Một âm thanh trầm hùng vang lên
“Xin chào các ngươi, những người anh hùng của Atlantis”
Ánh sáng chói lòe lóe lên, cả ngọn tháp ầm ầm sụp đổ, Minh và Tom cùng với con chó hai đầu bị một lực lượng thần bí nắm lên, lơ lửng giữa không trung. Từ trên cao nhìn xuống, Minh thấy cả thành phố đang dần dần sụp đổ, thấy cả những linh hồn dắt díu nhau bay về phía lỗ đen nữa.
Từ trong không trung, một cung điện xuất hiện trong vòm mây, và đứng trước thềm cung điện là mười ba bóng người. Ba người đàn ông trông khá giống nhau, với bộ râu tóc trắng xóa, bồng bềnh, chỉ có điều mỗi người cầm trong tay một thứ vũ khí khác nhau. Người bên phải mặc áo xanh lam cầm một cây đinh ba, đầu đội vương miện. Người bên trái mặc áo đen, cầm trong tay một cây chĩa, trên đầu đội một cái mũ trụ có cánh. Người ở giữa mặc áo trắng, đầu đội vòng nguyệt quế màu vàng, trong tay cầm một lưỡi tầm sét. Bây giờ thì cho dù có là não tàn Tung Của cũng biết được thân phận của họ là ai. Đó là Zeus, Hades, Poseidon và mười vị chủ thần khác của đỉnh Olymphia. Zeus khẽ mỉm cười, vẫy tay một cái, một chiếc hộp nhỏ màu đen xuất hiện trước mặt Minh.
- Đây là...? – Minh tò mò hỏi
“Đây là phần thưởng mà ngươi đáng được nhận. Trong chiếc hộp đó bao gồm tất cả tri thức của người Atlantis” Zeus giải thích
- Liệu có phải một chiếc hộp Pandora nữa chứ? – Minh nghi ngờ đánh giá chiếc hộp nhó
“Ha ha, một cậu bé thú vị. Ta lấy danh dự của chúng thần Olymphia để cam đoan là chiếc hộp này thuần túy là tri thức của người Atlantis” Zeus cười hiền giải thích, sau đó nghiêm mặt nói “Nhưng ta không hy vọng ngươi đi vào vết xe đổ của người Atlantis”
Minh gật đầu, cầm lấy cái hộp cho vào túi áo. Hades lúc này cũng quay về phía con chó hai đầu mà nói rằng:
“Ngươi đã làm hết phận sự của mình, bởi vậy chúng ta cho ngươi một cơ hội sống lại, thực ra cơ hội đó ẩn sâu trong cơ thể ngươi từ khi chúng ta giao cho ngươi nhiệm vụ này. Atlantis đã sụp đổ, ngươi cũng được tự do rồi”
Con chó con kêu lên một tiếng, nước mắt tràn trề, thế giới bên ngoài quá xa lạ với nó, đột nhiên nó cảm thấy cô độc.
Minh chạnh lòng bế con chó hai đầu lên, gãi gãi cổ nó, nói
- Hay là ngươi đến ở với chúng ta nhé
Con chó không trả lời mà lè lưỡi liếm liếm vào tay Minh, rồi khép mắt ngủ mất. Minh ôm con chó vào lòng, ngước mặt nhìn mười ba vị thần Olymphia, chờ đợi bọn họ nói tiếp.
“Chúng ta không phải là thần. Chúng ta chỉ là một đoạn thần niệm mà chúng thần Olymphia lưu lại ở Atlantis mà thôi. Sau trận chiến ở thành Troy, Phong Thần ở Hoa Hạ, trận chiến Ranagok ở Valhalla, chúng thần Hoàng Hôn ở lãnh thổ Aztec, chúng ta cảm thấy việc chúng thần tham gia vào cuộc sống của người phàm là một việc vô cùng nguy hiểm, đồng thời linh khí ở hành tinh này cũng trở nên kiệt quệ, chúng thần đã quyết định tuyên bố lệnh cấm các thần trở lại hành tinh này, các thần hệ cũng bắt đầu di chuyển đến nơi khác để gieo mầm tín ngưỡng. Đó cũng là cơ hội để hệ tín ngưỡng Christ bắt đầu tràn lan. Thôi, nói vậy cũng dài, ta hy vọng các ngươi sẽ dùng tri thức của người Atlantis một cách hữu dụng”
Nói rồi, hư ảnh của Zeus vung tay một cái, Minh, Tom và con chó lập tức biến mất. Sau đó, lớp màng bảo vệ chắn Atlantis khỏi nước biển biến mất, áp suất, lực phá hoại của nước biển đem tất cả những gì còn lại của Atlantis hoàn toàn xóa bỏ. Thành phố thần thoại Atlantis từ nay vĩnh viễn biến mất trên địa cầu.
---------
Oẳng oẳng oẳng...
Tiếng cún con kêu vang lên, và Minh cảm giác có cái gì đó ướt ướt liếm vào mặt của nó. Minh mở mắt ra, con chó hai đầu đang dùng hai cái lưỡi thay nhau liếm mặt nó. Minh cười vì bị nhột, ôm lấy con chó, dùng tay gãi cổ nó. Con chó thoải mái rên ư ử. Lúc này Minh mới nhìn xung quanh, nó đang nằm trên một bãi cát, và Tom đang ngồi gần đó, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bờ biển. Minh ôm con chó tiến đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi
- Đang nghĩ về cái gì vậy Tom?
- Đang nghĩ về Atlantis, sự hưng thịnh và suy vong của nó
- Ngươi đột nhiên đa sầu đa cảm nhỉ
- Ừ, ta cảm thấy ta phấn đấu cả trăm năm, xây dựng nên cả đế chế hắc ám hùng mạnh, cuối cùng hóa ra cũng chỉ như người Atlantis mà thôi – Tom nói
- Ngươi hiểu ra lúc này vẫn chưa muộn mà, vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu – Minh vỗ vai Tom nói
- Ngươi nói nếu ta xin quay trở lại trường học, lão Dumbledore có cho không? – Tom hỏi
- Chịu, ngươi hỏi ta ta hỏi chúa à. Mà ngươi còn gì ở trường đó cần phải học?
- Ta muốn bảo vệ nó – Tom nói – ta muốn bảo vệ Hogwart
- Hà hà, để về nhà ta thử viết cú cho cụ Dumbledore hỏi xem thế nào
- Ừ. Ngươi có kế hoạch gì sắp tới không?
- Kế hoạch gì, năm thứ ba này ta cũng cảm thấy có vẻ sẽ không vui lắm, Hogwart toàn cai ngục Azabakan, à Tom này, làm sao ngươi chinh phục đám cai ngục đó vậy
- Trước đây ta hứa cho bọn chúng tự do hút đi cảm xúc của Muggle, thậm chí là rút linh hồn của họ, nên bọn chúng mới đồng ý đợi ta kêu gọi là đi theo – Tom trả lời
- Thì ra vậy, không ngờ lại đơn giản như thế
- Ừ, đơn giản thế thôi – Tom thản nhiên
- Tom, ngươi có yêu ai chưa? – Minh bắt đầu thọc mạch
- Yêu? Yêu là gì? – Tom lạnh tanh hỏi
- Khó nhỉ, ngươi có cảm giác gì với giáo sư Dumbledore? – Một kẻ bị dính độc đam mỹ bắt đầu tra khảo
- Một ông già lẩm cẩm – Tom trả lời (Ở Hogwart, giáo sư Dumbledore hắt xì một cái, ngẩng đầu lên lẩm bẩm “Ai nói xấu mình vậy nhỉ?”)
- Snape
- Kẻ phản bội
- Lucius Malfoy
- Đồ gian trá... – đột nhiên Tom nhớ ra điều gì đó - ... khoan đã, tại sao từ nãy đến giờ toàn tên đàn ông vậy?
- Ừ... trời hôm nay đẹp thật – Minh đánh trống lảng
- Ngươi... – ai đó một thời gian sống cùng mấy nhà khoa học cũng hiểu được cái gì gọi là Gay, BJ... đầu bắt đầu nổi đầy hắc tuyến
- Ha ha ha... Tom, trông ngươi tức giận thật là buồn cười – Minh ôm bụng phá lên cười
- Ha ha – Tom cũng cười phá lên, quả thật, lâu lắm rồi hắn mới có thể cười được
- Tom, chuyện quá khứ qua rồi thì cho nó qua luôn đi. Thế giới luôn luôn vận động mà, chúng ta phải thoáng trong mọi chuyện.
- Ta không cần một thằng nhóc con khuyên nhủ
- Vãi đạn, ngươi thích gì hả? Đánh nhau không? – Minh làm bộ xắn tay áo
- Đánh thì đánh, ai sợ ai – Tom cũng hùng hổ đáp lại
- Ngon thì đừng dùng đũa phép
- Ngon thì đừng dùng nội lực
Hai tên đùa nghịch đấm đá một lúc, Minh nằm trên bãi cát, thả lỏng cơ thể, hỏi Tom
- Thế nào, rất thư thái phải không?
- Đúng vậy – Tom cũng nằm xoài trên cát, nhìn bầu trời xanh, nhìn biển xanh, thở dài nói – ta chưa từng được như vậy
- Cuộc đời ngươi là một chuỗi niềm đau, lớn lên trong cô nhi viện, thời gian đẹp nhất của ngươi có lẽ là lúc ở Hogwart. Sau đó làm quen với Slytherin, xây dựng đàn em, đám tử thần thực tử, rồi chu du khắp nơi tìm trường sinh linh giá, mà không biết mỗi cái trường sinh linh giá được làm ra, ngươi lại mất đi một phần người trong linh hồn.
- Sao ngươi biết rõ về ta vậy? – Tom hỏi, - không lẽ ngươi là gay trong truyền thuyết
- Gay cái đầu ngươi – Minh mắng, cười nói – ngươi bắt đầu biết nói đùa, có lẽ phần người đang khôi phục lại
Có lẽ vậy, Tom nghĩ, mình có lẽ có thể bắt đầu lại
- Êu, Tom – Minh hỏi – tại sao cái mặt chủ hồn của ngươi xấu xí vậy, nhìn như quái thú
- Một lần ta làm ma pháp thất bại, thành ra như vậy. Ta nhận thấy để đó có vẻ dễ trấn áp đám tử thần thực tử, nên để luôn thế
- Ngu vãi, đẹp trai không để lại, lại đi biến thành nửa người nửa rắn – Minh làu bàu
- Ừ, nghĩ lại cũng ngu thật – Tom gật đầu đồng ý
Đột nhiên có tiếng loa vang vang, đó dường như là tiếng của Jame. Minh dùng đũa phép phóng một tia ma pháp tín hiệu lên trời. Khoảng năm phút sau, Jame lái tàu tiến lại. Sau khi trao đổi, Tom và Minh mới biết hóa ra chúng nó bị ném thẳng từ đáy biển lên bờ đông của đảo Bermuda. Minh đứng dậy, vỗ vỗ túi áo, nơi để cái hộp truyền thừa của người Atlantis, quay sang Jame và Tom cười nhe răng, nói
- Chúng ta về nhà thôi!
- Đồng ý, về nhà thôi! – Tom gật đầu
Jame lái thuyền quay đầu, thẳng tiến về phía Miami, rồi đi máy bay trở về đảo Celt, kết thúc chuyến nghỉ hè đầy thú vị năm thứ hai
Nói dài thêm một chút là từ đó về sau, Bermuda không còn là tam giác quỷ nữa, vùng biển đẹp và trong xanh này lại trở thành nơi đến đi của vô số các con tàu, người ta không cần phải bay vòng qua hay đi thuyền vòng một vòng để đến Miami nữa. Thế giới mất đi một địa điểm bí ẩn, lại tăng thêm một điểm đến du lịch thần bí.