Tu sĩ mặt đen lập tức đứng lên, trầm ngâm nói: “Trung phẩm phòng ngự tiên khí. Người này trước kia là lai lịch gì? Ngọc Oánh hộ pháp ngươi có thể khẳng định hắn là ở trong Hư Vô Tù Lao độ thiên kiếp?”.
“Phải.” Ngọc Oánh gật gật đầu nói.
“Vậy quái. Người tại trong hạ giới có được trung phẩm phòng ngự tiên khí, khẳng định không đơn giản. Nói không chừng là hậu duệ đại gia tộc hoặc là truyền nhân đích hệ đại tông môn nào của thượng giới.” Tu sĩ mặt đen mặt vốn cũng rất đen, nhìn không ra gì sắc mặt biến hóa.
“Hừ, thì tính sao? Nơi này chính là Hư Vô Tù Lao, ở bên ngoài hắn có chỗ dựa gia tộc cùng tông môn, nhưng ở trong này cũng chẳng qua chỉ có một mình hắn.” Tu sĩ trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường nói.
“Ừm... Tốt, tốt, rất tốt!” Tu sĩ mặt đen đột nhiên lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Đại ca đây là?” Tu sĩ trẻ tuổi có chút không rõ nguyên do.
“Gọi toàn bộ tu sĩ Hợp Thể Kì trở lên trong đảo, còn có các vị cao thủ hộ pháp, chúng ta cùng nhau đến. vốn cho rằng chỉ có thể chiếm linh đảo nho nhỏ, trái lại không cần như vậy cuống quít. Hiện tại, vậy mà còn có người tặng chúng ta hai kiện trung phẩm tiên khí, thật sự là cầu còn không được!” Tu sĩ mặt đen cao hứng quát.
“Không sai, chúng ta vốn chỉ muốn Tam Tiên đảo, nhưng hiện tại lại có người đưa tới hai kiện trung phẩm tiên khí. Có chúng nó, ngày Thiên Nhạc đảo chúng ta thống nhất năm đại linh đảo sẽ không xa nữa.” Nhị đương gia mở miệng phụ họa, ở loại địa phương này, linh tài tốt có lẽ sẽ có, nhưng luyện khí đại sư có thể luyện chế trung phẩm phòng ngự tiên khí lại là ở tiên giới cũng không thông thường, càng đừng nói ở Hư Vô Tù Lao này thế giới thực lực cao thấp kém cách xa như vậy.
Tu sĩ nơi này, đều là đến từ chính vô số vị diện của hạ giới, chỉ có số ít là từ thượng giới vào. Cho nên số lượng luyện khí đại sư liền so với số lượng luyện đan đại sư còn thưa thớt hơn.
“Đại ca, ta và ngươi cùng đi!” Nhị đương gia đứng lên nói.
“Nhưng là thương thế của ngươi...” Tu sĩ mặt đen vốn ngắt lời để cho nhị đương gia bị thương lưu thủ Thiên Nhạc đảo.
“Không sao, thương thế của ta không nặng. Chẳng qua tự bạo một kiện pháp bảo, hao tổn một ít nguyên khí, ta đã ăn vào linh đan, hiện tại đã khôi phục gần hết rồi.” Nhị đương gia giải thích.
“Ừm. Nhưng là trong nhà cũng không thể không ai gác.” Tu sĩ mặt đen thở dài.
“Đại ca, không bằng ta lưu lại gác đi, ngươi cùng nhị ca đi là được, tin tưởng hơn nữa trên đảo nhiều cao thủ như vậy, Tam Tiên đảo nho nhỏ thiếu một mình ta cũng không có gì.” Tu sĩ trẻ tuổi đứng dậy giải thích, “Hơn nữa ta cùng Ngọc Oánh thật vất vả mới tụ cùng một chỗ, cho nên...”.
“Ha ha ha... Chúng ta hiểu. Được rồi, liền do ngươi tới lưu thủ.” Tu sĩ mặt đen không nghi ngờ hắn đáp ứng.
Kết quả nửa tháng sau rất nhiều tu sĩ, nhân số đại khái ở ngàn người trở lên, cùng nhau bay khỏi Thiên Nhạc đảo.
Ngọc Oánh nhìn về phía tu sĩ trẻ tuổi bình tĩnh hỏi: “Lôi Mông, ngươi lưu lại chỉ sợ không chỉ là nói như vậy chứ? Ngươi chẳng lẽ không có hứng thú đối với trung phẩm phòng ngự tiên khí?”.
“Đương nhiên không có khả năng, trung phẩm phòng ngự tiên khí ta tự nhiên có hứng thú, nhưng ta lại cho rằng bọn họ chuyến này tất nhiên tổn thất thảm trọng, nói không chừng có thể có đi không có về, Thiên Nhạc đảo về sau chính là của hai chúng ta.” Lôi Mông cười đến rất là vui vẻ.
“Vì sao?” Ngọc Oánh không rõ.
“Ai... Ngươi đã nghe nhị đương gia nói. Không có cảm thụ gì sao?” Lôi Mông nghiêm túc hỏi.
“Không có.” Ngọc Oánh lắc lắc đầu.
“Hắn từng nói, rơi vào trong một cái ảo cảnh cao minh, ở trong gặp Tả Hữu nhị tiên.” Trong mắt Lôi Mông lộ ra một luồng tinh quang, mở miệng nói: “Thật ra cái này căn bản không có khả năng! Bản thân Tả Hữu nhị tiên chính là đại gia trận pháp nổi tiếng, hai người bọn họ lại há có thể dễ dàng lâm vào ảo cảnh?”.
“Ý tứ ngươi là...” Ngọc Oánh nghe xong có chút không rõ nguyên
do.
“Vậy căn bản là không phải ảo cảnh gì! Thực lực đại đương gia cùng nhị đương gia tuy kinh người, nhưng mà luận đến kiến thức thì quá hẹp. Nếu ta đoán không sai, đó có thể là một cái trận pháp không gian!” Lôi Mông mở miệng giải thích.
“Trận pháp không gian?” Hiển nhiên, Ngọc Oánh cũng chưa từng nghe nói, chính như Dương Thiên Vấn không am hiểu cổ thuật, Ngọc Oánh tương tự không am hiểu trận pháp, cho nên chưa từng nghe nói.
“Năm đó, ta ở trước khi gặp được ngươi, từng có một lần kỳ ngộ. Ta ở trong một cái động phủ cổ tu trung có được một quyển ngọc giản. Cũng chính là vì cái này ta mới có hôm nay. Ta cũng là từ trong ngọc giản mới biết được, vốn trình độ trận đạo cao nhất là hình thành một cái trận pháp không gian độc đáo. Nếu trận đạo của đối phương thật có thể đủ tự thành không gian, như vậy chúng ta cho dù đi, cũng là chịu chết mà thôi.” Lôi Mông nhớ lại nói.
“Dương Thiên Vấn kia thực sự đáng sợ như vậy sao?” Ngọc Oánh cũng mười phần ngoài ý muốn, tuy nàng rõ ràng Dương Thiên Vấn không phải tiên nhân bình thường, nhưng không ngờ tới hắn vậy mà biết cái phương diện này.
“Phải, ta cũng không lường trước được. Nhưng nói không chừng ta còn phải đa tạ hắn thì sao? về sau Thiên Nhạc đảo chính là thuộc về hai chúng ta, ha ha ha...” Lôi Mông cười trả lời, vốn chỉ dự tính ở Tam Tiên đảo lập môn hộ khác, nhưng hiện tại xem ra, cái này không cần thiết nữa.
Gần một tháng trôi qua, Cơ Vô Song vẫn đang bố trí, có thể thấy được bố trí cái cấm chế này phức tạp bao nhiêu. Cũng may mắn ở đây, nàng xa ở ngoài vạn dặm phát hiện rất nhiều kẻ địch đến phạm.
Lập tức triệu tập mọi người, thương lượng đối sách. “Các vị, tiên thức của ta phát hiện người của Thiên Nhạc đảo công tới.” Làm nhị đảo chủ của Tam Tiên đảo, đối với nhân vật chủ yếu của năm đại linh đảo vẫn nhận được rất rõ ràng.
Bạo Viên nghe xong, xoa tay, tỏ ra rất là hưng phấn.
Mấy người khác thì là phi thường không lạc quan. Hiện tại Tam Tiên đảo, cả đảo cộng lại cũng cùng lắm tám người, trong đó hai người bị thương nặng, một người vết thương nhẹ, một người còn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí. Có được sức chiến đấu đầy đủ cũng chỉ có Bạo Viên, Lưu Phong, Lưu Nguyệt cùng với Dương Thiên Vấn đang trong bế quan.
“Vấn Thiên hộ pháp đâu?” Cơ Vô Song hỏi, Trần Nhược Lâm đang vận công chữa thương, cho nên một mình Cơ Vô Song chủ trì.
“Ông chủ, hắn đang trong bế quan, bởi vì hắn từng phân phó không nên đi quấy rầy hắn, cho nên...” Bạo Viên giải thích.
“Làm thế nào, người ta cũng công tới rồi, chúng ta bên này chỉ có mấy người, thực lực kém quá nhiều, hơn nữa cấm chế trên đảo còn chưa hoàn toàn bố trí xong, căn bản không có sức ngăn cản bọn họ nhiều người quy mô như vậy đến xâm phạm, phải lui lại.” Cơ Vô Song cũng không ngốc, nơi này chỉ có chút người như vậy, nếu có thể đi cùng hơn một ngàn người của đối phương cứng đối cứng?
Chúng ta phải lui sao?” Bạo Viên buồn bực hỏi.
“Nói nhảm, đối phương nhiều người thế nặng, chúng ta lưu lại cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.” Lưu Nguyệt yêu kiều nói.
“Nhưng ông chủ của ta còn đang bế quan, muốn đi các ngươi đi đi, ta muốn ở lại chờ ông chủ của ta.” Bạo Viên mở miệng nói.
“Nhị muội, nơi này giao cho ta, ngươi đi bố trí cấm chế trước, có thể ở trước khi địch chạy tới bố trí bao nhiêu thì bố trí bấy nhiêu, thật sự không được, chúng ta có thể thông qua truyền tống trận trên đảo rời đi.” Thanh âm Trần Nhược Lâm vang lên.
“Vâng, đại tỷ.” Cơ Vô Song nghe thấy thanh âm Trần Nhược Lâm, cũng không nói nhiều cái gì, nhanh chóng đi bố trí cấm chế.
“Bạo Viên, ngươi đi thông báo Vấn Thiên, cần phải thông báo được, ít nhất cũng phải ở trước khi chúng ta lui lại chạy tới nơi này. Mọi người có thể còn không biết, thật ra dưới lương đình này còn có một tòa truyền tống trận pháp, đây là chuyện chỉ có ba tỷ muội chúng ta mới biết được. Thông qua nó, chúng ta có thể an toàn rút lui.” Trần Nhược Lâm đánh một đòn cường tâm châm cho mọi người, thông qua cấm chế, có thể giết bao nhiêu giết bấy nhiêu, đánh không lại đến lúc đó lại lui là được.
Bốn người kinh ngạc không thôi. Truyền tống trận khắc chế cũng không đơn giản, người bình thường tuyệt đối không có khả năng biết, nhưng Tam Tiên đảo lại có một tòa. Không cần hỏi, khẳng định là kiệt tác của Cơ Vô Song.
Truyền tống trận là thượng cổ pháp trận, ở hiện nay thời đại này, nó tuy còn chưa thất truyền, nhưng mà tuyệt đối thuộc loại cao giai trận pháp cấp cơ mật. Dưới tình hình chung, chỉ có một ít đại môn đại phái truyền thừa đã lâu mới biết được, nếu không cho dù pháp lực ngươi thông thiên như thế nào nữa, cũng không cách nào biết được huyền bí của nó.
Có truyền tống trận, mọi người ở trên rút lui đã không thành vấn đề. Đã không có nỗi lo về sau, mọi người đều dâng lên đủ nhiệt tình, đừng nhìn thấy người không ít, nhưng cao thủ thật sự cũng không khả năng nhiều đến nơi nào.
Dương Thiên Vấn luyện chế Áp Trận Cửu Cung Ấn mới cũng ở thời điểm cuối cùng. Ở lúc này, không chấp nhận nửa điểm sơ xuất. Thông qua luyện tâm đan hỏa, Dương Thiên Vấn đem lĩnh ngộ của mình đối với cửu cung trận lí cùng với bát hoang lục hợp ba loại trận lí dung hợp làm một, trút vào trong trận ấn, lấy những tham ngộ thiên địa chí lý này đến làm linh hồn của pháp bảo.
Luyện tâm đan Hỏa Thần kì ngay tại nơi này. Nó không thể so với ngọn lửa bình thường, nó là ngọn lửa có linh hồn, linh hồn của nó chính là tâm của Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn có thể thông qua nó, rót vào cảm ngộ của mình, lấy khiến cho luyện chế pháp bảo hoặc là trận bàn càng thêm thần diệu, cũng càng thêm linh tính, tương ứng uy lực cũng tương tự có thể được tăng trưởng không ít.
Nhị long tứ hoa trên Điêu Hoa Thanh Đồng Lô đột nhiên hiển tượng. Dương Thiên Vấn mừng như điên một hồi, cái này đại biểu cho pháp bảo trong đỉnh lô sắp ra rồi.