Minh đỡ Harry dậy, lấy từ trong nhẫn ra lọ thuốc màu đen, tách miệng của Harry ra rồi nhỏ vào đó 1 giọt. Khoảng 1-2 phút sau đó, lồng ngực của Harry bắt đầu nhấp nhô trở lại. Thật là thần kỳ, đúng là danh xứng với thực, “Đem thần chết đẩy lùi”
Đặt Harry nằm đấy, Minh quay lại, Tom và người nọ đang đối diện với nhau. Cái chết của con Tử Xà đã khiến 2 người tạm thời ngưng chiến
- Ngươi là ai? – Minh hỏi
- Ta ư, ha ha ha – bóng hình điên cuồng mà kêu lên – ta chính là người mà các ngươi thường xuyên nhắc đến
Minh nhìn thấy bóng hình dần dần hiện rõ lên, đó là một người đàn ông già, râu tóc trắng xóa, mặc một bộ áo chùng màu xám, trong tay cầm đũa phép, còn người bên cạnh lão ta là
- Thy, Vương Minh Thy – Minh hô lên
- Thy sao? – lão già trầm ngâm, rồi dùng một ánh mắt thâm tình nhìn Thy – ta càng thích gọi nàng là Arthur, hay Arturia Pendragon.
- Arthur, vua Arthur? – Tom hỏi
- Đúng vậy, chính là nàng.
- Arthur không phải là đàn ông sao? – Minh ngạc nhiên
- Ngu ngốc – lão già quát mắng – Arturia là con gái, chính ta đã nhìn nàng lớn lên, chính ta đem nàng giao cho Ector, cái tên hiệp sỹ già ngu ngốc đó. Ta nhìn nàng cai trị vương quốc, ta nhìn nàng lần lượt đem đầu kẻ thù chọc vào lưỡi giáo, ta nhìn nàng đem tình cảm chôn sâu vào trái tim, máu lạnh và vô nhân đạo.
- Ngươi ... không lẽ ngươi là...
- Đúng... đúng thế, ta chính là Merlin, Merlin vĩ đại, Merlin quyền năng đây... – lão già cười vang
- Hừ, một hồn ma ngàn năm có gì đáng mừng – Minh nói
- Ta đã thu đủ năng lượng sợ hãi ở nơi này, và ta sắp trở lại rồi, và nàng sẽ là hoàng hậu của ta – Merlin nhìn Thy nói
- Đồ lão già biến thái, trâu già thèm gặm cỏ non – Minh điên tiết chửi ầm lên – rõ ràng Thy là người Châu Á, như thế nào là Arturia của lão chứ
- Nhóc con ngu muội – Merlin nói mấy câu làm Minh tức xịt khói – linh hồn vương giả của Arturia không truyền qua dòng máu, cái thứ dân đen như ngươi làm sao mà hiểu được.
- Ta đoán thế này, - Tom nói - lão là 1 phần tàn hồn của Merlin, năm đó khi 4 vị hiệu trưởng tìm được cái hang của lão, Slytherin đã lấy cái dây chuyền, có lẽ là lão ẩn trong đó. Sau này khi chủ hồn, cũng chính là ta, tìm được chiếc dây chuyền của Slytherin và biến nó thành 1 trường sinh linh giá, chính lão cũng không hề biết chuyện này. Không biết vì lí do gì, chiếc dây chuyền này lọt vào tay của cô bé này – Tom chỉ vào Thy – và linh hồn của cô bé đã đánh thức ngươi dậy. Ngươi sau khi tỉnh dậy thì đã hấp thu hồn khí của ta, và biết được bí mật của Phòng chứa của Slytherin, sau đó lợi dụng nó để hấp thu năng lượng mong hồi sinh, đúng không. Ngoài ra, nếu ta đoán không nhầm, Merlin tiên sinh, Merlin vĩ đại, cũng là 1 vị xà khẩu
- Không sai, quả không hổ danh Chúa tể Hắc Ám. Ta đột nhiên không muốn ăn ngươi rồi đấy – Merlin nói, rồi quay sang Minh – giao thuốc hồi sinh ra đây, rồi nguyện trung thành với ta, ta tha mạng cho ngươi. Dù cho... dù cho ... ha ha, ngươi biết không. Nàng cầm ta trong tay, nhưng lại lầm rầm kể về ngươi, nàng sợ hãi thế giới lạ lẫm, nàng cảm thấy bị phản bội vì cha mẹ nàng đều giấu nàng, họ đều là phù thủy mà lại giấu nàng, nàng chỉ tin tưởng mỗi ngươi. Nàng muốn nói với ngươi, nhưng lại sợ ta hại ngươi – Merlin nhìn Thy với ánh mắt phức tạp, nói – ha ha, lần trước ta mất nàng vào tay tên kỵ sỹ ngu ngốc Lancelot, lần này, lần này ta thà tẩy não nàng còn hơn để mất nàng một lần nữa.
Minh giơ ngón tay giữa lên, rồi đột nhiên nhắm mắt lại, thu nhỏ người lại, biến thành 1 loài động vật như thể loài chim, nhưng cái mỏ nó lại có 1 lưỡi rìu nhỏ sắc bén. Đây là 1 loài động vật sống trong rừng Cấm mà Minh vô tình gặp phải, và đã gặp phải tất nhiên là phải thu lấy rồi.
Thấy Minh biến hình, Merlin cảm giác không ổn, lập tức tung ra 1 lời nguyền về phía Minh. Nhưng Tom đã nhanh chóng chặn lại.
- Minh, muốn làm gì thì làm nhanh, ta không cản hắn lâu được – Tom hét lên
Minh truyền âm, rồi đập cánh ào ào bay lên. Bên dưới, Tom và Merlin đấu phép, ma pháp bắn qua lại lóe sáng 1 góc sân. Minh đập cánh, bay vòng ra phía sau Merlin, rồi bất ngờ lao mạnh về phía Thy, mũi rìu trên mỏ vung lên, rồi bổ mạnh xuống...
Keng!!! Tiếng kim khí chạm đất vang lên. Chiếc dây chuyền của Slytherin đeo trên cổ Thy bị Minh cắt đứt dây, rơi leng keng trên đất. Con chim nhỏ – hình biến của Minh, nhanh chóng lao xuống, ngậm lấy cái dây chuyền mà bay đi. Chỉ mấy giây sau, chỗ nó vừa hạ cánh xuất hiện 1 hố sâu, đó là tác phẩm do ma pháp của Merlin gây ra
- Không!!! Trả lại nó cho ta!!! – tiếng Merlin kêu lên
Minh đáp xuống sau lưng Tom, thả cái dây chuyền xuống, rồi đem 1 lọ chất độc axit của sâu Tử thần Mông Cổ ném xuống. Choang!!! Cái lọ vỡ tan, axit rơi đầy trên cái dây chuyền, dần dần ăn mòn nó. Khói trắng bốc lên nghi ngút
- Không!!! Không!!! Arturia của ta!!! Thế giới của ta!!! Ta không muốn... chết!!!
Merlin gập mình, quằn quại,vặn vẹo, gào rú, vật vã rồi ... tan biến như làn khói.
Tom nhìn cái dây chuyền đã biến thành một khối vặn vẹo, đột nhiên xuất hiện một cảm giác thỏ tử hồ bi, nhìn Minh bằng một ánh mắt phức tạp rồi hỏi
- Ngươi đi tìm sâu Mông cổ là để đối phó với ta sao
- Không chỉ ngươi, mà là tất cả các hồn khí khác ta đều dự định dùng chất độc này và nọc độc tử xà để xử lí
- May mà ta không phải kẻ thù của ngươi
- Đúng vậy, đó là may mắn của ngươi
Nói rồi, Minh vội chạy tới chỗ Thy, xem cô bé thế nào. Thật may mắn là cô bé không sao, chỉ do quá suy nhược mà ngất đi thôi. Minh đỡ nàng dậy, ôm nàng đặt lên lưng, Tom cũng quay trở lại quyển nhật ký. Còn Harry, lúc này đã ngồi dậy và đang xoa xoa đầu, sờ sờ ngực, nên Minh chỉ có thể kệ nó. Minh cõng Thy đi thẳng đến bệnh xá của bà Promfey, sau khi tiện tay thu lấy 2 cái răng nanh, túi nọc và đôi mắt của con tử xà.
Sáng hôm sau, lệnh giới nghiêm được bãi bỏ, và đám nhóc các nhà ào ào đổ xô ra sân trường để xem cái xác của con tử xà. Thy đã tỉnh dậy, và Minh thì đang ngồi ngay cạnh cô bé. Thy chỉ khóc, đôi mắt đen láy ngập nước. Minh trìu mến vuốt ve tóc cô bé, và nói nhỏ
- Hãy quên hết đi, mọi chuyện đã qua rồi. Hãy coi đó là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp, và giờ thì nó đã qua rồi
Thy dần dần thôi khóc rồi mệt mỏi thiếp đi, khóe môi khe khẽ mỉm cười. Minh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi về phía văn phòng của thầy Dumbledore.
Nó đặt lên bàn của thầy chiếc dây chuyền của Slytherin, thanh kiếm báu Excalibur và cái nón phân loại, rồi bắt đầu kể câu chuyện. Tất nhiên nó không kể toàn bộ, nó chỉ nói sơ lược nó đã chiếm được quyển nhật ký của Voldemort, và quyển nhật ký vì dụ dỗ nó mà đem mọi chuyện kể ra, và Minh đã thiêu hủy quyển nhật ký bằng lửa địa ngục. Sau đó Minh bắt đầu kể về Tử xà, về Raguda, trận chiến đêm qua, câu chuyện của Merlin... Nó cũng nói cho thầy Dumbledore biết rằng bác Hagrid không phải là kẻ thừa kế mà là Tom Riddle, cũng chính là Voldemort, và câu chuyện về bốn người sáng lập Hogwart cùng 4 bảo bối của Merlin.
Nghe xong, cụ Dumbledore suy tư một lúc, và rồi cụ nói
- Minh ạ, ta thấy việc này cần sửa đổi đôi chút. Trò thử nghĩ xem, người ta sẽ nghĩ thế nào nếu biết Merlin vĩ đại lại chính là kẻ đã ám hại học sinh Hogwart. Đây sẽ là cuộc khủng hoảng trong giới phù thủy
- Và nếu đó là kẻ –mà – ai –cũng –biết – là – ai – đấy ra tay, thì dù có chút hoảng sợ, cũng đỡ hơn là khủng hoảng về tinh thần, đúng không ạ – Minh tiếp lời
- Đúng vậy. – cụ Dumbledore nói, rồi cụ nhìn thanh gươm và nghi ngờ hỏi – liệu đây có phải là một thứ cất chứa tàn hồn của Merlin chăng, vì nó cũng được tìm thấy trong hang đó mà.
- Con nghĩ không có khả năng, vì khi Harry dùng thanh kiếm để tấn công Tử Xà, Merlin hoàn toàn không thể điều khiển thanh kiếm. Cho dù có, chỉ cân giữ nó cách xa Vương Minh Thy là được
- Đúng vậy. Được rồi, còn lại ta sẽ xử lí. Trò về nghỉ đi
Minh mỉm cười chào cụ Dumbledore, rồi lùi lại, đi ra khỏi gian phòng.
---------
Cùng với cái chết của Tử xà Basilisk, nỗi ám ảnh về căn phòng chứa của Slytherin đã qua đi. Thầy Dumbledore tuyên bố chúa tể Hắc Ám đã mượn tay 1 người để mở cửa phòng chứa và Harry được biết đến như người giết chết tử xà. Còn Minh thì được lưu truyền như là kẻ thách thức với chúa tể hắc ám, là truyền nhân chân chính của Slytherin, là người đã đánh bại kẻ thừa kế giả mạo. Trong mắt đám Slytherin, Minh trở nên cao quý và thần bí rất nhiều. Sự kiện này lại vô tình tạo thế cho hắn, khiến rễ của Minh dần chôn sâu vào thế giới phù thủy đầy thần bí này.
Cuối tháng Tư, cuối cùng thì mẻ thuốc nhân sâm của giáo sư Sprout cũng thành thục, và dần dần từng người được uống thuốc và tỉnh lại. Tên lừa đảo Lockhart tuyên bố mình rất tiếc vì không thể tiếp tục dừng chân ở Hogwart, mà phải tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp chống lại hắc ám của mình. Chỉ có vài người chân chính hiểu rõ, tên này bị cái xác tổ chảng của con tử xà và lần tấn công đêm nọ dọa chết khiếp
Thầy Snape, vì bị đánh ngất, nên đã được bồi thường bằng cách thầy Dumbledore giao cái xác con tử xà cho thầy ấy làm tài liệu. Và thầy Snape thường chăm chăm nhìn Minh, ý đồ đòi hỏi hàm răng và túi mật của con Tử Xà. Nhưng Minh đưa cho thầy sao? Keep your dreaming!
Thy đã dần dần bình phục, và Minh để làm cho cô bé vui hơn, đã kéo nàng đến phòng Cầu được ước thấy, và biến thành phượng hoàng để hát – hay nói chính xác là hót – cho Thy nghe những ca khúc rung động tận đáy lòng.
---------
Trong phòng thí nghiệm, Minh lấy lọ thuốc nước hồi sinh để lên bàn. Sau đó, Tom lập tức nhập vào thân thể của Minh, rút năng lượng của nó và tạo thành 1 hình dáng mờ ảo, sau đó lập tức uống thuốc hồi sinh. Lập tức, một năng lượng tràn đầy căn phòng, đó là năng lượng của hòn đá. Tom dần dần hiện ra, trẻ trung và đầy sức sống. Nhìn nhìn cơ thể của mình, cảm nhận máu và ma lực trong cơ thể một lát, rồi Tom quỳ một chân xuống, nói
- Chủ nhân, ta, Tom Riddle Marvolo, thực hiện khế ước, phụng sự cho ngài 50 năm. Xin mời ngài nhận lấy sự trung thành của ta
- Tom Riddle Marvolo, ta nhận lời tuyên thệ của ngươi. Ngươi sẽ là kiếm trong tay ta, là khiên sau lưng ta. Danh dự của gia tộc ta do ngươi đến bảo vệ. Đứng lên đi Tom – Minh trịnh trọng nói