Mục lục
[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Đại Cường cũng không phải kẻ ngốc, loại chuyện đòi lợi ích này đương nhiên không thể đường hoàng trước mặt người khác, cho nên hắn yêu cầu nói chuyện riêng với Truyền Hải.

Sao Truyền Hải có thể như ý hắn, lập tức đáp rằng: “Cường thúc có yêu cầu gì cứ nói ra trước mặt mọi người, lúc này còn gì mà ngại nữa?”

La Đại Cường do dự, các tộc lão đằng sau hắn cậy già lên mặt, nói: “Sợ gì chứ? Chúng ta nói chuyện của La gia thôn, người khác không có tư cách xen miệng.”

“Khụ.” La Đại Cường hắng giọng, lòng thầm mắng những tộc lão đẩy hắn ra trước mũi giáo.

Một đám già cả, chỉ biết thúc giục ở đằng sau, nếu họ mà ra ngoài làm việc thật, không phải nói đau lưng thì cũng nói không được. Nhưng vừa nhắc tới phân chia lợi ích là người nào người này đều hưng phấn còn hơn cả bọn trai tráng.

“Nhóc Hải, phần ngươi đã chia kia là chia cho mọi người, nhưng ngươi định ăn nói thế nào với người của La gia thôn chúng ta? Những bà con đã chết đi kia, nỗi đau bị xa xứ mấy năm nay của chúng ta…”

“Cường thúc, ta hiểu ý của ngươi rồi. Vậy đi, việc này chúng ta tách ra nói, trước hết hãy nói về phần đã được phân chia, ngươi đã hài lòng chưa?”

“Cái này… Nếu không tính nợ cũ, cũng coi như được.”

“Xời! Chỉ chút đồ đó đã muốn đuổi người.” La lại tử lớn tiếng lầu bầu. Tuy hắn đã biết tung tích quặng sắt, nhưng ai mà chẳng muốn đòi nhiều lợi ích hơn?

“La Lại Tử, đại biểu bên các ngươi chọn ra là chú ngươi đi? Ở đây lúc nào thì tới phiên ngươi nói chuyện?” Vương Tùng Lâm vẫn im lặng ngứa mắt La lại tử nhất, tên này tới tận giờ vẫn còn tơ tưởng vợ hắn, đúng là cái đồ không biết xấu hổ!

“Này! Họ Vương kia, người họ La chúng ta nói chuyện, chưa đến lượt người ngoài như ngươi chõ mõm vào đâu!” La lại tử vừa thấy người nói là Vương Tùng Lâm, lập tức nhảy dựng lên.

“Nơi này là Đồn Ma Sơn, không phải La gia thôn.”

“Họ Vương kia, ngươi…”

“Ngươi có giỏi thì một mình đánh nhau với ta?” Vương Tùng Lâm cười nhạt.

Các dân chúng xem náo nhiệt ở ba nơi đều cười vang.

Người trong đồn ai chẳng biết Vương Tùng Lâm tài nghệ cao minh, trước đó La lại tử từng bị Vương Tùng Lâm cho ăn mấy trận, sau đó còn dẫn theo một đám người tới gây sự với Vương Tùng Lâm, nhưng cũng đều bị Vương Tùng Lâm đánh ngã. Lúc này Vương Tùng Lâm nói độc đấu, thế chẳng phải đang chế giễu La lại tử sao.

“Được rồi, Chương Lai, ngươi ra đằng sau đi, ở đây không có chuyện của ngươi.” Thấy thằng cháu trai sắp bất lợi, La Đại Cường đành phải ra mặt nói: “Nhóc Hải, chúng ta không ăn nói vòng vo nữa, phần đồ ngươi phân chia kia cũng coi như cho qua, nhưng đó là dành cho những người không theo ngươi nữa, thế còn phần của nhà ngươi nợ La gia thôn thì sao?”

“Phần của nhà ta nợ La gia thôn?” Truyền Hải lặp lại câu nói ấy, hỏi ngược lại: “Nhà ta có nợ gì phải trả cho người La gia thôn?”

“Ngươi, ngươi lại định chơi xỏ?” La Phát Tài chỉ vào mũi Truyền Hải cả kinh kêu lên.

Người La gia thôn cũng tối sầm mặt lại.

“Ta chơi xỏ như thế nào?” Biểu cảm của Truyền Hải rất bình tĩnh.

“Nếu không phải do nhà ngươi, người trong thôn chúng ta sao lại chết nhiều như vậy? Rồi vì sao phải xa xứ theo ngươi sống cuộc sống được bữa nay lo bữa mai?”

“Đủ rồi! La Phát Tài, ngươi là một vãn bối, ở đây không có chỗ cho nhà ngươi nói chuyện! La Đại Cường, chuyện này nhà ta đã nhịn lâu rồi, hôm nay chúng ta không ngại nói rõ mọi chuyện, miễn cho người không hiểu tình hình còn tưởng nhà ta nợ các ngươi thật.”

Ông La đẩy cha La ngăn cản ra, chống gậy nổi giận đùng đùng đi ra từ trong đám người bên trái.

Người nhà họ La vừa thấy ông cụ ra mặt, sao có thể không theo nên cũng đi ra.

Hai huynh đệ Truyền Sơn thấy ông cụ đúng là vẫn chưa dằn được cơn giận, họ cũng rất bất đắc dĩ.

Truyền Hải nhìn về phía Truyền Sơn, Truyền Sơn khẽ lắc đầu, nói một câu vào tai đệ đệ: “Hết cách, cứ để ông cụ xả giận cũng tốt.”

La Đại Cường thấy ông La đứng ra, lập tức quay đầu lại nhìn mấy tộc lão, tuy hắn đã từng là tộc trưởng, nhưng luận về vai vế, hắn còn chưa tư cách nói chuyện với ông La.

Mấy tộc lão không biết làm sao, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, cuối cùng cùng không tình nguyện đứng bên cạnh La Đại Cường.

“Thiên Khê, có phải ngươi muốn trở mặt thật không?” Một vị tộc lão dùng gậy nện đất, nói.

“Trở mặt? Các ngươi nghĩ các ngươi còn mặt mũi mà trở sao?”

Ông La cầm gậy, chỉ vào mũi những người dân thôn La gia, mắng: “Các ngươi đúng là chiếm lợi chưa đủ! Trước đây bởi lời nói bậy của thầy bói, các ngươi đã ức hiếp thằng cháu lớn nhà chúng ta, làm nó phải thay cha đi tòng quân.”

“Nhà ta bị quan phủ hãm hại, nói nhà ta thông thương tư địch với Lãng quốc, các ngươi thân là bà con hàng xóm láng giềng với nhau, lại không biết đây là tội danh có thực hay không sao? Vô luận là hàng xóm láng giềng hay thân thích, các ngươi không bao che thì thôi, còn bán đứng nhà ta cho quan phủ chỉ để đổi lấy chút tiền bạc! Khi đó các ngươi có coi người nhà ta là người trong tộc không?”

“Nếu nhà các ngươi trong sạch, vậy vì sao quan phủ không bắt ai khác lại đi bắt nhà các ngươi?” Tộc lão hừ lạnh. Thực ra trong lòng lão cũng tủi lắm, khi đó ai biết kẻ nào thiếu đạo đức làm ra loại chuyện bán đứng người trong tộc, nhưng điều này lão không thể nói ra được, chỉ bởi vì hiện giờ họ đang đối lập với nhà La Thiên Khê.

“Vì sao? Bởi cháu ta đã vì đại nghiệp thiên thu của Hi triều, đã vì bách tính Hi triều mà đắc tội cha con tặc tướng Hồ Dư! Khắp thiên hạ ai chẳng biết cha con Hồ Dư cầm giữ triều cương, hãm hại trung lương, gây họa cho bách tính, bán nước thông đồng với địch! Kẻ bán nước thực sự là cha con Hồ Dư, chứ không phải La gia ta!”

Mọi người dân trong đồn đều nghe thấy cuộc đối thoại của Truyền Hải và La Phát Tài. Việc người nhà thủ lĩnh bất hòa với La gia thôn mọi người đều biết, nhưng cũng không rõ chi tiết cho lắm, trước đó chỉ nghe người thôn La gia thường nói nhà thủ lĩnh có lỗi với toàn bộ thôn dân La gia thôn, hôm nay mới biết từ đầu tới cuối.

“La Thiên Khê! Ngươi cũng dám lớn tiếng nghị luận triều chính?” Tộc lão La gia thôn bị giọng điệu đại nghịch bất đạo của ông La làm sợ tái cả mặt, cả đám đều quát lên.

“Lão phu cứ nghị luận đấy thì sao nào?”

Kể từ khi người nhà bị vu cho một tội danh, đã ngần này tuổi còn phải xa xứ chạy trốn thì ông La đã vứt bỏ lòng kính nể đối với quan phủ và hoàng gia của ông rồi.

“Họ không nhân nhượng cho nhà lão phu, không cho người trong thiên hạ sống yên ổn, lão phu mắng chúng vài câu thì làm sao nào? Tặc tướng kia không đứng trước mặt lão phu thì thôi, chứ một khi hắn dám đến Đồn Ma Sơn, lão phu có thể nhổ ngay nước bọt vào mặt hắn!”

“Nói hay lắm! Lão tặc kia dám tới, chúng ta không những phải phun nước bọt vào mặt hắn, mà còn phải đánh cho hắn tè ra quần!” Một tráng hán trong đám người bên trái cười ha ha, lớn tiếng ủng hộ khen ngợi ông La.

“Điên rồi! Các ngươi đều điên rồi! Nơi này không thể ở lại được nữa, chúng ta mau đi thôi, đêm nay đi liền!” Các tộc lão của thôn La gia đều sợ run người, không còn lòng dạ nào đòi lợi ích nữa.

Các dân chúng khác cũng có người sợ, nhưng cũng có người trầm trồ khen ngợi, đại đa số đều như xem náo nhiệt.

Đối với những người rời xa quê hương chạy nạn bên ngoài như họ, nói khó nghe thì là gió chiều nào ngả chiều ấy, mà quan phủ không thể lo sự sống chết của họ, không thể cho họ cái ăn cái mặc, chỉ biết bóc lột, mang đến sự đau khổ cho họ, nếu có người mắng, sẽ chỉ làm họ thấy sung sướng.

“Khoan đã, lẽ nào chúng ta cứ đi như vậy? Xe đâu? Bạc để an cư lạc nghiệp đâu?” La Phát Tài sốt ruột nhỏ giọng kêu đằng sau.

Tuy trong lòng La Đại Cường cũng sợ, nhưng khát vọng đối với tiền bạc sắp vào tay tạm thời cho hắn can đảm, cũng được các tộc lão ở đằng sau khuyên giải an ủi, bảo họ bình tĩnh đòi lợi ích trước rồi hẵng nói.

La lại tử thâm hiểm nhìn chằm chằm người nhà họ La, thầm nghĩ: được lắm, đang lo không có nhược điểm để trị các ngươi đây. Chờ ta dẫn thương nhân kia tới mỏ sắt, lão tử sẽ đi quan phủ kiện các ngươi có ý đồ mưu phản, xem La gia các ngươi có ai chạy thoát được không!

Các tộc lão sợ chọc phải họa, ép La Đại Cường, bắt hắn đứng ra giằng co với ông La.

La Đại Cường thầm hận, nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ đành kiên trì nói với ông La: “Thiên Khê thúc, chúng ta đang nói chuyện nhà ngươi bồi thường cho người trong thôn, ngươi cũng đừng lảng sang chuyện khác.”

“Lúc nào thì lão phu lảng sang chuyện khác? Ngươi nói bồi thường? Dựa vào cái gì nhà ta phải bồi thường cho các ngươi?”

“Chỉ cần dựa vào mười một người chết khi đó, chỉ dựa vào cả thôn chúng ta phải xa xứ đi tới một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế này.”

“Ta nhổ vào!” Ông La không nhổ vào tặc tướng Hồ Dư, mà nhổ nước bọt vào mặt La Đại Cường trước.

“Nếu không phải nhóc Hải bỏ thi trở về báo tin, trong thôn có bao nhiêu người sống thoát khỏi hồng thủy? Mười một người kia bị kẻ cướp giết chết, lại có mấy ai bởi vì không tin nhóc Hải? Họ bị kẻ cướp giết vì sao lại bắt nhà ta bồi thường cho các ngươi? Lẽ nào bọn cướp kia là do nhà ta thuê tới?”

“Đó không phải bọn cướp, đó rõ ràng là người quan phủ phái tới bắt các ngươi.”

“Người quan phủ? Vậy không phải càng tốt? Các ngươi đi tìm quan phủ mà đòi bồi thường! Nếu họ không trả, các ngươi cũng có thể chất vấn họ, hỏi họ vì sao có thể tùy tiện giết ngươi như bọn cướp thế.”

La Đại Cường nghẹn họng.

Họ dám đem nguyên do người chết đổ cho một nhà La Truyền Sơn, nhưng họ dám đổ cho quan phủ sao? Dù có biết rõ ai là hung thủ, kẻ thông minh cũng đều biết ‘bóp quả hồng mềm’.

Ông La thở phì phì mắng: “Ngươi còn không biết xấu hổ đòi bồi thường? Nhóc Hải nhà chúng ta cứu nhiều người như vậy, sao không thấy có ai nói muốn đưa lễ cảm tạ nhà chúng ta? Các ngươi nói xa xứ? Nhà ta mời các ngươi đi theo chúng ta sao? Khi đó là ai mặt dày mày dạn nhất quyết đòi đi theo nhà chúng ta? Còn không phải các ngươi thấy nhóc Hải nhà ta mang danh cứu tinh, muốn đi theo chiếm lợi ích.”

Các dân chúng nghe xong cũng đều lắc đầu.

“Aizzz, người thôn La gia này thật đúng là lòng tham không đáy, cho nhiều thứ như thế còn chưa thấy đủ, vốn dĩ trên đường chạy nạn người La gia thôn cũng chọn hết thứ tốt rồi.”

“Người chết rồi vốn đáng để đồng tình, nhưng họ lại coi đây là lý do, nhất quyết đòi nhà thủ lĩnh, không khỏi có phần…”

“Trận lũ lụt đại nạn vốn là thiên tai nhân họa, sao lại đổ lên đầu nhà thủ lĩnh? Chuyện người chết còn có thể miễn cưỡng nói lý lẽ, chuyện xa xứ mà cũng đi đổ lên người nhà thủ lĩnh, vô lý quá rồi đi?”

“Ngươi xem đám người La gia thôn kia có mấy ai phân biệt được phải trái? Người phân biệt được phải trái đều đứng ở chỗ chúng ta rồi.”

Trong đám người bên trái cũng có người La gia thôn, những người này từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào, những người này đều từng chịu ân tình của nhà Truyền Hải, không hợp với đám người La Đại Cường, còn có người chỉ muốn sống yên ổn, không muốn cãi vã ồn ào gì.

Người La gia thôn bên phải nghe thấy tiếng nghị luận, đương nhiên không phục cũng đều nhảy dựng lên mắng lại, nhất thời, giọng ông La và La Đại Cường đều chìm xuống, chỉ nghe thấy một hồi tiếng chửi mắng tổ tông cha mẹ.

Canh Nhị vui sướng nghe mọi người dùng tiếng lóng chửi mắng các loại cực kỳ bậy bạ, tai y thính, tình hình dù có loạn, chỉ cần điều y muốn nghe thì đều nghe thấy rõ ràng.

“Ông nội thật sôi nổi quá.” Canh Nhị khen.

Truyền Sơn dở khóc dở cười, các phó thủ lĩnh khác nghe được cũng đều mỉm cười.

Đúng vậy, từ khi ông La có thể rời giường, tinh thần ông càng ngày càng tốt hơn, nếu không nhìn vào mặt, ai cũng không thể ngờ được ông lại là một ông lão hơn sáu mươi tuổi đầu.

Truyền Sơn nhìn mọi người cãi vã quá tệ, vỗ vai đệ đệ, đi tới bên cạnh ông La.

“Ông nội, mọi chuyện còn lại cứ giao cho cháu đi. Ông qua bên nghỉ tạm, giận những người này có gì đáng đâu.”

Ông La cảm giác tinh thần tốt đẹp, còn muốn tính nợ với La Đại Cường, bị Truyền Hải và bà La dụ dỗ khuyên bảo kéo sang một bên.

Thật là lạ, vừa rồi đám dân còn nói nhao nhao, sau khi thấy Truyền Sơn đứng ra liền đột nhiên trở lên lặng ngắt như tờ, La Đại Cường và mấy tộc lão cũng đều nhịn không được lùi về phía sau hai bước.

Truyền Sơn dừng một chút, thu nạp hết toàn bộ chút sát khí vô tình nhen lên, lại đưa ra một khuôn mặt tươi cười vô hại.

“Đều là bà con chòm xóm, gãy xương vẫn còn gân, cãi tới cãi lui cũng thật ngại. Nếu Cường thúc muốn đưa cho các ngươi ít đồ để ra ngoài sống yên phận, cũng không phải không thể thương lượng, mọi người hà tất vì chút vật ngoài thân ấy mà tổn thương tình nghĩa của nhau?”

Truyền Sơn vừa nói vậy, hầu hết mọi người đều cảm thấy đại ca thủ lĩnh quả nhiên nhân nghĩa, không hổ là người tốt có thể bỏ ra gia tài giúp người.

Mà người hiểu Truyền Sơn, chẳng hạn như đệ hắn, như Canh Nhị, đều nhìn trời chứ không nhìn Truyền Sơn.

“Thực ra việc này, nói đơn giản chút thì chính là lúc ta đang tòng quân, từng vâng lệnh Vương Tiêu Vương đại tướng quân trấn thủ biên cương, chiến thần của Hi triều ta, lại đắc tội với tặc tướng Hồ Dư muốn thay triều đổi đại, tự làm hoàng đế, thông đồng với Lãng quốc.”

Vương Tùng Lâm ngẩng phắt đầu, nét mặt kỳ lạ nhìn Truyền Sơn. Đệ đệ Vương Hạ Thù càng kích động hơn, hai tay nắm chặt thành đấm, hai vòng mắt thoáng đỏ lên.

Truyền Hải liếc về phía Vương Tùng Lâm, ánh mắt Vương Tùng Lâm không tránh né.

Truyền Sơn tiếp tục nói: “Tên Hồ Dư kia vì nhổ cỏ tận gốc, giết người diệt khẩu, một tay nắm giữ triều chính, hãm hại Vương tướng quân và Trịnh quân phủ cùng người thuộc phái chủ chiến, còn bởi vì ta đã phá hủy mưu đồ bí mật thông đồng của hắn với Lãng quốc, tạo thành đả kích nặng cho hắn và Lãng quốc, không những phái người đuổi giết ta, còn đổ cho nhà ta một tội danh giả, muốn dồn cả nhà ta vào chỗ chết.”

“Hắn làm như vậy, ngoại trừ xả hết giận, cũng là để khai báo với Lãng quốc.” Truyền Sơn cười, “Lãng quốc chính là hận ta và đám người Vương tướng quân thấu xương.”

Nghe đến đó, những người dân trong đồn đều có tâm tư khác nhau, có người tâm huyết không khỏi kính trọng Truyền Sơn hơn, nhưng có người vốn muốn theo Truyền Hải lại sinh ra dao động.

Họ vốn tưởng theo Truyền Hải sẽ có con đường sống tốt hơn, nhưng giờ nghe thấy lại càng giống như đi vào đường cùng. Người đắc tội với cha con tặc tướng Hồ Dư, có thể thoát khỏi bắt bớ của quan phủ sao? Đến lúc đó không chỉ một nhà Truyền Hải bị bắt, những người đi theo như họ cũng xui xẻo theo.

“May sao, ngay lúc người tặc tướng Hồ Dư phái đi bắt nhà ta, lại xảy ra lũ lụt, mà đệ ta, Truyền Hải mệnh được thần tiên phù hộ, giống như việc dự liệu được Đồn Ma Sơn sẽ xảy ra động đất vậy, hắn cũng đã phát hiện ra nạn lũ lụt ở quê nhà liền bỏ thi, trở lại thông báo cho người nhà và bà con láng giềng, kết quả người La gia thôn phần lớn đều được cứu. Điểm ấy ta nghĩ Cường thúc các ngươi hẳn cũng không có gì dị nghị đi?”

“Lời tuy nói vậy, nhưng…”

Truyền Sơn chặn ngang câu nói của La Đại Cường, “Nhưng lúc đó lại có một số người vì không tin phán đoán của Truyền Hải, hoặc bởi vì không dễ rời đi mà ở lại La gia thôn, kết quả mười một người trong đó đã bị sát thủ Hồ Dư phái tới bắt người nhà ta tra tấn bức cung dò hỏi tung tích của người nhà ta, cuối cùng còn bị diệt khẩu! Là như thế chứ gì, ta không nói sai đi?”

“Đúng! Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận! Mọi người nghe đi, chính hắn đã thừa nhận, chính là nhà họ liên lụy tới người trong thôn! Bây giờ ta xem các ngươi còn ngụy biện kiểu gì.” Đám La Phát Tài và La lại tử nghe vậy đều vui vẻ kêu to.

Nhưng ngoại trừ mấy người này, bao gồm cả những người khác của La gia thôn, tất cả đều im lặng.

Đám La Phát Tài kêu gào một hồi, thấy bầu không khí không đúng, nhìn lại vẻ mặt bi thương đau xót kia của Truyền Sơn, cũng đều ngậm miệng lại.

“Còn về chuyện các ngươi xa xứ theo đệ ta cùng chạy nạn đến đây, ta từng nghe đệ ta nhắc tới, lúc đó các ngươi hoàn toàn có thể chọn ở lại La gia thôn, nhưng các ngươi một là sợ lũ lụt tập kích lần nữa, hai là sợ cướp bóc tới, ba là muốn mượn danh nghĩa cứu tinh của của đệ ta tìm ra một chốn đào nguyên không có lũ lụt, không có cướp bóc, tốt nhất là không có quan phủ áp bức bóc lột, có phải không?”

La Đại Cường quay đầu lại nhìn người trong thôn, rồi lại quay lại đối mặt với Truyền Sơn cao to, cắn răng một cái, cương quyết nói: “Đúng là như thế. Nhưng nếu không phải những người đó bị chết thảm như vậy, chúng ta cũng sẽ không muốn xa xứ, chúng ta…”

“Không nhắc tới chuyện Truyền Hải đưa tin cứu toàn bộ người trong thôn, ta thừa nhận 11 người kia vì ta liên lụy mà chết, 11 nhà này chỉ cần còn người sống, ta đều đồng ý bồi thường cho họ.”

“Nhóc Sơn, ngươi nói bậy gì đó!” Ông La sốt ruột, cầm gậy đánh thằng cháu. Cái thằng ngốc này, lời đã thốt ra, rõ ràng không phải lừa người ta sao?”

Các thôn dân quyết định theo Truyền Hải cũng đều đổi sắc.

Từ lúc đám người La Đại Cường đòi bồi thường, họ đã tức rồi, người vốn muốn đi có thể được chia một món tài sản xa xỉ như thế làm họ thầm đố kỵ, nào ngờ đám La Đại Cường lòng tham không đáy, lại còn muốn nhiều hơn nữa.

Không nói tới chuyện tình nghĩa, chỉ cần xét từ góc độ lợi ích bản thân thôi, nhà họ La đền cho người thôn La càng nhiều, tương lai sự trợ giúp mà nhà họ La có thể cho họ chẳng phải càng ít sao?

Đối với những người dân trong đồn muốn theo Truyền Hải, đám người La Đại Cường không phải muốn đòi tài sản của người nhà họ La, mà là đang đòi mạng của họ!

“Truyền Sơn, ngươi cũng không sợ họ đòi hỏi quá đáng.” Mẹ La cũng giận thằng con, “Ngươi có thể có bao nhiêu tiền? Cuộc sống tương lai không phải tiếp tục hay sao? Cho dù có tiểu thần tiên ở đây, ngươi cũng không thể…”

“Nương, người yên tâm, ta có tính toán.”

Nương hắn nhìn về phía Truyền Hải, mong Truyền Hải khuyên ca hắn hai câu, nhưng Truyền Hải biểu thị tất cả nghe sự sắp xếp của ca hắn.

“Điều này không công bằng!” Thạch Cửu Đỉnh vẫn nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Thái Bang đang nhàn rỗi bỗng hét lên: “Nếu như người bị liên lụy mà chết sẽ được bồi thường, vậy việc thủ lĩnh đã cứu cả thôn, nợ này phải tính sao?”

Các phó thủ lĩnh khác không hề ngoài ý muốn, biết ngay tính người này không nhịn được, tiếp đó mấy người lại nhìn về phía Bạch Thái Bang, tiểu tử này gian xảo thiệt.

Bạch Thái Bang nghĩ thầm, không phải do lời ta nói không có trọng lượng sao, các ngươi không tiện mở miệng, ta đành phải để Thạch Cửu Đỉnh nóng tính nhất ra giúp thủ lĩnh thôi.

Thạch Cửu Đỉnh cũng không phải thuần túy muốn giúp La Truyền Hải, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy bất công, không phục, lúc này nhìn mọi người, lớn tiếng hỏi:

“Các ngươi nói xem, việc này có công bằng sao? Dựa vào cái gì người La gia thôn muốn đại ca Truyền Sơn bồi thường? Họ không mang ơn thủ lĩnh sao? Hơn nữa nói tới chuyện bồi thường, trên đường lẩn trốn, người La gia thôn đã coi đây là lý do để nhà thủ lĩnh che chắn nhiều lần, ngay cả quân lương mà đại ca Truyền Sơn bán mạng nhận được cũng đã trả cho những kẻ tham lam kia. Giờ những người ấy lại còn đòi nữa, nào có cái lý lẽ ấy?”

“Một đám tham lam! Trước đó không phải nhà họ đã bán đứng nhà thủ lĩnh đổi lấy bạc sao, nói không chừng lần này quan phủ chú ý tới chúng ta, cũng là do những người đó bán đứng.” Một người dân ở bên trái khinh thường mắng.

Có người châm ngòi, những người khác theo Truyền Sơn cũng đều không nhịn được nữa, mọi người cùng chỉ vào đoàn người bên phải chửi ầm lên.

“Đuổi họ đi!”

“Đúng! Đuổi họ đi! Không cho họ cái gì cả, họ phải đi, vì sao còn chia đồ cho họ? Bảo họ mau cút đi!”

“La Phát Tài và La lại tử xấu nhất, hết ăn lại nằm, thái độ gian xảo, cũng không biết đã làm bao chuyện trộm cắp trong đồn, nếu không phải có La Đại Cường kia che chở thì họ đã bị đánh chết từ lâu rồi!”

“Thủ lĩnh, rõ ràng giết họ là xong mọi chuyện.” Tráng hán ủng hộ ông La trước đó cười quái dị hô lên.

Người La gia thôn bên phải nghe vậy, sợ run cả chân, lúc này liền cùng kêu gào lên: “Các ngươi có còn vương pháp không? Giữa ban ngày ban mặt mà muốn giết người?”

“Vậy thì tối giết?” Thạch Cửu Đỉnh tiếp một câu.

Tráng hán và Thạch Cửu Đỉnh nhìn nhau một cái, cười ha ha, nhất thời có cảm giác ăn ý như cuối cùng cũng đã tìm được tri kỷ.

“Họ bất nhân, ta không thể bất nghĩa.”

Truyền Sơn thản nhiên nói một câu, làm toàn bộ người dân đều yên tĩnh lại.

“Truyền Hải đưa tin cứu người, cùng chuyện làm các ngươi xa xứ coi như hòa nhau. Vậy hiện giờ chúng ta chỉ nói vấn đề bồi thường cho 11 người kia, Cường thúc ngươi có đồng ý điểm ấy hay không?”

La đại cường xem tình thế, cũng cảm thấy không thể đòi hỏi gì hơn được nữa, sau khi thương lượng với các tộc lão liền đồng ý đề nghị của Truyền Sơn.

Người La gia thôn đã đồng ý, các dân chúng khác lại rất đau lòng và thấy hành động của đại ca thủ lĩnh không đáng. Giờ thì hay chưa, đại ca người ta vất vả mới mua được chút gia sản, lúc này đều để đám sài lang lòng tham không đáy kia cướp đi rồi, viện trợ họ rất có khả năng đạt được cũng sẽ giảm thiểu.

Thậm chí còn có người bất giác nghĩ: người nhân nghĩa chính là người bị thiệt thòi, lòng dạ thủ lĩnh cũng tốt, ắt cũng đồng ý với yêu cầu bất hợp lý như vậy.

Nhưng những người này nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả người muốn đi, thủ lĩnh đều đối xử tốt với họ như vậy, vậy người vẫn đi theo hắn, không phải thủ lĩnh càng đối xử tốt với họ hơn đi?

“Được! Vậy hiện tại xin mời người nhà của 11 người kia đứng ra, cho các ngươi thời gian một nén nhang thương lượng, các ngươi muốn bồi thường cái gì, chỉ cần hợp lý hơn nữa ta có thể làm được thì ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của các ngươi.”

La Đại Cường lập tức gọi những khổ chủ đó tới.

Bạch Thái Bang rất có ý tứ, hắn mời riêng những người này tới một mảnh đất, dùng hàng rào gỗ tách ra khỏi những người khác.

Truyền Sơn đi tới bên cạnh Truyền Hải, hỏi tình huống gia đình của 11 người kia.

Truyền Hải giải thích với ca hắn: “Có hai hộ là mẹ góa con côi, trong nhà đã không còn ai. Chín hộ còn lại, có hai hộ phân tán trên đường, hiện giờ cũng không biết là chết hay sống. Bảy hộ còn lại, có một hộ đứng bên phía chúng ta, tình hình hộ này khá phức tạp, đợi lát nữa ta từ từ kể cho nghe.”

“Nói cách khác, bên La Đại Cường còn sáu hộ bị hại?”

“Phải. Nhưng hai hộ mẹ góa con côi và hai hộ mất tích kia, chắc chắn La Đại Cường sẽ tìm cách tìm thân thích cho bốn họ đó.”

“Nhà đứng bên chúng ta ổn thỏa chưa?”

Truyền Hải gật đầu, “Người nhà này ngươi cũng quen đấy, chính là hộ ngoại lai duy nhất trong thôn ta, thợ rèn Giả Lệ, người chết là mẹ vợ La Tú Nga của hắn.”

“Thợ rèn cưới con gái của La Tú Nga?” Truyền Sơn sửng sốt, “Hắn can đảm thật! Cũng dám kết thân gia với loại phụ nữ ấy.”

“Con người của con gái La Tú Nga Lan tỷ rất tốt, năm ấy sau khi ngươi đi nàng đã gả cho thợ rèn này. Tiếc là nàng có một người mẹ như vậy, nếu không phải người trong thôn đều biết rõ mẹ nàng thì một người con gái xinh đẹp dịu dàng lại biết chăm lo nhà cửa như thế sao lại để cho một hộ ngoại lai cưới đi được?”

Hai huynh đệ cùng nhau cảm thán.

Khi đó Lan tỷ chính là tình nhân trong mộng của không ít thiếu niên trong La gia thôn, nhưng chính bởi người mẹ kia mà không có ai dám tới nhà nàng xin cưới. Năm Truyền Sơn rời nhà ấy, Lan tỷ đã 21 tuổi rồi.

Canh Nhị bỗng nhiên chọc Truyền Sơn, “Con người La Tú Nga như thế nào? Con gái nàng Lan tỷ có phải rất đẹp không?”

Truyền Sơn lúng túng, hắn chỉ mải cảm thán mỹ nhân mà quên mất còn có người tâm thần tương thông với hắn, hắn nghĩ gì thì đối phương cũng đều có thể phát hiện ra được.

Truyền Hải thấy Canh Nhị hỏi, lập tức chen ngang, tiến đến trước mặt Canh Nhị, vui vẻ giải thích rằng:

“Ngươi không biết, La Tú Nga lão bà kia nổi tiếng trong thôn lắm, con người không những chanh chua lại còn cay nghiệt, đến cả con gái duy nhất của mình cũng không đối xử tốt, lúc Lan tỷ mới lớn một chút đã phải vào bếp nấu cơm nuôi sống nương nàng. Vì tiền, La Tú Nga thiếu chút nữa đã bán Lan tỷ cho một lão địa chủ sắp 60 làm thiếp, nếu không phải Lan tỷ quỳ trong từ đường xin tộc trưởng và tộc lão đứng ra thì cả đời Lan tỷ đã xong đời rồi, nhưng kể từ đó trở đi, La Tú Nga càng đối xử tệ với Lan tỷ.”

“Sao lại có nương xấu như vậy?” Canh Nhị rất đồng lòng với mỹ nhân tên Lan tỷ kia, y đã thấy trong thức hải của Truyền Sơn, Lan tỷ khi còn trẻ rất đẹp.

“Đúng vậy, đáng thương cha Lan tỷ chết sớm. Sau đó Lan tỷ gả cho thợ rèn, La Tú Nga cũng mặt dày theo tới. Vì Lan tỷ, thợ rèn cho La Tú Nga vào ở, kết quả lão bà kia cũng chẳng thèm hồ hởi nhiệt tình với cả thợ rèn đồng ý phụng dưỡng nàng.

“Hơn nữa, lúc nàng còn sống vẫn cầm giữ toàn bộ tiền tài của Giả gia, thợ rèn không cho nàng cầm, nàng liền một khóc hai đòi ba thắt cổ, cả nhà thợ rèn vì chữ ‘hiếu’ bị lão bà ấy dằn vặt gần chết, ngay cả cháu ngoại nàng cũng hận nàng.”

“Thế mà những tộc lão kia còn vì danh tiếng nhà mình, không chịu dính dáng cùng một quả phụ thủ tiết, đều nhắm mắt làm ngơ với chuyện nhà Giả gia.”

“Sau đó xảy ra trận lũ lụt kia, lão bà ấy cố chấp không chịu rời nhà, thực ra là giữ lấy của cải giấu diếm, sợ thợ rèn về đào, mang trong người sợ bị cướp.”

“Nàng chết rồi, có phải cả nhà thợ rèn rất vui không?” Canh Nhị hỏi.

Truyền Hải nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với y: “Lòng vui lắm đấy, nhưng ngoài mặt vẫn phải biểu hiện rất đau buồn, nếu không dù mọi người biết rõ La Tú Nga không tốt cũng sẽ nói nhà thợ rèn bất hiếu.”

Canh Nhị gật đầu cái hiểu cái không, tuy y đã sống lâu lắm rồi nhưng bởi vì vẫn không hòa đồng được nên cũng không am hiểu với những đạo lý đối nhân xử thế cho lắm.

“Truyền Hải!”

“Ca, chuyện gì?”

“… Biến qua một bên.”

HẾT3

Nê: tính ra thì kể cả những người dân trong đồn đều chẳng có ai là người tốt, ai cũng muốn đạt được lợi ích, giành lợi ích cho bản thân mình. Cha La nhu nhược như thế, chẳng hiểu sao lại sinh ra được 2 đứa con trai tính tình kiên nghị vậy nhỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK