- Mê muội!!!
- Tra tấn!!!
- Giải trừ vũ khí!!!
Ba âm thanh vang lên cùng lúc, hai luồng ánh sáng phép thuật bắn thẳng về phía Minh, trong đó có một lời nguyền Mê muội do Krum phóng ra và một lời nguyền tra tấn do Mikhalovisk phóng ra, cả hai lời nguyền đều bắn thẳng về phía Minh. Nhưng lúc này, trên môi Minh khẽ nở một nụ cười, nó khẽ vung tay, trước người nó lập tức xuất hiện một lớp màng phép thuật bảy màu ngăn cản phép thuật của hai đứa trường Dumstrang. Chiếc bùa hộ mệnh mà Tử thần tặng cho Minh lúc này đã thực hiện nhiệm vụ của nó. Sau đó Minh nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên, Krum bị ai đó hất văng đập vào tường rào, cây đũa phép rơi xuống đất. Nhưng Minh lúc này không rảnh mà bận tâm đến mấy chuyện lẻ tẻ đó. Con quái tôm có vẻ rất tức giận, bắt đầu dùng cái càng to tướng của nó đập về phía Minh, cái đuôi cứ nổ lép bép.
“Đây là mấy ông ấy bảo an toàn đây hả?” Minh làu bàu. Cái càng to tướng của con quái tôm có thể dễ dàng cắt đứt người của tụi nhỏ, đây có lẽ chính là lý do mà tỷ lệ tử vong trong cuộc thi đấu tam pháp thuật cao đến thế.
Không nghĩ ngợi nhiều, Minh vận chân khí xuống chân, cả người như cây liễu, uốn éo né tránh những đòn tấn công của con tôm, sau đó bật mạnh người nhảy lên lưng của con vật. Con quái vật kêu lên những tiếng ì xèo đầy tức giận, cái đuôi khổng lồ của nó nổ tung mỗi lúc một mạnh. Minh có một sự phân vân nhẹ trong việc lựa chọn giữa bạo lực đánh ngất con quái tôm và dùng một bùa choáng. Cuối cùng nó cũng quyết định sử dụng bùa choáng, thứ nhất là đây là cuộc thi đấu tam pháp thuật, vậy nên Minh sẽ tuân theo luật của cuộc thi (mặc dù nó là chuyên gia phá luật); thứ nhì, nó sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ đánh chết con quái tôm, lúc đó lão Hagrid sẽ khóc hết nước mắt mất, mà nó cũng không có cơ hội hấp thụ gien ADN của con quái vật. Bởi những lý lẽ như thế, Minh nhanh chóng rút đũa phép ra dùng một lời nguyền choáng váng bắn vào đầu con quái tôm. Con quái lảo đảo rồi ngã phịch xuống, khiến cho bụi đất tung mù mịt.
Khi Minh đi ra từ trong đám bụi, nó thấy Miranda và Cedric đang đứng ở phía sau Krum và Mikhalovisk, đũa phép của 4 đứa chỉ vào nhau, Krum còn đang ôm ngực, dáng vẻ tức tối, còn Mikhalovisk thì đang hét lên với Miranda bằng tiếng Nga hay Nauy gì đó, nói chung là nó na ná nhau, vì tiếng gì Minh cũng nghe không hiểu.
Nhìn thấy Minh, Cedric hơi thở ra nhẹ nhàng, nhưng việc này cũng không tránh nổi mắt của Minh, trong lòng của nó khẽ dâng lên một sự cảm động. Lúc này, Mirinda trong mắt khẽ xuất hiện một sự do dự, sau đó cô bé nhẹ mím môi, quay đũa phép giáng sang Cedric một lời nguyền gây choáng. Bị tấn công bất ngờ, Cedric ngã xuống đất và bị những dây leo thò ra từ trong vườn cuốn lấy. Mirinda chĩa đũa phép lên trời phóng lên một tia sáng báo động, sau đó đi đến đứng bên cạnh Mikhalovisk. Lúc này, cả ba đứa trường Dumstrang đứng đối diện với Minh.
- Ha ha, coi bộ viện binh của mày đã bị loại rồi! Giờ mày muốn thế nào? Có muốn cầu xin sự thương xót hay không? – Mikhalovisk cười lớn, nhìn Minh với ánh mắt điên cuồng. Có đôi khi Minh tự hỏi thằng này có phải thần kinh hay không mà cứ thích gây sự với nó thế.
Minh không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép cười đểu, nhìn Mikhalovisk với ánh mắt thương hại. Thằng này giống mấy thằng cu bị áp lực thi cử ở Việt nam, giờ phút này có vẻ áp lực đã đè nén nó bao lâu nay bộc phát, khiến nó trở nên … điên điên khùng khùng mất rồi.
- Tao cấm mày – Mikhalovisk hét lên – Tao cấm mày nhìn tao bằng ánh mắt thương hại đó, chúng mày có quyền gì mà nhìn tao bằng ánh mắt đó. Chúng mày… Chúng mày…. Không ai biết, tao và chủ nhân của tao vĩ đại như thế nào. Voldemort cũng chỉ là kẻ xách giầy cho chúa tể của chúng tao mà thôi. Mày , chính mày, chúa tể muốn cái đầu của mày làm tế phẩm cho sự trở lại của ngài…
Minh khẽ nhíu mày. Nhưng không để nó kịp suy nghĩ nhiều, Mikhalovisk đã phóng vào nó một lời nguyền chết chóc. Lần này nó quyết tâm giết chết Minh để diệt khẩu. Nhưng mà, Minh dễ bị giết thế sao? Tất nhiên là không rồi. Chỉ thấy Minh phất nhẹ đũa phép, một tia sáng màu xanh bay ra đập trúng tia sáng màu đỏ phóng ra từ đũa phép của Mikhalovisk, tóe lửa chói lọi.
Mikhalovisk thấy thế thì tức giận hét lên gì đó bằng thứ ngôn ngữ xì xà xì xồ của nó, chỉ thấy Krum cũng bắt đầu ra nhập vào hàng ngũ tấn công Minh, còn Mirinda chỉ khẽ bặm môi, lùi lại một bước, tuy vẫn chỉ đũa phép về phía Minh nhưng lại lắc đầu nói gì đó với Mikhalovisk. Gương mặt của Mikhalovisk đỏ bừng, đôi mắt trợn to, quát gì đó với Mirinda. Chỉ thấy gương mặt Mirinda có chút kích động, sau đó lại trở lại bình thường. Nhưng lúc này đũa phép của cô nàng đã bắt đầu đong đưa, miệng cũng lẩm bẩm đọc thần chú. Mikhalovisk mỉm cười đắc ý, nhưng khi hắn vừa quay mặt lại thì một nắm tay to đùng đã xuất hiện trước mắt hắn. RẦM! Mikhalovisk ngã lăn ra đất, té xỉu.
Thì ra trong lúc hắn ra lệnh cho Mirinda, Minh đã bí mật dùng nhẫn phép thuật ném 2 lời nguyền mê muội và 3 lời nguyền choáng váng lên đầu Krum, khiến tên này gục xuống bất tỉnh nhân sự và bị dây leo cuốn đi mất. Sau đó Minh dùng thân pháp lanh lẹ lao đến, vung tay đấm thẳng vào mặt của Mikhalovisk. Với kẻ vừa định giết mình này, Minh không hề có ý định nhẹ tay, bởi vậy nắm đấm không chỉ đánh choáng thằng nhóc láu cá mà còn đem đi của nó mấy cái răng trắng ơn ởn nữa.
Lùi lại giữ khoảng cách với Mirinda, Minh cũng cởi nhẫn ma lực và bùa hộ mệnh cất vào nhẫn chứa vật, cầm chắc đũa phép trong tay, sẵn sàng đấu một chọi một với cô bé, đồng thời âm thầm để ý sự dao động của đũa phép và tần suất của thần chú mà Mirinda đang dùng.
Mirinda lúc này trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, ma pháp của cô bé cũng đã đến giai đoạn quyết định. Chỉ thấy không gian xung quanh Mirinda khẽ rung rinh, rung rinh, như là mặt nước hồ khi có ai đó ném một tảng đá xuống nước vậy. Sau đó, một âm thanh trầm trầm vang lên:
“AI GỌI TA ĐÓ, CÓ TA ĐÂY!!!” (tác giả: Té ghế!!!)
Từ trong những gợn sóng lan tỏa, một sinh vật kỳ quái với lớp da đỏ chót, nứt nẻ như đá nham thạch, mặc trên mình một bộ giáp kỳ quái và cũ kỹ. Đầu của nó mọc ra một cặp sừng dê cong vút, sau lưng thì mọc ra hai cái cánh dài và một cái đuôi vừa dài vừa thon đang lắc lư. Chân của con quái vật là một đôi chân móng guốc đầy lông lá của một loài nào đấy tương tự dê hay bò, và trong tay của nó thì lăm lăm một cây búa hai lưỡi sắc lẻm to đùng.
Mirinda chỉ về phía Minh, nói gì đó với con quái.
- Cài gí. Ngươi gòi ta lến dúng một cái giá to lớn mà lái chí yêu cấu ta đành ngất nò sao? – Con quái ngạc nhiên nói với Mirinda bằng một thứ tiếng Anh cổ xưa ngọng líu ngọng lô – Nên biết trong cuốc đới cùa ngươi ngươi chí cò thề gòi ta lến một lấn duy nhất thôi đò. Ngươi suy nghì ký chưa? Linh hồn cúa hằn khà lá mành, nều ngươi để ta nuốt nò, ta sè suy nghì cho ngươi thêm một cờ hối gòi ta nừa. Ngươi thấy sao?
Mirinda mệt mỏi lắc đầu, gương mặt kiên quyết nói với con quái. Con quái quái lạ nhìn Mirinda, rồi lại nhìn Minh với ánh mắt quái dị và có chút… nói thế nào nhỉ, giống kiểu mẹ vợ xem con rể ấy… làm Minh thấy sởn cả gai ốc.
- Náy nhóc, nề tính con nhỏ kia, ngươi tứ đành ngất mình đi, đứng đề ta phải ra tay… - Con quái nói với Minh.
Minh đứng thẳng, xòe tay về phía con quái, lòng bàn tay hướng lên trời, vẫy vẫy
- Good!!! Good!!! – Con quái vui vẻ, cười lớn, rồi cất tiếng nói – Tự giời thiệu, ta là (lúc này tiếng anh của nó dần dần chuẩn hóa, bắt đầu thoát khỏi cảnh ngọng ngịu rồi) Lãnh Chúa Vr-Xivien, Địa Ngục Tầng Thứ 6.
Nói chưa dứt lời, nắm đấm to như cái rương của nó đã hướng về Minh mà đánh tới. Không kịp cảm thán quái vật chơi bẩn, Minh chỉ kịp vận công, giơ nắm đấm lên đỡ.
UỲNH! Một tiếng nổ vang lên, cát bụi bay tung tóe, mù mịt. Quái vật lùi về sau một bước, ngạc nhiên trợn tròn mắt. Còn Minh thì bị đánh bật về phía sau, đập thẳng vào tường vây nghe cái RẦM!!!
Vừa va vào tường vây, Minh đã phun ra một búng máu, còn bàn tay của nó thì lúc này cháy đen, kêu xèo xèo. Khi nó rơi xuống đất, vô số dây mây từ trong tường thò ra cuốn lấy nó. Minh lúc này ổn định khí huyết trong người, trong đầu vô số các hình ảnh sinh vật lướt qua. Minh biết bằng sức mạnh của nó thì không thể nào chiến thắng được quái vật này, vì vậy nó chuẩn bị dùng khả năng biến hình để chiến đấu.
Mirinda lo lắng nhìn Minh bị vô số dây mây cuốn lấy, ánh mắt có chút hoảng loạn. Vr-Xivien quay lại nói với nàng:
- Không sao đâu, nó cùng lắm thì bị trọng thương, không chết được. Nhưng… - nó lẩm bẩm – thằng nhóc này quả là kỳ lạ…
ẦM!!! Một tiếng nổ vang lên, đám dây mây quấn quanh cơ thể Minh bị chấn động vỡ nát. Một sinh vật đầu chim, cơ thể đầy những cơ bắp xuất hiện trước mặt Mirinda và Vr-Xivien
- Thú vị, ha ha, Thú vị quá, thật sự là quá thú vị… - Vr-Xivien cười như điên, cười như nắc nẻ, vung tay ném cây búa hai lưỡi của nó xuống đất, bàn tay nắm chặt lại, đôi cánh phe phẩy nhẹ nhàng, cả người hưng phấn đến run rẩy. – Đến đây, đến đây, cùng ta chơi đùa nào!
Tiếng của Minh vang lên trong đầu của hai người, đồng thời sinh vật đầu chim – Garuda – kia cũng lao đến, một quả đấm vung ra, trả lại đòn tấn công lúc nãy của Vr-Xivien.
UỲNH!!! Lại là một tiếng vang lên, nhưng lần này, quái vật lùi lại hai bước, mà Garuda chỉ lùi lại một bước.
- He he he. Nữa, nữa nữa… - Vr-Xivien hú lên quái dị, vung đấm lao đến.
RẦM!!! RẦM!!! UỲNH!!! UỲNH!!! Tiếng nắm đấm chạm vào nhau, tiếng nổ tung, tiếng bắp thịt vận lực đấm ra, tiếng gió rít… tất cả hòa lại thành một bản giao hưởng đầy man rợ.
Sau khoảng 7 phút, quái vật đột nhiên ra hiệu dừng lại, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối nói:
- Thời gian đã hết, hẹn ngươi lần sau vậy – Rồi nó quay sang Mirinda nói – Lần này triệu hồi ta cảm thấy khá vừa ý, bởi vậy, ta không những không thu phí cát xê biểu diễn, mà ta còn trả cho ngươi quyền được triệu hồi ta thêm 3 lần nữa, nhưng ngươi phải sắp xếp ít nhất 1 lần để ta gặp lại thằng nhóc này – Nó chỉ tay vào Garuda, rồi phất tay một cái. Một luồng khói đen từ trong tay của nó bay đến nhập vào cơ thể Mirinda.
Quái vật nhặt lên cây búa, quay lại nháy mắt với Garuda một cái, nói “Anh bạn, hẹn gặp lại! Ngươi khiến mấy ngàn năm sống của ta trở nên có ý nghĩa, vì thế tốt nhất là ngươi chết sớm một chút, xuống địa ngục chơi với ta!”. Nói xong nó chui vào gợn sóng không gian biến mất tăm.
Quái vật vừa biến mất, thời gian biến thân cũng vừa đến, Minh bị ép biến lại thành người, chỉ tay vào không trung mà đưa ngón giữa lên: “Mịa, còn lâu ta mới chết!”
Thấy Minh trở lại bình thường, Mirinda khẽ mỉm cười một cái, rồi mệt mỏi ngất đi. Minh vội vàng chạy tới, ôm cô bé vào lòng và phóng một tia sáng báo động lên trời cao!!!