- Sau mọi chuyện đã xảy ra, triều đình quản lý khá nghiêm, mọi chuyện sẽ được mật báo, vẫn cho người tìm kiếm tướng công, thiếp vẫn đang âm thầm theo dõi việc này, bắt đầu từ việc chuẩn bị vải…Khi tướng công cho người báo tín tức đi, thiếp thật sự không biết có chính xác hay không, nhìn anh ta úp úp mở mở còn bảo thiếp có người đang theo dõi ở gian nhà nhỏ, thiếp tra xét người bên cạnh….người nọ tự xưng là phụ thân Hạnh Nhi…
Gian phòng vẫn tối như cũ, giọng nói nàng trở nên mềm mại, Tô Đàn Nhi đã dần tỉnh táo trở lại, nàng bắt đầu kể về những chuyện của mấy ngày qua khi trở lại Hàng Châu. Nhưng nghe đến đó Ninh Nghị nhíu mày, hắn biết Hạnh Nhi từ nhỏ, nàng cũng không có người thân bên cạnh, không biết nàng ta bị lừa bán từ nhỏ hay bị người nhà bỏ rơi bán vào Tô gia, Tô gia cũng là nơi duy nhất nàng ấy tá túc:
- Có thể là như vậy sao?
- Không biết được.
Tô Đàn Nhi lắc đầu
- Trên đường chạy nạn, ống tay áo của Hạnh Nhi bị rách, trên tay có bớt đỏ nhỏ, một đôi vợ chồng khóc hô nhận con gái. Sau khi đến Hồ Châu lo lắng sự an nguy của tướng công, thiếp cũng không để tâm đến chuyện đó nữa. Hạnh Nhi vốn không có ý nhận bọn họ, nhưng gần nhau nửa tháng, thấy họ thành tâm Hạnh Nhi cũng mềm lòng. Sau khi được thông báo của tướng công, thiếp đã điều tra đúng thật bọn họ cùng người bên này có quan hệ, còn có người đứng sau họ, thiếp còn nghe họ nói về tướng công, cũng nói tướng công muốn đầu nhập vào bọn họ, nhìn bộ dạng họ dường như không có chút ác ý nào cả, người bên triều đình kia khi truyền lời lại không rõ ràng.....
Nàng lúc này đã khôi phục được tinh thần trở lại bình thường, lau khô dòng lệ châm đèn rót trà đến ngồi bên cạnh Ninh Nghị, nàng nói thật nhỏ, nhưng có thể nhận ra chút không yên trong lòng nàng. Ninh Nghị nghe những lời nói của nàng, cũng có thể hiểu được những chuyện nàng đã trải qua, đã khổ cực thế nào, Văn Nhân Bất Nhị tiếp nhận việc của hắn là do Tần Tự Nguyên trực tiếp phụ trách, người được phái đi Hồ Châu mật báo cho Tô Đàn Nhi quyền hạn cũng không phải lá cao, lúc ấy Ninh Nghị cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy báo cho Tô Đàn Nhi biết hắn bình an là được rồi, lại xác nhận Tô Đàn Nhi cũng bình an không sao vốn dĩ cảm xúc lúc đó của Tô Đàn Nhi đương nhiên là muốn biết nhiều hơn, sau khi hỏi không có kết quả, khó tránh khỏi vẫn lo lắng.
Sau khi điều tra người ở căn phòng nhỏ bên cạnh, hy vọng thông qua điều tra sẽ gián tiếp biết được tình hình của Ninh Nghị. Nếu nàng là người không có năng lực thì thôi, đằng này lại là người luôn nắm giữ lập kế hoạch trên thương trường dù gì cũng là người hiểu rõ nhân tâm, khi thăm dò biết được người bên Phương Lạp đối với nàng không có ác ý quá lớn, nên nàng biết được Ninh Nghị ở bên Phương Lạp là an toàn, điều này có thể thấy được tướng công nàng đã có được sự tín nhiệm của đối phương, cũng có thể chỉ là bên ngoài, cũng đôi khi là sự thật.
Sau khi đã yên lòng, nàng hồi tưởng chuyện trên đường chạy trốn đến Hồ Châu, hành vi đối phương đuổi giết dân chạy nạn là chuyện diễn ra hết sức bình thường, nhưng sau này lại nghe nói lại bắt tướng công nhà mình để chế định một đại nhân vật nào đó. Chính thế nên tướng công dù có chạy trốn thế nào cũng không thoát khỏi, nàng cũng đang có thai, cũng không khỏi quá nhạy cảm. Nếu rơi vào tình huống tệ nhất nói không chừng triều đình muốn thông qua bản thân nàng một lưới bắt hết gian tế loạn quân bên chuyện này lừa nàng đến Hồ Châu rồi bắt hết. Ninh Nghị nhất thời chưa thể quay về được, loạn quân bên kia tựa hồ như đã thành công, nếu ngày sau còn tiếp tục giằng co, trở thành tình huống hai tiểu triều đình cát cứ, vậy chia lìa bởi chiến loạn thật không biết duy trì đến đến bao giờ.
Đương nhiên, có vài chi tiết Ninh Nghị được biết là sau đó nghe đám a hoàn kể lại, sau khi thoát được cuộc chiến loạn xảy ra, Tô Đàn Nhi trở lại Hồ Châu, không biết tình hình hắn thế nào, nàng gần như mất hết sức lực, thời gian ấy nàng cố gắng thăm dò tìm kiếm, hỏi thăm mọi mối quan hệ, gần như còn không để tâm tới bào thai trong bụng, sau khi biết được Ninh Nghị chưa chết Tô Đàn Nhi như được cứu sống lần nữa, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái hẳn, cộng thêm bào thai trong bụng, khiến nàng cảm nhận được sự thiêng liêng của tình cảm phu thê khi đã có được sự kết chặt của đứa con trong bụng.
Gian tế bên kia cũng không có thái độ ác ý, triều đình cũng mờ ám không rõ thái độ. Ninh Nghị lại không thể quay về, biện pháp duy nhất chỉ có thể là nàng đến đây, mà với tâm tư của hắn, biết hắn cũng tuyệt nhiên không ngồi yên, nhưng lúc này gặp lại Ninh Nghị, nàng mới cảm thấy mình quá thiếu thận trọng, thật thiếu thận trọng quá, giọng nói càng lúc càng bé.
-… Thiếp đã thay đổi thân phận, dùng mọi cách để liên hệ người đứng phía sau của gian tế, bên phía Hồ Châu thì để Hạnh Nhi tiếp tục duy trì thái độ giả dối với thiếp thân, hai ngày qua đến dấy, hẳn là không kinh động đến ai. Ở đây thiếp có quen vị quan lại tên Mẫn ĐàiChương Mẫn đại nhân, bọn họ muốn có vải tốt để may quan phục… Tướng công, thiếp nghĩ qua rồi, nếu chàng không đi được thì ta cũng không đi…
Ninh Nghị cầm tay nàng kéo ôm nàng vào lòng, thật lâu mới thấp giọng nói:
- Đi hay muốn đi…
Một lát sau lại nói:
- Nàng có thể đến đây ta rất vui.
Tô Đàn Nhi ngẩng đầu hỏi:
- Vậy tướng công chàng….
- Ta không việc gì cả.
Ninh Nghị cười cười.
- Nàng vận chuyển vải cũng có thể lấy giấy thông hành đi ra ngoài hả?
Thê tử gật đầu trong lòng chàng, ánh mắt tha thiết hỏi:
- Ngày mai bán vải dệt, sau đó thiếp sẽ lấy giấy thông hành cho chúng ta, tướng công đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau….
- Ta không được, nàng có thể mang Tiểu Thiền đi.
Ninh Nghị lắc đầu nói:
- Nếu ta đi như vậy có thể ra khỏi thành, nhưng còn Hàng Châu trước mắt đều là người của bọn hắn, một khi ta biến mất, không đến được địa phương an toàn nhất định sẽ bị bọn họ đuổi theo, nàng đang mang bầu không thể mạo hiểm được, chỉ cần ta ở lại nàng nhất định có thể rời đi.
Hiện nay, hắn ở trong lòng Lưu Tây Qua đã có tầm quan trọng không nhỏ, vừa rồi trong lòng đối phương đang có lửa giận, nếu lúc này bỏ của chạy lấy người, thì Tô Đàn Nhi đang mang thai từ Hồ Châu quay về được Hàng Châu, động chạm đến vảy rồng của Lưu Tây Qua, nhất định cô ấy sẽ đuổi theo truy tìm đuổi giết hắn dù hắn ở bất cứ nơi nào. Đối với cô gái như vậy còn khó đối phó hơn cả so với nam nhân, nhưng chỉ cần hắn không đi, chỉ có Tiểu Thiền đi sẽ là chuyện nhỏ, đối phương sẽ không để ý đến, thậm chí có thể Lưu Tây Qua còn có thể ra tay bảo vệ Tiểu Thiền và Tô Đàn Nhi.
Chuyện này cơ bản được quyết định như vậy, Tô Đàn Nhi đã muốn gặp được hắn xác định hắn bình yên vô sự, cũng không thể bảo hắn làm theo ý nàng được, vẻ mặt nàng buồn bã nói:
- Tướng công định ở đây làm cái gì?
Lúc này Ninh Nghị không thể nói ra tường tận mọi việc Bá Đạo Doanh với nàng được, chỉ nói đại khái tình huống của chính mình là bị buộc phải làm phụ tá, lại nói tình huống của Văn Nhân Bất Nhị để nàng không nghi ngờ lung tung.
- Thủ hạ Tần lão có thể tin được, nhưng lại không giống với quan binh triều đình, trên đường các nàng đi, ta sẽ để bọn họ cho người hộ tống các nàng. Hiện ta đâm lao phải theo lao thôi, nếu bỏ trốn, bọn chúng sẽ tìm mọi cách truy tìm, ta ở Hàng Châu lâu như vậy cũng không ít người biết đến. Tần lão muốn ta giúp đỡ lão, tương lai có thể sẽ lên kinh giúp ngài một chút, trước mắt cần nhân cơ hội này làm vài chuyện, không có chuyện gì đâu, chuyện Phương Lạp ta chắc chắn có thể thoát an toàn, nàng hãy yên tâm ở Hồ Châu mà dưỡng thai, hoặc quay về Giang Ninh chờ ta.
- Thiếp sẽ ở Hồ Châu.
Tô Đàn Nhi nhìn hắn lúc lâu, cúi đầu nói:
- Đàn ông các người đều muốn vì nước vì dân, thiếp chỉ là một nữ nhân, chàng làm chuyện gì thiếp không quản, vẫn là câu nói cũ nếu chàng chưa về...thiếp cũng không thể sống nổi…
Nàng vừa nói nước mắt vừa lưng tròng, dù có cứng rắn thế nào thì nàng cũng là một cô gái mà thôi. Nàng nghẹn ngào lau nước mắt, cố lấy lại trạng thái bình thường, hai người nói thêm vài câu, lúc hắn nói đến chi tiết Tiểu Thiền theo hắn rời đi, đột nhiên Tô Đàn Nhi liền nhớ đến một chuyện.
- À đúng rồi, lần này lại đây thiếp gặp được một cao thủ võ lâm.
- Hả?
- Giống như người trước kia tướng công nói vậy, là một nữ hiệp. Trên đường chúng ta xuôi nam, dường như nàng ấy bị Cừu gia đuổi giết, trốn đến nơi này với chúng ta, trên đường đi nàng ta đối với bọn thiếp rất tốt, ngày hôm qua khi bọn thiếp giao hàng vẫn còn có người cố ý làm khó dễ, đã bị nàng ta đánh ngã, tướng công có lẽ chưa gặp qua.
Nói đến đây Tô Đàn Nhi cười rộ lên, Ninh Nghị cũng cười, đơn giản vì thê tử hắn có giao tình với cô gái biết võ công. Nếu là hai năm trước có lẽ hắn có chút tò mò, nhưng ở Hàng Châu này cao thủ võ lâm nhiều vô số kể, người trong Bá Đạo Doanh chẳng hạn. Còn về nữ hiệp thì dường như hầu hết đều trẻ đẹp, nhìn thấy đã làm lòng người chao đảo, chẳng hạn Lưu Tây Qua, Linh Sơn Tiên Tử, Ngụy Lăng Tuyết đều đáng mặt anh hào. Trong Bá Đạo Doanh, “Uyên ương đao” Kỷ Thiến Nhi cũng chỉ là một thôn nữ, đến tuổi lập gia đình, được gả vào Bá Đạo Doanh, Ninh Nghị cũng có chút quen biết với sư gia Lưu Chí Chương. Ngày thường hay dùng lời thô tục đùa giỡn nhưng không kém bất kỳ nam nhân nào, có khi còn hơn nữa. Nên trên đường hộ tống thê tử lại đây, hắn vẫn còn rất cảm kích.
- Võ nghệ rất cao cường sao?
Hắn hỏi, Tô Đàn Nhi liền gật đầu:
- Thiếp cảm thấy thế, hẳn là khá lợi hại, nàng ta có chuyện của mình, nhưng hai ngày ở cùng nhau ta cảm thấy….Ách, tướng công khi ra ngoài tốt nhất nên tránh mặt vẫn tốt hơn.
Ninh Nghị gật gật đầu:
- Nàng ta không nói đến đây làm gì à?
- Không, người nhìn cũng khá tốt, hay thường cùng Quyên nhi tán gẫu.
- Nếu vậy tên hay ngoại hiệu của nàng ta là gì, nói cho ta thử xem không chừng đã nghe qua rồi. Đã có giao tình với nhau sau này ở Hàng Châu, biết tên nàng ấy, không chừng ta có thể giúp đỡ được.
- Dạ.
Tô Đàn Nhi gật đầu cười
- Ngoại hiệu à…Không nghe nàng ta nói qua, hình như không có…
Vậy chắc là vô danh tiểu tốt rồi, sau này có thể giúp đỡ được, trong lòng Ninh Nghị nghĩ thế, sau đó nghe thê tử tiếp tục nói:
- Nàng ta họ Lục, tên là Hồng Đề.
Ninh Nghị có vẻ ngạc nhiên, thê tử đưa ngón tay viết tên trong lòng bàn tay, làm hắn ấn tượng:
- Lục là nhất nhị ba tư nghĩ rồi lục, hồng chính sắc hồng, đề chính là đồ vật…. Lục Hồng Đề. Bộ dạng không quá xinh đẹp, sắc mặt có chút vàng, nghe nói khi tuổi còn trẻ bị tổn thương quá nhiều, nàng ta khoảng ba mươi tuổi, tướng công biết không?
- Nàng ta hiện ta ở nơi này sao?
- Dạ
- Ta cảm thấy cần gặp mặt một lần để cảm tạ.
- Tướng công… Quen nàng ta sao?
- Người quen cũ.
Ninh Nghị đứng lên, thở dài, tiếp tục nói:
- Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề…Ngoại hiệu nàng ta là Hà Sơn Thiết Kiếm
Hai tay chắp qua lưng, chuyện cũ tang thương, hình dáng cao thủ tịch mịch, hệt như Huyết thủ nhân đồ hắn đã từng đánh bại Hà Sơn Thiết Kiếm.
Trong lòng rối loạn, đủ loại cảm giác không thể hiểu được… Đây không biết có phải đó là những gì Thần tiên sắp xếp không….
Điều này quả thật khó ai đoán được.