Dòng nước lững lờ trôi, bóng đêm yên ắng, xa xa đèn đuốc kéo dài, mười dặm vàng nhạt, sông Tần Hoài chảy quanh thành thị một hình ảnh rực rờ lung linh, các mái hiên lầu gác san sát nhau tiếp nối kéo dài mở ra, một nhánh sông thì giống như kim long chiếm cứ mặt đất, tạo nên một Giang Ninh phồn hoa. Thế nhưng ở ngay bên dòng chảy chính, tất cả lại có vẻ an bình, bởi không phải là dòng chảy chính, hai bên dường thủy gần ngoại ô khai phá cũng chưa có nhiều, thỉnh thoảng mới có phòng xá, trang viên lốm đốm ánh đèn đuốc. Thuyền hoa dạo trên sông Tần Hoài khi nào nhàm chán mới qua bên này, trong bóng đêm giống như những cung điện nho nhỏ di chuyển, lướt qua tiểu lâu gần đó, đèn đuốc chiếu phủ lên Bình đài của Tiểu lâu, sau đó dần dần xa hơn, để lại đèn lồng nho nhỏ, chiếu sáng giữa vùng này.
Sau khi huynh đi, Minh Nguyệt Lâu đóng cửa trước tiên, chúng ta mua mấy
nhà trọ cũ chung quanh, thực ra hai nhà ngay sát vách cũng không muốn bán, liền mời bọn họ cùng làm, sau là Minh Nguyệt Lâu, tiếp đó là Thanh Uyển...
Gió đếm thổi đến, vang lại tiếng nói dịu dàng của Vân Trúc và tiếng nước chảy. Đèn đuốc mờ mờ, trên Bình Đài có vẻ u ám. Dù sao xa cách đã quá lâu, giữa Ninh Nghị và Vân Trúc lại đều không phải là hai người xa lạ, ở một chừng mực nào đó chi có thể dừng lại ở sự mờ ám và ra vẻ tự nhiên. Sau khi xa cách gặp lại trong tiểu lâu, thực ra có rất nhiều điều muốn nói, cũng bởi có quá nhiều điều để nói nên không biết bắt đầu từ đâu, dù sao cũng còn có một Nguyên cẩm Nhi chèn ở giữa. Hồ Đào và Khấu Nhi không còn ở đây nhưng thỉnh thoảng vẫn đến cùng ở trên Bình đài. Đi treo đèn lồng nhỏ lên, Vân Trúc rốt cuộc lặng lẽ đối mặt với tâm tình phức tạp, đợi cẩm Nhi trở lại trong lầu nói là chuẩn bị trà bánh thay quần ào, nàng mới khẽ khàng nói đến sự phát triển của Trúc Ký. Thật ra, cũng là thể hiện sự thất thường trong lòng. Ninh Nghị tim một cái ghế ngồi xuống, thấy nàng nói đến đây, thinh thoảng cúi đầu, thinh thoảng cười cười, nữ tử mặc trang phục nam nhân
nhưng không che giấu được tư thái ưu mỹ, khí chất nhã nhặn lịch sự, trong lòng nghĩ nếu bản thân mình thật sự là tài từ, lúc này nói không chừng phải cầm cây quạt theo mới hợp với bầu không khí này, nghĩ như vậy, lại không kìm được nở nụ cười.
Khuôn mặt lo lắng lưu luyến hiểu lòng của Ninh Nghị khiến nàng cảm thấy trong lòng yên ổn, ngoại trừ sau cùng có chút không kìm nén được cảm xúc nôn nóng hỏi một câu "Trở về lúc nào", tới một câu trả lời thuyết phục của Ninh Nghị là "Buổi chiều mới vào thành", sau đó lại tiếp tục trò chuyện, ngoài trừ Trúc Ký, thì cũng chi là một vài chuyện vụn vặt, như là buổi sáng tại Thanh Uyển có một nhóm tài tử tranh luận ồn ào, mặt tường của Thanh Uyển bị đụng đổ đủ loại. Trong lòng nàng, thật sự muốn nói lại là những thứ khác.
Thực ra... cẩm Nhi nói những câu kì quái... Lập Hằng, huynh cũng biết đấy... muội ấy nói chuyện hôn muội ấy, là do...
Đêm nay ở Thanh Uyển và hôn cẩm Nhi một cái. Thực ra trong lòng nàng không hề có khúc mắc gì, chi là lúc này gặp được Ninh Nghị, cẩm Nhi lại thẳng thắn tuyên bố khiến cho tâm trạng của nàng có chút rối bời, không khỏi có cảm giác lo được, lo mất. Cảm thấy không cần phải nói, lại không nhịn được muốn làm sáng tỏ, nhưng lúc mở miệng lại thấy bản thân mình không cần thiết phải nói những thứ này. Ninh Nghị cũng bật cười, sau đó, bóng người kia đi qua bao trùm lên, trong ánh sáng u ám, Vân Trúc ngồi tựa lưng vào ghế, trông thấy gương mặt gần sát kia, trong vẻ mặt của nàng vốn có chút thẹn thùng nói chuyện nàng và Vân Trúc hôn nhau, lúc này lại trở nên yên ổn.
Vậy hôn như thế nào. Như thế này sao...
Là... ư...
Ngón tay mềm mại lặng lẽ đặt lên hông Ninh Nghị, sau đó cầm lấy tay hắn. Hai bóng người tan vào nhau trên Bình đài mờ tối, gió đêm ấm áp. Ở cửa Bình Đài, một bóng người đi đôi giày thêu màu vàng nhạt bước ra, sau đó ngấn người ra, nhìn chốc lát, cuối cùng lặng yên rời đi.
Không biết từ lúc nào trong bóng tối có tiếng nói nhỏ của hai người:
Cẩm Nhi nhìn thấy rồi!
Ừ biết rồi
Nguyên cẩm Nhi lặng yên trở lại phòng khách, cẩm thận để khay trà xuống, nàng quay đầu nhìn về phía Bình đài có ánh sáng vàng nhạt kia, hai vai sụp xuống, lặng lẽ thở
dài, sau đó, nàng bĩu môi, cúi đầu, từ từ đi ra ngoài, rồi lại quay lại liếc nhìn, mãi đến khi ra đến cửa lớn mới nhàm chán đi đi lại lại dưới mái hiên.
Lúc này nàng đã thay đổi trang phục nữ nhi, váy dài, quần dài, áo màu trắng bạc thêu hoa văn phức tạp kết hợp với áo ngoài ngắn cộc tay trắng thuần khiết. Ở lâu với Vân Trúc, không tránh khỏi được ảnh hưởng về cách ăn mặc của nàng. Gần đây cẩm Nhi lại càng tích màu trắng tình khiết. Trước đây nàng thích mặc những trang phục có màu hồng, vàng, xanh, nhưng về sau nàng càng ít mặc những trang phục màu đó hơn, nhưng phong cách vẫn là Cẩm Nhi cô nương sạch sẽ hơi rườm rà lúc trước ở Kim Phong Lâu được rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng thật ra lúc này biểu hiện của nàng không tránh khỏi lộ vẻ phiền não đau lòng, nếu chưa thay trang phục nữ nhân và để tóc dài, trong khuôn mặt ngược lại có vài phần
giống thiếu niên đang si tình. Đương nhiên, nếu lọt vào trong mắt văn nhân tài tử trước đây đeo đuổi nàng, càng thấy Nguyên cẩm Nhi luôn lanh lợi hoạt bát bởi vẻ ưu sầu này mà lại mang đến mị lực kỳ lạ, thiếu nữ trước đây chưa từng biết đến tư vị sầu não rốt cuộc đã khổ sở vì tinh rồi. Nếu trước đấy nàng có khí chất này, nói không chừng địa vị Hoa Khôi đã rơi trên đầu nàng rồi. ;
Đương nhiên, cô nương cẩm Nhi của chúng ta rốt cuộc lúc này trong lòng buồn bã vì cái gì, có lẽ bản thân nàng còn không rõ lắm. Rốt cuộc là nàng thích Vân Trúc thật hay là ghét tên Ninh Nghị, hoặc cũng có thể cảm thấy bản thân mình là kẻ bỏ đi. Hoặc vì Vân Trúc đã tìm thấy người mà nàng xót thương cho bản thân mình. Tóm lại, tình cảm của con người từ trước đến giờ không phải là thuần túy. Đi lại một lúc dưới mái hiên, nàng ngồi trên bậc thang, gõ gõ đánh đánh vào cành cây, sau đó buồn chán vẽ những vòng tròn lên bậc thang.
Nếu quay lại một hai năm trước, kẻ tên là Ninh Nghị kia thường xuyên cứ sáng sớm là đi qua chỗ này, dưới mái hiên có ánh nắng ấm áp, hắn thường ngồi ở chỗ bậc thang này, cùng với người tên là Vân Trúc cô nương nói chuyện một lát, tình cảm của hai người cứ như vậy mà phát triển. Việc này, trước kia cẩm Nhi từng trò chuyện với Vân Trúc, dần dần mới biết được.
Nàng nghĩ đến những thứ này mà lung tung hết cả lên, trong lúc đó Ninh Nghị cũng từ bên ngoài đi ra, cẩm Nhi nhìn hắn với thái độ thù địch, hắn chi lặng yên cười rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Hừ.
Vẻ mặt u sầu kia rất đáng yêu, cẩm Nhi hừ lạnh một tiếng, rồi ôm hai đầu gối, vẫn dùng nhánh cây vẽ những vòng tròn bên cạnh, không để ý đến hắn. Ninh Nghị cũng chỉ
ngồi bên cạnh nhìn cảnh vật chung quanh trong màn đêm. Lát sau có xe ngựa trên đường chạy qua, phu xe nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi dưới mái hiên như vậy, ánh mắt có vẻ kì quặc rồi tiếp tục vung roi.
Ánh mắt của cẩm Nhi như mèo trừng lên nhìn người phu xe kia.
Một chốc xe ngựa đã đi xa.
Hừ, dù sao ta cũng đã hôn Vân Trúc tỷ.
Cuối cùng người không nhịn được vẫn là cẩm Nhi, nàng quay đầu lại nhìn trộm hắn, hếch cằm, Ninh Nghị liếc nhìn nàng một cái rồi nói:
Vậy sao, vậy ta cũng thế.
Không biết xấu hổ còn nói những câu đen tối. cẩm Nhi mắng thầm trong lòng, sau đó mới nói:
Ngươi là đàn ông, ta là phụ nữ.
Vậy thì sao?
Của ta khó.
Cẩm Nhi nói quay đầu nhìn vào bóng cây trong màn đêm:
Cho nên sớm hay muộn gì Vân Trúc tỷ cũng là của ta.
Ninh Nghị im lặng một lát rồi nhìn nàng:
Vậy sao lúc nãy ngươi không phá rối?
cẩm Nhi ôm hai đầu gối, có chút hậm hực, một lúc lâu mới nói:
Nhưng tỷ ấy vẫn thích ngươi. Tỷ ấy ngóng trông ngươi về đã được một năm rồi, tuy rằng ta không thích, nhưng trong thời gian đó cũng không hề làm xằng bậy, hừ, dù sao Dù sao
Nàng nói lẩm bẩm những câu gì đó. Đại ý là nói dù sao Vân Trúc tỷ cuối cùng cũng vẫn thích hắn, Ninh Nghị ở bên cạnh nhìn nàng một lúc, sau đó cười. Hắn định nói cái gì đó nhưng lại thấy không cần thiết. Nguyên cẩm Nhi trước mắt là thích Vân Trúc thật lòng, có lẽ không phải là tinh yêu nhưng đúng là sự thành tâm thành ý muốn bảo vệ cô ấy.
Cứ như vậy, trôi qua một lát, cẩm Nhi quay đầu hỏi:
Vân Trúc tỷ đâu? Ngươi khiến tỷ ấy bị làm sao rồi? Ngươi ra đây làm gì?
Ninh Nghị nói:
Không làm gì, nàng ấy đang thay quần áo.
- Hả?
Có lẽ cảm thấy lần này Ninh Nghị không có gì xấu xa. cẩm Nhi hờn dỗi trong chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu được bản thân mình thật nhạt nhẽo. Một lát sau, Vân Trúc đã đồi lại trang phục nữ nhân đi ra ngoài cửa:
Hai người ngồi ở đây là gì?
Hắn dụ dỗ muội.
Cẩm Nhi quay đầu, chi tay về phía Ninh Nghị.
Hắn cười nói:
Nói về chuyện Hàng Châu.
- Ừ.
Vân Trúc ngồi vào giữa hai người, rất nhiều chuyện hắn làm ở Hàng Châu các nàng đã được Khang Hiền nói cho nghe, nhưng dù sao rất nhiều chi tiết trong đó cũng không rõ ràng lắm, lúc này mới nghe Ninh Nghị kể từ đầu đến cuối, Vân Trúc quan tâm đến chuyện của hắn, mà cẩm Nhi thì lại có chút hiếu kỳ đối với những nhân vật mà trong miệng người khác gọi là Hỗn Thế Ma Vương tham gia tạo phản thành lập "triều đình Vĩnh Lạc" tại Hàng Châu, Ninh Nghị lại có thể đấu với những người này. Khi nghe Khang Hiền nói, nàng cảm thấy không thật, lúc này liền kêu gào bám riết hỏi toàn bộ quá trình trải qua của Ninh Nghị.
Hắn cũng nói với các nàng về những chuyện linh tinh của võ lâm, hắn cũng thêm
mắm thêm muối vào đó. Cái gì mà Thánh công Phương Lạp Giáo chủ Ma Ni giáo, rồi Tả Hữu hộ pháp Tứ đại thiên vương Ba người ngồi cùng chỗ dưới mái hiên dù sao cũng có hơi không hay, một lát sau họ về phòng khách, ăn điểm tâm uống trà rồi nói chuyện. Nguyên cẩm Nhi vẫn còn hứng thú với rất nhiều chuyện, như là người mạnh nhất trong Ma Ni giáo là ai, nếu Phương Thất Phật đánh với Vương Dần thì ai mạnh hơn? Nếu Phương Lạp gặp Độc cô cửu kiếm thì sẽ làm thế nào?
Sau khi nghe hết mọi chuyện hắn kể, nàng hỏi thêm:
Vậy bây giờ ngươi có phải danh hiệu Huyết thủ Nhân Đồ đã rất nhiều người biết đúng không?
Quả thực là nổi danh lừng lẫy như sấm rền bên tai Nói cho cô biết, sau khi kết thù với những người như Thạch Bảo, Lệ Thiên Nhuận có thể toàn thân trớ ra sẽ không được mấy người, ta chính là giết kẻ có tên là Thang Khấu, sau đó ta lại nghe, võ công của hắn
rất nổi tiếng, tên là Còn không phải là bị ta âm mưu giết chết, không đúng, bị ta đánh bại Chẳng qua võ công hiện giờ còn chưa đủ lâu, ta cũng không biết là có thể luyện đến trình độ nào
Con người của ngươi là thế nào vậy? Luôn đùa giỡn dối trá, còn gọi gì là anh hùng hảo hán nữa? Hơn nữa, ngươi vừa nói như thế, ngươi đánh với cái tên Thang Khấu không có danh vọng kia
Đùa giỡn cái gì, hẻm Thái Bình cũng tính chứ.
Nhưng ở hẻm Thái Bình kia, ngươi dựa vào thuốc nổ mới thắng được, huống hồ lúc đó là đang thời điểm đánh giặc, mọi người không thừa nhận.
Ta một mình đánh đổ cả một nhóm người, sao lại không thừa nhận, ngươi căn
bản vẫn là cô nhóc không hiểu gì.
Ninh Nghị chứng minh cho năng lực và danh dự của mình, rồi sau đó lấy hạt dưa ném nàng.
Không hiểu mới lạ.
Nguyên cẩm Nhi cười vui vẻ, lấy hạt dưa ném lại:
Ta đoán, ngươi nổi tiếng nhất là gả cho Tây Qua gì đó làm phò mã. Ta nghe nói công chúa Tây Qua cũng là người dũng mãnh, võ công của nàng ta thế nào? Có đánh được Phương Lạp không
Bạn Nguyên cẩm Nhi à, ngươi nên nhìn vào lý tưởng làm cao thủ võ lâm của ta, nếu ta không là Huyết thủ Nhân Đồ nổi danh như sấm bên tai thì sao Lưu Tây Qua lại coi trọng ta, có đúng không? Lúc ở doanh trại địch ta không có cách nào phân thân, hai quyền
khó đánh lại bốn tay, đành phải lá mặt lá trái, đánh phải né tránh. Chuyện này hiện giờ được diễn hí khúc, cũng nói ta là một đại anh hùng Tiết Đình Quý, ngươi không biết đó thôi, cô ấy dũng mãnh nhưng ở trước mặt ta cũng bị ta đánh cho tẩu hỏa nhập ma
Hạt dưa ném loạn hết lên.
Tin ngươi mới là lạ, ta nói cho ngươi biết, ngươi không có công phu đó đâu, Vân Trúc tỷ thường đi hỏi thăm chuyện ở phía Nam. Có những người giang hồ đến Trúc Ký, tỷ ấy lại sai người đi hỏi, xem có có tin tức cái người tên gì là Huyết Thủ Nhân Đồ hay không, người ta đều nói, cái gì mà Huyết Thủ Nhân Đồ, chưa từng nghe thấy, ha ha, nói khoác
Cẩm Nhi muội muốn cãi nhau với huynh ấy, làm gì mà kéo ta vào thế
Thời gian thành Hàng Châu bị bao vây, người giang hồ lên phía Bắc đương nhiên là không biết, rất bình thường
Nguyên cẩm Nhi vui vẻ nói chuyện Vân Trúc đi hỏi thăm tin tức của Ninh Nghị. Vân Trúc ở bên cạnh vốn gượng cười, lúc này má nàng đỏ lên. Chủ đề trong phòng được tiếp tục, Ninh Nghị và cẩm Nhi tranh luận một lúc, thỉnh thoảng cũng lôi Vân Trúc vào, tạm thời bất kể do Ninh Nghị cố ý, Nguyên cẩm Nhi chiếm hạ phong chung quy đều rất vui vẻ. Trước kia trong phòng này chỉ có hai cô nương, cho dù là cãi nhau ầm ĩ cũng vui hơn. Đêm nay, mới thật sự là náo nhiệt giống như có thêm không khí trong chốn phồn hoa vậy.
Trôi qua một lúc lâu, ăn mấy thứ, chuyện cũng sắp nói xong, cũng cãi nhau xong, Vân Trúc và Cẩm Nhi tiễn Ninh Nghị ra cửa. Trên trời đầy sao sáng, xe ngựa mỗi lúc một xa, Vân Trúc chắp tay trước ngực thành tâm cầu khấn.
Cảm ơn Bồ tát đã phù hộ cho huynh ấy an toàn trở về.
Ngày nào cũng cầu khấn, cuối cùng trong lòng cũng được yên ổn. Giống như trước kia sáng sớm hôm nào hắn cũng chạy qua cửa, nói chuyện một lúc. Nếu ngày nào cũng như vậy thì thật tốt biết bao. Cho dù là hắn ở nơi khác, nàng cũng hy vọng hắn có thể bình an chạy qua góc phố này, bình an là tốt rồi.
Thấy vẻ mặt sầu muộn của nàng, Nguyên cẩm Nhi cúi đầu, thở dài. Nàng bết Vân Trúc nghĩ những cái gì, nhưng không sao, thời gian còn dài, nàng vẫn còn có thể ở bên Vân Trúc tỷ, nàng còn có thể đánh bại tên Ninh Lập Hằng cả ngày ở rể kia, cướp Vân Trúc tỷ trở về tay mình. Vì thế mà nàng lại tự tạo động lực cho mình.
Đợi cho xe ngựa đi xa, khi Vân Trúc quay đầu lại đi về phía tiểu lâu, nàng lại hăng hái bừng bừng đi theo sát đối phương nói xấu Ninh Nghị và tuyên dương cảm giác hai người
hôn nhau thì tê dại mềm mại.
Đêm còn chưa về khuya, nàng vẫn còn ra sức quấn lấy Vân Trúc
Những ngày tháng từng được lo được mất rốt cuộc đã trôi qua, hạnh phúc thanh nhàn sắp đến rồi....