Minh Linh Tử sớm có đề phòng, chứ sao để người đánh lén một kích là trúng, mà khi hắn đối mặt với người đánh lén, mặt mày sửng sốt.
“Ma vật? Nhãi con ngươi dám!”
“Tặc đạo sĩ! Nạp mạng đi!” Truyền Sơn khàn giọng kêu lên, lộ ra nét mặt dữ tợn nhất, cũng dùng chiêu có uy lực lớn nhất hiện nay của hắn, lấy cánh tay phải làm kiếm, kiếm khí phá không đâm về phía Minh Linh Tử.
Minh Linh Tử rất là kinh ngạc, không phải bởi vì người đánh lén người không ra người, ma không ra ma, lại càng không phải thấy lạ vì sao ma vật này lại đánh lén hắn. Điều làm hắn kinh ngạc là, ma vật này thoạt nhìn rõ ràng đã nhập ma, nhưng vì sao hắn lại không cảm nhận được ma khí của hắn ta phát ra? Ma vật này lại có quan hệ như thế nào với hoàng thái tử Lãng quốc.
“Ái au!” Minh Linh Tử không hề coi người đánh lén ra gì đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khéo sao đụng phải kiếm khí Truyền Sơn đâm tới.
Giỏi cho một Minh Linh Tử! Trong tình huống trước sau đều bị thương mà vẫn dùng linh khí còn lại giật ra một tấm lôi phù, bắn cho Truyền Sơn bổ nhào một cái.
Tiếng nổ mạnh đùng đoàng làm toàn bộ nô lệ mỏ ở đây giật mình tỉnh giấc.
Mắt thấy sắp đại loạn, các ngục tốt vội lớn tiếng quát mắng, dùng trường thương, dùng đại đao, làm các nô lệ không dám ngẩng đầu.
Tiết Triêu Nguyên cầm chặt túi bách báo đã trống khống, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy phải tận dụng thời cơ, để lỡ mất sẽ không còn nữa, chờ phóng bảo bối ra mới phát hiện mình làm chuyện gì.
Nhưng hôm nay, tất cả đã thành kết cục không thể tránh được, bảo bối người nọ cho hắn quả nhiên rất cao, Minh Linh Tử xem chừng đã bị trọng thương. Đã thế, hắn cũng không khách sáo nữa.
Còn về ma vật nửa người xương khô đánh lén Minh Linh Tử kia, đợi lát nữa hắn sẽ tìm nó thân cận một phen. Dù sao ma vật kia đã trúng sét, dù không chết thì chốc lát cũng không có sức gây phiền phức cho hắn.
Kinh nghiệm đối địch của Truyền Sơn quá ít, lần đầu tiên đã bị trúng sét nổ tanh bành.
Cũng may Minh Linh Tử vội vội vàng vàng lấy tấm lôi phù cấp bậc không cao, bùa chú công kích cũng chỉ ở khoảng độ 3, miễn cưỡng làm ma vật mới đến cấp 2 Luyện Khí Kỳ giữ được một cái mạng.
Mạng mặc dù giữ được, nhưng vẫn làm Truyền Sơn nổ thất điên bất đảo, quỳ rạp trên mặt đất mãi cũng không hồi sức được.
Ngay lúc hắn đang lo đạo sĩ kia có thể đuổi theo cho hắn một kích không thì Tiết Triêu Nguyên đã đối đầu với Minh Linh Tử.
Truyền Sơn cố gắng lật người, cố không để mình dáng vẻ chật vật, thầm quan sát Tiết Triêu Nguyên chỉ tới cấp đầu làm sao dám đối chọi với kẻ địch mạnh cao hơn hắn sáu cấp.
Minh Linh Tử bị công kích thảm hại, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị ‘lật thuyền trong mương’, bị hai tiểu bối vừa nhập ma đạo ám toán.
Không phải do tu vi hắn thiếu, cũng không phải do hai ma đầu mới sinh kia ghê gớm nhường nào, mà là thứ họ mang đến để ám toán hắn hoàn toàn vượt quá dự đoán của hắn.
Đó thế mà lại là một con ma thú, vả lại còn có lực công kích cấp năm. Nếu với tình huống hắn phát huy bình thường, cũng mới chỉ có thể cùng nó đấu ngang nhau, hôm nay bị nó ám toán, tự nhiên không phải địch thủ của nó, huống chi bên cạnh còn có một ma đầu mới sinh quấy rầy.
Tiết Triêu Nguyên cũng không biết nhiều ma công cho lắm, hiện nay hắn chỉ mới học được cách dùng sương mù đen cản trở tầm nhìn của kẻ địch. Nếu trong lúc bình thường, chút mánh nhỏ ấy căn bản chẳng là gì trước mặt Minh Linh Tử, nhưng vào hôm nay, với tình huống hắn thân mang trọng thương, linh lực khó giữ, chút trở ngại ấy cũng trở thành trở ngại thực sự. Thế mà con ma tước cấp năm ấy còn nhanh như tia chớp, mượn thế sương đen, công kích đến mức hắn khó lòng phòng bị.
Minh Linh Tử không phải kẻ ngốc, cũng nhận ra dự định của Tiết Triêu Nguyên. Hừ, dù hắn chọn ‘binh giải’, cũng sẽ không để những ma vật này cắn nuốt chân nguyên của hắn.
(*) binh giải: một thuật ngữ Đạo giáo.Giải, tức là giải thoát buồn phiền trần thế. Binh, là chỉ binh khí. Binh giải, tức là nhờ binh khí để giải thoát. Hoặc là Đạo giáo đồ gặp phải binh họa chiến loạn bị giết, hoặc là tự sát, hễ là bị binh khí giết chết đều có thể coi là binh giải.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, hạc giấy đã truyền ra, không bao lâu nữa sư huynh đệ sẽ đến đây tìm hắn, chỉ cần hắn có thể tránh tạm một lát, không lo không trả được món nợ hôm nay.
Minh Linh Tử cố lấy toàn bộ chân nguyên còn dư lại, đánh mạnh lên đỉnh sơn động một kích.
Một đợt những tiếng vang đì đùng nghe bức bối khó chịu, đá vụn trên đỉnh rơi lả tả xuống. Ngục tốt và nô lệ bên dưới đều chạy trốn, đại sảnh nhất thời lộn xộn.
Tiết Triêu Nguyên cho rằng Minh Linh Tử muốn phá hang chui ra, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, mà ma thú chịu một nửa khống chế của hắn tự nhiên bị chủ nhân ảnh hưởng, tự nhiên cũng hướng lên trên chạy trốn.
Ngay trong nháy mắt ấy, Minh Linh Tử bắn người dậy, biến dần thành một tia sáng trốn vào sâu trong hầm mỏ.
Chờ Tiết Triêu Nguyên phản ứng lại được, Minh Linh Tử đã chạy trốn. Tiết Triêu Nguyện hận đến nỗi đánh chết hơn mười ngục tốt và nô lệ trên đài cao.
“Chờ bản cung tu vi cao hơn, không tin không tìm được ngươi!” Tiết Triêu Nguyên nói lời phát cáu, lập tức vận ma khí quét hết đá vụn, lệnh hộ vệ và ngục tốt bốn phía đang tránh né tập trung hết nô lệ lại một lần nữa.
Chờ Tiết Triêu Nguyên phân phó xong chuyện, nhìn lại ma vật vừa rồi nằm sấp trên đài cao không biết sống chết thì ma vật kia đã mất dạng.
Đau đớn đã lâu không gặp lần thứ hai lan khắp toàn thân, Truyền Sơn bĩu môi không coi là gì. Thật sự, khi đã trải qua đau đớn tựa xé rách linh hồn do quả xương khô mang lại, chút đau nhức ấy chẳng tính là gì, dù cho trên người thoạt nhìn khó coi, đông thiếu một miếng, tây thiếu một mảng, còn những chỗ khác đều đen xì xì, lại thêm mùi thối của da thịt bị nướng cháy.
Truyền Sơn rất muốn ngồi thiền ngay tại chỗ để khôi phục, nhưng tên vua hắn muốn bắt đang thất thểu chạy ngay phía trước hắn, hắn không thể trợn mắt để tên đó chạy mất được đúng không?
Trước hết cứ đuổi theo hắn, xem hắn trốn ở đâu chữa thương, sau đó lại nghĩ cách đối phó hắn ra sao.
Minh Linh Tử nhón tấm phù chú công kích cuối cùng hắn có thể lấy ra, đợi ma vật theo dõi đằng sau mò đến gần trước.
Dám coi khinh bản đạo? Đạo gia là người tu chân cấp 3 Ngưng Khí Kỳ, chẳng lẽ còn sợ tên ma đầu sơ sinh vừa vào ma đạo sao?
Không cho ngươi thấy chút lợi hại, còn cho rằng bản đạo dễ bắt nạt hả!
Minh Linh Tử vừa thẹn vừa giận, lòng hận không thể bầm thây vạn đoạn tên ma vật đánh lén lại còn đuổi theo hắn rồi lại cho vào trong lò đốt cháy.
“Này.” Có người đằng sau nhẹ nhàng chọc bờ vai hắn.
Minh Linh Tử kinh hãi vội vàng quay người lại.
“Xin lỗi nhé.” Bụp, một quả đấm rơi lên đầu Minh Linh Tử.
Lúc Truyền Sơn phát hiện khác thường mò tới, đúng lúc thấy Canh Nhị đang vui sướng lột sạch chiếc áo cuối cùng trên người tiểu đạo sĩ. (anh chỉ có thế là giỏi = =)
“Canh Nhị?”
“À, ngươi đến rồi đấy à.” Canh Nhị ngẩng đầu, vẫy tay chào, lại tiếp tục lột giầy người ta.
“Ngươi sao lại…? Không phải ngươi nói ngươi phải nghỉ ngơi ít nhất một ngày sao?”
“À, ta nhìn thấy một chút đồ, nếu ta không chạy tới, ngươi hiện tại đã nát bấy rồi. Tuy ngươi nát bấy sẽ không chết, nhưng việc chữa trị sẽ phiền phức, chờ ngươi khỏi hắn không biết phải đợi bao lâu, cho nên ta liền lãng phí một viên hồi nguyên đan chạy tới cứu ngươi.”
Nói đến đây, Canh Nhị xót ruột. Hồi nguyên đan của y đã không nhiều rồi, dùng một viên là ít đi một viên, nếu không cần thiết, y tình nguyên nằm trên giường cả ngày chờ linh khí của mình khôi phục.
“Hồi nguyên đan này của ngươi còn không?” Truyền Sơn đặt mông ngồi xuống trước mặt Canh Nhị, duỗi tay ra.
Canh Nhị lé mắt nhìn hắn.
“Ta bị thương rất nặng.” Truyền Sơn nhấn giọng.
“Ừ, ta nhìn thấy mà. Bây giờ ngươi trông như một con gà rừng ta đã từng quay ấy.”
Người đang đứng dưới mái hiên không thể cúi đầu, đối với tiểu đệ hắn mới nhận, Truyền Sơn đầy bụng oán giận. Ai bảo người ta tu vi cao hơn hắn, bản lĩnh lớn hơn hắn, thứ tốt trên người cũng nhiều hơn hắn? Là một người đại ca không có sức uy hiếp, vào lúc này cũng chỉ có thể dụi mũi coi như chưa nghe thấy.
“Tình huống của ngươi tốt nhất không nên dùng hồi nguyên đan. Cứ tự ngồi thiền khôi phục, tuy là chậm, nhưng có chỗ tốt với tu luyện của ngươi.”
Nói cũng đã nói thế rồi, Truyền Sơn cũng xấu hổ mặt dày mày dạn đòi đan dược của người ta, đành phải khoanh chân ngồi tại chỗ, chuẩn bị nhập định khôi phục lại chút nguyên khí.
“Tên này đã chết chưa?”
“Chưa.” Canh Nhị hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ cất hết mọi thứ vừa cướp đoạt được vào ngực.
“Dược vật chữa thương cho 14 huynh đã tìm thấy chưa?”
Canh Nhị gật đầu, cười nhe hàm răng trắng, thu hoạch hôm nay làm y vui lắm, nhưng nợ nến nhớ vẫn phải nhớ, móc mảnh ngọc ra cập nhật thời gian ngày tháng năm tên La nào đó lại nợ y một viên hồi nguyên đan rồi lại cất vào ngực.
Truyền Sơn hiếu kỳ nhìn ngó mảnh ngọc kia, nhưng trực giác bảo hắn đừng mở miệng hỏi đó là thứ gì, theo đó hắn lại dời mắt xuống người tên trần truồng ngất trước mặt.
Tiểu đạo sĩ trông không tệ, da non thịt mềm, nướng hai chân dê lên ăn, mùi vị chắc cũng không kém, quan trọng nhất là ‘ăn’ hắn ta rồi chắc sẽ rất bổ đi?
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Canh Nhị để ý ánh mắt Truyền Sơn, do dự một chút, vẫn mở miệng nói.
“Ta là người tu ma.”
“Ta biết.”
Truyền Sơn ngẩng đầu, “Ngươi hiểu thật hay hiểu giả?”
Canh Nhị gãi đầu, ngồi xổm xuống ngập ngừng nói: “Thật ra, có chuyện ta vẫn muốn nói cho ngươi.”
“Nói đi. Tại hạ chăm chú lắng nghe.”
“Ngươi… phương hướng của ngươi sai rồi.”
“Phương hướng nào?”
“Ý ta là phương hướng tu luyện ma công của ngươi sai rồi. Không, cũng không thể nói là nó sai được, chỉ là phương pháp tu luyện của ngươi và phương pháp mà ta biết không giống nhau.”
“Loại nào tốt?” Truyền Sơn hỏi thẳng.
“Loại của ngươi hiệu quả thấy thì nhanh, nhưng về sau lực sẽ không ăn thua gì, càng về sau này càng trắc trở, thuộc loại tu ma cấp tốc. Tuy hiện giờ người tu ma thậm chí đại đa số Thiên sinh ma vật đều dùng phương pháp này để tu luyện.” Canh Nhị nhìn thẳng vào mắt Truyền Sơn, do dự xem có nên nói với hắn hay không.
Truyền Sơn hiếm khi thấy Canh Nhị nghiêm túc thế này, không khỏi cũng trở nên nghiêm túc.
“Thế còn loại ngươi biết?”
“Loại ta biết là loại phương pháp tu luyện của ma vật thượng cổ, so với loại ngươi tu luyện bây giờ, không thể nói rằng loại nào tốt hơn, chỉ là phương thức tu luyện khác nhau. Phương pháp tu luyện của ma vật thượng cổ càng chú trọng tới quy tắc trong thiên địa, cũng chính là cân bằng. Tình hình tu luyện lúc đầu sẽ tăng tiến chậm rãi, nhưng một khi hiểu được thì sẽ tu thành chính quả.”
“Chờ đã, ngươi nói cái gì? Tu thành chính quả?” Truyền Sơn bật cười, “Ngươi cho ta là tu ma hay tu phật đấy? Còn nói tu thành chính quả, ma vật chính là ma vật, họ làm thế nào mới tu thành chính quả được?”
Nét mặt Canh Nhị rất nghiêm túc, “Cho nên ta nói phương hướng của ngươi sai rồi. Không phải cứ tu ma thì không thể tu thành chính quả, phải thiên hạ vạn pháp quy tông, bất luận phương pháp tu luyện nào chẳng qua chỉ là một phương thức, một con đường, cuối cùng rồi cũng sẽ trăm sông đổ về một biển. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, một vài người tu luyện khác biệt thiên tính hoặc căn nguyên nào đó mà bước lên một con đường khác để tu luyện, họ hoàn toàn hiểu sai bản ý của tu luyện rồi.”
Truyền Sơn ngưng mắt nhìn về phía Canh Nhị, hắn cảm thấy Canh Nhị lúc này thoạt nhìn hơi lạ.
“Ngươi biết bản ý của tu luyện không?”
Truyền Sơn tự nhiên sẽ không trả lời là vì báo thù rửa hận, chỉ nhìn Canh Nhị.
“Là ‘hồi quỹ’ (*). Lấy ví dụ đơn giản nhất để minh họa thì giống như phụ mẫu sinh con đẻ cái, con cái lớn lên rồi phải hiếu thuận với phụ mẫu vậy, người tu luyện cũng như thế. Ngươi… hiểu chưa?”
(*) hồi quỹ: tức báo đền, báo đáp
Truyền Sơn không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Hắn biết mình nếu mở miệng, nói không chừng Canh Nhị sẽ dạy phương pháp của vị ma tu thượng cổ cho hắn, nhưng nếu thế hắn sẽ phải đối mặt với một vấn đề: vì sao hắn tu ma?
Nói trắng ra là, hai loại phương pháp tu luyện, một loại cho hiệu quả nhanh, một loại cho hiệu quả chậm. Loại cho hiệu quả nhanh không có nhiều chỗ tốt lắm với hắn, loại hiệu quả chậm chỉ cần tu luyện thỏa đáng, nói không chừng có thể thọ cùng trời đất.
Nhưng ngay từ đầu hắn tu ma cũng không phải vì bản thân, mà chỉ đơn thuần muốn trở nên hùng mạnh, sớm có thể trở về báo thù rửa hận.
Day cái trán, hình như hắn lại một lần nữa phải đối mặt với một bước ngoặt cuộc đời.
“Đợi lát nữa ngươi đưa thuốc cho 14 huynh, sau đó lại bớt thời gian qua đại sảnh xem, có gì thay đổi nhớ nói cho ta biết.”
“Một mình ngươi ở đây…”
“Yên tâm, không sao cả.”
Truyền Sơn nhắm mắt lại, quyết định tạm thời không nghĩ tới vấn đề tu luyện nữa. Chuyện trước mắt còn có một đống chưa giải quyết, nghĩa tới vấn đề này có phần xa xỉ. Chờ hắn giải quyết gần hết mọi chuyện rồi, hắn sẽ suy xét về vấn đề tu ma này cũng không muộn, nếu như khi đó vẫn còn kịp.
Canh Nhị thấy Truyền Sơn rõ ràng đã có quyết định, trong mắt hơi lộ chút thất vọng.
Người này tuy là người quấn lấy y bắt y thành bạn của hắn, nhưng bên nhau lâu dài, dù sao cũng sinh chút tình cảm, đặc biệt người này còn không để ý chút năng lực đặc biệt của y, càng ít lợi dụng năng lực của y.
Tuy người này vẫn có nhiều khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận, trong lòng y thực ra vẫn hy vọng người này có thể sống tốt đẹp.
Có đôi khi y thậm chí còn nghĩ, nếu để người này trở thành người bạn chân chính của y, hình như cũng khá thú vị.
“Ngu ngốc!” Canh Nhị ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu ra sức nghĩ, phải làm sao để người này trở về chính đạo. Suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào dễ làm, tức giận chui xuống đất đi đưa thuốc cho Kỷ 14. Y sẽ nhanh chóng quay lại, hy vọng chút thời gian đó tên kia sẽ không xảy ra chuyện gì.
Con đường mỏ không có ai nói chuyện trở nên vắng vẻ kỳ lạ, còn đại sảnh hầm mỏ bên kia thì đã xuất hiện hiện tượng loạn lạc.
***
Thời gian Truyền Sơn nhập định lần này rất ngắn, ước chừng nửa canh giờ đã cảm thấy ma khí tràn đầy toàn thân, chỗ bị thương trên người tuy chưa khỏi hẳn, nhưng đánh trận nữa hẳn không phải vấn đề.
“Ngươi đưa thuốc cho 14 huynh rồi?” Vừa mở mắt đã thấy một cái đầu to đùng dán tới trước mặt. Truyền Sơn… yên lặng đưa tay đẩy đầu tên kia ra.Canh Nhị thuận thế ngồi vào trên mặt đất, gật đầu.
“Bây giờ hắn sao rồi?”
“Thuốc chữa đúng bệnh, không bao lâu sau hắn có thể tỉnh lại.”
“Vậy là tốt rồi.” Truyền Sơn cuối cùng cũng yên lòng, “Có gì ăn không?”
Canh Nhị móc từ trong ngực ra một cái bánh không biết làm từ gì, đưa cho Truyền Sơn.
Truyền Sơn cũng mặc kệ thứ này ăn vào có chết người không, ba hai miếng đã nuốt vào bụng.
“Nước.”
Canh Nhị lườm hắn, nện luôn một quả bóng nước vào mặt hắn.
Truyền Sơn cũng không giận, rộng lượng lau khuôn mặt đen thui, lộ ra một mảng da trắng nõn.
“Cách này rất tốt.” Nghĩ là làm liền, Truyền Sơn bắt đầu tìm tòi ký ức của Trách Yểm trong đầu, xem loại pháp thuật ngưng tụ nước thành quả bóng làm như thế nào.
Vươn bàn tay xương khô, ngưng khí suy tưởng. Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, xương trắng ngón giữa bỗng nhiên dài ra ba tấc (1 tấc = 1/3 thước TQ), đầu ngón tay sắc bén lạ kỳ.
“Làm cái gì?” Truyền Sơn ngây người.
Canh Nhị lớn gan đưa tay nhéo, bình luận: “Không sai, xem ra ngươi lấy kim làm thuộc tính chính.”
“Còn ngươi là thủy, không phải vũ khí!” Truyền Sơn đen mặt nói.
“Lần đầu tiên mà, có thể có trình độ này đã coi như không tồi rồi. Từ từ sẽ đến, tụ nước thành châu thoạt nhìn đơn giản, nếu người tu luyện không có thủy làm thuộc tính chính, muốn làm được như thế không phải là chuyện đơn giản đâu.” Canh Nhị không nói cho Truyền Sơn, đại đa số người tu luyện bình thường đều sẽ dùng phù chú để đạt được chuyện mình không làm được.
Còn Truyền Sơn bởi vì nghe Canh Nhị giải thích thế, cũng không cố ý tìm kiếm ký ức của Trách Yểm nữa, cho rằng bất luận thuộc tính gì chỉ cần tu luyện là có thể đạt được, chỉ có dễ hay khó mà thôi.
Loại quan niệm này thành lập tự nhiên có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn sau này, chẳng qua đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Truyền Sơn vừa tiếp tục luyện tập chế tạo bóng nước, vừa hất hàm, chỉ Minh Linh Tử còn đang ngất nằm một bên, hỏi: “Nếu chúng ta uy hiếp tên này bắt hắn đưa ra ngoài thì có thể được không?”
Hiện tại hắn tự ra ngoài cũng là vấn đề, hơn nữa ta không cảm thấy hắn có năng lực phá được cấm chế.”
“Vậy nếu chúng ta bắt thái tử Lãng quốc, để hoàng đế Lãng quốc gây áp lực cho phái Thanh Vân, để họ thả chúng ta ra ngoài thì sao?”
“Ngươi còn coi trọng hoàng thất Lãng quốc ghê nhỉ.” Canh Nhị bĩu môi nói: “Một môn phái tu chân như phái Thanh Vân sao có thể bị một quốc gia thế tục khống chế? Đối với họ, hoàng thái tử cũng được, hoàng đế cũng được, cùng lắm thì đổi người làm thôi.”
“Tặc đạo sĩ này họ cũng không coi trọng?”
“Có thể tu đến cấp ba Ngưng Khí Kỳ thì chắc coi như là đệ tử nội môn rồi. Nhưng dù chúng ta lấy hắn con tin, cũng chưa chắc có thể thoát được, trừ phi ngươi có năng lực chống lại cao thủ Kim Đan Kỳ mà vẫn không thua.” Canh Nhị khá buồn rầu bĩu môi: “Ta cũng không muốn sau khi rời khỏi đây bị cao thủ Kim Đan Kỳ truy đuổi.”
Truyền Sơn trợn mắt nhìn xương ngón tay tay phải của mình, lúc thì nó xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, lúc thì chỉ xuất hiện một nửa, chính là không thấy có đường vân tay trong lòng bàn tay, không khỏi tức đến nghiến răng.
“Chỗ đại sảnh hiện tại thế nào?”
“Đại khái thì vị hoàng thái tử ngươi nói kia, hắn đang lệnh cho ngục tốt tập trung hết nô lệ mỏ lại, nhưng lại ra lệnh cho ngục tốt đi ra ngoài bất kể ở đâu cũng phải lập tức quay về. Vị hoàng thái tử kia cũng nhập ma đạo như ngươi, nhưng đường hắn đi còn tà hơn ngươi nhiều.”
“Nghĩa là sao?”
Canh Nhị chán ghét nói: “Cái thứ như hắn tám phần mười là tu chân không đúng cách, kết quả ngược vào ma đạo. Nếu lúc này có người tu chân giúp hắn yên lòng tĩnh khí phòng thủ kiên cố bản nguyên, chỉ điểm cho hắn phương pháp tu luyện chính xác, dù vào ma đạo cũng có thể quay lại. Nhưng ta xem hơi thở trên người hắn, lại là càng chạy càng xa, rõ ràng là lấy giết chóc và huyết hồn để tăng tiến tu vi. Nhưng mà phương pháp tu ma của hắn cũng không phải phương pháp chính xác, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng qua là tạo ra một con huyết ma thú chỉ biết giết chóc và máu tanh mà thôi.”
“Huyết ma thú?”
“Ừ, huyết ma thú cũng không phải trời sinh đã có. Huyết ma thú ngay từ đầu chính là bị một người tu ma vọng tưởng cắn thần linh sáng tạo ra. Người tu ma này cũng coi như lợi hại, có rất nhiều tinh cầu gặp xui xẻo vì hắn luyện chế ra huyết ma thú. Có rất nhiều sinh linh, bất kể tiên, phật, ma, yêu hay con người đã chết vô số kể trên tay hắn, thậm chí ngay cả thần cũng bị hắn cắn nuốt mấy vị.
“Lạ nhỉ, vị hoàng thái tử này tu ma thì cũng đã tu ma rồi, làm gì lại tu đến nỗi mất đi ý thức bản thân, chỉ biết luyện theo hướng huyết ma thú chỉ biết chóc và cắn nuốt huyết hồn?
Canh Nhị, Truyền Sơn cùng nhau ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối nhau.
“Nguy rồi!”
“Tên tu ma kia còn sống sao?”
Hai người gần như đồng thời mở miệng nói.
“Ta nhớ hắn chắc là chết rồi nha.” Canh Nhị cũng bắt đầu rối rắm, cũng không biết đang lo lắng cái gì.
“Ngươi tận mắt thấy?”
“Không. Nhưng ta nhớ lúc đó hắn bị mấy vị thượng thần vây giết, cuối cùng ngay cả hồn phách cũng bị mài thành tro rồi, không thể có khả năng hắn còn sống được.”
“Đó là chuyện khi nào?”
“À, việc này lâu rồi, ta nghĩ, cũng gần…”
Canh Nhị vừa mới chuẩn bị nói ra, đột nhiên cảnh giác ngậm chặt miệng lại, sau đó lại bất an liếc Truyền Sơn một cái.
Truyền Sơn chậc một tiếng, cảm thấy thật đáng tiếc. Suýt thì có thể biết được tuổi thực của người này rồi, tiếc ghê a. (thế này có được coi là đại đại đại thúc thụ ko nhỉ:v)
“Có lẽ chỉ đánh bậy đánh bạ thôi?”
“Không thể nào.” Canh Nhị nói chắc như đinh đóng cột: “Có rất nhiều kẻ tu ma đều lấy giết chóc nhập đạo, cắn nuốt huyết hồn, nội đan, nguyên khí, thậm chí nguyên anh của kẻ tu ma và ma vật khác để tăng tiến tu vi chỗ nào cũng có, nhưng cũng không có ai biến thành huyết ma thú vì thế cả. Muốn trở thành huyết ma thú, phải áp dụng phương pháp tu luyện đặc biệt nào đó khi bắt đầu tu ma.”
“Vậy ngươi làm sao có thể xác định Tiết Triêu Nguyên… Chính là vị hoàng thía tử kia học loại phương pháp tu luyện này?”
“Mùi a.”
“Mùi?”
“Đúng vậy, huyết ma thú ta đã thấy nhiều rồi, vừa nghe đã đoán được ra. Huyết ma thú sở dĩ ghê gớm, thậm chí ngay cả thần linh cũng dám cắn nuốt chính là do huyết ma thú tu luyện đến thời kỳ sau, trên người không những không có chút ma khí nào, trái lại giống tiên thú và thần thú hơn, làm ngươi khó lòng phòng bị.”
“Vậy ngươi sao có thể đoán ra được?”
Canh Nhị kiêu ngạo ngẩng đầu, đang chuẩn bị tuyên dương năng lực của chính mình, nhưng mới nói ra miệng đã lại nuốt vào: “Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? Dù sao ta nói ta có thể đoán được thì chính là đoán được! Vị hoàng thái tử kia dù tương lai hắn không biến thành huyết ma thú, phương pháp tu luyện của hắn cũng không đúng đắn”
“Đi thôi.” Thấy chẳng đào bới được gì nữa, Truyền Sơn đứng dậy.
“Đi đâu?” Canh Nhị ngây người.
“Đại sảnh. Bất kể tương lai hắn biến thành thứ gì, cũng mặc kệ đằng sau hắn có ai đang bày mưu tính kế gì không, chúng ta cũng không thể để hắn giết chết hơn ba trăm nô lệ cùng bao nhiêu ngục tốt chứ?”
“Ngươi nói hắn giết luôn cả ngục tốt?”
“Ngươi ngốc à? Hắn không giết những ngục tốt này, lẽ nào giữ họ lại để họ đi khắp nơi nói hoàng thái tử của họ nhập ma đạo giết người ăn tim người? Lãng quốc kia cũng không cần chiến tranh với Hi triều nữa thì đã bị các quốc gia khác liên hợp lại chia cắt rồi. Phải biết rằng, chiến tranh chỉ là một cái cớ, hoàng thái tử Lãng quốc tu ma, cớ tốt như thế biết tìm đâu chứ?” Truyền Sơn nói đến nước miếng tung bay, “Tên này còn bao lâu nữa thì tỉnh lại.
Canh Nhị thành thật nói: “Tỉnh lại thì đập cho phát ngất nữa là được, hiện giờ hắn không phải đối thủ của ta.”
“Mang hắn theo.” Truyền Sơn bỏ lại những lời này, trong chớp mắt đã bỏ chạy xa.
Canh Nhị ngó tên trần truồng trên đất, vừa nâng người lên vừa thì thầm nói: “Chạy rõ là nhanh, không phải muốn để ta vất vả sao? Tên giảo hoạt, quả nhiên không phải người tốt.”
Lúc Truyền Sơn chạy tới đại sảnh hầm mỏ, bên trong đã trở nên âm khí um tùm, giống như Qủy vực.
Canh Lục gấp đến độ hai mắt bốc lửa, trừng ngọn đèn ***g trên đài cao kia lẩm nhẩm: sao nso còn chưa tắt?
Tiết Triêu Nguyên lệnh cho hộ vệ tâm phúc của mình bảo vệ mấy chỗ rẽ, một vài ngục tốt phát hiện sự việc không đúng, lại không dám có động tác gì.
Thỏa mãn nhìn ma trận mình vẽ, Tiết Triêu Nguyên lệnh cho ngục tốt áp giải hai mươi tám nô lệ đứng bốn phía trận.
Ngục tốt đầu mục không dám hỏi nhiều, lập tức liền kéo, túm, lấy đao thương đuổi hai mươi tám nô lệ đi vào ma trận, mỗi góc có bảy người đứng. Nói cũng lạ, khi những nô lệ này vừa đứng vào phương vị này xong, có người muốn bước ra mép trận đồ nhưng bước thế nào cũng không bước được. Các nô lệ bị trận pháp này vây khốn bắt đầu nóng nảy, họ dù ngốc cũng cảm thấy chỗ không ổn.
Có người thông minh, chẳng hạn như Canh Lục, đã từ trận đồ trên mặt đất, và hành động kỳ lạ của hoàng thái tử điện hạ nghĩ tới nghi thức tế thiên của vu tộc thời kỳ viễn cổ.
Các nô lệ luống cuống, mấy người có ánh mắt nhanh nhạy cùng nhìn về phía Canh Lục.
Canh Lục ngẩng đầu nhìn đèn ***g trên đài cao, lại nhìn sang ngục tốt nghiêm khắc phòng thủ bốn phía, thầm lắc đầu với các thủ hạ, lại nhìn sang phía vị hoàng thái tử điện hạ kia.
Chỉ thấy vị hoàng thái tử điện hạ này đi vào ma trận không hề hoang mang chút nào, đứng ở vị trí giữa ma trận, lập tức lấy một viên ma thạch từ trong ngực ra bắn vào mắt trận pháp.
Thoáng chốc, trận pháp khởi động, các nô lệ trong trận chỉ cảm thấy thân thể căng thẳng như bị xiềng xích nặng nề quấn lấy người, hơn nữa càng quấn càng chặt.
“Ặc a a a!” Có nô lệ không chịu nổi thống khổ bị nghiền ép, lớn tiếng kêu thảm thiết.
Theo tiếng kêu thảm thiết của nô lệ này, nhất thời đại sảnh hầm mỏ trở thành địa ngục A Tỳ(*). Hai mươi tám nô lệ người nào người nấy đều đang giãy dụa, đều đang phát ra tiếng kêu gào thảm thiết nhất.
(*) Địa ngục A Tỳ: hay còn gọi là địa ngục Vô Gián, nơi đây dành cho những người mắc năm tội nặng. Đó là giết cha, giết mẹ, giết A La Hán, phá hoà hợp Tăng và làm thân Phật ra máu, chi tiết hơn vui lòng đọc gg.
“Ầm!”
Rõ ràng là không có tiếng động, nhưng mọi người vây xem giống như nghe thấy tiếng vang, chỉ thấy thân thể của hai mươi tám nô lệ trong trận nhất tề nổ tung, máu bắn thành màn sương bắn tóe ra.
Màn sương máu ngưng tụ ở trên không trận pháp, thoáng cái đã che lấp toàn bộ ma trận.
Lúc Truyền Sơn chạy tới, đã nhìn thấy huyết khí tràn ngập một góc đại sảnh, tựa như tập kết một quả trứng máu thật to ở góc đó, mùi máu đậm gần như át cả mùi thối ban đầu.
Tiếng kêu thét thê lương không dứt xuyên qua tai, rất nhiều nô lệ đứng ở ngoài xem, thậm chí cả ngục tốt đều sợ tiểu ướt cả quần.
Các nô lệ rối loạn, cho dù có ngục tốt tiến lên liên tục quát mắng cũng không cấm được.
Truyền Sơn cắn răng một cái, không hề do dự, bằng tốc độ nhanh nhất lủi lên đài cao, vươn tay ra chém đứt cây cột chính giữa đài cao.
Cây cột đổ xuống, đèn ***g rơi xuống đất.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngục tốt trông coi căn bản không phản ứng được, thấy cây cột đột nhiên đổ xuống, cả đám đều thấy rất khó hiểu.
Mà Canh Lục đã sớm chờ giây phút đèn ***g tắt, lập tức hét lớn một tiếng: “Cẩu thái tử kia muốn giết chúng ta tế trời, mọi người mau chạy a!”
Nói xong, Canh Lục một mình vọt mạnh, đánh ngã một ngục tốt gần nhất bên cạnh, cướp lấy đại đao của hắn trở tay liền chém ngã xuống đất, xiềng xích trên người hắn cũng không biết đã mở tự thưở nào.
Mấy tên tâm phúc của Canh Lục cũng đã sớm giữ sức chờ giờ khắc này, thấy Canh Lục kêu gọi liền đồng thời hành động theo.
Canh Lục cướp được đại đao thì việc làm đầu tiên là giúp thủ hạ mở gông xiềng.
Truyền Sơn giúp người giúp đến cùng, dứt khoát hóa thành một bóng đen bay xẹt qua bên cạnh những nô lệ, phàm là chỗ hắn bay qua, toàn bộ dây thừng của nô lệ đều đứt rời.
“Nguy rồi! Nô lệ phản rồi, các huynh đệ đừng để họ chạy!” Các ngục tốt cũng đã tỉnh táo, ỷ có nhiều người, vừa chém vừa đâm, đá đấm đạp các nô lệ tay không tấc sắt, đói đứng không vững này.
“Người đâu cứu mạng a! Giết người rồi giết người rồi!”
“Tha ta… tha ta…” Có vài nô lệ dù dây thừng đã bị đứt, cũng chỉ biết quỳ trên mặt đất dập đầu.
“Ngươi làm gì thế? Buông ra! Ngươi muốn làm gì!” Lại còn có người thừa dịp loạn lạc động tay động chân với nữ nô nữa.
“Giết những cẩu quan này, mọi người liều mạng!” Cũng có người thấy tình thế không ổn, muốn đục nước béo cò.
Tiết Triêu Nguyên đứng trong ma trận thưởng thức hết mưa máu tuôn trào mở đôi mắt đỏ lòe ra.
Ai đang quấy rầy hắn luyện công?
Thúc đẩy trận pháp, gia tăng hấp thu tinh hoa máu tanh của hai mươi tám nô lệ này, chờ hút sạch máu tươi của họ, hắn có thể hưởng thụ hồn phách của họ. Dựa theo cách tu luyện này, một vòng hai tám người, được bảy vòng là được chút thành tựu, qua ba bảy hai mốt vòng là có thể tiến một cấp. Sau này mỗi khi tiến một cấp, con số này sẽ tăng gấp bội.
Cách tu luyện này thoạt nhìn có vẻ thương thiên, ngay từ đầu hắn còn do dự, nhưng chờ hắn nếm thử rồi cảm nhận được chỗ tốt thì thấy không thể buông nổi.
“Hừ! Một đám cẩu nô ti tiện. Thật to gan!”
Sương máu tan đi, Tiết Triêu Nguyên nhe răng cười nhìn về phía đại sảnh loạn lạc.
Hộ vệ thủ hộ gần ma trận thấy rõ tình cảnh trong trận, cả đám đều mặt lộ không đành, chỉ quay mắt sang phía khác.