• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, sắc mặt Thủy Nhược Băng không khỏi lạnh lùng, không thấy Vân nhi? Tuy rằng nha đầu Vân nhi kia có chút ít tinh quái, nhưng mà cũng rất có chừng mực, sẽ không vô duyên vô cớ mất tích.

Nhớ tới lời nói của Thủy Nhược Hàn, sắc mặt Thủy Nhược Băng càng lạnh xuống, tốt nhất không phải là Thủy Vanh làm!

“Sư phụ, người ra ngoài tìm, ta sẽ đến Thủy gia.”

Sắc mặt Lãnh Thiên Lăng trầm xuống “Ý của ngươi là…”

Thủy Nhược Băng vuốt lông Tiểu Yêu, chớp mắt nói “Ta cũng chỉ là nghi ngờ, hy vọng không phải hắn, nếu không…” Trong lòng hừ lạnh một tiếng, nếu không cho dù Thủy gia cao thủ nhiều như mây, nàng cũng sẽ có biện pháp khiến hắn phải trả giá thật lớn!

Hai người chia nhau hành động, Thủy Nhược Băng chợt nhớ lúc trước có người theo dõi nàng, không biết việc Vân nhi mất tích cùng người nọ có liên quan gì không? Người nọ là người của ai?

Hậu viện Thủy gia, Tiêu Tiêu không còn ở đây, ngoại trừ có vài nha hoàn đúng giờ thì đến quét dọn, còn bình thường sẽ không có người tới.

Lúc này Thủy Nhược Băng đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài vẫn như trước, trầm giọng hỏi: “Dạo này Thủy Vanh có hành động nào lạ thường không?”

Sau lưng một lão ma ma cung kính đáp “Hình như dạo này Thủy gia xảy ra việc gì đó, Thủy Vanh dường như rất sốt ruột, thường xuyên gọi Thủy Nhai vào thư phòng bàn bạc công việc.” Lão ma ma là người Thủy gia, nhưng vì trước đây có nhận ân huệ của Tiêu Tiêu, một lòng muốn báo đáp, mà thành cơ sở ngầm Thủy Nhược Băng đặt ở Thủy gia.

Thủy Nhược Băng xoa xoa đầu Tiểu Yêu, như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới mở miệng nói “Thủy gia có bắt ai về không? Hoặc là, Thủy gia có nơi nào bí mật để giấu người không?”

Tuy rằng Lão ma ma không hiểu nàng hỏi chuyện này để làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem những gì mình biết từ đầu chí cuối nói ra “Lão nô không thấy Thủy gia bắt ai cả, nhưng ngược lại Thủy gia lại có một nơi giấu người bí mật. Lão nô biết rõ Thủy gia có một nơi thần bí, nếu như là nhân vật quan trọng hẳn là sẽ giấu ở đấy, nhưng lão nô cũng không biết chỗ kia ở đâu.” Lão ma ma nhìn ra, có thể làm cho Thủy Nhược Băng mở miệng hỏi, tất nhiên là một người quan trọng, cũng là người quan trọng, đương nhiên không có khả năng tùy tiện liền tiến vào địa lao.

Sau khi đuổi lão ma ma đi, Thủy Nhược Băng ôm Tiểu Yêu ẩn nấp vào Thư phòng của Thủy Vanh. Có lẽ là biết rõ trong lòng Thủy Nhược Băng đang lo lắng cho Thủy Nhược Vân, nên Tiểu Yêu rất ngoan ngoãn, dù bị vò tới vò lui cũng không bất mãn.

Trong phòng cũng không có người, Thủy Nhược Băng đi vòng quanh kiểm tra, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên Tiểu Yêu lại nắm lấy tay áo của nàng kéo kéo, cau mày nói: “Nhược Nhược, chúng ta bị giam ở bên trong.”

Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, nàng cũng không phát hiện có gì không ổn, nhưng làm sao nàng có thể dễ dàng vào phòng của Thủy Vanh như vậy, thậm chí đến một thủ vệ cũng không có. Thế nào cũng thấy kỳ lạ, là nàng chủ quan!

Nhìn kỹ bố trí trong Thư phòng, mới phát hiện đồ vật bên trong rất có trật tự, hiển nhiên là có trận pháp, mà trên bàn có một cái chặn giấy như có như không mang theo một ít năng lượng đặc biệt, không dễ dàng phát giác.

Thủy Nhược Băng quan sát trong chốc lát, bĩu môi nói: “Là lực lượng của Thủy Vanh.” Dùng tu vi hiện tại của nàng có thể dễ dàng hủy chặn giấy này, an toàn đi ra ngoài.

Nhưng hiện tại nàng cũng không nóng nảy.

Ánh mắt rơi vào bức họa được cuộn tròn trên vách tường, đầu ngón tay Thủy Nhược Băng bắn ra, dây buộc bức họa đột nhiên đứt, không tiếng động rơi xuống đất. Bức hoạ cuộn tròn được mở ra, phía trên là một nữ tử ôn nhu xinh đẹp, khóe môi hay đuôi lông mày đều không thể che hết ý cười, nữ tử đó chính là Tiêu Tiêu.

Thủy Nhược Băng hừ lạnh một tiếng, có chút châm chọc nói: “Hóa ra Thủy Vanh còn là cái mầm mống si tình!” Có thể thấy lúc đó mẫu thân rất hạnh phúc, đáng tiếc, cuối cùng hạnh phúc này đã bị Thủy Vanh dần dần phá hủy. Mẫu thân chưa bao giờ biểu hiện ra sự thương tâm mất mát của mình, nhưng Thủy Nhược Băng biết đáy lòng nàng không phải thờ ơ. Cũng may hiện tại có sư phụ, nàng tin tưởng lúc này đây mẫu thân sẽ lại có thể hạnh phúc.

Thấy Thủy Nhược Băng vẫn nhìn bức họa kia, hồi lâu cũng không thấy động, rốt cục Tiểu Yêu cũng không nhịn được: “Nhược Nhược, rốt cuộc ngươi có nhìn hiểu hay không a?”

Thủy Nhược Băng co rút khóe miệng “Loại chữ này xấu như gà bới, ta nhìn thế nào cũng không hiểu?” Bối cảnh chính của bức tranh là dòng chữ xấu như gà bới, hoàn toàn không hiểu đang vẽ cái gì.

Tiểu Yêu liếc mắt xem thường, phun ra một chữ: “Ngốc!”

Thủy Nhược Băng trực tiếp gõ đầu Tiểu Yêu: “Ngươi thì hiểu?”

Tiểu Yêu vươn móng vuốt xoa xoa đầu, hừ lạnh nói “Ngươi nghĩ rằng ta ngốc giống ngươi sao?”

Lập tức không để ý đến nàng nữa, móng vuốt chụp lấy mấy thứ trên bức họa, sau đó liền nghe thấy tiếng răng rắc nhỏ vang lên, trên mặt tường một cánh cửa đá chậm rãi di dời, lộ ra một thông đạo bên trong.

Thấy vậy Thủy Nhược Băng cũng không cùng Tiểu Yêu so đo nữa, ôm nó cẩn thận đi vào, Tiểu Yêu cũng không nói gì mà đang nghĩ tới bức họa có nét chữ như gà bới kia. Nếu nó nhớ không lầm thì đó đã từng là văn tự đặc biệt của Tiêu gia, thế nhưng Tiêu gia đã sớm bị diệt, văn tự này làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Tuy rằng mười năm này nó đều ở trong vỏ trứng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, nếu nó nhớ không lầm, mẫu thân của nữ nhân ngốc kia họ Tiêu, lẽ nào nàng là người sống sót của Tiêu gia?

Suy nghĩ một hồi, Tiểu Yêu liền đem chuyện này bỏ qua, bất kể có phải là người Tiêu gia hay không đều không có quan hệ gì với nó, dù sao nữ nhân kia đối với ngốc nữ nhân này cũng rất tốt.

Bên trong lối đi là một mảnh đen kịt, Thủy Nhược Băng tu tập một quả cầu năng lượng dùng để chiếu sáng, nếu có người thấy nàng tiêu hao huyễn lực của mình như vậy, nhất định sẽ nghĩ thật là phí phạm của trời. Chẳng qua hiện tại khán giả duy nhất hiển nhiên là Tiểu Yêu lại thấy chẳng có gì không đúng, chỉ thành thành thật thật nằm trên vai nàng, vểnh tai chú ý động tĩnh chung quanh.

Bất quá dọc theo đường đi đều không có gì nguy hiểm, hiển nhiên đây chỉ là một thông đạo ngầm.

Cuối thông đạo là một cánh cửa đá, bất quá cũng không có cơ quan trận pháp gì, chỉ là trên cửa có bạch quang lóe ra, mơ hồ mang theo một tia lam nhạt không dễ nhận ra, đây là linh lực cấp bậc tôn giả, nếu không có tu vi cao hơn , căn bản không thể mở ra cánh cửa đá.

Dù sao Thủy gia cũng là một gia tộc cổ xưa, có cao thủ cấp bậc tôn giả cũng không phải kỳ lạ. Chẳng qua những cao thủ này đều thích ra vẻ khiêm tốn, cũng khó trách tại sao đa số mọi người cho rằng đó là cấp bậc trong truyền thuyết, nếu như trước đây sư phụ không phải vì uy hiếp Thủy Vanh, sợ rằng đến nay cũng sẽ không có người biết từ lâu hắn đã đạt cấp bậc tôn giả.

Đương nhiên với tu vi bây giờ của Thủy Nhược Băng sẽ không thể mở cửa đá, đưa tay sờ sờ cằm, đáy mắt Thủy Nhược Băng như có điều suy nghĩ. Tu vi của Thủy Vanh mới chỉ thất giai, hắn sẽ không thể mở cánh cửa này, vì vậy chắc chắn cánh cửa này còn có những phương pháp khác để mở.

Bất kể như thế nào, nàng nhất định phải vào, nàng hoài nghi đây chính là địa phương thần bí kia.

Nàng luôn cảm thấy Thủy Vanh vẫn có chuyện gạt người khác, trong khoảng thời gian này, khoảng cách thời gian Thủy Vanh tìm đến nàng càng ngày càng ngắn, hơn nữa mỗi lần trong mắt đều mang lo lắng. Nếu nói là vì một năm sau tứ đại gia tộc hội tụ, hiển nhiên có chút không đúng, dù sao thời gian còn lại cũng là một năm, muốn sốt ruột cũng không sớm như vậy.

Nàng suy đoán chắc là Thủy Vanh có chuyện khác muốn cầu cạnh nàng, nàng không biết chuyện đó quan trọng thế nào đối với Thủy Vanh, cũng không biết Thủy Vanh đã làm được đến đâu, cho nên không thể không lo lắng an nguy của Thủy Nhược Vân.

Tuy nói Thủy Nhược Vân là nữ nhi ruột thịt của Thủy Vanh, thế nhưng Thủy Vanh lại chưa bao giờ đem Thủy Nhược Vân thành nữ nhi mà đối đãi, vì vậy ai dám cam đoan hắn sẽ không làm thương tổn Thủy Nhược Vân?

Nếu như Thủy Nhược Vân thực sự rơi vào trong tay Thủy Vanh, nàng nhất định phải nhanh chóng đem Thủy Nhược Vân cứu ra ngoài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK