• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đang say cứ việc vui cười
Ưu sầu chi để phí hơi?
Gần đây đọc sách người xưa viết
Chữ tín đâu có khắp nơi.

Đêm qua bên tùng say ngã
Hỏi tùng ta say thế nào?
Chỉ nghi tùng muốn nâng ta dậy
Gạt tùng ra bảo “biến ngay”...

Người đang lắc lắc đầu, đã uống hai vò rượu ngâm thơ là Ngã Thị Thùy. Hắn gác một chân lên bàn, chân kia gác lên ghế, mặt đầy râu ria, đang giơ tay ném một hạt đậu phộng lên, há mồm muốn đớp. Đột nhiên đậu phộng bị người khác chụp lấy, ném vào trong miệng, có điều không phải miệng của hắn, mà là miệng của Quách Ngạo Bạch. Nhìn Quách Ngạo Bạch đang nhai đậu phộng, Ngã Thị Thùy không vui chút nào. Nhìn miếng thịt sắp vào trong miệng lại bị cướp đi, đương nhiên là chuyện bực bội; nhưng nhìn đậu phộng sắp rơi vào miệng mình lại rơi vào miệng người khác, cũng không phải chuyện dễ chịu gì. Hơn nữa nếu không phải hôm nay tâm tình của Ngã Thị Thùy rất tốt, cũng sẽ không rãnh rỗi bóc đậu phộng, bình thường hắn lười đến mức nuốt cả đậu phộng lẫn vỏ vào bụng.

Ngã Thị Thùy nhảy dựng lên, chợt nghe Phương Chấn Mi cười nói:
- Ngươi cao giọng ngâm nga, đáng tiếc hôm qua ngươi không phải say ngã bên cây tùng, mà là...

Lại mỉm cười không nói tiếp. Ngã Thị Thùy cũng hơi xấu hổ, tối hôm qua hắn uống rượu với Phương Chấn Mi, kết quả hắn không uống tiếp được, lại không muốn người khác dìu, kiên quyết tự mình trở về khách sạn, khi tỉnh dậy mới phát giác mình lại ngủ bên cạnh hố xí ven đường, nghĩ đến thật là oan ức.

Quách Ngạo Bạch cũng cười nói:
- Ngươi nói gần đây đọc sách người xưa viết, chữ tín đâu có khắp nơi. Rốt cuộc gần đây ngươi đọc sách gì? Lại có hào khí tận mây như vậy!

Ngã Thị Thùy gãi gãi đầu, cuối cùng giống như nghĩ tới chuyện gì, kêu lên:
- Được lắm, tiểu tử ngươi khinh ta không đọc sách. Ta hỏi ngươi, ngươi có từng nghe cố sự “Khổng Dung nhường lê” chưa?

Phương Chấn Mi lại ngẩn ra, không nghĩ tới sách mà Ngã Thị Thùy đọc lại là “Khổng Dung nhường lê”, bất giác dở khóc dở cười. Quách Ngạo Bạch cũng có đồng cảm:
- Đúng, đúng, trước kia ta cũng nghĩ đến, nếu ta là Khổng Dung, nhất định sẽ ăn trái lớn kia; nếu đối phương là trưởng bối, nhất định cũng sẽ để ta ăn trái lớn. Chúng ta cần gì phải khác người?

Ai ngờ Ngã Thị Thùy lẩm bẩm nói:
- Không đúng, không đúng.

Quách Ngạo Bạch lại ngạc nhiên hỏi:
- Ấy, chẳng lẽ ngươi ăn trái nhỏ kia?

Ngã Thị Thùy tức giận nói:
- Ta mặc kệ lớn nhỏ, cả lớn lẫn nhỏ ta đều ăn hết.

Lần này ngay cả Quách Ngạo Bạch cũng không nhịn được cười lớn. Phương Chấn Mi cười nói:
- May mắn ta không phải anh của Khổng Dung.

Ngã Thị Thùy liếm liếm môi, cười nói:
- May mắn ta cũng không phải Khổng Dung.

Quách Ngạo Bạch cũng cố ý xụ mặt nói:
- Càng may mắn ta không phải trái lê.

Ba người vui vẻ cười lớn.

Người khác không biết còn tưởng rằng ba người này là bợm rượu, là kẻ điên. Nhưng bọn họ là những hảo hán trên giang hồ, bọn họ biết làm thế nào cẩn thận tỉ mỉ trong những chuyện nghiêm túc, cũng biết làm thế nào thả lỏng trong những chuyện nhẹ nhàng, chẳng những khiến mình cao hứng, hơn nữa cũng khiến người khác cao hứng. Nếu không trong giang hồ nhiều màu nhiều sắc, nhiều máu nhiều lệ, nhiều gió nhiều sóng, sẽ rất dễ khiến bọn họ chịu áp lực quá độ, già đi quá sớm, nóng nảy quá dễ và chán nản quá nhanh.

Bọn họ là anh hùng, cũng là người sống, càng là bằng hữu nhiệt huyết, cho nên bọn họ cười rất sảng khoái, cũng rất vui vẻ.

Có lẽ bởi vì tà không thể thắng chính, chính nghĩa trên thế gian này cuối cùng vẫn tồn tại, bọn họ muốn tiếp tục bảo vệ, cho nên mới càng tự do tự tại, thoải mái cười lớn. Thực ra sâu trong lòng bọn họ nào không đau đớn?

Quách Ngạo Bạch mất cha, Ngã Thị Thùy mất hồng nhan, những nỗi đau này không thể nhìn ra được từ trên khuôn mặt trẻ trung vui vẻ của bọn họ.

Bọn họ cười một hồi, Quách Ngạo Bạch bỗng nói:
- Phương huynh, Ngã huynh, trưa nay ta muốn trở về Hàm Ưng bảo. Gia phụ bị Trường Tiếu bang giết chết, gia nghiệp đã mất, ta phải trở về chịu tang, sau tiết Đoan Ngọ sẽ tái xuất giang hồ, hội kiến hai vị.

Ngã Thị Thùy im lặng không nói gì. Phương Chấn Mi cũng hơi trầm mặc, cuối cùng nhướng mày cười nói:
- Được, ngươi nên tự bảo trọng, chúng ta lưu lạc giang hồ, sẽ có ngày gặp mặt.

Ngã Thị Thùy liên tục uống ba ngụm rượu lớn, giơ chén nói với Quách Ngạo Bạch:
- Xin người hãy uống cạn chén rượu, phía tây Dương Quan không cố nhân... Tới đây, chúng ta không say không về...

Phương Chấn Mi khẽ mỉm cười nói:
- Quách lão đệ đang có tang, không thể chè chén. Ngươi cũng uống ít thôi, nếu ngươi không gây chuyện, tối nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai đi Tô Châu, thế nào?

Ngã Thị Thùy nhảy dựng kêu lên:
- Gây chuyện? Ngã Thị Thùy không gây chuyện còn có thể sống sao? Rốt cuộc Tô Châu có chuyện gì?

Phương Chấn Mi cười nói:
- Tóm lại giang hồ nhiều hoạn nạn, nhất là mấy năm gần đây, trong võ lâm đầy chuyện kỳ quái, rất nhiều ma đầu vực ngoại lần lượt tái xuất giang hồ, gây nghiệt vô số. Hôm trước ta ở Thí Kiếm sơn trang, có người mang thư tới cho Tư Đồ trang chủ, hiển nhiên không biết Tư Đồ trang chủ đã gặp bất hạnh. Lúc đó Khinh Yến mở thư ra xem, hóa ra là thư của thiên hạ đệ nhất tiêu cục Phong Vân tiêu cục Long Phóng Khiếu Long lão tiền bối, trong đó hỏi xem Tư Đồ trang chủ có ứng phó được Tăng bang chủ hay không, y không thể tự mình đến, bởi vì bị người của Thiên Thủ Vương gây khó, không thể rời khỏi tiêu cục...

Ngã Thị Thùy và Quách Ngạo Bạch đều cả kinh:
- Cái gì, “Thiên Thủ Vương” Tả Thiên Chấn tái xuất giang hồ?

Phương Chấn Mi gật đầu:
- Không sai, Tả Thiên Chấn làm ác vô số, lòng dạ hiểm độc, nhưng lại là đại tông sư võ thuật. Hai mươi lăm năm trước bị quần hào Trung Nguyên hợp lực đuổi giết, đến nỗi phải bỏ trốn vào Nam Man. Không ngờ hai mươi lăm năm sau hắn lại tái hiện giang hồ, hơn nữa nghe nói võ công còn tinh tiến. Cửu Đại Quỷ dưới trướng hắn, ai nấy đều võ công kinh người. Một khi hắn tái xuất, e rằng trên giang hồ khó tránh khỏi một trận hỗn loạn...

Ngã Thị Thùy vỗ mạnh bàn gỗ, quát lên:
- Được lắm! Để Ngã Thị Thùy ta đi gặp hắn.

Phương Chấn Mi vẫn trầm trọng nói:
- Nghe nói ngày Trường Tiếu bang tấn công Thí Kiếm sơn trang, Tăng Bạch Thủy cũng từng đi Thí Kiếm sơn trang tử chiến một trận, nhưng lại bị một tên thanh niên ám khí tàn độc chặn đường, khiến cho đến chậm một bước, đám người Khuất Lôi và Phương Trung Bình đã thua chạy. Nếu Tăng Bạch Thủy tham gia trận chiến ấy, kết cục của Thí Kiếm sơn trang và Trường Tiếu bang có thể đã khác. Hiện nay người có thể sử dụng ám khí ngăn cản Tăng Bạch Thủy, hơn nữa còn trẻ tuổi, trong võ lâm chưa nghe nói tới cao thủ như vậy. Khi đó Trường Tiếu bang và Thí Kiếm sơn trang quyết chiến với nhau, trong võ lâm còn không biết thực lực ẩn giấu của Thí Kiếm sơn trang, cho rằng Trường Tiếu bang nắm chắc phần thắng. Vì vậy ta rất hoài nghi, thanh niên kia chính là một trong hai người áo đen gần đây đi theo bên cạnh Thiên Thủ Vương. Mục đích của hắn rất có thể là muốn ngăn cản Trường Tiếu bang giành được toàn thắng, mà muốn Tư Đồ trang chủ và Tăng bang chủ sống mái với nhau, cả hai đều chết, như vậy Thiên Thủ Vương mới có cơ hội cuốn sạch võ lâm. Sở dĩ ta suy đoán như vậy, là vì thanh niên kia sử dụng ám khí, mà hai đại tuyệt kỹ của Tả Thiên Chấn, một là ám khí bí truyền, hai là côn pháp độc môn, thanh niên kia rất có thể là truyền nhân của hắn. Một truyền nhân đã có võ công như vậy, Tả Thiên Chấn càng không dễ đối phó.

Ngã Thị Thùy động dung nói:
- Đi! Đi!

Phương Chấn Mi ngạc nhiên hỏi:
- Đi đâu?

Ngã Thị Thùy hét lớn:
- Giang hồ gặp nạn, chúng ta còn chờ cái gì? Ta không đợi được ngày mai nữa, bây giờ chúng ta hãy đi Phong Vân tiêu cục!

Quách Ngạo Bạch cũng kích động nói:
- Nếu như ta có thể đi, cũng sẽ đi ngay bây giờ!

Phương Chấn Mi cảm thán, nhìn hai người này một chút, trong lòng nghĩ ngợi: “Thiên hạ lo gì không có hảo hán?”

Lập tức cười một tiếng cao giọng nói:
- Không uống thêm một chén rượu sao? Không đọc thêm một quyển sách à?

Ngã Thị Thùy cười lớn gõ nhịp cất tiếng ca sang sảng:
- Qua sông thần mã về Nam, mấy ai đã xứng tài thao lược?
Bô lão Trường An, cảnh vật Tân Đình, vẫn nguyên như trước!
Di Phủ bao người, non sông đắm chìm, đôi phen ngơ ngác!
Diệt giặc trời muôn dặm lo toan, công danh vốn chỉ nhà nho, nào ai biết được?

Ngâm xong lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Phương Chấn Mi cũng cười lớn, nhìn hai người ngâm lên:
- Huống lại nức tiếng văn chương, trước sân bóng rợp tàu cây ngày bạc.
Năm xưa trút lá, nay thử nhìn xem, gió mây tan tác.
Đồng toả khói mờ, suối mượt cỏ cây, non Đông say hát.
Đợi khi nào chỉnh đốn càn khôn, xong việc sẽ chúc mừng tuổi bác.

Ba người nhìn nhau cười, gõ nhịp ngâm nga, quả thật là anh hùng tuổi trẻ.

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang