Thủy Vanh vội vã làm cho nàng trở về Thủy gia, chỉ sợ sẽ là vì chuyện này, nói như thế nào thì cũng nhận nhiều lễ vật của Thủy Vanh như vậy, bây giờ người ta có việc nhờ, nếu không giúp một tay cũng thật sự có chút không đúng?
Tiểu Yêu vươn móng vuốt kéo kéo sợi tóc của nàng, nhỏ giọng nói thầm “Nhược Nhược, ngươi cười rất tà ác!”
Thủy Nhược Băng lơ đễnh nhíu mày “Phải không?”
“Ai?”
Tuy rằng các nàng đè thấp thanh âm nói chuyện với nhau, nhưng mà bên trong lại vốn không phải là người bình thường, không nói cái lão nhân kia so với Lãnh Thiên Lăng còn lợi hại, riêng Thủy Vanh này Thất gia Ngự thú sư liền sẽ không bỏ qua động tĩnh như vậy.
Bất quá, Thủy Nhược Băng cũng không thèm để ý, nàng vốn là dự định hiện thân, Tiểu Yêu cũng là nhìn ra ý đồ của nàng mới có thể mở miệng vào lúc này.
Thủy Vanh từ cửa sổ nhảy ra, liền thấy Thủy Nhược Băng yên tĩnh đứng ở bên ngoài, trên vai ngồi chổm hổm một con thú nhỏ, da lông mềm mại mang theo nhàn nhạt ánh sáng màu bạc, nhưng lại mơ hồ lộ ra một tia cao quý.
“Băng Nhi?” Thủy Vanh nhíu nhíu mày “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thủy Nhược Băng đưa tay đem Tiểu Yêu ôm vào trong ngực xoa xoa, thản nhiên nói “Chỉ là đến tản bộ mà thôi”
“Tản bộ?!” Nói như vậy có quỷ mới tin.
Thủy Nhược Băng không để ý tới sắc mặt biến ảo của Thủy Vanh, đi về phía trong phòng, trong miệng thản nhiên nói “Thủy gia chủ là có việc cần ta hỗ trợ đúng hay không?”
Sắc mặt Thủy Vanh trầm xuống, xem ra cái gì nó đều nghe được, rốt cuộc nó ở bên ngoài ngây người bao lâu, hắn lại có thể một chút cũng không phát hiện, thậm chí liền phụ thân đều không có phát giác, tu vi của nó đã đến tình trạng gì?
Nếu như, nó thật sự đồng ý trở về Thủy gia, chuyện lần này liền không cần lo lắng nữa.
Thủy Vanh còn chưa kịp tới nói chuyện, Thủy Nhược Băng đã đi đến cửa, đẩy cửa ra, cùng người trong cửa bốn mắt nhìn nhau, người nọ ngồi ở trên ghế, không chút sứt mẻ, tóc hoa râm, lại không thấy già chút nào, mắt sáng như đuốc, tất cả nét mặt đều là uy nghiêm, chỉ có khóe mắt nhè nhẹ nếp nhăn để nói lên vết tích của năm tháng.
Yên tĩnh nhìn nhau một hồi lâu, đột nhiên người trên ghế biến mất không thấy, giây tiếp theo đã xuất hiện ở trước mặt Thủy Nhược Băng, đôi tay rất nhanh đánh úp về phía Thủy Nhược Băng, ở trên người nàng tìm tòi một hồi.
Thủy Nhược Băng hoàn toàn không ngời tớ hắn sẽ có động tác như vậy, hơn nữa động tác của hắn lại không mang theo một chút sát khí nào, thế cho nên phản ứng của nàng chậm lại một nhịp, phục hồi lại tinh thần, đang muốn tránh ra, Tiểu Yêu ở trong ngực nàng lại nổi giận, bất chấp Thủy Nhược Băng không cho nó nói chuyện, tức giận nói “Lão sắc lang! Buông Nhược Nhược ra!” Nói xong một móng vuốt liền chụp qua.
Thủy Khung bị nó gọi là Lão sắc lang, da mặt không khỏi run lên, một cái nhanh như tia chớp lắc mình né tránh nó, ha ha cười nói “Không hổ là bảo bối tôn tử của Thủy Khung ta!” Hiển nhiên lúc trước Thủy Vanh xưng hô đã làm cho hắn biết thân phận của Thủy Nhược Băng, dù sao cũng là Thiên tài Thủy gia, cho dù hắn ẩn cư cũng là nghe nói qua.
Thủy Nhược Băng thấy dáng vẻ kiêu ngạo như vậy liền một trận xấu hổ, Tiểu Yêu một trận cuồng nộ, cư nhiên né tránh!
Nhìn móng vuốt mình một chút, trong lòng Tiểu Yêu vô cùng phẫn hận, thật sự là hổ thất lạc đều bị chó bắt nạt, chờ nó khôi phục sức lực, nhất định nó phải dùng móng vuốt chụp bẹp lão gia hỏa này, cư nhiên dám chiếm tiện nghi Nhược Nhược, cũng không nhìn xem một chút nàng là ai che chở!
Thủy Nhược Băng liếc mắt nhìn Thủy Vanh một cái, ánh mắt hơi hàm sâu xa như vậy làm cho Thủy Vanh xấu hổ một trận, Thủy Nhược Băng không khỏi ngoắc ngoắc môi, xem ra vị Đại gia gia này của nàng còn không biết nhi tử của mình làm chuyện tốt.
Tựa hồ là cố ý làm cho Thủy Vanh khó xử, Thủy Nhược Băng vuốt vuốt trấn an Tiểu Yêu, thản nhiên nói “Hiện tại Bản thiếu gia cùng Thủy gia cũng không có quan hệ gì, lão gia tử không cần loạn nhận thân thích!”
Thủy Khung nhướng mày, trừng về phía Thủy Vanh ở một bên “Đây là có chuyện gì?” Sao bảo bối tôn tử của hắn liền không phải là người Thủy gia?
“Khụ…” Thủy Vanh xấu hổ ho khan một tiếng, đành phải đem sự tình đơn giản nói một lần, nói xong còn không quên vì mình giải thích một chút “Phụ thân, ta cũng là do bất đắc dĩ, nếu như cùng Long gia xé rách mặt…” Hơn nữa ban đầu hắn là muốn Thủy Nhược Băng lưu lại.
Hắn còn chưa nói xong, Thủy Khung liền hung tợn trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói “Đồ vô dụng! Khi nào thì Thủy gia ta cần uất ức cầu toàn như vậy? Ngay cả nữ nhân cùng đứa nhỏ của mình đều không đảm bảo, ngươi nói ngươi còn có cái gì dùng? A?”
Một trận trách mắng, Thủy Vanh chỉ có thể thành thật đứng ở một bên nghe giáo huấn, lão nhân cũng càng mắng càng tức giận “Thủy Khung ta không có ngươi nhi tử vô dụng như vậy, ngươi cút ra Thủy gia cho ta!” Đảo mắt nhìn về phía Thủy Nhược Băng, biểu tình trừng mắt tức giận trong nháy mắt trở nên hòa nhã vô cùng, cười đến rực rỡ “Bảo bối tôn tử, gia gia ta không cần cái nhi tử thua kém này, ngươi trở về đi!” Nói xong còn đáng thương hề hề chăm chú nhìn.
“Phụ thân?” Thủy Vanh kinh sợ nhìn người đang đùa giỡn tôn tử trước mắt, đây thật sự là phụ thân uy nghiêm của hắn sao? Còn có, bây giờ hắn chính là Gia chủ Thủy gia, sao có thể nói cút liền cút?
Khóe miệng Thủy Nhược Băng run rẩy, nhìn lão nhân mặt tràn đầy chờ đợi trước mắt, mở miệng nói “Chuyện Thương Long huyết ngọc ta có thể hỗ trợ, nhưng mà ta không muốn cùng Thủy gia nhấc lên quan hệ nữa” Nàng có thể hỗ trợ đoạt được Thương Long huyết ngọc, nhưng mà sau khi đoạt được, nàng có muốn giao ra hay không đó là chuyện của nàng.
Trong lòng thở dài, nàng người này chính là điểm ấy không tốt, thích mang thù, điều này thật sự là hơi chút mệt người, bất quá có cừu oán không báo, nàng sẽ không ngủ ngon, cho nên vì vậy, người đắc tội nàng vẫn là ngoan ngoãn chờ nàng trả thù đi!
Không phải là không báo, mà thời gian còn chưa tới, có thể trăm ngàn lần đừng tưởng rằng mình tránh thoát, nếu không đến lúc đó sẽ trở tay không kịp!
Nàng cũng không sợ đắc tội Thủy gia, nàng đoạt được Thương Long huyết ngọc coi như là được đến thần thú che chở, khi ấy Thủy gia cũng không dám đối với nàng hạ sát thủ, ngược lại vì thần thú che chở mà lấy lòng nàng.
Đây bất quá là lời lãi mà thôi!
“Haiz…” Thủy Khung thở dài, không ngờ rằng bảo bối tôn tử cứ như vậy bị nhi tử đáng thất vọng của hắn vứt bỏ, chuyện lớn như vậy cư nhiên còn gạt hắn! Bây giờ nhìn thái độ bảo bối tôn tử, chỉ sợ thật không phải một hai câu của hắn là có thể hóa giải.
Chuyện này cũng không gấp được, trước mặt vẫn là giải quyết chuyện quan trọng nhất đi.
Thủy Khung khôi phục đứng đắn, nghiêm tức nói với Thủy Nhược Băng chuyện liên quan đến Thương Long huyết ngọc.
Muốn lấy được Thương Long huyết ngọc, sẽ phải đi xuống khe sâu, đó là nơi ở của hần thú, đương nhiên Thanh Long huyết ngọc cũng liền ở chỗ này, từng 100 năm qua Thủy gia đều đã phái người đến canh giữ, nhưng mà lần này không giống như vậy, lần này tin tức tiết lộ, vậy bốn Đại gia tộc cũng nhất định sẽ phái người đi đến, bất quá cũng không cần lo lắng ba Đại gia tộc này nhúng tay, cho dù Thương Long huyết ngọc là vật quý, bọn hắn cũng không dám đến cướp, nếu bọn hắn bị Thần thú bảo vệ biết bọn hắn chạy tới cướp Thương Long huyết ngọc, vậy đó cũng không phải là việc nhỏ, rất có thể Thần thú dưới cơn nóng giận, phủi mông một cái đi rồi, không tiếp tục để ý tới bọn họ nữa, đến lúc đó mới thật gọi là mất nhiều hơn được.
Sở dĩ Thủy Vanh muốn cho Thủy Nhược Băng đi vào, là vì lấy Thương Long huyết ngọc có một cái quy củ, chính là người đi lấy phải dưới 20 tuổi, người thế hệ trước căn bản là cũng không cho phép tiến vào phạm vi khe sâu, không thể nào nhúng tay, lại không thể trước lúc này trực tiếp diệt bốn gia tộc, lúc đó thực lực Thủy gia sẽ yếu đi, đánh vỡ thế cân bằng giữa tứ Đại gia tộc.
Cho nên Thủy Vanh dự định đó là phái nhiều mấy tiểu bối đi vào, đương nhiên tất cả những người này là người trẻ tuổi xuất sắc trong Thủy gia, tự nhiên Thủy Nhược Hàn phải đi, nếu như Thủy Nhược Băng cũng có thể đi vào, như vậy tự nhiên không cần sợ người của bốn gia tộc đem Thương Long huyết ngọc cướp đi.