Mặt trời ở chân núi dần chuyển thành màu vàng cam, trên sườn núi, vài cỗ xe ngựa đừng lại ở xa xa, xa chỗ đó còn có mấy người đi theo, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ngồi xuống giữa đám cây cỏ, nhìn về phía chỗ Tiểu Thiền, Quyên Nhi, Hạnh Nhi đang vui đùa bên Ninh Hi.
- Chàng nghĩ kĩ rồi?
- Có nghĩ kĩ hay không, ta cũng không muốn để nàng ở đây. Nên đã sắp xếp trước, sau khi hai lầu đó đi vào biểu diễn, thì đã qua đây.
- Vĩnh Bình thế nào rồi?
- Chắc đã chuẩn bị tốt cho kì thi rồi chứ.
- Thiếp
Vốn không nghĩ là chàng sẽ qua đây sớm như vậy. Bởi vì theo mật báo thì Cao Mộc Ân đang gây phiền toái cho chàng.
- Đó chỉ là chuyện nhỏ, Kỷ tiên sinh tướng phủ đã giúp ta giải quyết xong rồi, còn dư lại đám binh lính nào, nước lên đến đâu ta chặn đến đó, chúng sẽ không gây rối được đâu.
- Tiểu Tần là ai?
- Hả?
- "Ký đắc tiểu tần sơ kiến Lưỡng trọng tâm tự la y … "
Tô Đàn Nhi đọc lại từng chữ từng chữ một, khuôn mặt Ninh Nghị đầy nghi hoặc, dường như lúc này trong đầu mới xuất hiện ý niệm này.
- Cái đóTiểu Tần là chỉ người sao?
- Hả?
- Ta còn tưởng rằng chỉ vật gì kia, trong cả bài từ đó, ta thấy hai câu này rất không hợp cảnh
- Tướng công, chàng quá bất chấp đạo lý rồi.
- Thật sự là không có ai tên Tiểu Tần mà
Hai vợ chồng cười một trận vì bài từ này, Tô Đàn Nhi nắm chặt bàn tay của Ninh Nghị, đến cuối cùng không nói tên của Lý Tần ra, nếu không e rằng mặt của Ninh Nghị chắc cũng tái xanh. Chuyện cứ như vậy trôi đi, sau một hồi Ninh Nghị mới nhắc đến chuyện của Giang Ninh.
- Ta dẫn theo vài người đến đây, để họ ở lại Mộc Nguyên một thời gian. Họ có thể giúp nàng làm một số chuyện, coi như là một lần thực nghiệmkhi về Giang Ninh, ta sẽ đến bái kiến nhạc phụ, cũng đến lúc rồi, kỳ thật lần này xuôi nam, ta còn có một việc khácHai ngày trước ở kinh thành, Trần Phàm có tới tìm ta.
- Trần Phàm
Tô Đàm Nhi đương nhiên là nhớ cái tên này, lúc này nghe thấy một lần nữa, trong giây lát, bỗng chau mày lên.
- Anh ta lúc này
- Chuyện của Phương Thất Phật.
Ninh Nghị nhìn về phía xa xa nơi áng mây kia. Thấp giọng nói:
- Gã hy vọng ta có thể giúp gã
Nói xong câu này, hắn nhìn về phía người vợ với vẻ mặt do dự đang ngồi bên cạnh:
- Ta đương nhiên là không giúp được gã cái gì.
Sự lo lắng của Tô Đàn Nhi bỗng bớt dần. Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ một chút. Rồi lại nhíu lông mày như trước:
- Nhưng … có thể thoái thác sao? Chàng … Chàng định thoái thác sao?
- Không phải chuyện có thoái thác hay không. Ta cũng nghĩ đến tình người, nhưng chuyện này, ai mà dính vào là chết ngay. Ta phân tích với Trầm Phàm rõ ràng về bối cảnh đằng sau. Nên chắc gã sẽ thông cảm thôi.
- Nhưng … Tướng công vẫn muốn làm chuyện gì đó, đúng không?
Tô Đàn Nhi dán mắt vào hắn, Ninh Nghị thở dài, giơ tay nắm bờ vai của nàng:
- Ta hy vọng … coi như là chuyện không thành đi chăng nữa, bọn họ cũng có thể giữ lại được cái mạng, Trần Phàm, lần này gã còn đích thân đến … còn cả Lưu Tây Qua nữa. Ta không thể nghĩ đến chuyện đi gặp bọn họ, Phương Bách Hoa bọn họ không chắc đã chào đón ta, ta cũng không muốn có liên quan đến bọn họ … Xem xem có khả năng gặp được Phương Thất Phật hay không, nếu như có thể làm được điều ấy, ta cũng đã làm tận tình tận nghĩa rồi.
Hắn nhìn về phía xa rồi vỗ ta gọi đứa nhỏ, ngừng lại một chút:
- Cái nhà này có một nửa là của nàng, cho nên ta nghĩ để nàng biết được chuyện này … Chúng ta hiện tại đã có con rồi, thiếp sẽ không làm chuyện gì linh tinh.
- Thiếp không muốn … ngăn chàng trả nợ tình cảm, nếu là ta cũng sẽ phải trả … Nhưng chuyện lớn như vậy, thiếp cảm thấy có chút bận tâm.
Tô Đàn Nhi dựa vào vai Ninh Nghị, miễn cưỡng cười cười, những chuyện như thế này, bao giờ phụ nữ cũng sẽ nghĩ nhiều hơn đàn ông, nhưng sau một lát, nàng cũng lấy lại bình tĩnh:
- Ngoại trừ khuyên lui bọn họ, chúng ta còn có cách nào khác không?
- Bên Giang Nam, có mấy khoản sổ sách, có lẽ có thể làm văn bản, ta không biết rõ về tình hình lắm, nhưng có thể thông báo cho bọn Trần Phàm.
Ninh Nghị đem một vài khoảng mục cùng với lưu ngôn của Phương Lạp về bảo tàng nói cho thê tử, rồi nói:
- Những cái này giờ không thể định nổi tội, nhưng rất nhiều chuyện, cũng có thể dùng đến nó để khởi kiện lên triều đình. Nếu người đứng sau lưng làm là dòng họ Phương Lạp, bọn Trần Phàm muốn tìm được cái này. Cũng có thể có con đường sống.
Tô Đàn Nhi gật gật đầu.
Không lâu sau đó, mặt trời đã xuống dưới chân núi, ánh đêm đã bắt đầu buông xuống. Bên cạnh xe ngựa có đốt mấy cây đuốc, bọn họ rời núi trở về thành. Sự xuất hiện của Ninh Nghị, khiến cái viện tử đã nhỏ nay lại càng khó sắp xếp phòng, Đàn Nhi để mọi người trong viện tử, còn mình và Ninh Nghị thì đi vào trong thành thuê nhà trọ. Cảnh vợ chông đã lâu mới được đoàn tụ, nên có nhiều chuyện muốn nói, nhiều việc muốn làm, nhưng chuyện này, không tiện để người ngoài biết.
Trong đêm đó, cách thành Mộc Nguyên khoảng mấy trăm dặm ngoài chân núi, cũng sáng lên những ngọn đèn dầu. Nơi này không phải là chỗ quá hoang vu cằn cỗi, chân núi kéo dài, giữa các con đồi, là những huyện thành to nhỏ, rồi thôn trang, quan đạo, và cả những con sông chảy qua đó. Không ít thôn trang cũng tương đối giàu.
Thời gian gần đây, do tin tức về dư phỉ Phương Lạp làm bậy truyền đến, trị an quanh trấn có hơi nghiêm một chút, đối với lục lâm hay nhân sĩ giang hồ lui tới đây đều sẽ thực hiện kiểm tra một cách gắt gao hơn. Nhưng dù sao cũng là ngày bình nên khu vực này vẫn bình yên, dù vậy, tình thế của những khu vực xung quanh cũng không đến mức trở nên căng thẳng như vùng Sơn Đông, đối với những tiểu dân bình thường, có lẽ cũng cảm nhận được có một chút thay đổi gì đó trong nhịp sống.
Tại một khu nhà ở gần ngay khu vực hoang vu hẻo lánh, Trần Phàm phong trần mệt mỏi dưới sự dẫn dắt của đồng bạn vốn từng là nghĩa quân đi qua được mấy chỗ gác ngầm, mới gặp Phương Bách Hoa bởi vì bị thương mà thần sắc mệt mỏi nhưng ánh mắt thì vẫn rất có thần khí. Hai người cũng không nói gì nhiều lắm, chỉ hỏi thăm qua loa vài câu, Phương Bách Hoa nhìn gã, Trần Phàm thì lắc lắc đầu. Người phụ nữ trung niên cũng hờ hững gật đầu, đối với nàng mà nói, kết quả như ngày hôm nay cũng không phải nằm ngoài dự tính.
Còn chuyện có liên quan đến Ninh Nghị, nàng đã nghe qua, lúc trước cũng đã gặp người này, đám người Trần Phàm, Tây Qua từng có chuyện không rõ dây dưa với hắn là một chuyện, nhưng nếu là chuyện của Phương Thất Phật mà đối phương có thể giải quyết, vậy cũng không tránh khỏi coi Ninh Nghị thành thần rồi. Tới giờ phút này, nàng cũng không truy cứu chuyện lúc trước của Ninh Nghị nữa, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
- … Ta đi hỏi thăm rồi, chuyện có liên quan đến sư phụ, bối cảnh về những kẻ tham dự có vẻ không đơn giản, người đầu tiên muốn lấy mạng của sư phụ là Vương Phủ, sau đó là các đại gia tộc các nơi ở kinh thành, theo thứ tự là …
Trần Phàm hạ giọng khi nói về chuyện này. Phương Bách Hoa cũng giơ tay lên gạt đi nói:
- Chuyện này ta biết.
- Vậy còn chuyện trước mắt …
Trần Phàm thực chất có thể vì chuyện cứu Phương Thất Phật mà mất đi tính mạng nhưng gã không hy vọng sẽ có nhiều người phải chết cùng, nhưng muốn nói ra lời cũng khó, môi mím chặt vào nhau, hốc mắt thì hiện lên một tia màu đỏ. Phương Bách Hoa nhìn gã, lắc lắc đầu.
- Trần Phàm, sư phụ của ngươi … thật ra không nên để ngươi tham gia chuyện này, ngươi nghĩ như vậy là đúng, lúc này nếu ngươi đem người đi, cũng không có ai trách cứ gì …
Trần Phàm mở to mắt lên nhìn nàng.
Mặc dù là đệ tử của Phương Thất Phật, nhưng khi trước ở trong quân Phương Lạp, chí ít cũng có tôn ti cao thấp, Trần Phàm vừa không có đảm nhận chức vụ gì quan trọng, nếu tính về quan hệ với Phương Bách Hoa, thì không thân cận như là Lưu Tây Qua. Bởi vậy ánh mắt của Phương Bách Hoa lúc này cũng đầy vẻ lạnh lùng. Đó chính là đặt tính mạng của mình sang một bên. Không cần kẻ khác phải hiểu cho sự lạnh lùng của mình.
- Ngươi xuống đi. Đi gặp Tây Qua đi, mấy ngày vừa rồi, tính khí nó rất dễ nóng giận khó kiềm chế được, các ngươi là người trẻ tuổi, nên dễ nói chuyện hơn. Những chuyện khác, không cần nói thêm.
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó chắp tay rời đi.
Trong khoảng thời gian gần đây, Tây Qua một bên phải đối mặt với kẻ thù giết cha, một bên phải phối hợp với Bá Đao Doanh ở Hàng Châu để thoát thân, nên cũng hiểu được vì sao mà nàng cáu giận. Trần Phàm tìm được nàng khi nàng đang ngồi ngây ra ở trên một tảng đá lớn gần viện tử trên sườn núi, ngực ôm lấy cây đại đao, thấy Trần Phàm đi tới, ánh mắt có thay đổi, nhưng lập tức lại trở nên lạnh lùng.
- Ta gặp được hắn rồi.
Trần Phàm nói.
- Nhưng hắn cũng không có cách gì.
Ánh mắt của Tây Qua vẫn giật giật, rồi sau đó lại trở về lạnh lùng. Trần Phàm nói:
- Hắn không có cách nào tới gặp muội, nhưng hắn hy vọng muội có thể lấy đại cục làm trọng mà rời khỏi nơi này.
Cô thiếu nữ ôm đại đao nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lên phía bầu trời nơi có ánh trăng, một lát, mới nói:
- Hắn biết dù hắn có đến đây cũng không khuyên được ta.
- Hắn gửi cho muội một phong thư.
Trần Phàm lấy từ trong người ra một bức thư, vốn gã còn định đưa cho nàng, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, cuối cùng lại đặt lên tảng đá. Trên thực tế, đối với tình huống lúc này, hai người đều chưa chắc cảm thấy thoải mái, Trần Phàm ôm hy vọng lên kinh tìm Ninh Nghị, sau khi trở về, lại không thể không nói chuyện để Phương Bách Hoa, Tây Qua và những người khác rời đi. Mà khi Trần Phàm lên kinh tìm Ninh Nghị, trong lòng Tây Qua không khỏi có sự hy vọng, lúc này không có cách gì, tất nhiên là trong tâm trí nàng đã có sự chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn buồn và thất vọng.
Đợi đến sau khi Trần Phàm rời khỏi, thiếu nữ ngồi trên tảng đá ở đằng kia, cũng không để ý chút gì đến phong thư đó, nàng ôm lấy đại đao, đặt hai má lên chuôi đao.
Mãi cho đến khi gió núi thổi, phong thư sắp bị thổi đi nơi khác, nàng mới thuận tay bắt được.
Trên sườn núi ánh trăng chiếu xuống trong vắt, nhưng ánh sáng như vậy cũng không thể đọc được thư. Thiếu nữ ngồi đó một lúc, để đại đao ra sau lưng, đi đến một căn phòng nhỏ ở không xa trang viên. Những ngày qua, những người đến cứu Phương Thất Phật cũng không chào đón nàng, nàng cũng không chào đón họ, hôm này là Phương Bách Hoa dùng lực lượng để bố trí mọi người ở trong trang viên, nàng cũng lười không muốn qua đó, nên đã lựa chọn ở cùng Đỗ Sát và những người khác chung quanh đó.
Nàng đi đến cửa căn phòng nhỏ cũ nát, thuận tay đặt cây đuốc đã cháy được nửa lên, sau đó đốt nó lên, ôm đại đao ngồi xuống một chỗ ở cửa mái hiên, khi lấy bức thư từ trong phong thư ra, trên giấy toàn là chữ, điều đó khiến nàng thấy hơi tức giận.
Từ nhỏ nàng đã học võ, tuy rằng cũng biết chữ, nhưng bản lĩnh để đọc hiểu thì thực sự không đủ. Có lúc xem thư của những kẻ văn nhân nho nhã mà cảm thấy đau đầu, tài năng viết chữ của Ninh Nghị rất cao, viết như vậy chả quá ra là phô trương, nàng xem mà không hiểu thì còn ý nghĩa gì nữa. Tuy nhiên, sau khi xem được vài câu, thì sự tức giận đó của nàng như dần tan biến.
- A Qua, nhìn thấy chữ như gặp được người. Từ sau lần gặp đó ở phía nam, thấm thoắt cũng đã được một năm. Không biết rằng những người thân bên cạnh nàng hiện giờ như nào nữa, không biết nàng còn cứng đầu ương ngạnh như ngày trước không nữa. Ta rất muốn tới đó gặp nàng, nhưng tình cảnh không cho phép.
Cách xưng hô đầu thư là cách mà ngày trước nàng rất không thích, nhưng sự không hài lòng đó chỉ là chốc lát, bởi vì kế tiếp những câu sau, đều là những thứ nàng có thể dàng hiểu được, thậm chí khi trước nàng chưa từng xem qua những lời trong cổ văn. Dưới ánh sáng ngọn đuốc, bóng dáng của cô thiếu nữ cô độc ôm đại đao kia thỉnh thoảng lại cử động, sau đó lại mỉm cười, bởi vì qua những dòng chữ trên giấy đó, nàng như được gặp lại người đàn ông mà một năm trước đây đã cùng hắn chia ly, hắn ta ở đó, ôn hòa nói chuyện với nàng, chính là cảm giác đó. Khiến nàng gặp được cảm giác ấm áp mà bao ngày qua chưa từng được thấy, nàng nhìn xuống tờ giấy, cứ thế đọc tiếp
Trong ánh lửa nhẹ nhàng lay động, nội dung thư sau:
-. Từ sau lần gặp đó ở phía nam, thấm thoắt cũng đã được một năm. Không biết rằng những người thân bên cạnh nàng hiện giờ như nào nữa, không biết nàng còn cứng đầu ương ngạnh như ngày trước không nữa. Sau khi chia ly ta chỉ có thể biết về một vài chuyện của nàng thông qua một vài thông tin của mọi người, nhưng lại không biết được tỉ mỉ từng chuyện, vả lại với vị trí của ta không tiện hỏi nhiều về nàng, sợ sẽ đem lại nhiều phiền phức cho nàng nữa. Đương nhiên, ta biết nàng luôn hiểu rõ được đâu mới là đại cục.
Con đường phía trước kia sẽ không dễ dàng gì, chuyện này chúng ta cũng đều sớm đã nhận thức được, cho nên cho dù con đường ấy có khó đi, ta cũng không thể an ủi được nàng. Từ sau khi ta trở về nhà thì mọi chuyện cũng diễn biến không như ta mong muốn, rồi gặp phải những khó khăn lớn nhỏ khác nhau, nhưng nàng cũng không cần lo lắng, mọi chuyện đã đều có thể giải quyết ổn thỏa, có rất nhiều kẻ thù đã phải chết dưới tay của ta, còn về chuyện ta có thể làm được điều đó, chắc rằng nàng đã nghe qua rồi, dù sao thì chắc rằng nàng cũng sẽ biết, có đúng vậy không? Khi Tây Qua nhìn thấy câu "sẽ không an ủi nàng", khiến dưới ánh lửa hiện lên hình ảnh một cô gái cau mày co mũi, nàng không cần an ủi hồi nào, nhưng trên thực tế, từ một góc độ nào đó, ý nghĩa câu "ta cũng sẽ không an ủi nàng" cũng giống như chàng trai đang nhẹ nhàng xoa nhẹ trên đầu nàng, cho nàng cảm giác được an ủi, trái tim dường như cũng thấy ấm lên. Khi đọc đến câu tự sướng của hắn " đúng hay không", thì nàng liền không nhịn nổi cười phá lên, nụ cười giống như đang cười nhạo đối phương vậy.
- Ta lại còn không biết nữa
Nàng nhẹ nhàng nói.
-Hiện giờ ta vừa mới ổn định được chỗ đứng bên này, ta nghĩ nàng cũng thế. Bạn bè ở bắc thượng cho ta biết tin về nàng, việc hiện giờ nàng phải làm, chính là chuyện mà nhiều năm trước phụ thân nàng đã phải đối mặt. Ta rất muốn tới gặp nàng, nhưng tình cảnh không cho phép. Hiện giờ chắc gã đã nói với nàng về cách nghĩ của ta, ta cũng biết, cho dù nàng nghe xong cũng sẽ không chịu rời khỏi đó. Cho nên ta cũng muốn nói rõ với nàng về ý nghĩa của ta.
Nhát gan như ta, nhưng biết trong cuộc đời con người, có những việc là không thể rút lui, lúc này có lẽ nàng cảm thấy là không thể rút lui được, ta cũng tán thành. A Qua, đạo nghĩa, niềm tin, quyết tâm đều là những điều tốt. Rất nhiều thời điểm, cho dù là phải đối mặt với những nguy hiểm lớn, chúng ta cũng không nên bỏ lại nó, đó mới là nàng mà lúc đầu ta biết. Nhưng ta muốn nhắc nhở nàng, bất cứ lúc nào người đang làm chuyện đó, cũng phải biết xác định sự khác nhau giữa nguy hiểm và cái chết.
Ta rất muốn biết, sự nghiệp của nàng ở phía nam, đã phát triển đến mức thế nào, kể cả là mới bắt đầu, ta cũng rất hy vọng có thể được nhìn thấy diện mạo của nàng hôm nay.
Ta vẫn nhớ rõ thời điểm ban đầu mà ta và nàng cùng nhau nói về chuyện này, khi đó nàng đã cười rất vui, giờ ta muốn thừa nhận là như vậy, lúc ấy trong tâm ta cũng có chút áy náy. Nàng là người thông minh, có lẽ khi chúng ta phân ly nàng đã phát hiện ra điều đó, lòng nhiệt tình của ta đối với chuyện này, thực tế là vẫn chưa đủ. Vì như vậy, nên không phải do bọn họ đang lừa người khác, mà là ta hiểu được sự khó khăn trong đó.
Cái mà nàng muốn đó chính là mỗi người đều có thể độc lập, tự tin, ai cũng phải có năng lực, có cơ hội nắm bắt lấy cơ hội của chính bản thân mình, điều đó có lẽ là có thể tồn tại. Nhưng để đi được đến bước đó, cần sự trả giá khó mà tưởng tượng được của một thế hệ, mấy thế hệ thậm chí là hàng chục thế hệ, ta không ôm quá nhiều hy vọng về điều này, nhưng nàng vẫn chọn làm việc đó, nếu nàng đã là một cô gái thông minh thì chắc hẳn sẽ hiểu được nó khó đến chừng nào.
Đây là việc nàng muốn làm, nhưng xin hiểu cho ta vì ta đã không giúp được gì, kẻ lợi hại như ta cũng phải chọn cách đứng sang một bên. Đã nhiều lần ta tưởng tượng đến sự thất bại của nàng, cũng vì nguyên nhân này nguyên nhân khác, trong thâm tâm ta chỉ còn giữ lại một tia may mắn, có lẽ chỉ là một phần vạn, sau nhiều năm nữa, khi đó nàng đã gỡ bỏ được rất nhiều khó khăn, thì ta có thể nhìn thấy được hạt giống đã nảy mầm, đó cũng chính là khả năng mong manh mà ta muốn thấy nhất.
Cái khả năng đó, cũng khống như biến cố mà ngang đang gặp phải, ta muốn nhắc nhở nàng nguy hiểm và cái chết là hai chuyện khác nhau. Nàng rất thông minh, nhưng vẫn còn trẻ quá, có nhuệ khí có hướng khí nhưng cũng có sự tức giận, nàng hãy nhớ đến những chuyện mà phụ thân đã từng trải qua, sẽ thấy tình trạng thảm hại của những kẻ thất bại, nàng sẽ thấy được vì những kẻ thù mà nàng dù có thể nào cũng muốn giết, thì nàng sẽ vượt qua được những mạo hiểm gì, nhưng không thể xông lên mà chịu chết, không nên quá xúc động.
Đối đầu với sự mạo hiểm có thể chết, tranh thủ cơ hội thắng mong manh nhất, đây chính là thái độ khi làm việc. Nhưng lao vào nguy hiểm thì đó chỉ là hành vi của những kẻ nhu nhược.
Ở bên cạnh nàng, có lẽ đã có không ít người như vậy, bao gồm cả vị bằng hữu đến từ bắc thượng, trong lòng e rằng cũng đã có sự chuẩn bị như vậy, thông minh như nàng, có thể thấy được ta vô hình chung đang chỉ trách họ không đủ dũng cảm, con người sống ở trên đời, luôn luôn có thời điểm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cảm thấy bất lực, có những lúc, họ cảm thấy những người còn sống sẽ phải nhận sự chỉ trích của hàng ngàn người, sẽ bị kẻ khác hay chính bản thân mình khinh miệt, sẽ cảm thấy nếu tiếp tục sống lại càng nhục nhã. Bọn họ tình nguyện chết một cách có ý nghĩa, mười tám năm sau lại là một hảo hán, những người này đã đủ dũng cảm hơn người bình thường, nhưng vẫn chưa đủ.
Một người chín chắn có thể chấp nhận vì sự nghiệp vĩ đại mà mất đi tính mạng.
Một người chín chắn có thể sống vì chuyện lớn dù phải chịu sự nhục nhã. Quan trọng không phải là ý nghĩa của việc sống, mà là đến cuối cùng có thể làm tốt được hay không.
Còn ta, đã nói lải nhải nhiều như vậy, nhưng ta cũng không biết nàng có hiểu hay không, nhưng cuối cùng ta muốn nói mấy câu này, thật ra không phải vì sự nghiệp vĩ đại gì cả. Trong toàn bộ sự việc, những gì ta nói, thật ra phần nhiều là vì tâm tư của ta, chuyện này cũng không vậy, mà những chuyện sau này nàng muốn làm cũng thế, nàng có thể mạo hiểm, liều mạng, vì chuyện lớn nhất mà tìm cơ hội thắng. Nhưng nàng nhất định sẽ trải qua thất bại, nhưng nếu có thực sự thất bại, cũng hãy sống cho ta.
Đến lúc đó, nàng nhất định phải sống sót đến tìm ta.
Đây mới là chuyện trong thâm tâm ta muốn nói. Ta còn muốn nói rằng:
- Không cần cảm thấy cách nói này khiến đầu của nàng mất bình tĩnh, đây chỉ là sự thật lạnh lùng, tất cả mọi chuyện đại sự, một người thì không bao giờ làm được, nếu ta đã thất bại, ta cũng sẽ đi tìm nàng, thỉnh cầu sự trợ giúp, chúng ta đã từng bái thiên địa, nàng cũng đã là người của ta rồi, nhưng kể cả ta có lừa nàng, chúng ta cũng vẫn là người cùng một chiến tuyến, không có gì thấy bẽ mặt.
Câu đề tặng là một câu khá kiêu ngạo và tầm thường.
Sau đó còn có lời phụ:
- Vị bằng hữu đó, đừng để gã chết, hãy để người nào đáng sống được sống.
Gió núi thổi đến, cô gái ngồi dưới ánh lửa xem bức thư một lần, rồi lại xem lại lần nữa, sự biểu cảm trên mặt đôi lúc có biến đổi. Nhưng cuối cùng, những bực bội cứ quẩn quanh nàng đã lắng xuống, nàng đọc những chữ viết trên tờ giấy, có đôi khi muốn cười, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy. Bức thư này cũng giống như thanh đao trong lòng nàng, ngay cả mang theo hơi thở lạnh như băng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy an bình, ngọn lửa đang rạo rực cháy trong lòng kia, đã không thể xâm lấn được tâm trí nàng.
Sau khi xem đi xem lại bức thư đó mấy lần, Nàng ngồi một lát, rồi chậm rãi đứng lên, phong cảnh dưới chân núi giờ chỉ hiện ra thế núi nhấp nhô, con đường mem sông được chiếu sáng bởi ánh sáng của một mảnh trăng, nàng quay đầu cười cười, bất giác hạ thấp giọng mắng:
- Tên đàn ông đáng chết
Ninh Nghị Trong thư không viết tên họ của hắn, đây là điều khiến nàng cảm thấy nuối tiếc nhất.
Nhưng cuối cùng nàng cũng trở lại căn phòng nhỏ. Bỏ chiếc vỏ bao ra, đem đại đao đặt vào đó, sau đó vác trên vai, đi một đoạn không xa đã tìm được chỗ Đỗ Sát.
Trần Phàm cũng ở đó, gã đang nói chuyện cùng với đám người Phương Thư Thường.
Khi Tây Qua đến, tất cả mọi người nhích lại gần hơn.
- Đỗ thúc, lấy bản đồ ra đây, ta muốn nhìn địa hình xung quanh đây một chút. Hiện giờ chúng ta đã qua Trường Giang, bên này đều là địa bàn của quan phủ, càng tiến về trước càng khó thoát thân. Cho dù có thể cứu Phật soái hay không, hay giết được Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu hay không, trước hết chúng ta đều phải tính đến đường lui.
Nàng nói tới đây thì dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Phải hiểu rõ một chút.
Mấy ngày gần đây, đám người Phương Bách Hoa đi theo đội ngũ áp giải Phương Thất Phật lên kinh về phía bắc, tuy rằng không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng ai cũng biết, tình cảnh cũng không lạc quan gì.
Hai tên tổng bộ đầu Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu này lên kế hoạch rất rõ ràng, tuy rằng vẫn chưa động thủ với đám người Phương Bách Hoa, nhưng càng đi về phía bắc, thì khu vực có thế lực của thế gia ngày càng dày đặc, một khi đối phương ra tay, muốn thoát thân lại càng khó. Bọn họ dùng cách tỏ rõ âm mưu ra cho biết, trước khi vào kinh, cho dù các ngươi đến cứu, nhưng hễ để chậm trễ một ngày, thì các người lại càng khó có đường lui.
Năm đó Phương Thất Phật giao du cũng khá rộng, hiện giờ có thể tụ tập họ lại, họ đều là người võ lâm từng là dòng chính của Phương Lạp hoặc là từng nhận ân tình của Phương Thất Phật. Đối với bọn họ, dù rằng hy vọng xa vời, nhưng vì đạo nghĩa phải cứu Phương Thất Phật, có người tính tình ngay thẳng, còn nói cùng lắm thì "mười tám năm sau lại là một hảo hán". Phương Bách Hoa hy vọng có thể tìm thấy được cơ hội từ trận thế của đối phương, chúng cắn mồi câu, rồi kéo móc đi, nhưng cũng khiến bản thân bị dấn vào càng sâu.
Đám người Lưu Tây Qua tất nhiên là nhận thức được rõ chuyện này, nhưng dựa vào giao tình giữa Phương Thất Phật và Bá Đạo Doanh, đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng khiến họ phải đau đầu. Tới lúc này Tây Qua đã tìm lại được chút bình tĩnh, mọi người cũng đã nghĩ được nhiều điều hơn. Trần Phàm đứng đó khoanh hai tay trước ngực, lúc này mới dám bật cười, gã nhìn cô gái với chút cổ quái, ánh mắt của Tây Qua cũng rất sắc bén nhìn lại như một lời đáp lễ.
Hai người không ở đó mà đánh nhau, Đỗ Sát lấy bản đồ ra, mọi người đều cùng nhau nghiên cứu, sau khi có chút ý tưởng, Tây Qua mới để Phương Thư Thường tìm chút giấy và mực. Khi nàng rời khỏi cũng là lúc Trần Phàm tiến gần lại:
- Ta cảm thấy rất ngạc nhiên, trong thư không biết Ninh Nghị đã viết gì.
- Tránh ra! Bằng không đánh nhau bây giờ!
Tây Qua vênh vênh cái cằm lên, nhưng Trần Phàm biết rằng, trong ánh mắt đó có sự quen thuộc và thân thiết mà trước đó gã đã từng gặp, gã dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu cười cười. Tây Qua biết gã đang cười nhạo mình, nên rời khỏi với chút bực mình.
Trần Phàm đứng ở đó một lúc, nhìn theo bóng của Tây Qua đi về phái hướng núi đằng kia, gã ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng của bầu trời, rồi lại nhìn ánh sáng sáng dưới chân núi, cười lẩm bẩm nói:
- Ta sẽ xem trộm.
Sau một lát, gã lại hạ thấp giọng lẩm bẩm lại lần nữa:
- Ta phải xem trộm mới được.
Trở lại căn phòng nhỏ cũ nát, Tây Qua tìm chỗ nào ngồi xuống, sau đó dựng cái hộp đao lên để làm bàn, sau khi mài xong mực, nàng nhìn ra ngoài cửa:
- Đợi sau khi làm hỏng mọi việc, ta sẽ vừa gào vừa khóc đến tìm chàng giúp.
Sau đó giơ bút lên ngồi nghĩ một hồi.
- A, viết gì bây giờ nhỉ?
Nàng có chút oán niệm với cái tên A Qua mà Ninh Nghị gọi mình, nàng suy nghĩ thật lâu, nếu kêu A Xoa thì có chút đánh giá thấp người ra. Không biết vào lúc nào nàng đã viết lên trên giấy rồi
- A Ngốc
Nàng viết lên tên xưng hô, sau đó lấy phong thư của Ninh Nghị ra nhìn thoáng qua.
- Thấy chữ cũng như gặp người.
Đêm khuya thanh tĩnh, trong lúc cô thiếu nữ đang say sưa với chuyện viết thư của mình. Bỗng có một tiếng sấm lớn, nhìn lên trời thì đã thấy màn trời đã bị che phủ bởi một màn mây đen kín.
Vài ngày sau, Ninh Nghị nhận được một bức thư khi ở Mộc Nguyên, nhưng không phải là thư của thiếu nữ, mà là bức thư của vị thủ lĩnh Phương Bách Hoa, rằng đội ngũ cuối cùng của Vĩnh Lạc triều rốt cuộc đã rơi vào cục diện chết chóc.