Dưới sự cổ vũ của Minh, đám học trò Hogwart cũng máu lửa hơn hẳn, suốt mấy ngày liền, học sinh nhà Gryffindor, nhà Slytherin, nhà Ravenclaw, nhà Hullepuff thi nhau thả những mảnh giấy nhỏ có tên của mình vào chiếc cốc lửa. Hăng hái nhất phải kể đến hai anh em sinh đôi nhà Weasley. Bọn họ một ngày phải thả vào cốc hàng chục tờ giấy, mong dùng số lượng áp đảo chăng. Ron, Harry, Malfoy, Hermione, Pansy đều báo danh tham dự. Dumstrang chỉ có năm người bỏ tên vào trong cốc, trong đó có cả Drum, Beauxbaton cũng vậy. Có vẻ hai trường này đã sàng lọc các học sinh ưu tú từ trước rồi.
Đến ngày hôm sau, trong bữa ăn tối, khắp Đại Sảnh vẫn ồn ào bàn tán về các quán quân, còn Minh thì buồn cười nhìn lão Hagrid trong bộ vest với mái tóc được chải chuốt nhưng vẫn... bù xù y như cũ. Sau khi mọi người đã dùng xong bữa, khi những chiếc đĩa vàng, cốc bạc đã quay trở lại với tình trạng ban đầu, cụ Dumbledore đứng dậy nói:
“Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi đồ rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp…” rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư: “…đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên.”
Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ. Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa . Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi… Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ…
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt. Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh. Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn:
“Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum !”
Tiếng ồn ào và vỗ tay vang lên, Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, rẽ phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, lúc đi ngang qua Minh, hắn hơi trợn mắt với nó. Cố ra vẻ thị uy, cố khiêu khích hay cố lấy can đảm đây Krum? Minh chỉ khẽ cười, lơ đãng không thèm nhìn, làm Krum tức điên người. Sau đó Krum đi vào căn phòng kế bên, Minh có thể nghe thấy tiếng đập cửa khá rõ ràng.
“Quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!”
Một tiên nữ –lai đứng dậy, hất mái tóc bạch kim ra sau, lướt ngang qua dãy bàn nhà Ravenclaw và nhà Hufflepuff.
“Quán quân của Hogwart, ... Cerdic Diggory”
Tất cả đám nhà Hufflepuff nhảy cẫng lên, thét vang và giậm chân khi Cerdic đi ngang chúng, cười tươi rạng rỡ, tiến thẳng về căn phòng sau lưng bàn giáo viên. Quả thực, những tràng vỗ tay dành cho Cerdic kéo dài đến nỗi phải mất một lúc sau mọi người mới nghe được lời cụ Dumbledore.
“Vị quán quân thứ tư, Harry Potter của Hogwart”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên từ dãy nhà của Gryffindor. Harry choáng váng, sững sờ một lúc, ngỡ mình đang mơ. Cho đến khi Ron đẩy nhẹ vai của nó, Harry mới tỉnh ra, đứng dậy và đi về phía căn phòng bên cạnh, trong tiếng vỗ tay của mọi người.
“Vị quán quân thứ năm, Cherbyl Mikhalovisk từ Dumstrang”
Một tên nhóc gầy khẳng đang ngồi cạnh Crable đứng dậy, đi về phía phòng bên cạnh. Trong mắt hắn, Minh đọc thấy sự gian xảo, độc địa, dường như hắn là một kẻ có thể bất kể thủ đoạn để đạt đến mục đích của mình. Có vẻ là một đối thủ khó chơi đây.
“Vị quán quân thứ sáu, À... là giáo sư tạm thời của chúng ta, học sinh xuất sắc của nhà Slytherin, Phan Ngọc Minh”
Cả đại sảnh đường tưởng như nổ tung vì tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, đập bàn. Minh đứng dậy, nhã nhặn cúi chào rồi đi vào phòng bên cạnh. Trước khi đóng cửa, Minh nghe thấy tiếng thầy Dumbledore:
“Quán quân thứ bảy, Sapience Greenleaf, trường Beauxbatons”
Quán quân thứ bảy cũng là một tiên nữ – lai, quán quân thứ tám là một đứa con gái nhà Dumstrang với mái tóc xoăn cuộn sóng, đuôi mắt vẽ màu đen khá nổi, môi đỏ chót tạo nên một vẻ đẹp yêu dị lạ thường, tên gọi Mirinda Maselova và quán quân thứ chín của Beauxbatons là một tên nam sinh tên gọi Tristan Valliant, khá đẹp trai với mái tóc màu nâu hạt dẻ và đôi mắt màu xanh ngọc khá huyền bí. Nhưng nếu Minh không lầm thì trường Beauxbatons là trường nữ mà... không lẽ tên này có nguồn gốc Thái Lan...
Một lát sau, ông Crouch, ông Karkaroff, bà Maxime, thầy Dumbledore, ông Bagman và cả... Moody nữa... Không đúng, làm sao có thể... Minh sửng sốt, rồi đột nhiên nhớ ra, không phải ông Crouch mà là bà Crouch đã thay thế cho Crouch con ngồi tù trong Azakaban. Đúng thế.
Đúng lúc này ông Bagman lên tiếng:
“Phải hướng dẫn cho các vị quán quân của chúng ta chứ hả? Anh Barty, muốn làm cái vinh dự này không?”
Ông Crouch dường như vừa ra khỏi giấc mơ màng:
“Vâng… chỉ dẫn… vâng… bài thi đầu tiên…”
Ông bước tới trước, đứng trong vùng sáng của cái lò sưởi, Minh có thể nhận ra một quầng thâm dưới mắt của ông, làn da ông nhăn nheo lại, trông có vẻ bệnh. Sợ hãi và cảm thấy tội lỗi chăng. Hay lo lắng cho bà vợ của ông?
Ông Crouch hít một hơi, lấy bình tĩnh và nói:
“Bài thi đầu tiên dành để thử sự can đảm của các trò, cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy … rất quan trọng… Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước toàn thể các học trò và ban giám khảo.”
“Để hoàn tất các bài thi của cuộc thi đấu, các vị quán quân sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuận sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị quán quân sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận tiếp thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm.”
Sau khi nói xong xuôi, cụ Dumbledore kéo ông Karkaroff và bà Maxime đi uống rượu, những người còn lại thì về phòng ngủ. Minh mấy ngày vừa rồi đã nhờ Tom dạy thay cho nó bộ môn Muggle học, bài giảng và giáo trình Minh đã soạn xong rồi, Tom chỉ cần theo đó mà trình chiếu là được. Lúc nãy, trong đại sảnh đường, Minh đã nộp đơn từ chức và đơn đề cử cho thầy Dumbledore, từ giờ Minh lại trở về làm một thành viên bình thường của nhà Slytherin.
Vừa trở lại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm. Minh mỉm cười với mọi người, rồi về phòng của mình. Nó khá là mệt mỏi rồi. Minh ngồi khoanh chân vận chuyển nội lực mấy vòng rồi đi ngủ. Nghĩ đến các loại rồng, nhân sư... các sinh vật kỳ bí kia cùng gien của chúng, Minh cảm thấy chiến ý sục sôi trong người.
Hôm sau, trong giờ Độc Dược của thầy Snape, trong lúc Minh đang điều chế thuốc Giải độc thì thằng bé Colin xuất hiện ở cửa phòng học. Nó rụt rè nói với thầy Snape:
- THưa thầy, xin thầy vui lòng cho con đưa anh Harry và anh Minh lên lầu. Ông Bagman muốn gặp các anh ấy.
Harry và Minh đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài. Trước khi đi, Minh dùng đũa phép gõ nhẹ vào cái vạc, một chất lỏng màu xanh ngọc bay lên, rơi vào cái chai nhỏ Minh cầm trong tay. Lúc đi ngang qua bàn giáo sư, Minh đặt cái chai đó lên bàn, mỉm cười chào thầy Snape rồi kéo Harry đi ra ngoài.
Khi ba đứa đi đến đúng phòng, Colin nói:
- Chúc các anh may mắn!
Minh và Harry gõ cửa và đi vào phòng. Đó là một lớp học tương đối nhỏ, hầu hết các bàn ghế đều đã được dọn về cuối phòng, chừa một khoảng không gian khá rộng ở giữa, tuy nhiên trước tấm bảng có ba cái bàn xếp nối tiếp nhau và được phủ một tấm vải nhung dài. Đằng sau cái bàn dài phủ vải nhung đó có đặt sẵn năm cái ghế, và ông Ludo Bagman ngồi trên một trong năm cái ghế đó. Ông Bagman đang nói chuyện với một bà phù thủy mà Harry chưa từng gặp trước đây. Bà phù thủy này mặc một cái áo đầm đỏ tươi.
Trong phòng, Cerdic, Tristin, Sapience và Fleur đang chuyện trò với nhau. Ba quán quân của trường Dumstrang thì đứng mỗi đứa một góc, cẩn thận dò chừng. Fleur cứ hất đầu ra sau để cho mái tóc dài óng bạc ngời lên trong ánh sáng. Một ông bụng phệ cầm một cái máy chụp hình bự chảng màu đen ngòm đang liếc nhìn Fleur qua khóe mắt, cái máy chụp hình trong tay ông nhè nhẹ bốc khói. Ông Bagman chợt nhìn thấy Harry và Minh . Ông vội vàng đứng dậy và đi nhanh tới trước.
“A, đây rồi, quán quân thứ tư và thứ sáu! Vô đây, Harry ,vô đây, Ngọc Minh… chẳng có gì phải lo âu cả, chỉ là lễ Cân Đũa Phép mà thôi, các giám khảo khác cũng sẽ đến trong chốc lát nữa thôi…”
Harry lo lắng lặp lại:
“Cân đũa phép hả?”
Ông Bagman nói:
“Chúng ta phải kiểm tra đũa phép của các quán quân có đầy đủ chức năng không, chẳng có vấn đề gì ghê gớm hết, con biết đó, đũa phép là công cụ quan trọng nhất để các con thực hiện những bài thi sắp tới. Hiện giờ các chuyên gia đang ở trên lầu với cụ Dumbledore . Và rồi sau đó sẽ chụp vài tấm hình.”
Ông Bagman giơ tay về phía bà phù thủy mặc áo đỏ, nói thêm:
“Đây là cô Rita Skeeter . Cô ấy đang viết một cột báo nhỏ về cuộc thi đấu cho tờ Nhật báo Tiên tri …”
Cô Rita nhìn Harry , nói chữa lại:
“Không hẳn là nhỏ đâu, ông Ludo à.”
Cô Rita vẫn nhìn Harry chằm chằm nhưng lại nói với ông Bagman :
“Tôi không biết tôi có được phép nói đôi lời với Harry Potter trước khi chúng ta bắt đầu không ạ? Ông biết đó, đây là quán quân nhỏ tuổi nhất… Thêm một chút màu sắc cho bài báo ấy mà…”
Ông Bagman kêu lên:
“Đương nhiên! Cứ làm… nếu Harry không phản đối.”
Harry ấp úng:
“Ơ…”
“Rất sẵn lòng” Minh lên tiếng, quay lại nháy mắt với Harry rồi nhanh chóng đút vào túi áo nó một vật nhỏ.
Cô Rita Skeeter nói ngay:
“Dễ thương làm sao!”
Mấy ngón tay đầy móng nhọn đỏ chót của cô túm ngay lấy cánh tay Harry bằng một cái nắm mạnh mẽ lạ lùng, và cô kéo nó ra khỏi phòng, mở một cánh cửa vào một phòng khác. Trước khi đóng cửa lại, cô ta nháy mắt với Minh:
“Tiếp theo sẽ là trò nhé, người thừa kế”
Minh khinh bỉ cười lạnh, âm thầm nói: “Cứ cười đi, ta muốn xem cô ta cười được bao lâu”