Mục lục
[Dịch] Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chứng kiến Đạm Đài Lăng lao đến, Diệp Thần cười nhạt một tiếng, tiếp tục đánh tiếp lại không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ thật muốn cùng Đạm Đài Lăng ngươi chết ta sống phân cái thắng bại sao? Hai tay của hắn mở ra, đem Thần Hải thu trở lại, sau lưng sư tử mạnh mẽ thiêu đốt lên ngọn lửa màu tím kia, cũng từ từ tiêu tán.

Hải Thần Tam Xoa Kích tựa như một đạo Thất Thải thần cầu vồng, ngay lập tức tới, mắt thấy đã đến cách cổ họng Diệp Thần chỉ có ba thốn, thấy Diệp Thần thu hồi tất cả phòng ngự, đứng tại nguyên chỗ bất động, trên mặt trầm tĩnh của Đạm Đài Lăng hiện lên một vẻ bối rối, nếu không thu tay lại, Diệp Thần thật sự sẽ chết!

Ở dưới tình thế như ngàn cân treo sợi tóc, Đạm Đài Lăng tay phải thu lại, đem Hải Thần Tam Xoa Kích nghiêng đi vài phần, cái mũi kích sắc bén kia từ chỗ đôi má Diệp Thần xẹt qua, mang theo một giọt huyết châu, bay ra thật xa mới rơi trên mặt đất.

"Bành" một tiếng trầm đục, Đạm Đài Lăng thu thế bất trụ, cùng Diệp Thần đụng vào nhau, hai người cùng một chỗ trở mình lăn đi ra ngoài.

Đạm Đài Lăng biết rõ mình khả năng không phải đối thủ của Diệp Thần cho nên đem hết toàn lực, không có một điểm giữ lại, không nghĩ tới Diệp Thần đột nhiên không đánh, làm nàng trở tay không kịp.

Thế xông quá mạnh, hai người ôm cùng một chỗ, không tự chủ được ngã đâm vào trên cấm chế diễn võ trường lúc này mới ngừng lại được.

Diệp Thần một tay vây quanh lấy eo nhỏ nhắn của Đạm Đài Lăng, tay kia đột nhiên đặt ở trên cổ tay trắng như ngọc của Đạm Đài Lăng, cả người đặt ở trên người Đạm Đài Lăng, trên mặt lộ ra một tia dáng tươi cười ranh mãnh:

- Ta thắng!

- Ngươi. . . Chơi xấu!

Đạm Đài Lăng không nghĩ tới Diệp Thần lại dùng loại phương thức vô lại này thắng nàng, không khỏi có chút tức giận, nếu như không phải nàng cuối cùng thu tay lại, Diệp Thần khả năng đã bị chết, đây quả thực là cầm tánh mạng nói giỡn! Hai tay quẩy người một cái, nhưng lại không có thể giãy giụa khai, tư thế hai người mập mờ, lại để cho Đạm Đài Lăng từ trước đến nay tâm như mặt nước phẳng lặng trong nội tâm cũng không khỏi bay lên vài phần gợn sóng, hai ngọn núi đầy đặn có chút phập phồng.

Khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, trong nội tâm Diệp Thần cũng không khỏi đại động, Đạm Đài Lăng là mê người như vậy, so sánh với bình thường lãnh đạm, trên mặt trắng nõn kia của nàng, bởi vì có chút ửng đỏ mà lộ ra so với bình thường nhiều thêm vài phần mềm mại đáng yêu.

Ngay cả là nữ tử lại lạnh lùng như băng, trong đáy lòng cũng có một địa phương ôn nhu.

Ánh mắt Diệp Thần lẳng lặng dừng ở trên khuôn mặt Đạm Đài Lăng, lông mi hình lá liễu, đôi mắt xinh đẹp giống như thanh tuyền, cặp môi đỏ mọng như cánh hoa, không một chỗ không đẹp, không một chỗ bất hoàn mỹ, để cho người nhịn không được muốn tinh tế miêu tả.

Cùng Diệp Thần lẳng lặng đối mặt, Đạm Đài Lăng tâm kìm lòng không được có chút rung động, không khỏi có vài phần khẩn trương. Nàng mới phát hiện, nguyên lai mình cùng nữ tử bình thường đồng dạng, cũng sẽ có cảm xúc khẩn trương cùng ngượng ngùng.

Thân thể hai người mật thiết dán hợp cùng một chỗ, Diệp Thần có thể tinh tường cảm nhận được thân thể mềm dẻo cùng co dãn của Đạm Đài Lăng, trước ngực Đạm Đài Lăng một đôi no đủ mềm mại kia chăm chú dán bộ ngực của hắn, cái loại xúc cảm mỹ diệu này để cho thân thể Diệp Thần không thể ngăn chặn nóng lên.

Diệp Thần dừng ở con mắt thanh tịnh hữu thần kia của Đạm Đài Lăng, giờ phút này trong đôi mắt Đạm Đài Lăng đúng là đã hiện lên một vẻ bối rối cùng ngượng ngùng, đây quả thực là sự tình chưa bao giờ có, để cho Diệp Thần cảm thấy có một phen ý cảnh khác.

Diệp Thần nghe thấy được một mùi thơm trên người Đạm Đài Lăng, tựa như U Lan trong cốc tách ra, như thuốc phiện làm cho người thành nghiện.

Diệp Thần như là bị đầu độc, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của Đạm Đài Lăng, một hương thơm say lòng người thấm vào ruột gan.

Đạm Đài Lăng lập tức mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn xem Diệp Thần, không nghĩ tới Diệp Thần to gan như vậy, từ nhỏ đến lớn, Diệp Thần là nam nhân thứ nhất dám đụng nàng như vậy, nghĩ đến trước kia kinh nghiệm đủ loại, cảm giác khí tức quen thuộc trên người Diệp Thần, linh hồn vì sợ mà tâm rung động bỗng nhúc nhích, lông mi nàng nhẹ nhàng rung rung, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.

Hai người gắn bó như môi với răng, trao đổi lấy khí tức lẫn nhau, hết thảy đều là phù hợp mà mỹ hảo như vậy, để cho Diệp Thần không khỏi than nhẹ lên tiếng.

Trên người Đạm Đài Lăng, có một loại khí tức đặc biệt để cho người mê muội, ở dưới cỗ hơi thở này ảnh hưởng, Diệp Thần kiềm nén không được xao động trong lòng, một tay ở trên lưng áo Đạm Đài Lăng vuốt ve, một tay nắm chặt trước ngực đầy đặn của nàng, xúc cảm trong tay tinh tế tỉ mỉ mềm mại, để cho trong nội tâm Diệp Thần sinh ra một loại cảm giác hưng phấn mãnh liệt.

Đạm Đài Lăng ngâm khẻ một tiếng, thân thể biến thành hình người, lộ ra một đôi đùi ngọc thon dài mượt mà, chân ngọc lỏa lồ như là kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế.

Hai tay Diệp Thần nhẹ nhàng vẽ một cái, sa y màu lam nhạt trên người Đạm Đài Lăng chảy xuống, lộ ra một thân thể trắng noãn hoàn mỹ, cái đường cong phập phồng kia, cái xúc cảm mềm dẻo tinh tế tỉ mỉ, kia không một cái không để cho người trùng kích mãnh liệt.

Hai tay ở trên lưng ngọc trắng noãn của nàng chậm rãi mơn trớn, cái loại xúc cảm trắng nõn óng ánh kia, để cho Diệp Thần có chút kìm lòng không được.

Ở dưới Diệp Thần khẽ vuốt, thân thể Đạm Đài Lăng nhanh chóng nổi lên một tia màu sắc phấn hồng, trở nên nóng bỏng, nàng tựa hồ có một ít khẩn trương, hai tay chống đỡ ngực Diệp Thần, lại có chút không biết hướng chỗ nào phóng, nhanh nhắm chặc hai mắt, lông mi nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

Mặc dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, Bắc Hải chi Vương gần đây trong trẻo nhưng lạnh lùng tự kiềm chế, cao ngạo tôn quý, giờ khắc này lại sẽ lộ ra mị thái thiếu nữ động lòng người như thế.

Cảnh trí mê người như thế, để cho con mắt Diệp Thần càng sâu, hô hấp cũng tăng thêm, hơi thở nóng bỏng phụt lên bên tai Đạm Đài Lăng, làm người dưới thân một hồi nhẹ nhàng sợ run.

Đạm Đài Lăng không khỏi ưm một tiếng, thanh âm như là thanh tuyền trong núi chảy xuôi, lại như không cốc hồi âm, mang theo cảm giác làm lòng người say.

Trong cấm chế Diễn Võ Trường, hai người không ngừng triền miên lấy, thổ lộ lấy tình cảm trong nội tâm.

So sánh với Bệ Linh cuồng dã, Đạm Đài Lăng lộ ra rụt rè rất nhiều, thậm chí có vài phần thiếu nữ ngượng ngùng, cùng bộ dạng ngày bình thường cao cao hoàn toàn bất đồng, chỉ biết bị động đón ý nói hùa Diệp Thần, đây càng để cho Diệp Thần trong nội tâm nhiều thêm vài phần thương tiếc.

Thiếu nữ Hải yêu nhất tộc, từ trước đến nay chuyên tình, sau khi các nàng biến thành một nữ nhân, các nàng sẽ chung tình với một nam nhân duy nhất, hơn nữa phi thường mềm mại.

- Đạm Đài, từ nay về sau, ngươi là nữ nhân của ta rồi.

Diệp Thần ở bên tai Đạm Đài Lăng nhẹ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK