• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi này cách Thương khe sâu đã không xa, Phong Đình hăng hái nhất, dẫn theo đại bộ phần đi về phía Thương khe sâu, hắn cũng muốn nhìn thuốc này có thể để cho ma sủng mở miệng thật hay không.

Cho đến khi đi vào phạm vi Thương khe sâu cũng không có gặp mặt người của ba gia tộc khác, không biết là còn ở trên đường, hay là đi vào trước.

Vừa tiến vào Thương khe sâu, Phong Đình liền đổ viên thuốc ra, một cái một cái đổ sang bốn phía, như vậy rất có chút cảm giác giống nông phụ đang cho gà ăn.

Thủy Nhược Băng rút rút khóe miệng, có chút nhức nhối, một hồ lô thuốc như thế chính là tiêu phí không ít dược liệu trân quý của nàng, lại có thể bị lãng phí xong như vậy?

Nhưng mà vì Tiểu Yêu, nàng nhịn, kỳ thật nàng vốn cũng là đem nó lãng phí xong, một hồ lô lớn này ít nhất có mấy trăm viên thuốc, ma sủng Thương khe sâu quá nhiều, đến lúc đó có mấy trăm con ma sủng có thể nói chuyện hiện thế, vậy Tiểu Yêu cũng sẽ không đặc biệt nữa, nhưng mà, lãng phí nhiều viên thuốc của nàng như vậy, chờ lúc trở về nhất định phải đem những ma sủng có thể nói này bắt đi bán, nếu không nàng liền thua lỗ lớn!

Mặt mũi Tiểu Yêu cũng là nhức nhối, viên thuốc của nó! Nó mới ăn một viên, những đồ chết tiệt này, lại dám ăn viên thuốc của nó, nó muốn đem tất cả bọn nó chụp chết thành bánh thịt!

Thủy Nhược Băng đem nó đè lại, tốn hơi thừa lời lại đưa cho nó mấy viên tinh thạch, mới khiến cho nó an tĩnh lại.

Giờ phút này, Phong Đình đang bắt một con thỏ tuyết trắng, mắt đối mắt, nhìn chằm chằm đã lâu, ngay khi Phong Đình muốn buông tha, rốt cuộc con thỏ nhắm mắt một cái, miệng hé ra, hét lớn “Thật đáng sợ…”

Á? Phong Đình sợ tới mức nhẹ buông tay, trực tiếp đem con thỏ ném đi ra, lắp bắp nói “Thật… Thật sự nói chuyện…”

Chờ phục hồi tinh thần lại, lại cảm thấy rất khó chịu, hắn Phong thiếu luôn luôn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, khi nào thì trở nên đáng sợ như vậy? Bộ dạng của hắn có dọa con thỏ như vậy sao?

Buồn bực trong chốc lát, Phong Đình mới nhìn về phía Thủy Nhược Băng, ha ha cười nói “Lười thiếu chính là Lười thiếu!” Đối với nàng mà nói, giống như thật sự không có chuyện gì mà không thể làm được!

Đáy mắt lóe ra tinh quang, đột nhiên Phong Đình cười đến có chút lấy lòng đi từ từ đến bên người Thủy Nhược Băng, thương lượng “Lười thiếu, ngươi xem chúng ta đều quen như vậy, viên thuốc này có thể bán cho ta được hay không?”

Thủy Nhược Băng nhìn cặp mắt hoa đào của hắn sáng long lanh liền biết hắn lại thấy thương cơ, không khỏi lắc đầu nói “Tất cả viên thuốc đều bị ngươi đút ma sủng”

Phong Đình có chút hối hận bản thân mình lãng phí, chưa từ bỏ ý định nói “Vậy không phải còn có thể luyện chế nữa mà!” Cặp mắt hoa đào chớp chớp, rõ ràng đang nói, mau đáp ứng đi! Mau đáp ứng đi!

Thủy Nhược Băng không động đậy, vuốt vuốt long Tiểu Yêu, lạnh nhạt nói “Luyện chế viên thuốc cần dược liệu rất trân quý, mà những ma sủng không có sức chiến đấu đó mặc dù có thể nói, làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên, cũng không có khả năng ra giá trên trời, đây là mua bán lỗ vốn, ngươi nhất định phải làm?” Nếu quả thật muốn làm, trái lại nàng là có thể chế nhiều viên thuốc một ít, dù sao nàng là muốn kiếm tiền, mà Phong Đình thua thiệt như thế nào, hình như không liên quan đến chuyện của nàng.

Phong Đình biết lời của nàng sẽ không giả, cũng chỉ biết bất đắc dĩ buông tha, vẻ mặt bực bội nhìn một đám ma sủng đang sôi nổi.

Đám ma sủng này hình như cũng bị chính mình đột nhiên có thể nói chuyện mà dọa đến, hơn nữa lần đầu tiên mở miệng khó tránh khỏi lắp bắp, nhưng mà lại không nhịn được hưng phấn, theo Phong Đình oán khí càng ngày càng đậm, đám ma sủng kia mới ý thức được nguy hiểm, nơm nớp lo sợ chạy xa.

Thủy Nhược Băng sờ sờ cằm, tuy rằng trí lực những ma sủng này có tăng lên, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy cùng Tiểu Yêu kém xa, bất quả có thể có hiệu quả như vậy đã là không tệ.

Tiểu Yêu vươn móng vuốt kéo kéo sợi tóc nàng, bất mãn nói “Nhược Nhược, ở trong đó có mấy trăm viên thuốc a!” Trong giọng nói tất cả đều đau lòng, Thủy Nhược Băng cảm thấy có chút buồn cười, những dược liệu đó đều là của nàng đi! Thế nào nó so với nàng còn đau lòng?

Thủy Nhược Vân cùng Phong Tình đối với đáng yêu động vật nhỏ đều không có lực miễn dịch, một người bắt một cái, bảo bối ôm, Thủy Nhược Vân cười chớp mắt, trong mắt sùng bái nhìn Thủy Nhược Băng “Ca, ngươi thật là lợi hại!”

“Hừ! Này có cái gì đặc biệt hơn người, không kiến thức!” Nói lời này tự nhiên là Thủy Nhược Hinh, nàng chính là không nhìn được hai huynh muội đắc ý!

Trong mắt năm thiếu niên Thủy gia nhìn Thủy Nhược Băng cũng mang theo một chút địch ý, lão gia chủ tự mình tiễn đưa, người sáng suốt đều nhìn ra được hắn là tới tiễn ai, hơn nữa lão gia chủ còn nói muốn đích thân dạy Thủy Nhược Băng công pháp, làm sao có thể không khiến cho người ta đố kị? Tuy rằng thiên phú của Thủy Nhược Băng tốt hơn bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng không kém, hơn nữa Thủy Nhược Băng đều đã rời khỏi Thủy gia, dựa vào cái gì học Thủy gia công pháp!

Hiện tại Thủy Nhược Băng lộ chiêu thức ấy cũng chỉ là làm sâu hơn bọn họ địch ý, bất quá là khiến ma sủng mở miệng nói chuyện, có gì đặc biệt hơn người, có bản lĩnh khiến cho ma sủng giống có được sức chiến đấu như Ma thú!

Thủy Nhược Băng không để ý đến bọn họ, chỉ là nói “Đi thôi! Nhiệm vụ của chúng ta tới nơi này là tìm kiếm Thương Long huyết ngọc”

Nghe vậy, Phong Việt hừ một tiếng, cười lạnh nói “Ta còn cho rằng có những người chỉ nhớ rõ lấy lòng mọi người chứ!”

Sắc mặt Phong Đình trầm xuống, cảnh cáo nói “Phong Việt, ngươi muốn tìm cái chết?”

Không nghĩ tới Phong Đình giúp người ngoài rõ ràng như vậy, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào, sắc mặt Phong Việt trở nên khó coi “Ngươi…”

Phong Đình hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, căn bản lười nghe hắn nói vô nghĩa, hắn đã muốn cảnh cáo, nếu hắn còn muốn đi tìm chết, liền cùng hắn không quan hệ.

Người khác không biết, hắn cũng rõ ràng, Lười thiếu nhìn qua lười nhác, cũng là một người có cừu tất báo, người chọc tới nàng không có người nào có kết cục tốt, đừng nhìn hiện tại Thủy gia nở mày nở mặt, tương lai sẽ làm sao thật đúng là khó mà nói.

Thủy Nhược Hàn liếc nhìn vài người bên cạnh, lắc đầu, cũng đi theo hắn, hắn và mấy vị Thủy gia này cũng không quen thuộc, không cần phải khuyên cái gì, hơn nữa cho dù hắn khuyên, mấy người này cũng không giống như là người nghe lọt hắn nói, xem chính tạo hóa của bọn hắn đi!

Thủy Nhược Vân hơi trầm mặt, người gì a? Lại dám nói ca nàng như vậy, ca lười cùng hắn tính toán, nàng cũng sẽ không rộng lượng như vậy, con ngươi chuyển qua chuyển lại, đã muốn suy nghĩ giáo huấn Phong Việt như thế nào.

Mà lúc này Thủy Nhược Băng còn lại là một lòng một dạ áp chế phát điên Tiểu Yêu, căn bản vô tâm cùng Phong Việt so đo.

“Buông ta ra, ta muốn cào chết hắn!”

Thủy Nhược Băng nhịn không được bật cười, vỗ vỗ đầu nó, giáo dục nói “Không nên ỷ vào tốc độ của mình nhanh mà vô pháp vô thiên, cẩn thận đá phải tấm sắt”

Tuy rằng Tiểu Yêu rất thông minh, tốc độ lại cực kỳ nhanh, nhưng mà tính khí động một chút muốn xông lên cào người ta này quả thật phải thay đổi chút, nếu như thật sự gặp được cao thủ thì xong rồi!

“Ta…” Tiểu Yêu vẻ mặt nghẹn khuất trừng mắt nhìn nàng một chút, đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, quơ móng vuốt nói rằng “Ta muốn ăn vặt, muốn rất nhiều rất nhiều!” Chờ nó dành dụm lực lượng, xem ai không vừa mắt nó cào chết ai!

Thủy Nhược Băng rút rút khóe miệng, thực sự là có thể ăn! Đây thật đúng là không phải người bình thường có thể nuôi nổi, hoàn hảo mấy năm nay nàng cất không ít hàng tốt, bằng không thật đúng là không đủ nó gặm, trực tiếp nắm một đống viên thuốc đỏ đỏ xanh xanh to đưa cho nó, cũng không thấy là cái gì, dù sao dạ dày Tiểu Yêu tốt, không sợ nó tiểu hóa không được.

Ngọc thạch tinh thạch, linh thảo đan dược, những thứ có thể sử dụng trợ tu vi trong thời gian dài, nhưng mà lại không được dùng một lần quá lượng, hơn nữa, những vật trân quý cũng rất khó có người có thể đủ xa xỉ dùng một lần đến nổ tan xác.

Sở dĩ Thủy Nhược Băng có nhiều thứ tốt như vậy, ngoại trừ chính nàng mấy năm nay thu thập, còn có Lãnh Thiên Lăng cùng Tiêu Tiêu cho nàng, cho nên bây giờ mới nuôi được Tiểu Yêu rất tốt, cũng không biết là có phải yêu thú đặc biệt cường hãn hay không, Tiểu Yêu nắm lớn nắm lớn ăn cũng không thấy nó có xu thế nổ tan xác, bụng như vậy hình như chính là một cái không đáy, như thế nào cũng lấp không đầy.

Thủy Nhược Băng nhìn Tiểu Yêu phình hai gò má, cười sờ sờ đầu nó, xem ra lần này trừ bỏ Thương Long huyết ngọc, nàng còn phải tìm thiên tài địa bảo nhiều một chút, bằng không thực sự nuôi không nổi con tiểu yêu thú này a!

Tuy Thương khe sâu là khe cốc, diện tích cũng không lớn, ba mặt núi vây quay, chỉ có phương hướng bọn họ đến là một cái chỗ hổng, Thương khe sâu này là địa bàn của Thương Long, đương nhiên nó chiếm cứ nơi trung ương nhất, muốn lấy Thương Long huyết ngọc, liền muốn đi đến chỗ trung ương nhất, mà dọc theo con đường này gặp gần cái loại khảo nghiệm.

Nhìn cổ thi thể trước mắt, đoàn người vốn có vẻ thả lỏng trong nháy mắt đề phòng, Thủy Nhược Băng liếc nhìn xung quanh, một mảnh mùi hoa điểu ngữ, đến một chút vết tích đánh nhau cũng không có, thật giống như vài người này là im lặng, giống như chính mình tự kết thúc tính mạng bản thân.

Ngoại trừ một đạo vết thương trên cổ ra, trên thi thể không có vết thương nào khác, trên mặt cũng một mảnh bình thản.

Thủy Nhược Hàn vẻ mặt ngưng trọng, hắn đối với chuyện lấy Thương Long huyết ngọc biết một chút, tuy rằng không có khả năng hoàn toàn tránh bị thương vong, nhưng mà thần thú cũng sẽ không cố ý lấy tính mạng người ta, những người này chết rất có thể cùng thần thú thiết lập khảo nghiệm không quan hệ.

Mùi máu tươi nhàn nhạt xen lẫn mùi hoa bay vào cánh mũi, lộ ra trước một chút điềm xấu, tỏ rõ trước nhiệm vụ lúc này sẽ không quá mức thuận lợi.

Thủy Nhược Băng đi quanh mấy cổ thi thể một vòng, nàng xác định đây không phải là tự sát, nhưng mà, là ai ra tay? Từ các loại dấu hiệu đều có thể thấy được mấy người này từ đầu tới cuối không có đường sống phản kháng, chỉ có thể nói rõ tu vi người lấy tính mạng bọn họ rất cao, ra tay quá nhanh, hơn nữa sạch sẽ lưu loát.

Không phải là Tam đại gia tộc khác, tuy rằng mặt ngoài Tứ đại gia tộc luôn luôn bình tĩnh, nội bộ mãnh liệt, nhưng mà vô luận giữa gia tộc đấu thế nào, cũng tuyệt đối không chạy đến địa bàn thần thú phách lối.

Như vậy sẽ là các Tiểu gia tộc khác này cũng giống như đến để lấy Thương Long huyết ngọc sao? Nếu là như vậy, vậy lần này thật đúng là gặp phải đối thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK