Mục lục
[Dịch] Cửu Tinh Thiên Thần Quyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên bản kim giáp binh sĩ hơi có vẻ mỏng manh, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, kim giáp cũng phục hồi như cũ, trường đao tổn hại cũng trở nên đầy đủ.

Ở trong Thiên Tinh Ấn phụ ấn tu luyện, thần hồn của Diệp Thần đã trải qua một lần lại một lần nghiền nát chỉnh hợp, nhiều khi đều là bị tử hỏa của Tử Hỏa Tinh Sư trực tiếp chôn vùi, nhưng Diệp Thần y nguyên cắn răng lao tới, trải qua rèn luyện khổ cực như vậy, năng lực thực chiến của kim giáp binh sĩ, đã bạo thăng mấy lần, sẽ không tùy tùy tiện tiện bị đánh nát.

- Năng lực khôi phục thật mạnh!

Thác Bạt Nham ngẩng đầu nhìn đến kim giáp binh sĩ đã khôi phục nguyên trạng, mi tâm không khỏi nhảy lên.

- Cái quỷ gì đó này thực lực cũng bất quá là Thiên Tôn đỉnh phong, nếu như không phải trúng độc thực lực đại tổn, quả quyết không cách nào làm bị thương ta!

Trong lòng Thác Bạt Nham trầm nộ, thật sự là hổ lạc bình dương bị chó khinh, Huyền Tôn cấp tu vi, lại thế nào là Thiên Tôn đỉnh phong có thể so sánh!

- Cho dù ta bị trọng thương, cũng còn có rất nhiều biện pháp có thể làm chết ngươi!

Trong mắt Thác Bạt Nham lửa giận thiêu đốt.

Kim giáp binh sĩ khôi phục, Diệp Thần ý niệm vừa động, kim giáp binh sĩ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Thác Bạt Nham, một đao quét ngang.

- Tốc độ thật nhanh, cơ hồ là thuấn di mà tới!

Sau lưng Thác Bạt Nham như là trường con mắt vậy, vung lên cương trảo, chống đở một kích, bỗng nhiên một cái nghiêng thân, chân như thanh thép căng cứng, chân phong như đao, một cước đá hướng cổ kim giáp binh sĩ.

Kim giáp binh sĩ bỗng nhiên biến mất, trốn mất một kích của Thác Bạt Nham, đến cánh trái của Thác Bạt Nham, một đao bổ về đầu Thác Bạt Nham.

Thác Bạt Nham co đầu lại một chút, trường đao của kim giáp binh sĩ từ đỉnh đầu hắn gào thét mà qua, trong nháy mắt đem vài cọng tóc còn sót lại của hắn đốt thành tro bụi, da đầu càng là cháy đến một mảnh đen thui.

- Chết cho ta!

Thác Bạt Nham kêu to, giống như mãnh hổ, đột nhiên bạo khởi, đánh về phía kim giáp binh sĩ.

Diệp Thần nghĩ Thác Bạt Nham sẽ trốn tránh, không nghĩ tới Thác Bạt Nham rõ ràng không lùi mà tiến tới, dùng ý niệm chỉ huy thần hồn đánh nhau kịch liệt, cùng tự mình đối địch tác chiến, chung quy là có chỗ bất đồng, bởi vì thân thể là có phản ứng bản năng, mà thần hồn, lại không cảm giác bất luận đau đớn gì, cũng vô pháp đối với huyền khí khí cơ biến hóa sinh ra phản ứng kịp thời.

Bùm! ! !

Thác Bạt Nham một quyền oanh kích ở ngực trái của kim giáp binh sĩ, vị trí ngực trái của kim giáp binh sĩ bị Thác Bạt Nham một quyền xuyên thủng, để lại một cái động lớn.

Nếu như là nhân loại bình thường, ngực trái đúng là vị trí hiểm, bị người một quyền xuyên thủng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà kim giáp binh sĩ, chỉ là thần hồn biến thành, căn bản không có khí quan như trái tim gì.

Nắm tay của Thác Bạt Nham y nguyên hãm sâu ở trong thân thể kim giáp binh sĩ, bỗng nhiên phát hiện, ngực trái căn bản không phải chỗ hiểm của kim giáp binh sĩ, muốn rút tay ra đã không kịp.

Kim giáp binh sĩ bỏ qua trường đao, bắt lấy hai vai của Thác Bạt Nham, đầu lâu bỗng nhiên hướng Thác Bạt Nham đánh tới.

Thác Bạt Nham bạo rống lên một thân, vị trí đỉnh đầu đột nhiên kim quang thoáng hiện, thi triển nhất thức hộ thể vũ kỹ.

Rầm rầm rầm! ! !

Kim giáp binh sĩ cùng Thác Bạt Nham thiếp thân chiến đấu, thần hồn cùng huyền khí va chạm, giống như khí bạo bắn ra trận trận nổ vang, nham thạch nổ thành bột mịn, cả sơn động ầm ầm run động, đá vụn rơi xuống.

Nếu lại đánh tiếp như vậy, chỉ sợ cả cái huyệt động đều muốn sụp đổ xuống dưới.

Thác Bạt Nham vết thương chồng chất, quần áo bị xé nứt thành mảnh nhỏ, trên làn da khối khối cháy đen, hắn ngửa đầu ăn đi vài khỏa đan dược, vịn tường từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hắn lúc này, thoạt nhìn tuy nhiên thê thảm vô cùng, nhưng dù sao có nội tình tu vi Huyền Tôn cao thủ, cũng sẽ không dễ dàng suy tàn, huyền khí tiêu hao, cũng ở trong phạm vi hắn có thể thừa nhận được.

Hắn híp mắt, âm tàn nhìn chằm chằm vào kim giáp binh sĩ phía trước.

Lúc này tình huống của kim giáp binh sĩ cũng cực kỳ thảm thiết, toàn thân nghiền nát giống như tổ ong, nếu như không phải Diệp Thần cắn răng miễn cưỡng duy trì, chỉ sợ kim giáp binh sĩ đã nổ vụn ra .

Diệp Thần không ngừng vận chuyển huyền khí, làm kim giáp binh sĩ được đến bổ sung, A Ly phun ra nuốt vào Mê Huyễn Bảo Châu, Mê Huyễn Bảo Châu phát ra bạch sắc quang mang mộng ảo mê ly, đem A Ly bao phủ ở bên trong.

Một tia khí tức ôn nhuận, thẩm thấu tiến vào trong cơ thể của Diệp Thần.

Diệp Thần cảm giác được, khí tức của mình cùng khí tức của A Ly đang không ngừng dung hợp.

Kim giáp binh sĩ ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, bộc phát ra lực lượng mạnh nhất, vung lên trường đao chém xuống.

- Giết!

Diệp Thần cảm giác huyền khí trong cơ thể mình, giống như kinh đào hãi lãng, điên cuồng mà dật tán đến trong không khí.

Chứng kiến kim giáp binh sĩ nhô lên cao đập xuống, Thác Bạt Nham chẳng những không có bối rối, khóe miệng còn hiện lên một tia nhe răng cười, cả người bỗng nhiên bắn lên, tay vừa động, "Bá" một tiếng, từ trong túi càn khôn bay ra ba đạo trường kiếm, ba đạo trường kiếm này hình dạng quái dị, đều là tam phẩm linh bảo, kiếm quang đại phóng, ở không trung bay múa, giống như Giao Long rời bến, thoạt nhìn huyền ảo vô cùng.

- Nếm thử tam hợp kiếm trận ta luyện chế!

Thác Bạt Nham khẽ quát một tiếng, Thuần Dương cương khí trong cơ thể bạo thể mà ra.

Sưu sưu sưu, ba đạo trường kiếm giống như đột nhiên có linh tính, như xà xuất động, kích xạ hướng kim giáp binh sĩ.

Diệp Thần kinh hãi, hắn còn là lần đầu tiên đụng phải chiêu số công kích như vậy, dùng cương khí lôi cuốn trường kiếm, hình thành kiếm trận huyền ảo, dùng cái này giết địch.

Lúc này Diệp Thần muốn chỉ huy kim giáp binh sĩ, đã là không kịp.

Kim giáp binh sĩ trường đao bị chặt bỏ, ba đạo kiếm quang trước mặt mà đến.

Oanh!

Chỉ thấy ba đạo kiếm quang xuyên thủng kim giáp binh sĩ, trường đao của kim giáp binh sĩ bị sinh sinh chém thành tam đoạn, ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, "Bùm" một tiếng nổ vụn.

Diệp Thần cảm giác lồng ngực của mình như là bị thiết chùy hung hăng đập một cái, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hắn dùng ống tay áo lau vết máu ở khóe miệng một chút, vô lực ngồi xuống.

- Huyền Tôn sơ cấp cao thủ quả nhiên lợi hại, lại có kiếm trận lợi hại như vậy.

Diệp Thần còn là lần đầu tiên đụng phải thủ đoạn công kích như vậy, âm thầm trầm tư, cương khí lôi cuốn trường kiếm, hình thành kiếm trận, nguyên lai cương khí còn có thể dùng như vậy.

Có một kiếm trận tuyệt chiêu như vậy, cho dù sáu bảy Thiên Tôn đỉnh phong cao thủ liên hợp, chỉ sợ cũng chưa hẳn là đối thủ của Thác Bạt Nham, may mà chưa cùng hắn chính diện giao chiến, nếu không sợ là phải chết ở trong tay của hắn!

Diệp Thần ngồi tại nguyên chỗ khôi phục thương thế, A Ly cũng phun ra nuốt vào Bảo Châu khôi phục.

Chứng kiến Diệp Thần bị thương, Tiểu Dực nhíu mày, tức giận nói:

- Diệp Thần ca ca, ta đi đánh hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK