Mục lục
[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Canh Nhị thấy hai tấm bùa đang bay tới, bĩu môi khinh thường, bàn tới việc dùng bùa, y chính là lão tổ tông đấy. Cú đánh vừa rồi là do chưa chuẩn bị, còn bây giờ ấy à…

Ngọn lửa và quang xà vừa dính lên người Truyền Sơn liền biến mất vào hư vô.

Cằm Kỷ Tú Anh suýt thì rớt. Đây là tình huống thế nào vậy?

Truyền Sơn cúi đầu nhìn ngực, lợi kiếm của hắn cũng không dùng tới, toàn bộ sát chiêu dường như đều bị hộ giáp hút vào chỗ ngực, hắn thấy tận mắt hai tấm bùa bay vào trong giáp ngực của hắn.

Kỷ Tú Anh không ngờ Truyền Sơn đã chạy mất lại quay trở lại, trong lúc sửng sốt, do dự có nên lấy tấm bùa lợi hại hơn không.

“Hai vị chờ đã! Các ngươi không muốn lấy ngọn lửa nữa sao?” Truyền Sơn vội vàng kêu to.

Giang Hâm và Kỷ Tú Anh mỗi người mang một mục đích, ngọn lửa không chiếm được thì thôi, ít nhất cũng phải đạt được bộ hộ giáp và Thiên sinh ma vật này. Dù sao nhiệm vụ của trạm kiểm soát không chỉ có một, cái này không làm được, đợi một khoảng thời gian nữa, nhiệm vụ mới sẽ có thôi.

Thấy Truyền Sơn chủ động chạy về, Giang Hâm lập tức bước lên trước đón đầu giải quyết hắn. Nhưng vừa nghe đối phương nhắc tới ngọn lửa, gã lại chần chờ.

“Đau tu họ Chu đâu?” Kỷ Tú Anh bất ngờ nói.

Giang Hâm vừa quay đầu lại, sắc mặt phát lạnh.

“Y vào động rồi?”

Giang Hâm không lên tiếng, tộc Sừng Xà là do Chu Nhan liên hệ, mà tộc Sừng Xà qua thời gian hẹn còn chưa tới, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không thể dự liệu rồi. Lẽ nào lời Thiên sinh ma vật kia nói là sự thật? Tộc nhền nhện nữ cũng tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt ngọn lửa?

Truyền Sơn dừng lại ở nơi cách xa hai người năm mươi bước. Chút khoảng cách ấy đối với Ma tu Kết Đan Kỳ mà nói căn bản chẳng coi là khoảng cách, Truyền Sơn đứng ở đó chỉ là để tìm kiếm chút thoải mái mà thôi.

Ầm ầm ầm, đại quân tộc một mắt xuất hiện. Mắt To và Mắt Vàng chạy tới trước tiên.

Hai người Kỷ, Giang căn bản không coi tộc một mắt ra gì, đối với cao thủ ma tu, chất và lượng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, một Ma tu Kết Đan Kỳ có thể tiêu diệt hơn trăm Ma tu Ngưng Khí Kỳ mà không cần hao chút công sức nào. Tộc một mắt tới có nhiều người đi nữa cũng vô dụng, họ không có cao thủ, trừ phi có thể huấn luyện ra một đội Ma quân có thể chém giết tu giả Kết Đan Kỳ, còn phải có một người chỉ huy cao minh, bằng không chẳng có tác dụng gì.

“Ngọn lửa này khác với ngọn lửa khác, ta biết phương pháp bắt nó. Nhưng tu vi của ta không đủ, không có năng lực cũng không dám độc chiếm, chúng ta hợp tác thế nào? Đến lúc đó, chỉ cần chia cho ta một phần nhỏ là được, ta không cần nhiều đâu.” Truyền Sơn thành khẩn nói.

Trên mặt Kỷ Tú Anh mang theo nghi hoặc, quan sát hắn một phen, “Ngươi chính là nhờ vào bộ hộ giáp này để qua cửa này?”

Truyền Sơn giả vờ kiêu ngạo gật đầu.

Phế vật, thảo nào tới được cấp bốn mươi chín mà vẫn chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ. Kỷ Tú Anh thầm cười nhạo loại hành vi lẫn lộn đầu đuôi của đối phương. Hắn thật muốn xem ma vật này có thể giữ được bộ hộ giáp này bao lâu.

“Ngọn lửa địa tâm thân là ngọn lửa tuyệt phẩm, đúng là bất phàm, cách bắt nó quả là cũng dễ. Nhưng ngươi lúc thì nói là người của ta, quỷ kế cướp đi ma một mắt nhỏ, thấy chạy không thoát được liền nói muốn hợp tác với chúng ta. Người như ngươi, ai dám tin? Huống chi cách bắt ngọn lửa địa tâm, bản thân ta sợ là biết cũng không ít hơn ngươi.” Kỷ Tú Anh cười nhạt, ý tứ nói rất rõ ràng, ngươi chẳng có ích lợi gì với chúng, nếu không muốn chết, lấy đồ để đổi đê.

Truyền Sơn rất thức thời, nói: “Nếu ta có thể đánh thắng được các ngươi, nhất định sẽ không dùng những âm mưu quỷ kế ấy. Người tộc một mắt có ơn với ta, ta không thể thấy hài tử của ân nhân gặp chuyện không may mà thờ ơ cho được. Mặt khác, theo ta được biết, ngọn lửa địa tâm này chỉ có mình ta biết cách bắt nó ở trong Huyết Hồn Hải. Không tin, ngươi có thể mang ta cùng đi, nếu như đến lúc đó các ngươi bắt không được còn có thể tìm ta, dù sao tu vi của ta cũng chỉ có tí tẹo, các ngươi cũng không cần sợ ta chạy thoát.”

Quân đội của Ma một mắt dừng lại ở vị trí cách xa hơn một dặm, Mắt To và Mắt Vàng đã tới.

“Ngươi làm cách nào biết ba người chúng ta, còn có kế hoạch của bọn ta?” Giang Hâm đột nhiên hỏi.

Truyền Sơn thẳng thắn: “Ta khác với ma tu bình thường, tin chắc điểm ấy các ngươi đã nhận ra, thính lực của ta tốt, chỉ cần chọn một mục tiêu, thanh âm trong mười dặm xung quanh mục tiêu đó không thoát khỏi lỗ tai ta.”

Canh Nhị hắt xì trong đầu hắn, bốc phét a bốc phét, rõ là công pháp ta dạy tốt chứ!

“Ngươi nói ngọn lửa ấy chỉ có ngươi có thể bắt được, vì sao ngươi không tự đi bắt? Ngươi có thân bảo giáp này, nơi nào không đi được?” Kỷ Tú Anh nói. Bởi vì Ma tu này mà hắn đã bị hố một lần, làm hắn không thể sinh ra thiện cảm với Ma tu này.

“Chính vì chỉ có ta có thể bắt, cho nên ta vốn định chờ các ngươi nội đấu tranh chấp với nhau rồi, ngọn lửa sẽ rơi vào tay người thắng, lúc đó ta mới ra mặt. Như vậy vừa không nguy hiểm, cũng không có ai biết là ta bắt ngọn lửa.” Vẻ mặt Truyền Sơn vô cùng thản nhiên, nói đến loại trình độ này, cũng làm người khác không tin không được.

Bởi vì tất cả mọi người đều là Ma tu, đối với suy nghĩ âm hiểm đắc lợi của Truyền Sơn, không ai cho là đê tiện gì cả, lợi ích phải dùng tổn thất ít nhất để đạt được thu hoạch lớn nhất, Ma tu hành sự vốn nên như vậy.

“Huynh đệ, ngươi bị thương?” Mắt To đi tới bên cạnh Truyền Sơn, khá thận trọng chú ý tới cánh tay trái vô lực buông thõng bên người.

Truyền Sơn lắc tay tỏ vẻ không sao với hắn ta.

“Giờ là tình huống gì đây?” Mắt Vàng tâm tư coi như lanh lợi, hỏi.

“Đang đàm phán. Các ngươi sao lại chạy tới? Không phải đã bảo, cứu được người cho các ngươi rồi liền lập tức trở về thôn tiến hành phòng thủ sao?” Truyền Sơn cau mặt nói.

“Yên tâm, tới có nửa. Còn một nửa nữa, trưởng thôn mang về rồi.” Mắt To vỗ vai hắn nói, vỗ được dở chừng mới nhớ cánh tay trái Truyền Sơn bị thương, cười xấu hổ.

Truyền Sơn đau đến nhe răng trợn mắt.

Hai người Kỷ, Giang liếc nhìn nhau, hai người bắt đầu dùng mật ngữ đối thoại. Loại mật ngữ này không liên quan tới thần thức, hai người họ cũng không dám dùng thần thức của bản thân thăm dò đối phương, chỉ có thể áp dụng loại phương pháp đưa thanh âm bức thành một đường, nhập thẳng vào trong màng tai đối phương. Thực ra họ còn có thể dùng kết giới, nhưng rõ ràng hai người cũng khinh thường sử dụng kết giới nói chuyện trước mặt kẻ yếu, họ cho rằng dùng mật ngữ cũng đã đủ an toàn.

“Ngươi thấy thế nào?” Kỷ Tú Anh hỏi.

“Chia thế nào?” Giang Hâm nói thẳng.

Kỷ Tú Anh mỉm cười, khôi phục phong độ nhẹ nhàng nhanh nhẹn vốn có, “Ngọn lửa chia nửa, hộ giáp là của ta, Thiên sinh ma vật của ngươi.”

Có lẽ Giang Hâm thấy loại phân chia này rất công bằng, không dị nghị chi. “Hắn có hộ giáp, sợ là chúng ta không thể thương tổn hắn.”

“Tiếc là Chu Nhan đã chạy, bằng không dược của y chắc là dùng được.”

“Hừ! Con người nhát gan đó, đừng để ta gặp lại y!”

“Có lẽ ta biết Chu Nhan sẽ đi đâu. Chúng ta cần y, phải tìm y trở lại.”

“Nếu y không đồng ý thì sao?” Kỷ Tú Anh cười ngạo nghễ.

Lúc hai người Kỷ, Giang đang thương lượng, Truyền Sơn cũng đang giao lưu với Canh Nhị.

“Họ nói chuyện chẳng lẽ không biết tránh chúng ta sao? Muốn hại ta, lại đi nói ngay trước mặt ta?”

Canh Nhị đắc ý: “Họ dùng mật ngữ nói. Nhưng ngươi hiện tại có… khụ, hộ giáp trong người, tương đương với việc tu vi tăng một khoảng lớn, mật ngữ họ dùng ở trước mặt ngươi cũng liền vô hiệu.”

“Hộ giáp này thần kỳ như thế?” Truyền Sơn nhịn không được lại duỗi tay xoa hộ giáp.

Canh Nhị run lên một chút, nhỏ giọng kêu: “Đừng sờ lung tung! Nói chung ngươi biết bộ hộ giáp này rất ghê gớm là được, những cái khác đừng có hỏi, có hỏi ta cũng sẽ không nói.”

“Vì sao ta sờ nó, ngươi lại biết? Ngươi có thể cảm giác được? Ngươi và hộ giáp…”

“Nếu ngươi hỏi, ta, ta… ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa!” Canh Nhị nóng nảy.

“Được rồi, ta không hỏi quan hệ giữa ngươi và hộ giáp nữa, ta hỏi cái khác được chứ?” Truyền Sơn cò kè mặc cả.

“… Nếu như là điều ta có thể trả lời.” Canh Nhị dè dặt nói.

“Ngươi biết tiến vào nội địa Tiễn tộc thế nào chưa? Ta sợ họ vẫn hợp tác với tộc Sừng Xà, có ý định với ma một mắt nhỏ.”

“Biết sơ sơ. Đến lúc đó ngươi cứ bảo là tộc nhân tộc một mắt nói cho ngươi biết.”

Truyền Sơn rất muốn hỏi y, làm sao y biết được. Lẽ nào trước đây y đã tới Huyết Hồn Hải? Nhưng không phải một người chỉ có thể tới một lần sao? Hơn nữa ở đây không phải chỉ có ma tu mới có thể tới sao? Vì sao Canh Nhị có thể đi vào? Điều này có liên quan gì tới chuyện Canh Nhị biến thành rùa con, hay là ký sinh trên người rùa con?

Truyền Sơn có những nghi vấn này, là bởi vì hắn có cảm giác, dù hắn có hỏi, Canh Nhị cũng sẽ không trả lời hắn.

Kỷ Tú Anh và Giang Hâm cuối cùng đã thương lượng xong, Kỷ Tú Anh đột nhiên tiến lên bắt lấy cổ tay phải lành lặn của Truyền Sơn.

“Huynh đệ!” Mắt To kêu sợ hãi. Thủ pháp của Kỷ Tú Anh quá nhanh, hắn ta cũng chưa kịp phản ứng.

“Không sao, ngươi đừng kích động.” Truyền Sơn không tránh, tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn muốn tránh cũng khó. Hộ giáp cũng không có động tĩnh, hiển nhiên đối phương cũng không có ý thương tổn hắn.

“Ngươi đi theo chúng ta vào.” Kỷ Tú Anh nói.

“Được.”

“Nếu ngươi quen tộc một mắt, bảo hộ giao một tiểu ma quái ra, chúng ta có thể xóa bỏ chuyện họ vô lễ.”

Mắt To và Mắt Vàng lửa giận phừng phừng, nhưng thấy Truyền Sơn ở trong tay họ, chỉ đành nhẫn nhịn.

Truyền Sơn phát hiện thói đời giờ đây cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu cái loại người ngang ngược không nói lý. Rõ ràng là họ bắt cướp trẻ con nhà người ta trước, người ta tới cứu người, hôm nay tới miệng họ thì lại thành người ta chủ động khiêu khích, còn muốn người ta đền lại một đứa.

Trên mặt Truyền Sơn vẫn mang nụ cười chính khí, trong lòng đã dâng đậm sát ý. Thế nhưng không biết có phải do hộ giáp công năng quá mạnh hay không, hay vẻ mặt của hắn đã tu luyện tới mức thuần thục, hai người Kỷ, Giang cũng không thấy được sát ý của Truyền Sơn.

“Không cần, các ngươi muốn ma một mắt nhỏ chẳng qua là muốn để tộc Sừng Xà giúp mang bọn ngươi vào nội địa Tiễn tộc, có ta là được rồi. Ta biết vào nội địa Tiễn tộc.”

“Ờ?” Kỷ Tú Anh hoài nghi nhìn hắn.

“Ta đã qua cửa này rất nhiều lần rồi. Vì hoàn thành nhiệm vụ này, ta đã làm rất nhiều công tác khó có thể tưởng tượng, nội địa Tiễn tộc ta đã vào hai lần, nếu như không phải họ trông coi nghiêm mật, ta đã sớm lấy ngọn lửa đi.” Truyền Sơn thành thật nói.

Mắt To há hốc miệng, chuyện lúc nào? Sao hắn không biết?

Mắt Vàng như có điều suy nghĩ, kéo Mắt To, sợ hắn nhất thời kích động.

“Ngươi có thể hướng người giữ cửa yêu cầu đổi một nhiệm vụ.” Kỷ Tú Anh nói.

Còn có thể như vậy? Truyền Sơn nhịn không được lau mồ hôi. Sứ dẫn đường chết tiệt, ngay cả chuyện quan trọng như thế mà cũng không nói rõ với họ.

Để nhận được tín nhiệm của hai người Kỷ, Giang, tránh được trận sát kiếp này, Truyền Sơn phải cố làm ra vẻ cố chấp, nói: “Ta nghe người ta nói, nhiệm vụ này rất nhiều người cũng chưa hoàn thành được. Cho nên ta nhất định phải hoàn thành nó. Ta muốn cho các sư huynh đệ trong sư môn biết, ta không phải dựa vào một bộ hộ giáp mới có thể bò lên vị trí hiện giờ trong môn!”

Kỷ Tú Anh tỉ mỉ quan sát ma tu trước mặt, một người nửa xương khô, xương cổ tay cầm trong tay tựa hồ có chút hóa kim loại, cảm giác cực kỳ cứng rắn, nhưng hắn có lòng tin bóp cái là vỡ.

Trên mặt và trên người nửa người xương khô đều có vân ma, đây là điều ma tu do người nhập ma bình thường không có, trong truyền thuyết tựa hồ chỉ có vài Thiên sinh ma vật hay là Ma tộc mới có. Loại vân ma này có người nói cũng là một trong những nguồn suối mà những ma vật này nhận được, ma vật có loại vân ma này, cơ thể thường sẽ mạnh hơn, cứng hơn cơ thể của ma tu nhân loại. Kỷ Tú Anh phát hiện hắn có chút ghen ghét Thiên sinh ma vật này, khuôn mặt tên này không những không đáng sợ, không xấu xí, mà còn khá là đẹp.

Hừ, một ma vật mà lại có khuôn mặt chính nghĩa lẫm liệt, đoan chính nghiêm túc, đúng là lừa người!

“Sư phụ ngươi là ai? Tên môn phái?”

“Xin lỗi, sư môn có lệnh, ta không thể nói.”

Trong lòng Kỷ Tú Anh có phần do dự, hắn cực kỳ muốn ra tay với người nửa xương khô này, cũng dự định làm như thế. Nhưng hắn lại lo sư môn của người này tìm tới, dù sao bộ hộ giáp này chính là đầu mối tốt nhất.

“Do do dự dự, nhưng chuyện gì cũng chẳng làm được. Nếu ngươi không dám, chúng ta có thể trao đổi. Ta lấy hộ giáp, ngươi lấy ma vật này.” Giang Hâm châm chọc bằng mật ngữ.

Kỷ Tú Anh mỉm cười một cái, dáng dấp tiên nhân, kéo Truyền Sơn đi vào hốc sâu.

Truyền Sơn quay đầu lại, “Mắt To, các ngươi về trước đi. Đừng theo ta! Tu vi của các ngươi, theo cũng vướng cẳng.” Để bọn Mắt To không đuổi theo, Truyền Sơn chỉ đành nói ác.

Mắt To cũng không tức, người này ngoài thô lỗ trong tinh tế, lòng rất hiểu. “Nếu ngươi có chuyện, tau nhất định báo thù cho ngươi!”

“Đa tạ.” Truyền Sơn cười cười, một chân bước vào trong hốc.

Tầng màng mỏng ngăn trở hắn biến mất, tiến nhập rất thuận lợi, gần như không cảm thấy bất luận ngăn trở gì.

“Chờ đã! Chu Nhan kia nói không chừng đã để lại gì đó trên đường, tốt nhất nên cẩn thận một chút, miễn tới lúc đó không cẩn thận dây phải phiền hà gì.” Giang Hâm đợi hai người đi vào cửa hang, mới thiện tâm nhắc nhở.

Kỷ Tú Anh suýt thì tức mất cả phong độ, vừa rồi hắn nhất thời sơ sẩy, lại quên mất chuyện quan trọng như thế, mà tên đệ tử Thiết Sơn Ma Vực này lại mãi tới khi hắn vào hang, nghiệm chứng tính an toàn của cửa hang mới mở miệng nhắc nhở hắn, đúng là… Dưới tay Kỷ Tú Anh bất giác ra sức, đột nhiên một trận lực mạnh bắn ngược, làm hắn lùi liền bốn bước, tay nắm người nửa xương khô cũng phải buông ra.

Kỷ Tú Anh đang chuẩn bị bắt lại cổ tay của người nửa xương khô.

“Thùng thùng thùng ───!”

Tiếng trống kỳ dị bỗng nhiên vang vọng thiên địa, không khí buổi tối bị rung động, sự yên lặng vốn có bị phá vỡ, các tộc trong bồn địa đã sớm phái ra thám tử gần như đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất, cũng cầm vũ khí lên bắt đầu tập hợp.

Đám người Truyền Sơn cùng nhau nhìn về phía tiếng trống truyền đến.

Xảy ra chuyện gì? Tiếng trống này tựa hồ rất quen thuộc, nhưng còn vang dội hơn so với lần trước nghe được, tiết tấu cũng khác. Tựa hồ gấp gáp hơn, đủ sát khí hơn.

Sắc mặt Mắt To và Mắt Vàng đại biến.

“Mắt To?” Truyền Sơn đi ra khỏi hang, hỏi.

Kỷ Tú Anh dừng một chút, không giữ cổ tay Truyền Sơn nữa.

“Có người công kích thôn trang. Truyền Sơn, tụi tau…”

“Trở lại đi! Ta không sao cả. Các ngươi lập tức trở lại! Ta nghi đây rất có khả năng là thủ đoạn dương đông kích tây của tộc Sừng Xà, các ngươi lập tức quay trở lại.” Truyền Sơn tham gia quân ngũ nhiều năm, trong đầu vừa nghĩ đã đoán được dự định của tộc Sừng Xà.

“Xin lỗi, tạm thời ta không có cách nào giúp các ngươi.” Khỏi cần hỏi, hắn cũng biết hai người Kỷ, Giang sẽ không cho hắn đi giúp tộc một mắt trước.

“Không cần ngươi giúp, đây là chiến tranh của bọn tau!” Mắt To và Mắt gật đầu với hắn, gậy gỗ to đùng trong tay đập một phát xuống đất, cuối cùng nhìn Truyền Sơn một cái thật sâu, hét lớn một tiếng, xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở lại thôn.

Các chiến sĩ tộc một mắt đi theo Mắt To và Mắt Vàng cũng phát ra tiếng gào rung trời, bước tiến chỉnh tề xoay người cấp tốc đi trước.

“Đi thôi! Chúng ta đi nhanh về nhanh.” Nét cười trên mặt Truyền Sơn thu lại hết, hắn không muốn lãng phí thời gian với những người này, bằng hữu của hắn gặp nạn, hắn cũng không thể giúp đỡ, đây là một trong những chuyện đáng hận nhất.

Kỷ Tú Anh khinh thường nhìn thoáng qua người nửa xương khô, quả nhiên là ma vật, chỉ có ma vật mới giao hảo với Ma tộc vụng về, thấp kém kia. Chuyện này cũng giống với việc người tu chân đi đồng tình với những con người vô năng, dơ bẩn vậy, đều là hành vi buồn chán cực kỳ hạ thấp giá trị con người. Có thời gian làm chuyện đó còn không bằng tu luyện nhiền hơn, suy nghĩ nhiều cách để mình nhanh chóng tu thành ma thực sự.

“Chờ đã!” Kỷ Tú Anh bảo dừng, “Ngoại trừ con đường này thông xuống lòng đất, ngươi còn biết con đường nào khác không?” Hắn không muốn tự dưng bị chết bởi độc dược, đặc biệt là Ma tu luyện ra Hóa Anh Đan như Chu Nhan, càng không thể coi khinh.

Truyền Sơn từ miệng Canh Nhị biết được còn có con đường khác, nhưng cũng biết dù trên con đường này có độc được, hắn mặc hộ giáp căn bản không cần lo lắng, cho nên hắn lạnh như băng, cứng giọng khỏi nghi vấn, nói: “Ta chỉ biết con đường này thôi, nếu các ngươi sợ hãi thì khỏi cần đi.” Nói xong liền xoay người đi vào hang sâu.

Giang Hâm đi qua bên cạnh Kỷ Tú Anh, cười khinh bỉ, cũng theo chân Truyền Sơn tiến vào hang sâu.

Kỷ Tú Anh mang thân phận thiên tài, lớn lên được trưởng bối sư môn bảo vệ, đồng môn ước ao đố kỵ, con người lại đẹp, khí chất tốt, tu vi cao, không những ma tu đuổi theo hắn kính dâng đón chào, đến ngay cả những Ma tu, Đạo tu, Phật tu chính thống cũng đối với hắn ưu ái có thừa, một vài nữ tử mắt cao hơn đỉnh thấy hắn càng người nào người nấy xấu hổ nhát gan, nghĩ cách tiếp cận với hắn, chỉ thiếu điều chỉ rõ muốn cùng hắn trở thành tình lữ song tu.

Hắn là người nhân trung long phương như thế, có khi nào bị người ta ngó lơ, khinh bỉ đâu? Điều này có thể nào làm hắn không hận, không oán chứ?

Hắn sẽ không bỏ qua cho hai người làm mặt lạnh cho hắn xem này, Giang Hâm của Thiết Sơn Ma Vực thì thôi, thân phận đối phương xứng tầm với hắn, nhưng người nửa xương khô kia thì có là cái gì? Hắn mà cũng dám làm mặt lạnh cho ta xem? Hắn xứng sao? Nếu sư môn của hắn thực sự hùng mạnh tới mức có thể bảo vệ hắn, hắn vì sao không nói ra? Hắn ta sẽ làm hắn hối hận vì cử chỉ vô lễ vừa rồi!

Ký ức trong lòng mỏ than Vân Sơn đối với Truyền Sơn, không thể nói là tốt cũng không thể nói là xấu, nhưng nói chung thì vẫn rất ghét. Nếu không cần thiết, hắn thực sự không muốn phải chui xuống lòng đất lần nữa chút nào.

“Xuống đất chơi lần nữa, cảm giác thế nào?” Truyền Sơn nói giỡn với Canh Nhị trong đầu.

“Vẫn ổn.” Canh Nhị thành thật nói.

“Ngươi không ghét?”

“Tàm tạm.” Bảy năm ở Vân Sơn kia thực sự chẳng là gì, y đã từng ở hố sâu trong đáy biển đợi đủ…

“Canh Nhị, chúng ta đây có tính là vượt cấp không? Có thể bị chủ giới ở Huyết Hồn Hải phát hiện không? Nếu như vượt cấp bị phát hiện thì có bị xử phạt gì không?”

“Không tính. Dù ngươi hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi, ngươi cũng chỉ đạt được tiêu chuẩn của cấp một. Dù nhiệm vụ lần này vốn là nhiệm vụ của cấp thứ chín mươi chín cũng thế thôi.”

“Thì ra là thế.” Truyền Sơn bừng tỉnh.

“À, bây giờ ngươi đã là cấp một rồi. Tuy nhờ vào lực lượng của hộ giáp, nhưng hộ giáp cũng coi như là thực lực con người, khi ngươi tiến vào hốc sâu, ngươi cũng đã qua cửa thứ nhất.

Truyền Sơn yên lặng, cũng không cảm thấy vui vẻ vì thế, “Vậy sau này có phải ta có thể tự do ra vào thảo nguyên và rừng rậm không.”

“Nếu ngươi mặc hộ giáp. Tiến cấp cũng không có nghĩa là tu vi của ngươi sẽ cao hơn, tuy bản ý của nó là hy vọng ngươi như vậy. Cho nên trước đây, có rất nhiều Ma tu mang pháp bảo, bùa chú lợi hại, sau khi dùng hết những lá chắn khiên chống đó, kết cục đều rất thê thảm.”

“Vậy chủ giới Huyết Hồn Hải phán đoán ta vào bao nhiêu cấp dựa vào cái gì?” Truyền Sơn hiếu kỳ.

“Sẽ có tiêu chí.”

“Hử?”

“Ở trong Huyết Hồn Hải, người xông quan mỗi khi qua một cửa đều sẽ lưu lại một ấn ký trên người. Nhưng bản thân tu giả sẽ không phát hiện ra được, mãi cho đến khi rời khỏi Huyết Hồn Hải, ấn ký sẽ tự nhiên biến mất. Đây cũng là một trong những quy tắc, dù tu vi của ngươi cao tới đâu cũng không thể phá vỡ. Chớ đi đường bên trái, đi bên phải này nè.” Canh Nhị kịp thời chỉ ra chỗ sai.

Truyền Sơn theo lời bước sang thông đạo bên phải.

“Vậy có người quay lại hay không?”

“Chỉ cần trên người hắn có ấn ký thì không thể quay đầu lại, trừ phi nhiệm vụ cần thiết.”

“Nói cách khác, chủ giới ở đây có thể cho phép người yếu đi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không cho phép kẻ mạnh quay lại quấy rầy kẻ yếu, là như thế sao?”

“Cũng gần gần thế, đây cũng là một loại cơ chế bảo hộ cho kẻ yếu và các Ma tộc vốn sống trong Huyết Hồn Hải. Về cơ bản thì ngươi càng tiến lên sẽ gặp phải Ma tộc càng mạnh hơn, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Chẳng hạn như cá nhân tộc một mắt tuy không có tu vi cao, nhưng quân đội của họ lại cực kỳ mạnh, thậm chí có thể đánh bại tu giả hậu kỳ Kết Đan.”

Truyền Sơn gật đầu, cảm thấy Huyết Hồn Hải chính là một thế giới hoàn chỉnh chứ không phải một bí cảnh tu ma.

“Móa ơi! Ở đây đẹp quá!” Sau khi tiến vào hang sâu chừng một dặm, Truyền Sơn bị hết thảy mọi thứ trước mắt mê hoặc.

“Nếu mỏ than Vân Sơn cũng như thế này, ba năm năm không thể ra được ta cũng không ngại.” Truyền Sơn cảm thán, hai con mắt nhìn cảnh sắc không rời, thế giới trong lòng đất Huyết Hồn hải khác hẳn với tưởng tượng của hắn.

Đầu tiên là ánh sáng, khắp nơi đều có khoáng thạch phát sáng, màu sắc đủ loại, không những không chói mắt, mà còn mang tới cảm giác mộng ảo đa màu.

Thứ hai là các loại rêu cỏ, những cây rêu ấy có cây cũng phát sáng, vả lại còn có thể tản ra mùi cỏ thơm ngát dìu dịu, Canh Nhị bảo hắn rằng, tác dụng lớn nhất của loại rêu cỏ này chính là có thể trao đổi không khí tươi mới.

Ngoại trừ khoáng thạch biết phát sáng và rêu cỏ trao đổi không khí tươi mát ra, điều hấp dẫn ánh mắt của Truyền Sơn nhất chính là một mạch nước ngầm lằng lặng chảy xuôi trong lòng đất.

Sau khi họ tiến vào hang sâu không lâu thì đã thấy mạch nước ngầm, mặt nước không rộng, độ sâu cũng vừa phải, nước sông trong suốt, đáy sông còn có những viên đá phát sáng, có vẻ nước sông cực kỳ sạch. Nếu không phải đằng sau còn có hai người đi theo, Truyền Sơn còn muốn ngồi xổm xuống uống chút ấy chứ.

Nghe Truyền Sơn nói muốn nếm thử mùi vị của nước sông trong lòng đất, Canh Nhị có chút buồn phiền.

“Nước trong lòng đất Huyết Hồn Hải rất là lạ, khi nó chảy trên mặt đất, tu giả nhân loại cũng có thể dùng để uống, nhưng khi nó chảy dưới lòng đất, nhân loại uống sẽ có một thứ trên người.”

“Hở? Có thứ gì?” Nếu là thứ gì hay ho, Truyền Sơn rất muốn lừa hai thằng đằng sau uống một chút.

“Không biết, mỗi người khác nhau. Nghe nói có nam nhân bị mọc một bên ngực, có nữ nhân bị mọc cái chân thứ ba.”

“… Sông này chỉ dùng để trị người ta à?” Truyền Sơn đen mặt.

“Chủ giới ở đây luôn cảm thấy tướng mạo nhân loại không phù hợp với thẩm mỹ quan của hắn cho lắm.”

“Có rồi thì không làm mất đi được à?” Truyền Sơn cảm thấy hắn cần phải biết nhiều điều hơn, dù sao hắn phải ở Huyết Hồn Hải những bốn trăm năm, nếu có ngày uống lầm nước dưới lòng đất thì thôi rồi. Thấy người khác bị dị dạng thì còn hay chứ thấy mình bị dị dạng ấy à… hắn sẽ đâm đầu chết cho xong.

“Có thể, chỉ cần lấy được nhựa cây do tộc Đằng Mộc trên ba trăm năm tiết ra, bôi lên phần dư thừa là có thể làm mất.”

Truyền Sơn chợt nảy ý tưởng, “Đây không phải nguyên nhân tộc Đằng Mộc giàu có chứ?”

“Ha ha.” Canh Nhị hiếm khi vui vẻ cười to, “Đúng là có rất nhiều người cũng không biết điều kỵ này, có rất nhiều Ma tộc thích chê cười người từ ngoài tới, sau đó thông qua chỉ điểm họ giải quyết bộ phận dư thừa để nhận được thù lao. Nhưng nguyên nhân tộc Đằng Mộc giàu có là bởi bộ rễ của họ có thể tự kết xuất ma thạch.”

“Cái gì? Có thể tự kết xuất ma thạch.”

“Đúng, tộc Đằng Mộc hấp thu âm khí thiên địa, nhưng cũng không thể tiêu hóa hoàn toàn, bộ phận thừa sẽ được họ hóa thành ma thạch đặt ở bộ rễ. Một thôn xóm tộc Đằng Mộc, dưới làng họ chính là một mỏ ma thạch, càng đào sâu xuống dưới thì chất lượng càng cao.

“Hay.” Truyền Sơn nghĩ thầm sau này có cơ hội nhất định phải đi kết bạn với một… người tộc Đằng Mộc. Hắn phát hiện bản thân vẫn không quen gọi những Ma tộc ấy là người, có lẽ lâu dần rồi sẽ quen thôi.

“Nhị, ngươi đoán hai người đằng sau có biết nước sông có vấn đề không?” Người này đã tính toán mưu kế, tâm đã sớm có vấn đề.

“Không đoán được, nhưng thời gian họ ở Huyết Hồn Hải cũng không ngắn, chắc là biết đi.”

Truyền Sơn quay đầu lại, nhiệt tình nói với hai người Kỷ, Giang đằng sau: “Các ngươi có mệt hay không? Có cần dừng lại uống nước không, ta thấy nước sông này rất sạch.”

Giang Hâm nhìn Truyền Sơn, sắc mặt không đổi: “Ta không cần, để Kỷ huynh lấy chút nước là được rồi.”

Kỷ Tú Anh đã ở Huyết Hồn Hải gần ba mươi năm, hơn nữa sư môn của hắn cường đại, người đã từng ra vào Huyết Hồn Hải rất nhiều, đối với một vài điều kỵ đặc biệt trong Huyết Hồn Hải, sợ là hắn rõ hơn bất luận kẻ nào ở đây.

“Đa tạ ý tốt của hai vị. Nếu các ngươi muốn uống nước, ta có thể giúp các ngươi lấy.” Nói xong câu ấy thì ngoài cười nhưng trong không cười.

Truyền Sơn quay đầu lại, nói với Canh Nhị trong đầu: “Tiếc ghê, xem ra hai người kia đều biết.”

“Ngươi không sợ họ trở mặt à?” Canh Nhị thực sự không thể nào hiểu nổi hành vi của ai kia. Đây không phải gọi đòn à?

“Hiện tại họ cần ta, lại không biết uy lực sau khi ta mặc hộ giáp vào rốt cuộc lớn cỡ nào, trước khi họ chưa nắm chắc, tuyệt đối sẽ không ra tay.”

“Vậy ngươi cũng đừng cứ chọc họ chứ.”

“Đây không phải là do nhìn họ ngứa mắt ư.”

Ba người mỗi kẻ một tâm tư tiến về phía trước, ngoại trừ Truyền Sơn còn có lòng thanh thản nhìn cảnh sắc trước mắt, thỉnh thoảng biểu đạt sự kinh ngạc và khí chất nhà quê chưa thấy sự đời của hắn với Canh Nhị, hai người đằng sau thì thần kinh căng cứng.

Đoạn đường này rất xa lạ, nhưng mùi của ma tu nhân loại càng ngày càng đậm hơn. Điều này chứng tỏ, đoạn đường này hoặc là xung quanh đây nhất định có ma tu khác thường lui tới.

Nước trong mạch nước ngầm cũng có cá, nhưng đều dài dài như lươn, Canh Nhị tỏ ý loại cá như lươn này ăn vừa ngon vừa bổ.

Lúc Truyền Sơn đang đùa giỡn rùa Nhị tham ăn nhà hắn, một con khỉ cả người màu vàng đất, đội cái mũ màu vàng đất không biết nhảy từ đâu ra, nhảy tưng tưng tới trước mặt Truyền Sơn.

Truyền Sơn sửng sốt, cảm giác đầu tiên là: thôi xong, làm bậy bị bắt rồi!

Khỉ màu vàng đất tập tễnh chạy quanh hắn một vòng, lại tập tễnh đi tới trước mặt hắn, vò đầu bứt tai ngó hắn nửa ngày.

Hai người Kỷ, Giang chả hiểu gì cả, nhưng họ cũng rất hiểu loại khỉ với hình dạng và màu sắc này tuyệt đối không thể đắc tội. Trong lòng rõ ràng gấp muốn chết, cũng chỉ có thể chờ.

“Ack, vị… đại nhân này, xin hỏi có gì phải làm sao?” Truyền Sơn dè dặt hỏi.

Canh Nhị cũng rụt lại, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân. Làm bừa cũng như làm người vậy, không thể quá khuếch khoác, khuếch khoác quá sẽ bị sét đánh!

“Ừ, khụ khụ! Thân hộ giáp này của ngươi không tệ, có thể đưa ta không?” Khỉ màu vàng đất mở miệng nói.

“…” Phản ứng chung của bốn người.

“Nếu ngươi đưa bộ hộ giáp ấy cho ta, ta cho ngươi một bộ ma tu pháp thượng phẩm hoàn chỉnh. Ta nhớ đó hình như là do một người tên là Tiếu Tiếu Ma gì đó khi xông quan thứ chín mươi thì thất bại để lại vào chín ngàn năm trước.”

“Tiếu Tiếu Ma?!” Kỷ Tú Anh và Giang Hâm cùng nhau kinh hô.

Truyền Sơn nhìn về phía hai người.

Kỷ Tú Anh thu liễm vẻ kinh ngạc trên mặt, tận lực bình tĩnh nói: “Vị Tiếu Tiếu Ma này là cao thủ tuyệt đỉnh bốn mươi năm trước, lúc hai trăm tuổi thì nhận được thành tích tỷ thí số một tổng hợp ở đại hội Thử Linh, từ đó về sau danh dương các giới, cả đời truyền kỳ vô số, trước ngàn tuổi đột nhiên biến mất, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã độ kiếp thành ma, thì ra là tiến vào Huyết Hồn Hải. Cửa thứ chín mươi… cũng chỉ có ma tu thiên tài kinh tài tuyệt diễm như hắn mới có thể khiêu chiến.”

“Ngươi xem, Tiếu Tiếu Ma ấy lợi hại như thế, ma tu pháp hắn để lại cũng nhất định cực kỳ tốt, thế nào, đổi không?” Khỉ màu vàng đất tựa như thương nhân vội vã, liều mạng rao bán mặt hàng của mình.

Nếu tốt như thế, vì sao vị Tiếu Tiếu Ma kia vẫn xông quan thất bại? Truyền Sơn thầm đặt câu hỏi, hơn nữa hắn đã có công pháp giảm đau, ở phương diện này, hắn tuyệt đối tin mắt nhìn của Canh Nhị. Nhị tử nhà hắn đã nói là đồ tốt thì tuyệt đối không kém.

“Xin lỗi, bộ hộ giáp trên người ta là vật đính ước do vợ ta đưa… Au ───!” (lưu manh, chết chửa)

Tiếng hú quái dị làm hai người một khỉ đều bị hoảng sợ.

Truyền Sơn cười gượng, nện đầu mình nói: “Không sao, tối qua không ngủ ngon, đầu đột nhiên bị rút gân, ha hả. Nói chung là ngại quá, đại nhân, bộ hộ giáp này ta không thể đổi.”

Con khỉ vàng đấtt hai tay khoanh ngực, chân chấm đất, lấy tư thế cực kỳ lưu manh bỉ ổi, nghiêng đầu nói: “Thực sự không thể đổi?” (bộ mặt thật của anh là đây)

“Thực sự không đổi.”

“… Vậy đành chịu thôi.” Khỉ Vàng buông hai tay.

Truyền Sơn lập tức thầm chuẩn bị liều mạng.

“Thực ra ta cần bộ hộ giáp này cũng là muốn đưa cho vợ ta, tất cả mọi người đều có vợ, ta có thể hiểu sự khó xử của ngươi, ai cũng không muốn về nhà quỳ bàn giặt mà. Được rồi, huynh đệ, từ từ chơi nhá, tranh thủ sớm một chút về nhà mà ôm vợ.” Khỉ màu vàng đất tới bất thình lình, phất tay rồi bỏ chạy mất dạng.

Truyền Sơn buông nắm tay, vô lực nói: “… Đa tạ thông cảm.”

“À, đúng rồi, hành vi làm bậy là không tốt, ngươi nghĩ dựa vào bộ hộ giáp ấy xông quan thì chết sẽ càng khó coi. Đây là lão đại bảo ta nói với ngươi. Tạm biệt!” Khỉ màu vàng đất đột nhiên nhảy ra từ hư không, nói với Truyền Sơn xong rồi lại lập tức nhảy trở lại.

“…” Chân Truyền Sơn đang nhấc dang dở lại thả lại, im lặng tiếp tục đi về phía trước.

Mà Truyền Sơn không biết, ở đằng sau hắn, hai người Kỷ, Giang đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ lạ kỳ quan sát hắn.

Người này rốt cuộc có thân phận gì? Chưa từng nghe ai nói qua việc trong Huyết Hồn Hải xuất hiện sứ giả nào ngoài hai màu đen và đỏ, cũng chưa từng nghe qua ai nói cấu kết được với sứ giả, càng đừng nói cảnh cáo.

Truyền Sơn gọi Canh Nhị trong đầu, “Tức thật rồi?”

Canh Nhị mặt đỏ hồng, “Người đừng nói bậy, ta không phải vợ ngươi gì cả.”

“….” Da mặt dày hơn tường thành của Truyền Sơn cũng xuất hiện vệt đỏ quỷ dị, “Ta cái đó… khụ, không phải nói chơi thôi sao, trước đây ở trong binh doanh, mọi người bình thường vẫn đùa thế, khụ khụ!”

Mặt Canh Nhị vẫn đỏ hồng như trước, giống như một người vợ nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa ngươi dự định làm thế nào?”

“Cái gì đợi lát nữa… à à à!” Người này cuối cùng cũng nhớ tới chính sự.

Sắc mặt nghiêm, Truyền Sơn nói: “Ta muốn lấy ngọn lửa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK