Mục lục
[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyền Sơn đang tìm kiếm tư liệu và Lục kim tủy thạch trong đầu, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, chỉ thấy một bàn tay đầy thịt là thịt nắm chặt một miếng ca đưa tới bên mép ta.

Ý tứ gì đây? Hối lộ? Hừ hừ, nói cho ngươi biết, ca không phải dễ dỗ như vậy đâu.

Trên thực tế… trên thực tế miệng ai kia đã sắp ngoác tới tận tai rồi.

“Ngươi không đói bụng sao?”

Đúng thật là hắn không có cảm giác đối bụng, nhưng… miệng đầu lâu há ra, cắn một miếng cá.

Tiểu Canh Nhị lưng đeo mai rùa… không, tiểu Canh Nhị mặc hộ giáp kiểu mai rùa thấy Truyền Sơn há mồm ăn miếng cá, nhịn không được nuốt nước bọt.

“Mùi vị cũng ngon đấy, ngươi làm à?” Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (*), hơn nữa Canh Nhị đã mở miệng trước, Truyền Sơn quyết định không ngại mượn bậc thang bước xuống.

(*) thành ngữ chỉ việc ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Canh Nhị gật đầu, “Đây là miếng cuối cùng.”

Ha?

“Ngươi ăn hết lương thực tích trữ cuối cùng của chúng ta rồi.”

“…” Truyền Sơn bắt đầu hoài nghi tên bề ngoài thành thật trước mặt hắn không phải thiếu hiểu biết mà căn bản là hiểu biết lệch lạc. Hành vi của nhóc này giảo hoạt nhường nào? Lời lẽ vô sỉ ra sao? Ngụ ý trong đó càng xứng được gọi là âm hiểm.

Hai ngón tay nho nhỏ của Canh Nhị chọc chọc, cẩn thận nhìn cái đầu lâu, nói rất thành khẩn: “Ta biết ta không nên lấy xương ngươi cho cá ăn, nhưng ta cũng đã đưa miếng lương thực tích trữ cuối cùng cho ngươi rồi.”

Truyền Sơn cúi đầu nhìn một mảnh vụn cá rơi từ cằm hắn xuống, hỏi: “Ta trả lại cho ngươi cũng không được à?”

“Đây là bã rồi, tinh hoa đều đã bị ngươi hấp thu hết.” Canh Nhị từ chối không nhận.

Rốt cuộc là hắn hấp thu đồ ăn kiểu gì? Vấn đề này đối với hắn vẫn là một vấn đề khó hiểu. Nhưng như Canh Nhị nói đó, thứ gì vào miệng hắn rồi, phần có thể bị hắn hấp thu đều sẽ bị hắn hấp thu sạch sẽ. Muốn trả lại cho Canh Nhị miếng cá hoàn chỉnh hiển nhiên là chuyện không thể nào.

Đúng là không cam lòng, lại bị mắc một cái bẫy lớn như thế! Canh Nhị chết tiệt, quá mức vô sỉ, dám giả vờ dễ thương? Đây, đây là lừa dối! Truyền Sơn thầm gào thét trong lòng.

“Này,” Canh Nhị chọc cái đầu lâu đang thất thần, “Chúng ta phải nghĩ cách mau rời khỏi đây, trong sơn động này ngoại trừ gốc cây đào không kết quả kia và bọn Nhục trùng tử ăn no ễnh bụng kia thì không có bất cứ thứ gì để ăn đâu.”

“Chúng ta sẽ chết đói.” Truyền Sơn uể oải nói.

“Trong chốc lát thì không, nhưng cảm giác đói khát kinh khủng cỡ nào? Ngươi có thể chịu được à?” Canh Nhị có phần lo lắng.

“À,” Truyền Sơn chậm rì rì nói: “Hình như ta có thể ăn những con sâu này.”

“… Có thể ăn không có nghĩa là ăn ngon. Những con sâu này ta đã từng thử chế biến các kiểu trước đây rồi, ngoại trừ có thể luyện đan ra thì chẳng có ích lợi gì.”

“Ờ.” Truyền Sơn cảm thấy mình bị đả kích nghiêm trọng. Lấy Ngọc chi Huyết nhục trùng đứng hàng thứ nhất trong bảng xếp hạng linh trùng để làm chế biến các kiểu, ngươi sao có thể lãng phí thế chứ? Lúc này hắn hoàn toàn quên mình ở trong đầm lầy đã cùng Tiểu Lam tàn sát bừa bãi Nhục trùng ấy ra sao, lên bờ rồi còn đè chết không biết bao nhiêu con cháu của người ta.

“Nếu ta vẫn không đủ cái ăn thì sẽ không lớn được.” Canh Nhị thực sự nóng nảy, y cũng không muốn cứ duy trì dáng vẻ hiện tại mãi, lại càng không muốn phải đói bụng.

Hử? Vấn đề này nghe có vẻ khá nghiêm trọng: “Thực sự?”

Canh Nhị gật một cái mạnh.

Vẫn không lớn được sao… Truyền Sơn liếc nhìn cơ thể nhỏ bé của Canh Nhị, mềm thì mềm rồi, nhưng mà ca coi như đã bước vào con đường sai lầm, cũng không thể phát triển thành biến thái được.

Không được, phải để nhóc này lớn lên thuận lợi, còn phải mau chóng để y lớn lên! Bằng không muốn dạy dỗ y cũng không ra tay được. Phải dạy dỗ y như trẻ con ấy, đánh vào mông y sao?

… Nếu như thực sự dám làm vậy, hắn dám thề rằng, Canh Nhị chắc chắn, chắc chắn, tuyệt đối sẽ không lưu tình chút nào, lấy tấm lôi phù mạnh nhất ra đánh hắn thành tro bụi.

“Ngươi biết cách rời khỏi đây?”

“Theo ta biết chỉ có một phương pháp, chính là thông qua cửa khẩu nơi này, để quy tắc Huyết Hồn Hải đưa chúng ta rời khỏi đây?”

“Bức qua cửa à? Cửa khẩu lần này lại là cái gì?”

Canh Nhị cười khổ, “Bức ép qua cửa cũng là qua cửa. Thực ra nội dung qua cửa của Huyết Hồn Hải đều là do người qua cửa tự phát động. Dù trong một hoàn cảnh, môi trường như nhau, căn cứ vào điều kiện khác nhau, cửa cần qua cũng sẽ khác nhau. Chẳng hạn như hiện tại chúng ta biết lối ra thông với bên ngoài của sơn động này ngay ở phía dưới đầm lầy, nhưng nếu ngươi muốn thông qua đầm lầy, nhất định phải đánh bại người thủ vệ. Nhưng thực lực hiện tại của ngươi…”

Canh Nhị lắc đầu.

“Đúng rồi, đến giờ chúng ta đã qua bao nhiêu cửa rồi?” Truyền Sơn hỏi. Cửa khẩu của Huyết Hồn Hải không rõ ràng, vả lại không thông báo nên hắn đến giờ cũng không biết mình đã qua được bao nhiêu cửa rồi.

“Không phải chúng ta, là ngươi.” Canh Nhị bắt bẻ, bẻ ngón tay đếm thử, “Đột phá biên giới thảo nguyên là cửa thứ nhất, đoạt được ngọn lửa nguyên thủy hoàn thành nhiệm vụ coi như cửa thứ hai, ngươi ở thảo nguyên tổng cộng tham gia bao nhiêu trận đấu?”

“Trước khi luyện chín chiếc cung đã tham gia mười một trận, sau đó lại tham gia một trận, cũng chính là trận sinh ra ngươi.”

“Cái gì mà sinh với không sinh… Ta cũng không phải do ngươi sinh ra.” Canh Nhị bất mãn nói thầm, “Vậy đã qua mười bốn cửa rồi. Dựa theo quy củ của Huyết Hồn Hải, ngươi vì tộc Một Mắt chế tạo cung tên coi như là một cửa, làm ra cung tên khiến họ hài lòng có thể đột phá; sau khi ngươi vượt qua Thiên ma cảnh, đây là cửa thứ mười sáu; làm ra Ma dực cung, dẫn đến bị Đào Hoa đạp tới đây, chắc là qua cửa thứ mười bảy.”

“Vậy đến bây giờ tổng cộng ta đã qua mười bảy cửa?”

“Hơn, ngươi có thể thuận lợi để hồn phách của mình thức tỉnh ở đây cũng coi như đã qua một cửa.”

“Hả?”

Canh Nhị nói: “Ngươi đừng tưởng đây chỉ là một sơn động đơn thuần, ngươi nhìn chướng khí trong động chưa? Loại tang khí vạn ma ấy chuyên mê hoặc thần khí, có thể làm linh hồn vô thanh vô tức mất đi ý thức, cuối cùng hóa thành tinh phách không còn ý thức trở thành chất dinh dưỡng cho nó.”

Truyền Sơn kinh hãi, “Vậy ta phải làm sao mới tốt? Ta chưa làm gì cả?”

“Ta đã làm nha.” Canh Nhị ưỡn ngực, “Ta không những sử dụng thần thức khóa chặt toàn bộ xương cốt của ngươi, còn dùng hoa đào trong sơn động này làm ổ hoa ăn cần săn sóc linh hồn cho ngươi, có ổ hoa an thần bảo vệ, chỉ cần ngươi không tiếp xúc trực tiếp với tang khí vạn ma, chúng sẽ không có cách nào để bắt ngươi.”

Thảo nào hắn tỉnh lại đã thấy cánh đào bay như mưa, “Đã thế thì, ngươi vì sao lại để ta ở ngoài?” Truyền Sơn nắm bắt sơ hở.

Canh Nhị ngây đơ, “Cái đó, cái đó là bởi vì vì… bởi vì…”

“Bên ngoài sẽ không có quái thứ thích ăn linh hồn gì ư?” Truyền Sơn bình tĩnh nói.

“Bởi vì lúc đó linh hồn ngươi quá yếu, nếu ta tùy tiện di chuyển, ngươi rất có khả năng sẽ gặp phải linh hồn thất lạc.” Canh Nhị vội nói.

“Hoàn toàn không có cách nào ư?” Truyền Sơn thấy thần sắc Canh Nhị, luôn cảm thấy có gì đó giấu diếm.

Canh Nhị suy nghĩ, thành thật cung khai: “Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, nếu ta dùng một tấm bùa tụ thần an hồn, có thể đưa linh hồn ngươi đi theo. Nhưng tấm bùa này ta chỉ có một, muốn làm ra, ở đây cũng không có tài liệu thích hợp, dùng như thế cũng lãng phí quá.”

“… Vậy ngươi có nghĩ tới nhỡ đâu ta bị chết ở bên ngoài?” Hắn đúng là không nên nhẹ dạ với tiểu hỗn đản này! Mẹ ơi, thì ra hắn ở trong lòng con rùa này còn không quan trọng bằng một tấm bùa, giận!

“Không có ta, ngươi đã chết rất nhiều lần rồi.” Có lẽ Canh Nhị cảm giác được nguy cơ, lập tức chuyển ý nói: “Lúc đó linh hồn ngươi đã rời khỏi cơ thể, nếu không phải ta dùng một tấm bùa rất quý khác để linh hồn và thân thể ngươi còn một sợi tơ liên hệ, ngươi còn mong trở lại cơ thể được ư? Còn mong có thể khôi phục như ban đầu ư? Hừ hừ. Hơn nữa sợ thân thể ngươi không thể phục hồi như trước, ta còn thu hết tinh huyết của ngươi, như vậy dù thân thể ngươi bị hủy hết, cũng không lo không sống lại được.”

Truyền Sơn nhìn Canh Nhị thật lâu, “Được, coi như báo đáp, ta sẽ nuôi ngươi lớn.”

Canh Nhị thót dạ.

Truyền Sơn thầm cười âm hiểm, nhóc ngươi chờ đấy cho ta, ta cũng không tin ngươi hơn mười, hơn trăm năm còn không lớn được, tới lúc đó… Hừ hừ hừ!

“Đầm lầy cũng là một cửa? Ta trở lại trong đầu lâu của mình tu luyện tinh thần lực, cuối cùng dựa vào lực lượng để rời khỏi đầm lầy, cũng coi như qua cửa đúng không?”

“Đúng, như vậy cũng tính, ngươi đến giờ đã qua mười chín cửa tất cả.”

“Mười mười chín cửa…”

“Không tệ rồi, ngươi vào Huyết Hồn Hải mới hai năm đã có thể qua liền mười chín cửa, thế đã coi như là rất nhanh rồi. Ngẫm lại tu vi lúc mới vào của ngươi xem.”

Truyền Sơn im lặng, trong mắt có sự không hài lòng và cấp thiết nào đó. Có thể tiến thêm bước nữa không? Có thể hoàn toàn thay đổi thể chất tu luyện của cơ thể được không?

“Ta nhớ Dương Đắc Bảo đã từng nói với ta, trong Huyết Hồn Hải chỉ sau khi qua cửa bốn mươi sáu mới gặp phải Ma tu khác, nhưng trước khi ta cướp ngọn lửa đã gặp phải Ma tu khác, ở trên thảo nguyên còn gặp phải rất nhiều, hiện ở đây cũng xuất hiện ba gã Ma tu, đây là chuyện thế nào?”

“Ngươi, ngươi sao tự dưng hỏi chuyện này?” Canh Nhị gãi mặt, hai chân chọc mặt đất, miệng lẩm bẩm gì đó không biết nên trả lời thế nào.

“Không thể nói? Còn có liên quan tới ngươi?” Truyền Sơn nhìn thật chăm chú vào Canh Nhị.

Canh Nhị thả hồn, nhìn trời chứ không dám nhìn Truyền Sơn.

“Nào nào nào, để ta trả lời vấn đề cho ngươi. Một vấn đề trăm viên ma thạch thượng phẩm, hỏi luôn trả luôn, qua hạn không đợi nữa!” Một cái bóng màu vàng đất đột nhiên nhảy ra từ giữa hai người.

Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn hình dáng màu vàng đất, nói là giật mình, thà nói là họ cảm thấy… mệt mỏi hơn.

Con khỉ vàng này sao tự dưng lại xuất hiện? Lần này nó lại coi trọng cái gì rồi? Không phải tới lừa đảo chứ?”

“Sứ giả đại nhân?”

“Ngươi nên thấy vinh hạnh, ta là kẻ rất ít khi chủ động gặp người khác.” Khỉ vàng trộm cười.

“Tại hạ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.”

“Chậc chậc, lúc này mới là lúc nào mà ngươi chỉ còn mỗi cái đầu thế? Sao vậy, có muốn bản sứ giả đại nhân tiết lộ cho ngươi chút tin tức nội bộ không?” Khỉ vàng nháy mắt ra hiệu.

“Miễn phí?”

“Như vậy đi, ngươi chỉ cần giúp bản sứ giả đại nhân một việc nhỏ, ta có thể miễn phí trả lời ngươi ba vấn đề.”

“Việc nhỏ gì?” Truyền Sơn lý trí hỏi.

“Đừng đồng ý với nó.” Canh Nhị nói nhỏ sau lưng Truyền Sơn.

“Gừ ───!” Khỉ vàng biến sắc, gầm ghè đe dọa Canh Nhị.

Canh Nhị bị dọa, không những rụt đầu lại mà ngay cả chân tay cũng rụt vào trong mai rùa luôn.

“Ngươi có rụt nữa ta cũng bắt ra được!” Khỉ vàng hung ác nói.

Truyền Sơn bay tới trước mặt Canh Nhị, ngăn trở ánh mắt khỉ vàng.

“Lão đại chúng ta nói không sai, ngươi đúng là một kẻ bao che khuyết điểm. Nhưng mà ta thích!” Khỉ vàng đội mũ vàng vân vê cằm, đảo tròng mắt, “Ngươi yên tâm, việc nhỏ này ngươi chắc chắn có thể giúp được, thế nào, chúng ta lập lời thề chứ?”

“Ngươi nói trước muốn ta giúp việc nhỏ gì đã?”

“Giết chết một con sâu nhỏ mà thôi.” Khỉ vàng thoải mái nói.

“Thanh chi Huyết trùng vương?” Truyền Sơn hỏi.

“Cái gì mà Thanh Chi Huyết trùng vương? Không không không, con sâu mà ta nói là một con sâu nho nhỏ, mềm, thoạt nhìn chỉ là một con sâu nhỏ tí hin thôi.”

Canh Nhị lén chọc Truyền Sơn, muốn bảo hắn đừng đồng ý.

“Trình độ nguy hiểm thế nào?” Nhiệm vụ mà sứ giả đặc biệt chạy tới sẽ đơn giản như nó nói ư? Một con sâu nhỏ? Sợ là trình độ khó khăn sẽ chẳng thấp ăn bắt Thanh chi Huyết trùng vương.

“Ai nha! Làm chuyện gì mà không nguy hiểm? Ngươi dù ở nhà ăn còn vẫn bị nguy hiểm vì nhà ăn tự nhiên đổ xuống đề chết ngươi ấy chứ.”

“Thế ta được gì?”

“Được gì á?” Khỉ vàng cười gian, “Không phải ta đã nói có thể trả lời miễn phí cho ngươi ba vấn đề à.”

“Sứ giả đại nhân, ngài đi thong thả, không tiễn.”

Khỉ vàng biến sắc, “Nhóc ngươi có ý gì? Khinh thường bản sứ giả đại nhân đúng không? Nói cho ngươi biết, nhiệm vụ này ngươi không nhận cũng phải nhận!”

“Ờ.” Truyền Sơn rất bình tĩnh, thực lực không bằng người lại ở trên địa bàn của người ta, hắn có thể làm thế nào?

“Coi như tiểu tử ngươi thức thời! Bản sứ giả đại nhân sẽ giữ lời, hiện tại miễn phí trả lời ngươi ba vấn đề.”

“… Đa, tạ.”

“Vậy chúng ta sẽ trả lời ba vấn đề ngươi vừa đưa ra, vì sao lại gặp phải Ma tu trước khi qua cửa bốn mươi sáu…”

“Chờ đã, ta còn chưa quyết định muốn hỏi cái gì.”

Khỉ vàng vung tay lên, “Bản đại nhân đã quyết rồi. Vấn đề miễn phí ngươi còn muốn chọn à? Ngươi nghĩ những sứ giả như chúng ta rất nhàn đúng không?”

Canh Nhị trốn sau Truyền Sơn gật đầu.

“Ngươi đừng tưởng trốn ở đằng sau thì tau không nhìn thấy!” Khỉ vàng nhe răng gầm rú.

Canh Nhị nhanh chóng rụt cái đầu vừa vươn ra lại.

“Bắt nạt trẻ nhỏ thì có bản lĩnh gì?” Gi ọng điệu Truyền Sơn rất bình thản, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể nghe ra ẩn trong giọng điệu bình thản đó là sự tức giận. Những con khỉ chết tiệt kiêu ngạo này, tương lai hắn có thực lực nhất định sẽ bắt bọn chúng đánh hết một trận.

“Y là trẻ nhỏ? Nếu y là trẻ nhỏ, ta chính là…” Khỉ vàng huyên thuyên một đợt.

Truyền Sơn vểnh tai cũng không nghe ra đằng sau ‘ta chính là’ nói cái gì.

“Này! Ba đáp án miễn phí ngươi rốt cuộc có muốn không?”

“Mời nói.” Có thể được chút lợi thì thôi cũng được đi. Truyền Sơn bất đắc dĩ nghĩ. Trở nên mạnh, hắn nhất định phải trở nên mạnh hơn! Cảm giác bị người coi thường, bị người tùy ý ức hiếp thật quá ức!

“Vừa rồi ta muốn nói ngươi không cho ta nói, bây giờ lại muốn ta nói, con người các ngươi thật quá lãng phí thời gian.” Khỉ vàng gãi má, nói:

“Trong Huyết Hồn Hải có hai trò chơi tập thể, tu vi từ Kết Đan Kỳ trở lên đều có thể tham gia. Một là cướp đoạt ngọn lửa; còn một gọi là giải thoát linh hồn, trò chơi này mỗi người muốn rời khỏi Huyết Hồn Hải đều phải tham gia, dù sao sau này ngươi chắc chắn sẽ gặp phải, ta liền không nói nhiều nữa. Muốn nói cũng được thôi, ngươi trả ta trăm viên ma thạch thượng phẩm, hoặc cho ta một giọt máu của ngươi.”

Bức ta nhận nhiệm vụ còn chưa đủ à? Còn muốn lừa đảo nữa chắc? Truyền Sơn giận quá hóa cười. Muốn máu của ta? Ta cũng không biết thân thể hiện tại của mình còn có thể cho ra máu không nữa là.

“Thế nào?” Khỉ vàng nghiêng đầu nhìn Truyền Sơn.

“Ba đáp án miễn phí của ngươi còn chưa nói xong.” Truyền Sơn bình tĩnh nói.

“Nhân loại giảo hoạt. Ta vừa rồi nói tới chỗ nào? À, trò chơi cướp ngọn lửa, tu giả từ Kết Đan Kỳ trở nên đều có thể tham gia, tu vi lúc đó của ngươi vốn không hợp quy cách, nhưng bởi vì mượn lực lượng của bộ hộ giáp kia nên đã phá vỡ được xiềng xích của cửa khẩu, vô ý tiếp xúc đến nhiệm vụ này. Nhưng may là, lão đại của chúng ta vì mục đích công bằng nào đó, trò chơi này luôn chia làm ba cấp độ tu vi để tiến hành, từ Hợp Thể Kỳ tới Độ Kiếp Kỳ là một cấp độ, mỗi cấp độ cách nhau mười ngày diễn ra một lần. Lần kia vừa vặn là tốp đầu, tu vi cao nhất mới chỉ là hậu kỳ Nguyên Anh. Chúc mừng ngươi, ngươi không những chết còn bắt được ngọn lửa tốt nhất Huyết Hồn Hải.”

“Còn ngọn lửa khác à?”

“Đương nhiên. Bằng không trò chơi này chúng ta phải tiến hành kiểu gì? Thứ như ngọn lửa, ngoại trừ mấy loại khá đặc biệt, chỉ cần bồi dưỡng điều kiện thích hợp là có thể làm ngọn lửa to chia ra làm ngọn lửa nhỏ.”

Vậy Tiểu Lam cũng có thể chia ra làm ngọn lửa nhỏ sao? Truyền Sơn trầm tư, dự định chờ khỉ vàng đi rồi thì hỏi Canh Nhị.

Khỉ vàng dựng ngón tay thứ hai, “Vấn đề thứ hai. Do nhiệm vụ hiệp trợ chiến tranh do dân sống ở Huyết Hồn Hải phát động, mặc dù có rất nhiều tu giả tham gia, nhưng tu giả dưới cửa bốn mươi sáu không thấy được tu giả khác. Nhưng ngươi… quy định Huyết Hồn Hải chỉ có thể một người tới qua cửa, ngươi lại dẫn theo một người giỏi khác tới giúp đỡ. Hừ hừ, tưởng bọn ta không phát hiện ra à? Nằm mơ đi!”

Canh Nhị trốn đằng sau không dám lộ diện.

“Lão đại của chúng ta nói, dám làm bừa thì sẽ bị phát hiện, tiến tới giác ngộ bị nghiêm phạt. Ngươi không cảm thấy bắt đầu từ khi cướp ngọn lửa xong, độ khó qua cửa đều vượt xa cửa thứ nhất sao? Hì hì!” Khỉ vàng âm hiểm cười.

“Ý ngươi không phải là độ khó của các cửa sau này đều là phần của hai ngươi chứ?” Truyền Sơn có loại kích động muốn lập tức rời khỏi Huyết Hồn Hải, tu luyện rất quan trọng, mạng nhỏ còn quan trọng hơn.

“Cho nên mới nói làm bừa là hành vi xấu mà lị. Đây vẫn chỉ là bắt đầu, ngươi còn ba trăm chín mươi bảy năm nữa, cứ từ từ thưởng thức đi! Nhưng mà… cũng không phải là không thể được thương lượng.”

Khỉ vàng giảo hoạt nói: “Lão đại của chúng ta nói, kết quả của cuộc thương lượng… cụ thể phải xem biểu hiện của ai kia.”

“Nói rõ đi.” Coi chúng ta là quả hồng mềm thật à?

Con khỉ một tay chống tường, hai chân vắt lại, bày ra tư thế béo múp, ngón tay phải xoa nắn nói: “Huynh đệ, trả lời vấn đề chính là chuyện rất phí tinh lực, ta đã nói nhiều như thế, ngươi không có chút gì à?”

Truyền Sơn mỉm cười với khỉ vàng ── tuy cái mỉm cười của đầu lâu không dễ thấy cho lắm, “Xin hỏi sứ giả đại nhân ngài muốn gì?”

“Bộ hộ giáp kia… Xem ra là không thể rồi. Máu của ngươi, ngươi lại không muốn cho. Nghe nói người giúp ngươi làm bậy rất giỏi vẽ bùa, cho ta một tấm thì sao? Bản đại nhân yêu cầu không cao, cho tấm bùa Tù thần là được.” (bùa nhốt thần)

“Cái này mà còn yêu cầu không cao?” Canh Nhị vẫn rụt ở đằng sau nghe vậy giống như là bị người ta đào mộ phần tổ tiên lên vậy, chỉ vào mũi khỉ vàng mắng: “Qủy tham lam! Lại muốn bùa Tù thần, ngươi muốn dùng nó làm gì? Cẩn thận ta nói cho… chủ giới của các ngươi, nói thằng nhóc ngươi lòng dạ xấu xa.”

“Con rùa ngươi mà cũng dám nói xấu bản đại nhân! Bản đại nhân sao có khả năng phản bội lão đại chúng ta? Ta dùng nó là để giúp lão đại của chúng ta đối phó với sư… Ta chưa nói gì hết, đi về!”

Truyền Sơn và Canh Nhị cùng nhìn nó, đi a, ước gi ngươi đi cho khuất mắt.

Khỉ vàng giả vờ giả vịt chần chờ, xoay người nói: “Ai nha, còn vấn đề thứ ba nữa, bản đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, dù phải đi, cũng phải làm xong chuyện đã.”

“Sứ giả đại nhân, ngài có thể đừng nói nhiều nữa được không?” Truyền Sơn không nhịn được nói.

“Nhóc kia, sao nói vậy? Ngươi có biết bản đại nhân là ai hay không?”

“Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?”

“Ngươi là ai rất quan trọng sao?” Khỉ vàng vênh mặt nói.

“Lão đại của các ngươi trước đây có cho các ngươi tiếp xúc nhiều lần với ai không? Có vì hắn thay đổi quy tắc hay không?”

“Ngốc! Ngươi tưởng ngươi nói những lời ấy bản đại nhân sẽ sợ ngươi à? Còn thay đổi quy tắc, ngươi xứng sao? Đây là nghiêm phạt hiểu không? Nghiêm phạt!” Khỉ vàng nhe răng cười nhạo Truyền Sơn.

Truyền Sơn đột nhiên lăn đầu tới khỉ vàng.

Khỉ vàng cả kinh nhảy sang bên cạnh, tránh thoát cú đánh của Truyền Sơn.

“Ngươi ngươi ngươi… có cần thiết không? Không phải là muốn biết đáp án vấn đề thứ ba sao, ta nói cho ngươi là được.” Khỉ vàng mềm nắn rắn buông nhỏ giọng nói thầm.

“Đáp án của vấn đề thứ ba rất đơn giản, đã nói là nghiêm phạt rồi. Đối với người khác đây là độ khó của cửa thứ năm mươi, nhưng đối với các ngươi chỉ là cửa thứ hai mươi. Mà có vài quy tắc bảo hộ kẻ yếu tự nhiên cũng không còn áp dụng trên người ngươi.”

Độ khó tăng gấp 2,5 lần? Còn xóa bỏ bảo hộ ban đầu? Truyền Sơn muốn mắng người.

“Rất đau khổ sao? Đau khổ chưa! Đây là nghiệm phạt của quy tắc đối với ngươi, toàn bộ những tên phá quy củ đều phải bị sâu cắn chết tươi!” Khỉ vàng chống thắt lưng cười to.

Truyền Sơn lại muốn đánh nó.

Canh Nhị lặng lẽ rút một tấm bùa từ trong ngực ra. Y muốn cho con khỉ vàng kia biết đạo lý làm khỉ không thể quá kiêu ngạo.

Khỉ vàng vừa thấy Canh Nhị lấy tấm bùa từ trong lòng ra, mắt sáng lên, lập tức tránh Truyền Sơn đi về đằng sau.

“Bùa gì đấy? Cho bản đại nhân một tấm đi? Ta dùng một trăm viên ma thạch thượng phẩm đổi với ngươi.”

“Không đổi!”

“Ngươi không đổi thật à?” Khỉ vàng làm bộ xắn tay áo.

“Không đổi!” Canh Nhị phất tấm bùa trong tay, cả giận nói: “Đừng tưởng ngươi tìm một lão đại tốt thì có thể tùy ý làm bậy. Chọc giận ta, ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”

Truyền Sơn băn khoăn, đây là câu oán hận của Canh Nhị tiểu đệ đối với lão đại vô năng như hắn sao? Xem ra hắn thực sự cần phải hạ quyết tâm, không cố gắng thì không có thu hoạch, muốn có thu hoạch lớn thì phải phiêu lưu mạo hiểm hơn.

Khỉ vàng liếc mắt, nhón chân, thái độ bỗng nhiên trở nên mềm đi, tiến đến trước mặt Canh Nhị cợt nhả nói: “Ta biếu cho ngươi một quy tắc ngầm của Huyết Hồn Hải, ngươi đưa ta một tấm bùa được không? Chỉ cần loại như tấm bùa chịu đánh thôi.”

“Không…”

“Được rồi được rồi, ta biết hôm nay ta đến vô ích rồi. Thôi, quy tắc ngầm này coi như cho bọn ngươi. Khụ, cái kia… chúng ta coi như thành lập giao tình rồi nhé?” Khỉ vàng nịnh nọt nhìn Canh Nhị.

Canh Nhị im lặng nhìn con khỉ, đúng là chủ nào tớ đó. Trước thì ngạo mạn sau thì cung kính, thằng nhãi khỉ vô sỉ như thế cũng chỉ có tên da mặt dày kia mới nuôi được thôi.

“Ngươi nói trước đi, nếu ta không biết quy tắc ngầm này, ta có thể đưa cho ngươi một tấm bùa chịu đánh ngươi muốn.”

“Thực sự?” Khỉ vàng mừng tới độ vò đầu bứt tai.

“Quy tắc ngầm này là như vầy, về cơ bản thì Ma tu qua từng cửa trong Huyết Hồn Hải đều biết một thường thức, đó chính là cứ qua chín cửa là có thể thăng một cảnh giới. Nhưng lại ít có ai biết, Huyết Hồn Hải mỗi khi gặp cửa thứ mười đều sẽ xuất hiện một, thậm chí vài loại thiên tài địa bảo đứng tốp ba trong bảng xếp hạng. Thế nào? Quy tắc ngầm này không tệ chứ? Những Ma tu ở cửa khác cũng sẽ phát hiện một vài cái gọi là thiên tài địa bảo, nhưng so với gặp cửa thứ mười thì còn kém xa. Buồn cười là họ còn coi những thứ vặt vãnh đó làm bảo bối, hừ hừ, những thứ gọi là bảo bối ấy, Huyết Hồn Hải chúng ta có khối!”

Canh Nhị yên lặng.

Khỉ khẩn trương nhìn y.

Truyền Sơn nhịn không được khinh bỉ con khỉ, “Quy tắc ngầm này có ích lợi gì với chúng ta? Ngươi muốn đổi đồ, vậy lấy chút chân tài thực liệu ra, đừng dùng loại tin tức vô dụng này lừa người.”

Canh Nhị gật đầu.

“Thật giảo hoạt, quá là giảo hoạt! Tin tức này của ta mà bán cho người qua cửa khác, ít nhất cũng bán được ngàn viên ma thạch thượng phẩm. Thiệt thòi rồi, thực sự là thiệt thòi rồi!” Con khỉ xoay tới xoay lui, tựa hồ không cam lòng rời đi vào lúc này.

“Được rồi, ta còn một tin tức có thể trao đổi với các ngươi.” Con khỉ cắn răng một cái, giậm chân, lén lút tiến tới bên tai Canh Nhị nói hai câu.

Canh Nhị nghiêng đầu suy xét.

Con khỉ chà xát bàn tay vẻ mặt lo nghĩ.

Truyền Sơn đoán con khỉ này có phải gặp chuyện gì khó giải quyết không, nên mới bức thiết cần bùa của Canh Nhị? Chẳng hạn như có một kẻ địch giỏi hơn nó sắp tới đánh nó?

Canh Nhị chầm chập lấy một tấm bùa từ trong ngực ra.

Con khỉ thấy thì vui quá, đoạt lấy luôn, xoay người biến mất dạng.

Truyền Sơn và Canh Nhị nhìn nhau không nói.

“Con khỉ kia trả lời không rõ, nhưng ta nghĩ ta đã biết đáp án. Đầu tiên là hộ giáp, sau đó thì là sinh ra ngươi. Lần đầu tiên ngươi là hình thái của hộ giáp, lần thứ hai ngươi coi như sinh ra trong Huyết Hồn Hải, hai lần cũng không làm trái quy tắc của Huyết Hồn Hải, cũng có thể nói chui vào kẽ hở quy tắc của Huyết Hồn Hải, nhưng sự tồn tại của ngươi đã kinh động giới chủ ở đây, tuy hắn ngại quy tắc không có cách nào nghiêm phạt rõ chúng ta, nhưng tìm cho chúng chút phiền phức là rất dễ, ta nói đúng không?”

Canh Nhị không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn vẻ mặt của y tựa hồ cảm thấy việc y có thể chui vào kẽ hở quy tắc của Huyết Hồn Hải là chuyện rất rất giỏi.

Truyền Sơn khổ não suy nghĩ, ta coi như là bị hại hay được lợi?

“A! Suýt thì quên! Nhiệm vụ của ngươi!” Khỉ vàng đột nhiên lại nhảy ra giữa chừng, bắn vào đầu Truyền Sơn, rồi lại nhảy trở về.

Truyền Sơn, “…”

Canh Nhị thở dài, hảo tâm nhắc nhở: “Nó hạ ký hiệu nhiệm vụ cho ngươi, chỉ cần ngươi nhìn thấy con sâu trong nhiệm vụ kia là sẽ tiếp xúc với nhiệm vụ đó.”

“Ký hiệu nhiệm vụ có gì hại không?”

Canh Nhị nhìn kỹ, lắc đầu, “Không có.”

Truyền Sơn tin vào ánh mắt Canh Nhị, gật đầu lập tức liền thả lỏng. Dù sao gặp phải con sâu kia mới tiếp xúc với nhiệm vụ, hiện nay chắc là vẫn an toàn.

Ánh mắt Truyền Sơn chuyển tới vách động, đột nhiên hỏi Canh Nhị một câu: “Ngươi biết Lục kim tủy thạch không?”

“Biết a.” Canh Nhị không rõ Truyền Sơn vì sao lại đột nhiên hỏi cái đó.

“Vậy ngươi có thể nhìn ra thành phần chủ yếu cấu tạo nên nham thạch sơn động này là gì không?”

“Lục kim tủy thạch.”

Qủa thế. Ấu trùng của Ngọc chi Huyết nhục trùng, đầm lầy máu, Ngọc chi Huyết nhục trùng, hoa đào, Lục kim tủy thạch có thể giam Ngọc chi Huyết nhục trùng, còn cả Thanh chi Huyết trùng vương cộng sinh với Lục kim tủy thạch, đây căn bản là một thế giới nhỏ hoàn chỉnh.

Suy nghĩ của Truyền Sơn nhanh chóng chuyển động.

Hắn chẳng dám có ý với Thanh chi Huyết trùng vương, Ngọc chi Huyết trùng vương có sáu điểm đỏ trên đầu cũng rất có khả năng vô duyên với hắn, vậy còn Lục kim tủy thạch thì sao?

Trong tài liệu đặc thù bài thứ hai các phương pháp luyện khí, giới thiệu về Lục kim tủy thạch là một phần chiếm độ dài rất lớn trong chương.

Đây là một loại kim loại hiếm, có công dụng phi thường rộng rãi, phàm là vũ khí hay dụng cụ có cho loại kim loại này, dù chỉ là một chút xíu thôi, tính kiên cố của nó cũng sẽ lớn tới một trình độ đáng sợ.

Làm người ta ham muốn có nó hơn nữa chính là, pháp khí, pháp bảo, thậm chí là tiên khí có thành phần là loại kim loại này đều có thể căn cứ vào việc tăng cao năng lực người sử dụng để tự tiến hóa.

Nhưng thứ này mặc dù tốt, việc áp dụng nó lại cực kỳ khó khăn, nơi sản xuất càng ít. Cho dù có người may mắn phát hiện ra nó, nếu trên tay không có Tử tâm dịch sinh ra từ tim sen của Tử kim liên, hoặc là khẩu dịch (nước miếng) của Thanh chi Huyết trùng vương thì đừng nghĩ tới việc làm mềm nó, muốn luyện hóa nó càng phải cần tam muội chân hỏa nữa.

Đương nhiên, nếu ngươi có loại lửa tương tự với tam muội chân hỏa, hoặc là loại lửa có uy lực hơn cũng được, chẳng hạn như ngọn lửa nguyên thủy.

Lục kim tủy thạch đứng tốp 3 về các loại khoáng thạch quý hiếm trong bảng khoáng thạch, chỉ cần mài được một mảnh cỡ móng tay thôi là có thể tạo thành cuộc tranh giành trong giới tu giả rồi. Nếu có một mảnh cỡ ngón tay, một khi có người tiết lộ tin tức, ra ngoài cũng rất có khả năng bị người ta vây đánh. Một khối cỡ nắm tay là có thể làm tiên nhân thèm nhỏ dãi, mà nơi này thì có bao nhiêu?

Truyền Sơn nhìn bề mặt vách động trần trụi xung quanh, không thể đánh giá cụ thể khối lượng khoáng thạch Lục kim tủy thạch là bao nhiêu, một ý nghĩ to gan mà lại rất điên cuồng nảy ra trong đầu.

“Canh Nhị, ngươi nói cơ thể con người có thể tiến hành phá hủy, tôi luyện, rồi định hình lại không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK