• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủy Nhược Băng về trong sân nhỏ liền thấy Thu Nương vẻ mặt lo lắng chờ ở cửa, nội tâm không khỏi ‘lộp bộp’ một chút, có chút dự cảm không tốt, vội vàng hỏi “Thu Nương, xảy ra chuyện gì?”

Thu Nương nắm chặt hai tay, trên mặt tất cả đều là lo lắng, mở miệng nói “Tiểu thiếu gia, vừa rồi Gia chủ làm cho người ta đem Tiểu thư cùng Tiểu tiểu thư đi Đại sảnh, nhìn bộ dáng thì không phải là chuyện tốt gì…”

Thủy Nhược Băng nhíu nhíu mày, Thủy Vanh vô duyên vô cớ mang mẫu thân cùng Vân nhi không cần nói cũng biết không có cái chuyện gì tốt “Sư phụ đâu?”

“Lãnh công tử cũng đi cùng, hắn làm ta ở chỗ này chờ, nếu ngươi trở về, cho ngươi không quá xúc động, hắn sẽ không làm cho người ta thương tổn Tiểu thư cùng Tiểu tiểu thư”

Thủy Nhược Băng gật đầu một cái, thoát yên tâm một ít, có sư phụ ở đó, mẫu thân cùng Vân nhi sẽ không xảy ra chuyện gì “Ta đi xem”

“Tiểu thiếu gia, ta cũng đi”

“Hảo” Thủy Nhược Băng xoay người bước đi.

Trong Đại sảnh, Long Đằng không ngừng tạo áp lực, sắc mặt Thủy Vanh càng ngày càng khó coi, lại thấy Lãnh Thiên Băng ở một bên vẻ mặt nhàn nhã thong dong, mà Tiêu Tiêu đến một câu giải thích đều không có, cảm thấy càng thêm buồn bực.

Bị buộc không biết làm sao, chỉ phải làm cho người ta đưa bút mực lên, viết xuống Hưu thư, hắn làm vậy cũng coi như là cho Long gia một cái công đạo.

Nhưng mà hiển nhiên Long Đằng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ “Thủy gia chủ, giết người thì đền mạng, Linh nhi hiện tại sống chết không biết, ngươi cảm thấy phương thức xử lý như vậy là thỏa đáng sao?”

Thủy Vanh nhìn về phía hắn tầm mắt mang theo một chút sắc bén, sắc mặt đã là khó coi đến cực điểm, Long Đằng này khí thế cũng quá bức người, bất quá Linh nhi hiện tại quả thật là hôn mê bất tỉnh, không biết sống chết, nguyên bản hắn cứ như vậy buông tha Tiêu Tiêu một con ngựa, nhưng mà lúc này Long Đằng hết lần này lại lần khác không cho hắn mặt mũi, hắn cũng không có tư cách gì, chỉ phải trầm giọng trả lời “Người tới, đem Tiêu Tiêu áp vào địa lao!”

Lãnh Thiên Băng một bên nhàn nhã nhảy tới trước một bước, còn chưa kịp mở miệng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai “Ai dám!” Tiếng nói non nớt mang theo khí thế không cho người khác khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn hộ vệ muốn tiến lên trước liền dừng lại cước bộ.

Thủy Nhược Băng vẻ mặt lãnh ý đi đến, nàng chẳng qua là bế quan vài ngày, không nghĩ tới là Long Linh Nhi lại bắt đầu giở trò mánh khóe, lần này đến Long Đằng cũng đích thân tới Thủy gia, chỉ sợ rằng đã không đơn giản là tranh giành tình nhân!

Hừ! Long Đằng, nàng còn chưa đi tìm hắn gây phiền phức, hắn ngược lại chạy tới trước!

Thủy Vanh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Nhược Băng lạnh như băng, trong lòng thở dài, mắt thấy quan hệ phụ tử mới thoáng dịu đi một chút, bây giờ lại ra chuyện như vậy, thật không biết có phải là lão thiên gia không nhìn nổi hắn, cố ý cùng hắn đối nghịch hay không!

Đây cũng chỉ là hắn một bên bằng lòng ý kiến, tuy rằng Thủy Nhược Băng lười nhác, nhưng mà cũng rất là mang thù, Thủy Vanh bị nàng xếp vào sổ đen, làm sao có thể dễ dàng được tha thứ chứ?

Mà Long Đằng nhìn Thủy Nhược Băng lại là có chút giật mình, Thủy Nhược Băng này lớn lên sao lại giống Tâm nhi như vậy?

Đảo mắt thấy lãnh ý trong mắt Thủy Nhược Băng, Long Đằng rất là vừa lòng, Thủy Nhược Băng càng hận Thủy gia, kế hoạch của hắn liền càng thuận lợi, để cho nàng thấy được Thủy Vanh vô tình, sau đó hắn đại nhân không chấp tiểu nhân bỏ qua cho Tiêu Tiêu, Thủy Nhược Băng không sợ hắn không đúng cảm động rơi nước mắt.

Đáng tiếc lần này hắn phải thất sách, Thủy Nhược Băng không phải tiểu hài tử thật sự, trí tuệ của nàng rất thành thục, sẽ không dễ dàng liền bị hắn thu mua như vậy, nàng biết đây hết thảy đều là Long gia làm, hơn nữa, nàng cùng Long gia vốn có cừu oán!

Thu Nương chợt nghe được Thủy Vanh nói, không khỏi vẻ mặt phẫn hận, Thủy Vanh này thật sự là càng ngày càng kỳ cục, lúc trước khi chưa ngồi trên vị trí Gia chủ thì cũng xem như là con người, lại đã từng cứu Tiểu thư, lúc trước nàng cũng rất là xem trọng hắn, ai biết sau khi hắn thành Gia chủ, luôn luôn lặp đi lặp lại nhiều lần phụ lòng Tiểu thư, cho dù là người đeo trách nhiệm trên lưng, liền nhất định mỗi lần đều phải hi sinh Tiểu thư sao?

Nàng chỉ hận lúc trước làm người im lặng, không sớm khuyên Tiểu thư cách xa hắn một chút.

Lãnh Thiên Lăng tới gần Thủy Nhược Băng, thấp giọng nói “Muốn đi hay là ở lại, sư phụ đều sẽ giúp ngươi” Nói xong liếc nhìn Tiêu Tiêu, rõ ràng cũng là đang trưng cầu ý kiến của nàng, nếu nàng muốn ở lại, hắn tự nhiên sẽ không ngại bảo vệ nàng, nếu nàng muốn đi, vậy càng không có vấn đề, hắn cũng không tin Thủy Vanh cùng Long Đằng dám ngăn cản hắn, huống chi bọn họ cũng ngăn không được!

Đừng nhìn Thủy Nhược Băng nhỏ như vậy đã đột phá Ngũ giai, Thủy Vanh cùng Long Đằng dậm chân một cái đại lục đều phải chấn động như vậy cũng bất quá xem như vào cửa Thất giai mà thôi, hơn nữa càng đến mặt sau chỉ biết càng khó, bằng không sao Lãnh Thiên Băng lại sẽ trông mông đồ đệ lừa gạt Thủy Nhược Băng như vậy chứ? Hắn thấy Thủy Nhược Băng thật đúng là Thiên tài quỷ dị!

Thủy Nhược Vân lôi kéo cánh tay Tiêu Tiêu đứng yên lặng, hai mắt nhìn Thủy Vanh, người này đối với nàng mà nói so với người xa lạ không được bao nhiêu, cho dù mỗi lần đều tới nhìn ca ca, cũng chưa bao giờ quan tâm nàng, bất quá nàng cũng không thèm để ý, cũng không trách ca ca, nàng biết là ca thương nàng, hơn nữa nàng còn có mẫu thân, cho dù không có cha, nàng cũng có thể thật vui vẻ, mặc dù có lúc mất mát một chút, nhưng mà vậy cũng không có gì, nàng không oán cái gì.

Nhưng mà bây giờ, nàng bắt đầu chán ghét người là cha này, vì sao nàng phải có người cha như vậy? Không yêu nàng cũng không sao cả, vì sao còn phải thương tổn mẫu thân? Nàng chán ghét hắn, rất chán ghét!

Thủy Vanh nhìn Thủy Nhược Băng, cất giọng nói “Dẫn thiếu gia đi!” Hắn không hy vọng Thủy Nhược Băng nhúng tay vào chuyện này, không hy vọng đem nàng cuốn vào, ý đồ của Long Đằng hắn không phải không hề phát hiện.

Hai tên hộ vệ tiến lên muốn đem Thủy Nhược Băng áp xuống phía dưới, nhưng mà bọn hắn còn chưa đụng tới Thủy Nhược Băng, đột nhiên cổ tay đau xót, không khỏi nhanh chóng thu tay về, nhịn không được rút lui hai bước, Lãnh Thiên Lăng miễn cưỡng giương mắt, tầm mắt nguy hiểm nhìn về phía Thủy Vanh, cười lạnh nói “Đồ đệ của Lãnh Thiên Lăng ta là ai đều có thể đụng sao?”

Thủy Nhược Băng thu dồi huyễn lực ở đầu ngón tay chưa kịp xuất thủ, trong lòng có chút tò mò về thân phận của Lãnh Thiên Băng, nàng hiểu biết Lãnh Thiên Lăng so với Tiêu Tiêu còn thiếu, trừ bỏ tên hắn, còn có ngoại trừ người bị Lãnh gia trục xuất khỏi Gia tộc, thì chỉ biết thân thủ hắn rất cao, đến tột cùng cao bao nhiêu đều im hơi lặng tiếng, vừa rồi nàng thậm chí còn không thấy rõ hắn ra tay như thế nào.

Lãnh Thiên Lăng? Là tên Lãnh Thiên Lăng xuất quỷ nhập thần, đã đến cao nhất Thất gia, cách Tôn giả chỉ thiếu một bước?

Cấp phân chia này càng đi về sau khoảng cách càng lớn, tuy rằng đồng dạng là Thất giai, nhưng mà cửa cấp bậc cùng cao nhất cấp bậc là khác nhau một trời một vực, căn bản không thể so sánh, không có người nguyện ý đi đắc tội một người cao nhất Thất giai, bây giờ không biết Lãnh gia đã có bao nhiêu hối hận lúc trước đã đem một nhân vật như vậy trục xuất khỏi Gia tộc!

Tuy rằng Lãnh Thiên Lăng luôn chạy khắp đại lục, nhưng mà vì hắn làm việc khiêm tốn, rất ít bại lộ thân phận, cho nên người gặp qua hắn không nhiều lắm, cho dù là gặp qua cũng không biết đó chính là hắn.

Thủy Nhược Băng lại có thể thành đồ đệ hắn?

Thủy Vanh nhíu nhíu mày, nếu như bình thường có lẽ hắn còn có thể cao hứng như vậy một chút, dù sao cùng một người như vậy nhấc lên quan hệ, chỉ có chỗ tốt, nhưng mà bây giờ thái độ của Lãnh Thiên Lăng đối với Tiêu Tiêu rõ ràng là có vấn đề, mà lúc hắn hỏi Tiêu Tiêu cũng không giải thích một câu, cô nam quả nữ ở trong một viện, ý đồ của Lãnh Thiên Lăng còn rõ ràng như vậy, trong lòng hắn thoải mái thế nào?

Long Đằng cũng nhíu mày, sự tình vốn đã nắm chắc, cho dù không thể mượn sức Thủy Nhược Băng, cũng có thể hủy nàng, nhưng không ngờ rằng bây giờ lại xuất hiện ngoài ý muốn như vậy.

Tiêu Tiêu liếc nhìn Hưu thư trong tay, trên mặt biểu tình thản nhiên như trước, đem Hưu thư cất xong, một tay kéo Thủy Nhược Vân, một tay kéo Thủy Nhược Băng, ôn nhu nói “Chúng ta đi” Kỳ thật nàng đã sớm hết hy vọng, bây giờ mặc kệ Thủy Vanh làm cái gì đều không có cách gì lay động lòng nàng, bởi vì nàng đã sớm nhìn rõ ràng, nàng ở trong lòng hắn vĩnh viễn không có khả năng đứng ở vị trí thứ nhất, nàng vĩnh viễn chỉ có thể vì hắn mà hy sinh, nàng yêu hắn cũng liền một lần lại một lần hy sinh liền ma sát hết hoàn toàn, là lúc rời đi.

Có Lãnh Thiên Lăng một người sư phụ như vậy, nàng không cần lo lắng có người đến tìm Băng nhi gây phiền toái, về phần lúc trước có người đuổi giết nàng, nếu thân phận thật sự của Băng nhi bại lộ, cho dù Thủy gia cũng không bảo vệ được nàng, duy nhất có thể làm chính là cẩn thận che dấu thân phận.

“Chờ một chút!” Thủy Vanh đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Tiêu, Hưu thư hắn đã viết, nhất định là Tiêu Tiêu sẽ rời đi, nhưng mà… “Băng nhi ở lại!” Hắn có một cái nhi tử như vậy, hơn nữa còn là một thiên tài, làm sao có thể để cho nàng rời đi? Điểm này nhất định hắn sẽ không thỏa hiệp, cho dù hắn thật có lỗi với Tiêu Tiêu, hắn cũng không có cánh gì nhượng bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK