Mục lục
[Dịch]La Bàn Vận Mệnh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên Vấn vẫn giẫm chận tại chỗ đi ở trong rừng rậm vô tận. Điều khiến cho Dương Thiên Vấn cảm giác rất kỳ quái là, một rừng rậm kỳ dị như này mà không có sinh vật tồn tại. Bình thường loại địa phương như này, hẳn là phải có rất nhiều tinh thú mới đúng.

Toàn bộ rừng rậm tản ra một cỗ mộc chi tinh khí với tánh mạng chi lực nồng đậm đến tận cùng. Rừng rậm giàu có sinh cơ như này lại rõ ràng không có sinh linh, cổ quái, thật sự cổ quái!

Dương Thiên Vấn không nhớ rõ chính mình đã đi bao nhiêu lộ trình. Hắn biết rõ đã qua một năm tám tháng, trong kính Huyền Quang vẫn chỉ là một cánh rừng bao la bạt ngàn không có giới hạn.

Nếu như không phải là vì Dương Thiên Vấn vô cùng tự tin vào huyền quang thuật thần thông của mình, chỉ sợ hắn cũng đã hoài nghi mình một mực đi xung quanh cánh rừng rậm này.

Dương Thiên Vấn cũng đành chịu. Một năm tám tháng đã qua rồi, không có khả năng lại thay đổi phương hướng cho nên, Dương Thiên Vấn cũng chỉ có kiên trì đi đi tiếp.

Có đôi khi Dương Thiên Vấn cũng hoài nghi. Rừng rậm này có phải là một ảo cảnh, hoặc là một kết giới đặc thù hay không mà tại sao lại lớn như vậy chứ? Chỉ là đáng tiếc, Dương Thiên Vấn đối với Thần giới rất hiểu rõ còn giới hạn tới mặt ngoài. Dù sao thời gian Dương Thiên Vấn phi thăng quá ngắn, tuy rằng hắn đã đi du lịch một thời gian ngắn, đi qua không ít địa phương, thế nhưng so sánh với toàn bộ Thần giới mà nói, không đáng giá nhắc tới.

Cho nên, Dương Thiên Vấn cũng không biết mình hiện tại đang ở nơi nào, tìm hiểu rõ địa đồ Nhân Thần giới cũng không nắm chắc được mình đang ở chỗ nào.

Dương Thiên Vấn rất phiền muộn, một lần thi triển dịch chuyển thiên địa, thành công tránh được một kiếp nạn, vốn phải là sự tình vui vẻ, nhưng hôm nay chính mình lại lạc đường. Đây đúng là họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập)

"Hả? cẩn thận đi theo bọn hắn" . Đinh Ẩn cao hứng đáp.

"Đại nhân, đã có kết quả. Theo như chúng ta suy đoán, mục đích của những người này tuyệt đối chính là Hắc Hải đại lục. Xem phương hướng bọn hắn truyền tống, chính là Hắc Hải đầm lầy ở trung tâm Hắc Hải đại lục, là đầm lầy lớn nhất toàn bộ Thần giới. Nghe nói bên trong trải rộng xà trùng kiến độc." người phụ trách phân tích tình báo báo tin vui cho Đinh Ẩn.

"Ngươi khẳng định?"

"Ta rất khẳng định!"

"Lập tức cho thành viên Thiên Võng ở thành thị cách Hắc Hải đầm lầy gần nhất đến bố trí tai mắt trên đường tới Hắc Hải đầm lầy, nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn họ tiến vào đầm lầy." Đinh Ẩn hạ lệnh, trong lòng thầm nghĩ, khó trách ngàn năm qua cả Thiên Võng không tìm được một chút dấu vết, thì ra tên gia hỏa này ẩn thân ở trong Hắc Hải đầm lầy.

Bất quá hắn làm thế nào mà an toàn đi vào trong đầm lầy? ở trong kho tài liệu Thiên Võng có ghi lại Hắc Hải đầm lầy. Đây là đầm lầy lớn nhất lớn nhất Nhân Thần giới, cả Thần giới, chiếm diện tích có thể đạt tới lớn gấp ba Hành Dương Lĩnh, toàn bộ đầm lầy khắp nơi đều vô cùng nguy hiểm. Thế nhưng không thể phủ nhận một điều là tài nguyên ở trong Hắc Hải đầm lầy tương đối phong phú.

Đinh Ẩn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra. Thế lực này dùng biện pháp gì mà có thể chiếm giữ Hắc Hải đầm lầy lớn như vậy? Bọn họ làm thế nào mà có được tự do ra vào Hắc Hải đầm lầy? Ừ, không, không đúng, trừ phi là thuần phục tùng tất cả độc trùng trong đầm lầy Hắc Hải, nếu không căn bản không có khả năng khiến cho Thiên thần tự do ra vào.

.

Muốn thuần phục toàn bộ độc trùng trong Hắc Hải đầm lầy là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, Hắc Hải trong ao đầm sinh tồn lấy vô số độc trùng, hoa cỏ độc. Tuy thực lực bản thể của chúng cũng không tính quá mạnh mẽ, nhưng điều khiến cho người ta tuyệt vọng chính là số lượng cùng với dị năng đáng sợ, dẫn đến Hắc Hải đầm lầy là nơi ít ai lui tới, coi như là trong phạm vi mười vạn dặm cũng ít có người. Có lẽ chỉ có cao thủ cấp bậc Thần vương trở lên mới có thể xâm nhập vào trong đó.

Trong số những độc trùng, cây cỏ độc này, còn có một chút dị chủng viễn cổ. Sự cường đại của bọn nó khiến cho ngay cả Thần Hoàng cũng không dám đơn giản trêu chọc, đây cũng là nguyên nhân khiến qua nhiều năm như vậy, Hắc Hải đầm lầy một mực bị xà trùng kiến độc chiếm đoạt

.

Đinh Ẩn suy đoán. Những người dưới Thần vương trở xuống đều đi vào trong không gian thần khí, do cao thủ chân chính mang theo Thần Điện ra vào.

Dương Thiên Vấn đã đi trong rừng rậm hai năm, cuối cùng từ trong kính Huyền Quang hiện cảnh vật hơi có chút khác thường, hắn đang muốn tiến đến xem xét.

Linh hồn Đinh Ẩn vang lên một giọng nói: "Bẩm báo chủ thượng, thuộc hạ đã tra được chỗ ở của ba Trung Vị Thần hoàng."

"Ừ, nói, bọn họ ở nơi nào?” Dương Thiên Vấn vội vàng hỏi.

"Bọn họ tiến vào Hắc Hải đầm lầy. Thuộc hạ hoài nghi trụ sở của bọn hắn ở trong Hắc Hải đầm lầy. Bởi vì cũng chỉ có một nơi đoạn tuyệt với nhân thế này mới có đầy đủ tài nguyên cung cấp cho bọn hắn bồi dưỡng đại quân." Đinh Ẩn báo cáo kết quả phân tích tình báo. Thế lực thần bí này tựa hồ rất ít liên lạc với bên ngoài. Như vậy thế lực nào có thể lập tức có thể xuất ra hai nghìn vạn Thiên thần? Hiển nhiên một khi không đủ phong phú tài nguyên, không thể nào bồi dưỡng được đại quân khổng lồ như vậy.

"Hắc Hải đầm lầy?" Dương Thiên Vấn lấy địa đồ Nhân Thần giới ra, cẩn thận nhất tìm kiếm.

“Đúng vậy, Hắc Hải đầm lầy. Đầm lầy lớn nhất thần bí nhất đáng sợ nhất Thần giới” Đinh Ẩn đáp: "Chúng ta phái mười mấy cao thủ đi vào tra tìm, tuy nhiên lại tổn thất hai phần ba cao thủ, không tra được cái gì. Sau khi bọn họ đi vào đến mất tích."

Sau khi Dương Thiên Vấn nghe xong, hắn trầm ngâm trong chốc lát, phân phó : "Mật thiết giám thị, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hắc Hải đầm lầy? Được, ta xong sự tình ở đây sẽ đi tìm các người tính sổ. Làm Lão Tử tức giận, Lão Tử dùng đại trận hoàn toàn phong bế Hắc Hải đầm lầy!

Thế nhưng hắn suy nghĩ về phạm vi Hắc Hải đầm lầy, bỏ qua biện pháp bày trận. Bày trận cũng không phải là nói bày là có thể bày, cần tài liệu, trận pháp cao cấp, bắt đầu sắp xếp rất phiền toái. Nếu như bày bố một trận pháp bao phủ Hắc Hải đầm lầy, Dương Thiên Vấn dù có táng gia bại sản cũng bày bố không được một nửa trận

Tuy rằng như thế, nhưng Dương Thiên Vấn là khẳng định phải báo thù này. Dương Thiên Vấn là một người nóng nảy, nhưng cũng không có nghĩa là một người có thể khi dễ. Trái lại chừng nào đó nói lên Dương Thiên Vấn là một người có thù tất báo.

Đã xong với Đinh Ẩn linh hồn vang lên một giọng nói, Dương Thiên Vấn đặt tinh lực ở điều khác thường trong rừng rậm. Muốn báo thù, ít nhất cũng phải đợi đến lúc đột phá đến cấp bậc Thần Hoàng, hoặc là đợi khi Tiểu Bạch thần ấn khôi phục lại trình độ trước kia.

Phạm vi mười mét thật sự quá gần. Khói, Dương Thiên Vấn muốn kéo màn ảnh gần lại, tiếp nhận giọng nói Đinh Ẩn, không còn cách nào, chỉ cần trước hết nghe nói sau.

Hiện sự tình ở bên kia đã qua một đoạn thời gian, Dương Thiên Vấn lại thi triển ra huyền quang thuật, trực tiếp kéo cảnh tượng chỗ khói đen lại gần.

Có người!

Ba nam hai nữ. Tổng cộng năm người, đang ngồi vây quanh ở trước đống lửa, nướng một loại thịt không biết tên.

Dương Thiên Vấn buồn bực. Bên trong rừng rậm này căn bản không có bất luận sinh linh, bọn họ lấy đâu ra thịt mà nướng? Chẳng lẽ là mang theo từ bên ngoài đến hay sao? Mặc kệ, chỉ cần bọn họ biết rõ đường đi ra ngoài, mình không cần quản xem bọn hắn làm thế nào có thịt nướng.

"Mộc Uyển tỷ tỷ, chúng ta đều tiến vào ba mươi năm, thế nhưng còn không tìm thấy Huyền Mộc chi tâm, làm sao bây giờ?" người trẻ tuổi cầm dĩa thịt nướng ăn thở dài nói.

"Ta không biết." nữ tử trẻ tuổi rất xinh đẹp thanh thuần trả lời.

"Mộc Thiên, kiên nhẫn chút. Chúng ta nhất định có thể tìm được. Thời gian trăm năm chỉ mới qua một phần ba mà thôi, chúng ta chỉ cần tiếp tục xâm nhập, nhất định có thể tìm được Huyền Mộc chi tâm." Một người ngồi ở bên người tuổi trẻ, dáng vẻ dị thường anh tuấn, cùng lứa tuổi, trả lời.

"Mộc Minh, ngươi bớt nói nhảm đi” Mộc Thiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Mộc Minh nói.

"Rồi, các người không nên tranh cãi nữa. Nếu như tìm được Huyền Mộc chi tâm, Mộc gia chúng ta đã sớm nhất thống Thần giới rồi." Một người trẻ tuổi dáng vẻ vô cùng quen thuộc ngăn cản nói.

"Mộc Sam đại ca nói cũng đúng. Chúng ta nhất định có thể trở về." Một người trẻ tuổi lên tiếng nói.

"Mộc Thanh muội muội, Mộc Sam đại ca nói cái gì đều đúng, chúng ta nói cái gì đều kém cỏi." Mộc Thiên với Mộc Minh Âm Dương tức giận nói. Huyền Mộc chi tâm là vật gì? Mộc chi nhất tộc? Nơi đây vẫn là Thần giới sao? Sao chưa từng nghe nói qua Mộc chi nhất tộc?

Chờ một chút!

Thái cổ Thần tộc, Mộc gia nhất tộc? !

Nơi này là thái cổ Thần giới?

Không thể nào? Quá kịch hóa sao? Thiên địa dịch chuyển lợi hại như vậy sao? Từ trong Nhân Thần giới trực tiếp dịch chuyển đến Thái Cổ Thần giới sao?

Ách, nếu như không phải là thần thông của mình phạm sai lầm thì chính là lúc ấy luồng áng sáng kia lực công kích cùng với lực phòng ngự của mình va chạm vào một chỗ sinh ra lực lượng quá mức cường hãn! Nếu không không có khả năng dịch chuyển khoảng cách xa như thế, trực tiếp vượt qua giới đến Thái Cổ Thần giới. Thiên địa dịch chuyển này tùy cơ hội dịch chuyển thật sự có chút không đáng tin cậy.

Thần thông sai sót có khả năng cực kỳ bé nhỏ, vậy khẳng định lực công kích của luồng ánh sáng quá cường đại chính là nguyên nhân!

Dương Thiên Vấn không khỏi âm thầm giật mình, may mắn chính mình cầm giữ Hậu thiên công đức chí bảo hộ thân, nếu không một kích này tuyệt đối có thể giết chính mình trong nháy mắt.

Dương Thiên Vấn không dám lần nữa xem thường những Thần Hoàng này. Cả đám đều là những không người chọc được. Về sau gặp gỡ những địch nhân khác Thần Hoàng cấp, trước tiên chiếm tiên cơ, dùng thế sét đánh giết chết nói sau.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút. Hắn một mặt Súc Địa Thành Thốn hướng vậy năm người trẻ tuổi. Năm người trẻ tuổi này đều có tu vi Thượng vị thần, tu vi cũng không cao. Nghe bọn họ nói, hình như bọn họ đi tới tìm kiếm Huyền Mộc chi tâm. Hơn nữa nhìn ra được Huyền Mộc chi tâm đối với bọn họ vô cùng trọng yếu, hơn nữa vô cùng khó tìm, cũng vô cùng hi hữu.

Dương Thiên Vấn trầm ngâm trong chốc lát, thông qua linh hồn vang lên một giọng nói liên hệ với kẻ chỉ dẫn la bàn hỏi: "Huyền Mộc chi tâm là vật gì. Có gì hữu dụng?" Sau khi hai mươi mấy đạo phong ấn được cởi bỏ, kẻ chỉ dẫn la bàn đã không cần ngủ say. Dương Thiên Vấn cũng không cần triệu hoán vận mệnh la bàn lấy ra kẻ chỉ dẫn la bàn, có thể trực tiếp thông qua linh hồn vang lên một giọng nói hỏi dò một vài vấn đề. Hình thức này rất thuận tiện. Ở có chút nơi xuống, Dương Thiên Vấn không thích hợp xuất ra bảo vật như vận mệnh la bàn. Bất kỳ vật gì Dương Thiên Vấn cũng dám lấy ra, kể cả một ít át chủ bài bảo vệ tánh mạng. Nhưng vận mệnh la bàn, Dương Thiên Vấn đã hạ quyết tâm, trước lúc có thực lực tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không xuất nó ra thị chúng. La bàn chỉ dẫn ngạc nhiên trả lời.

“Không cần hỏi, khẳng định Huyền Mộc chi tâm là một bảo vật”.

"Ừ, cần phải, khả năng, đại khái chính là vậy" Dương Thiên Vấn cũng đành chịu. Mộc chi nhất tộc thánh địa? Ách, điều này có chút phiền phức. Nếu là thánh địa của một tộc, tự nhiên sẽ không hoan nghênh người ngoại tộc tiến vào trong. Đây chính là phiền phức lớn, vạn nhất nếu như bị phát hiện ra, vậy thì thật sự có chút thê thảm.

"Vậy ngươi cần cẩn thận một chút. Huyền Mộc chi tâm chính là đặc sản ở trong cánh rừng Huyền Mộc bao la bạt ngàn này. Nó là chí bảo Mộc hệ, công dụng cực lớn, trong đó một tác dụng lớn nhất chính là thôi hóa người Mộc chi nhất tộc trưởng thành. Tộc nhân trực hệ Mộc chi nhất tộc, có thể thông qua nó tiến vào thời kỳ trưởng thành chính thức, người Thái Cổ Thần tộc sau khi trưởng thành, tiềm lực thiên phú đều có thể nói đệ nhất Thần giới! Mặc dù là thập đại thần thú gia tộc cũng mới có thể so sánh được." Kẻ chỉ dẫn la bàn trả lời, "Đương nhiên. Cũng không thể nói thái cổ Thần tộc ở trong sẽ không có tài trí bình thường rồi. Nhưng là chỉ cần đạt được Huyền Mộc chi tâm thôi hóa dung hợp, Mộc chi nhất tộc khẳng định không có tài trí bình thường!"

"Huyền Mộc chi tâm sao lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ không có Huyền Mộc chi tâm, Mộc chi nhất tộc sẽ toàn tộc xuống dốc hay sao?’ Dương Thiên Vấn chần chờ một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút hỏi.

"Điều này sao có thể? Nếu như Mộc chi nhất tộc như thế ỷ lại Huyền Mộc chi tâm, chỉ sợ cái này Mộc chi nhất tộc đã sớm biến mất ở bên trong dòng nước lịch sử rồi. Chủng tộc chính thức đỉnh cấp chắc chắn sẽ không hoàn toàn không hề giữ lại mà ỷ lại ngoại vật." Kẻ chỉ dẫn la bàn phản bác: "Trên thực tế, mấy hoàng tộc lớn của thái cổ Thần tộc, nói thí dụ như Mộc chi nhất tộc, cho dù không dựa vào Huyền Mộc chi tâm, cũng có thể trưởng thành, chỉ cần đi qua trình tự chậm hơn một ít, trưởng thành tự nhiên so với thông qua Huyền Mộc chi tâm thôi hóa nhất định có khác biệt, nhưng cũng không lớn. Ừ. Khác biệt lớn nhất chính là trưởng thành tự nhiên cần nhiều thời gian, mà dùng Huyền Mộc chi tâm thôi hóa thì trái lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK