Hóa thân Dương Thiên Vấn luyện hóa thần vị, mà bản tôn tức thì mở hai mắt, trong mắt không vui không buồn, chậm rãi đứng dậy.
Khi Dương Thiên Vấn đứng dậy, mười hai Thần Hoàng cùng lúc đưa ánh mắt tiến đến gần. Kim Quang Thần Hoàng lộ ra sắc mặt vui mừng mà hỏi: "Cư sĩ, ngươi có biện pháp?"
Mọi người cũng có ánh mắt mong chờ nhìn Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn không còn gì để nói. Phải dùng tới phản ứng lớn như vậy sao? Chính mình đã sớm quét sạch chỗ này, không để cho các người bất luận cái gì, các người cũng không biết. Ha ha ha. . .
Nói thật Dương Thiên Vấn vốn có chút cảm giác đối với cái này mười hai vị Thần Hoàng, chỉ là lại có nhiều ác cảm hơn! Đặc biệt lúc này đây, cùng nhau đi tới, chính mình liên phá bát cấp, cửu cấp, thập mười cấm chế, hao phí một phần ba pháp lực, vô cùng vất vả. Có thể đi đến hiện tại, đều đi đến cửa sơn động, những Thần Hoàng này không có một người nào đứng ra nói một câu phân phối lợi ích trong động. Rõ ràng chỉ là muốn lợi dụng chính mình mà thôi sau đó sẽ một cước đá văng ra, thậm chí còn ngay cả một chút canh thừa cũng sẽ không chừa cho mình. Không thể nói trước, còn có thể giết người diệt khẩu thì sao?.
Chỉ là Dương Thiên Vấn khó chịu thì khó chịu, nhưng hắn không trách tội bọn họ. Kỳ thật Dương Thiên Vấn cũng hiểu rõ, ở trước mặt thần vị, ai cam lòng bỏ ra phân chia không? Suy bụng ta ra bụng người, Dương Thiên Vấn cũng không hận bọn họ, hơn nữa có ý định trả thù gì đấy.
"Cái này chỉ sợ làm chư vị thất vọng, tại hạ không có biện pháp gì đối với màn chắn trước động này, cái này không phải là trận pháp, cũng không phải cấm chế, cho dù ta muốn phá vỡ nó, cũng không tìm được biện pháp gì." Dương Thiên Vấn tiếc nuối nói.
Chúng thần hoàng nghe xong không khỏi một hồi thất lạc. Chỉ là điều này cũng không trách Dương Thiên Vấn được. Nếu như trận pháp với cấm chế, người ta quả thật là một tay chuyên nghiệp, thế nhưng màn che chắn này rõ ràng không phải mà là một loại thần thông. Đây cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể giải quyết. Dù sao Dương Thiên Vấn chỉ là một đỉnh phong Thần Vương, còn không đạt tới cấp Thần Hoàng. Ngay cả bọn họ, mười hai Thần Hoàng cũng không giải quyết được vấn đề. Một đỉnh phong Thần Vương chỉ sợ cũng không có khả năng giải quyết.
"Vậy cư sĩ muốn đi đâu?" Mạnh Hiên Thần Hoàng khách khí mà hỏi thăm.
"Sống ở chỗ này lãng phí thời gian, chẳng thà đi tới thu thập một ít thiên tài địa bảo để không uổng công ta vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này một chuyến." Dương Thiên Vấn cũng không cấm kỵ trả lời. Dù sao điều này cũng quả thật là mục đích của hắn, tới đi tới phá cấm chế thu thập thiên tài địa bảo, thứ hai chính là vì rời khỏi nơi đây, miễn cho sau chín năm, vạn nhất sinh một ít sự tình ngoài ý muốn, Dương Thiên Vấn cũng lấy cớ để bản thân mình rời khỏi nơi này, đi ra ngoài.
Dương Thiên Vấn dứt lời liền quay người nhảy xuống núi, đi về hướng khu vực thập cấp cấm chế cách đó không xa.
Mấy Thần Hoàng cũng không có năng lực phá vỡ cấm chế này, hắn làm vậy, bọn họ, một đám lão gia hỏa ở lại thì làm thế nào?
"Ai, hiện tại ngay cả Vấn Thiên cư sĩ cũng không giải quyết được màn chắn sơn động. Chúng ta nên làm như thế nào?" Kim Quang Thần Hoàng vô cùng khâm phục đối với năng lực bài trừ cấm chế như Quỷ Phủ thần công của Dương Thiên Vấn.
"Kim Quang, Vấn Thiên cư sĩ đạt thành tựu cao đối với trận pháp và cấm chế hoàn toàn khiến cho người ta khâm phục. Thế nhưng hiện tại tấm màn che chắn ở nơi này không phải là trận pháp cũng không phải cấm chế. Hắn, một Thần vương không làm gì được nó cũng hợp tình lý, chúng ta không nên đặt hy vọng ở trên thân người khác thì tốt hơn." Hắc Viêm Thần Hoàng lý trí nói.
"Hắc Viêm huynh nói rất đúng, chúng ta vẫn nên chủ yếu đặt tinh lực ở tấm màn chắn này thì tốt hơn, về phần những thứ khác, đối với tại chúng ta mà nói đều là thứ yếu. Nếu như ai có hứng thú muốn tự mình đi phá giải những cấm chế kia để đoạt bảo thì đi đi." Phong La Thần Hoàng tiếp lời nói.
Lúc này, ai rời khỏi thạch đài này, người đó là đồ đần. Thần vị so sánh với những thiên tài địa bảo kia, căn bản không thể so sánh nổi. Dù sao thiên tài địa bảo ở trên đảo tuy rằng hiếm có, nhưng cũng không phải không tìm thấy ở Thần giới. Chẳng qua là phiền toái một chút, một cái giá hơi lớn hơn mà thôi, dùng Thần Hoàng con đường vẫn có thể lấy được từ địa phương khác.
Cho nên suy nghĩ của mọi người đều bỏ vào thần vị, hơn nữa thập cấp cấm chế cũng không phải đồ rách nát. Lãng phí thời gian ở trên cấm chế chẳng thà mang tinh lực đặt ở màn chắn trước sơn động, trừ phi có thể có năng lực phá cấm không giống bình thường như Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn rời khỏi sơn động trong đảo, bắt đầu hấp thu thôn phệ cấm chế ở khu vực thập cấp cấm chế. Hắn trắng trợn thu thiên tài địa bảo trong khu vực này. Dù sao có ai e ngại chính mình có quá nhiều bảo bối không?
Dương Thiên Vấn làm ra thanh thế rất lớn, khiến cho một đám Thần Hoàng ở sườn núi phía xa đều cười gượng gạo không thôi. Cuối cùng bọn họ dứt khoát dùng cấm chế cách âm, tách rời khỏi âm thanh do Dương Thiên Vấn chế tạo ra.
Đương nhiên. Kỳ thật phá cấm chế không cần thanh thế lớn như vậy. Điều này đương nhiên là do Dương Thiên Vấn cố ý làm ra. Hắn chính là bày tỏ hiện sự hiện hữu của mình).
Tại phía xa bên ngoài La Sát Hải, tại một nơi mà người Thần giới không biết tên, một đóa Kim Quang từ phía trên phóng tới, ở trong Kim Quang bao bọc một đạo kim phù.
Kim phù vờn quanh hai vòng ở trên một đầm lầy rất lớn, sau đó lập tức chìm vào trong đầm lầy, không thấy bóng dáng.
Mà ở phía dưới ngàn mét sâu mảng đầm lầy dưới mặt đất, không một ai có thể nghĩ ra phía dưới này lại có một cung điện dưới mặt đất thật lớn. Lúc này bên trong cung điện dưới mặt đất, người đến người đi, tất cả có vô số tu sĩ hàng trận diễn luyện. Chợt nhìn tới, không có một trăm triệu cũng có tám trăm ngàn, mổi người đều có tu vi Thiên thần.
Đây là một số liệu rất đáng sợ, một trăm triệu Thiên thần. Coi như là Thần vương với Thần Hoàng cũng phải tránh đi mũi nhọn của bọn hắn. Không có chút thủ đoạn đặc thù, không ai ngốc đến mức đi cứng đối cứng với một trăm triệu Thiên thần, con kiến nhiều còn có năng lực cắn chết voi, chớ nói chi là hơn một trăm triệu Thiên thần. Nhưng hơn một trăm triệu Thiên thần, nếu như không có thủ đoạn hạn chế nhất định, cũng không làm gì được cường giả cấp Thần Vương trở lên.
Một trung niên nhân nhìn như thủ lĩnh, một mực lẳng lặng yên đứng ở trên đài cao, mắt nhìn xuống diễn luyện phía dưới, thỉnh thoảng lại thoả mãn gật gật đầu, vẻ mặt vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, đạo kim phù kia từ phía trên rơi thẳng xuống, bay thẳng tới đầu trung niên nhân. Trung niên nhân tiếp được kim phù, tự nhủ: "Đây chính là phù đưa tin vạn dặm xa hoa nhất, người trong phạm vi Thần giới dùng thời gian cực ngắn gửi tin tức tới bất kỳ địa phương nào. Tin tức gì mà có thể dùng nó xa xỉ như này?"
Trung niên nhân dùng thần thức thăm dò vào trong đó, xem xét tin tức trong kim phù, lập tức nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm tĩnh.
"Có ai không, triệu tập tất cả kỳ chủ đến phòng nghị sự. Bổn tọa có việc thương lượng." Trung niên nhân thu hồi kim phù, quay người rời khỏi diễn võ sảnh thật lớn này.
Chỉ chốc lát sau, trung niên nhân thủ lĩnh ngồi tại chỗ của mình. Không quá lâu sau tổng cộng mười ba người, bảy nam sáu nữ, nối đuôi nhau đi vào, ngồi xuống vây quanh một cái bàn.
"Đại ca, chuyện gì gấp gáp mà gọi chúng ta tới?" Một nữ nhân cao, xinh đẹp, giọng nói lạnh như băng hỏi thăm. Trung niên nhân đưa tin phù cho người bên cạnh. Mười ba người truyền đọc lẫn nhau, một vòng xong lại trở về trên tay trung niên nhân.
"Đại ca có ý tứ là?"
"Dẫn người bắt sống người này trở về!" câu nói đầu tên của Trung niên nhân đã đưa ra kết luận.
"Hả? Người này chỉ là một Thần vương mà thôi. Đại ca yên tâm. Tiểu đệ lập tức đi một chuyến." Một thanh niên áo lục đứng lên nói.
"Người này có chút năng lực, không thể xem thường. Lão Nhị ngươi với lão Ngũ, lão Lục ba người cùng đi. Chúng ta tìm người này hơn một nghìn năm, không dễ dàng mới tìm được tung tích người này, cũng đừng làm hỏng chuyện." Trung niên nhân lên tiếng nhắc nhở.
"Đại ca, không cần phải lao sư động chúng như vậy. Ta còn có một đống lớn việc cần hoàn thành." một tên mập ngồi bên cạnh mở miệng nói.
"Lão Ngũ, ngươi có rắm chuyện gì, ngươi cả ngày rảnh rỗi muốn chết, lười đến chảy thây ra. Đại ca, nói thật, ta mới có sự tình muốn làm bên Huyền Nguyệt đại lục " một người trẻ tuổi đầu bóng mở miệng phản bác.
"Lão Lục, ngươi nói cái gì? Không biết lớn nhỏ, là không phải ngươi cố ý tìm đánh sao?" gã mập mạp kia thẹn quá hoá giận mà quát.
"Rồi, chuyện ta quyết định, không được sửa đổi. Tất cả các người mang một ít thủ hạ đắc lực, cố gắng hết sức tới nhanh, bằng không thì nhất trễ thời gian, lại để cho người này chạy mất, chúng ta muốn tìm đến hắn có thể khó hơn." Trung niên nhân uy nghiêm quyết định.
Lúc này đây hai người không cãi nhau nữa, mà cung kính đáp ứng xuống, lập tức người mập mạp mở miệng hỏi: "Mục tiêu hiện ở nơi nào?"
"La Sát Hải, vừa rồi trên kim phù không phải nói rất rõ ràng sao?" Người trẻ tuổi khinh thường đáp.
"Đồ đần, ta biết là La Sát Hải. Thế nhưng La Sát Hải lớn như vậy, sao người a, ta hỏi chính là vị trí cụ thể." Gã mập mạp dùng một loại ánh mắt ngu ngốc nhìn người trẻ tuổi, không lưu tình mà giễu cợt nói.
"Cái này các người không cần phải lo lắng. Các người đến bên đó, tự nhiên sẽ có người liên lạc với các người, báo cáo tin tức mới nhất của người này cho các người." Trung niên nhân khẳng định.
Lão đại, người này là ai mà cần sử dụng ba người chúng ta dẫn người đi mời?" Thanh niên áo lục nhíu mày hỏi.
"Ta không biết. Ta chỉ biết là trên tay người này đã thiếu nợ chúng ta một mạng. Chỉ là sự tình liên quan tới người này vô cùng trọng đại. Tuyệt đối phải sống bắt trở về." Trung niên nhân lắc đầu trả lời.