời sư đệ mình.
"Chúng ta đến Ma Giới cũng được mấy năm, Ma Giới tuy rằng rất nguy hiểm, bất quá lại có thể đánh giết đã tay." Liễu Thành Phong tiếp tục nói: "Đúng rồi, bọn Trương sư tỷ cũng cùng đến Ma Giới, nói là tới tìm cậu. Chẳng trách bọn họ mấy năm nay vẫn không thể tìm được tin tức của cậu, ai biết tên tiểu tử cậu lại chạy tới mấy chỗ đó chứ."
Tư Lăng trong lòng nhảy dựng, hỏi: "Đại ca ta đâu?"
"Tất nhiên là đi cùng Trương sư tỷ rồi, bọn họ là đệ tử thân truyền của Thanh Ngọc chân quân nha." Liễu Thành Phong một bộ dáng đương nhiên nói như thế.
Tư Lăng lập tức kích động, hận không thể lập tức đi ngay tìm đại ca của mình, hơn ba mươi năm không gặp, thật là rất nhớ nha. Có thể nói, ở Tu Tiên giới này, người có thể làm cho hắn nhớ mong như thế chỉ có đại ca Tư Hàn. Cũng bởi vì có người như vậy, cho nên bất kể người ở phương nào, dù con đường này gian nan tịch mịch cỡ nào, trên con đường có một người có thể toàn tâm tín nhiệm như vậy mới có thể đi được ung dung như thế.