• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàm Bích lâu là nơi nào? Hàm Bích lâu không phải là một tòa thanh lâu sao? Vậy hẳn là nơi kỹ nữ “giao dịch”.

Tại sao lại khiến các tầng lớp nhân sĩ đều kính nể?

Đúng vậy, Hàm Bích lâu là một tòa thanh lâu, nhưng nó không giống những thanh lâu khác. Thứ nhất, nó bán nghệ không bán thân, trong Hàm Bích lâu có những cô gái sắc nghệ song tuyệt, có người tinh thông lục nghệ (lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán), có người học vấn phong phú, có người sở trường múa võ, thông thạo ca hát, hoặc hiểu biết nhạc phổ, giỏi về khiêu vũ, giỏi về tiệc tùng, giỏi về bắn tên, giỏi về may vá, trà đạo hoặc chưng cất rượu, đều có thành tựu. Rất nhiều vị khách đặc biệt tìm đến, có người vì cầu kiến hồng phấn tri âm, có người vì muốn nhìn thấy tuyệt sắc, có một số người lại đến bái sư học nghệ. Những nghệ kỹ này đã không phải là “kỹ” nữa, bọn họ bán nghệ không bán thân, tuyệt đối không chung chạ với khách, nhưng đồng cảm với nhau, quyến luyến triền miên lại được cho phép. Thậm chí một số người sau khi cưới xin vẫn nguyện trở lại Hàm Bích lâu làm việc, nhưng phần lớn vẫn là thiếu nữ băng thanh ngọc khiết.

Thứ hai, nó không trọng giàu khinh nghèo, đây là chuyện mà những thanh lâu bình thường không làm được. Chẳng những người giàu có thể tới Hàm Bích lâu, người nghèo cũng như vậy. Võ nhân tất nhiên được hoan nghênh, văn sĩ cũng như thế. Nhưng phàm là người có hành vi không đứng đắn, thông thường chỉ có hai kết cục, không phải bị đánh thì là bị đuổi ra khỏi Hàm Bích lâu, võ công địa vị thân phận cao thấp đều đối xử như nhau.

Vậy Hàm Bích lâu dựa vào cái gì để duy trì? Người nghèo đến Hàm Bích lâu có thể không lấy một đồng tiền, nhưng người có tiền khó tránh khỏi mở túi hiến dâng. Nếu có người giả bộ nghèo, e rằng không ai có thể thoát được đôi mắt sắc bén của Âu Dương Tảo Nguyệt.

Người nghèo ý chí chán nản, đi đến Hàm Bích lâu thường là vì được tôn trọng, được khuyến khích, từ đó thay đổi triệt để, gây dựng một phen sự nghiệp, đã có nhiều người như vậy. Hàm Bích lâu lại thành nơi giáo hóa, những người từ nghèo thành giàu này thường không đến nỗi quên gốc, sau này có lòng biết ơn với Hàm Bích lâu. Trong những người này có một số là danh sĩ phong lưu, thậm chí có người là đại tướng triều đình, huyện lại hay nha dịch. Những thanh lâu khác, các nữ nhân đều kiên quyết ngăn trượng phu của mình đi vào, nhưng đối với Hàm Bích lâu, có một số nữ nhân thấy trượng phu hoặc con trai mình không thành tài, chỉ mong sao mau mau đẩy hắn vào Hàm Bích lâu một chuyến, học cho tốt rồi trở về.

Hàm Bích lâu diện tích cực rộng, phong cảnh thanh nhã, gần núi gần biển, chính là thắng cảnh. Trong bốn biển người mộ danh tìm đến nhiều không kể xiết.

Lâu chủ Âu Dương Tảo Nguyệt tinh thông võ thuật, lục nghệ xưng tuyệt, từng diễm lệ một thời, hiện giờ đã trung niên nhưng vẫn có phong vận, trên giang hồ người người kính trọng. Vô số nữ nhân yếu đuối, có người từ trại cường đạo trốn ra, có người đời sống khó khăn tìm đến, có người từ kỹ viện khác chạy qua, đều được bà một tay cứu vớt, có đến hàng trăm.

Hai đứa con gái nuôi của Âu Dương Tảo Nguyệt là Công Tôn U Lan và Công Tôn Nguyệt Lan, đều là mỹ nhân diễm lệ trong Hàm Bích lâu. Bọn họ vốn là một đôi tỷ muội đáng thương, thân thế phiêu linh, cha mẹ chết sớm, được Âu Dương Tảo Nguyệt một tay nuôi nấng. Tỷ muội hai người giỏi thơ từ, thiện kiếm thuật, biết ca múa. Công Tôn U Lan tinh thông tỳ bà, Công Tôn Nguyệt Lan sở trường đàn tranh, hai người giấu kiếm trong đàn, cho nên lúc đánh đàn có tiếng rồng ngâm, âm vận tuyệt vời, năm sông bốn biển không ai sánh bằng.

Trong Hàm Bích lâu, ngoại trừ ba người này là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, còn lại phần lớn là võ công bình thường. Nhưng các bang phái bình thường trên giang hồ rất ít người dám chọc đến Hàm Bích lâu, bởi vì sẽ khiến cho nhiều người tức giận, nói không chừng sẽ khiến cho những thế lực khác trong võ lâm tiến hành phản kích. Lại nói Âu Dương đại nương và Công Tôn tỷ muội muốn đuổi bọn họ cũng dễ như trở bàn tay. Những bang phái có thực lực địa vị cũng không đến mức đi gây sự với Hàm Bích lâu. Thứ nhất là vì Hàm Bích lâu không xen vào chuyện bao đồng, không hung hăng ngang ngược, cũng không tranh giành với người khác. Hơn nữa dù là người trong võ lâm, hán tử giang hồ đều sẽ có lúc chán nản, ai dám nói đời này sẽ không có một ngày gặp nạn được Hàm Bích lâu chiếu cố? Thứ hai là vì Hàm Bích lâu và Thí Kiếm sơn trang, Phong Vân tiêu cục vô cùng hữu hảo, một khi ba nhà này liên hợp, cho dù năm bang mười phái bảy mươi hai nhà hợp sức đối phó, cũng chưa chắc thu được kết quả tốt.

Có điều trong số những bang phái này, dĩ nhiên không bao gồm thiên hạ đệ nhất đại bang Trường Tiếu bang.

Nhưng cho dù người của Trường Tiếu bang dám đến Hàm Bích lâu sinh sự, Hàm Bích lâu vẫn có thể khiến bọn họ gặp phải tai ương, tối nay chính là như vậy.

Đèn hoa vừa thắp lên, Hàm Bích lâu liền trở nên náo nhiệt, không ít anh hùng hào kiệt xuất hiện ở đây, nhưng vẫn ngay ngắn trật tự, không hề hỗn loạn.

Đột nhiên nơi cửa lớn vang lên tiếng thét của một cô gái. Âu Dương Tảo Nguyệt đang ở trong phòng số ba trò chuyện với ba người khác. Ba người này đều không phải người bình thường, bọn họ là chưởng môn Không Động phái “Phi Đại Ngô Công” Thôi Nhất Trí, bang chủ Đan Phượng bang “Phi Nhứ” Thẩm Phi Phi, cùng với một vị tiêu sư của Phong Vân tiêu cục đường xa tìm đến là “Quá Giang Long” Dương Khổ Uy. Bọn họ đang nói chuyện say sưa, nhưng khi tiếng thét vừa vang lên, Âu Dương Tảo Nguyệt đã lập tức biến mất, xuất hiện ở cửa lớn. Nhiều năm như vậy, bất kể nơi nào trong Hàm Bích lâu có hỗn loạn, bà đều có thể lập tức đi tới, cho dù đang làm chuyện gì, cho dù là vào lúc nào.

Nơi cửa lớn có ba người đang đứng, chính giữa là một lão nhân thân hình vạm vỡ, nhưng vẻ mặt âm hiểm; bên cạnh là một kẻ giống như văn sĩ, mặt trắng không râu, nhưng tướng mạo vô cùng bỉ ổi; người còn lại là một đại hán râu ria, đứng ở đó giống như một ngọn núi thu nhỏ. Lão nhân kia hai mắt phát sáng, cực kỳ hung ác, tay trái nắm lấy cổ tay ngọc của một thiếu nữ.

Thiếu nữ kia đang rất kinh hoảng, nhưng lại không giãy ra được, một bên má ngọc xinh đẹp đã bị tát đến sưng một mảng lớn.

Một đám người nghe tiếng kéo đến, rất nhiều người lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì? Chuyện gì?

Chỉ nghe lão nhân uy mãnh kia kêu lên:
- Đồ kỹ nữ thối tha, mở tiệm cái gì, ngay cả chiêu đãi khách cũng không biết!

- Rốt cuộc cô ấy có chỗ nào đắc tội với các hạ?
Có một người khách hỏi.

- Đắc tội cái gì? Lão tử chính là có ngân lượng, muốn ả ta làm gì thì phải làm theo!

- Bằng hữu, ngươi sai rồi, nếu ngươi muốn tìm vui thì đến kỹ viện khác đi, nơi này không phải chỗ để ngươi tác oai tác quái, ngươi sống nhiều năm như vậy rồi cũng nên tự trọng một chút.

Lời còn chưa dứt, răng của người này đã bị đánh bay, người cũng ngã ra ngoài.

- Ngươi dám đánh người! Ngươi dám đánh người!

Lại có người xông tới, lần này là đại hán râu quai nón kia nghênh đón, một tay một người, lại đánh hai người ngã xuống đất.

- Đánh hắn! Đánh hắn! Để bọn chúng biết thế nào là vương pháp!
Càng có nhiều người bênh vực kẻ yếu xông lên.

Chợt nghe văn sĩ trung niên kia cười nói:
- Các ngươi muốn đánh sao? Được, Huyết Hồn tiêu cục chúng ta cũng không phải dễ chọc!

Phần lớn những người xông lên lập tức lui về, những người khác thì đều bị bạn bè của bọn họ kéo lại:
- Ngươi không thể đi tìm chết!

- Tại sao?

- Bọn họ là người của Huyết Hồn tiêu cục, xem ra chính là cục chủ Huyết Hồn tiêu cục “Huyết Hồn Thần Chưởng” Lạc Thiên Trì, phó cục chủ “Tụ Lý Nhật Nguyệt” Thẩm Thất Sơn và “Trượng Nhị Kim Cương” Mã Cừu Phu, không chọc được! Không chọc được!

Lập tức lại có mấy người lui về, còn lại vài người lòng đầy căm phẫn, cả giận nói:
- Là người của Huyết Hồn tiêu cục, làm nhiều việc ác, ta càng muốn đánh!

- Nhưng ngươi đừng quên, Huyết Hồn tiêu cục có Trường Tiếu bang làm chỗ dựa.

Lời này vừa nói ra, gần như toàn bộ đều lui về. Chỉ có một thanh niên y phục xa hoa, tướng mạo đường đường vẫn ở lại, nhanh chóng cởi cẩm bào ra, quát lớn:
- Các ngươi đều sợ Trường Tiếu bang, “Ngọc Kỳ Lân” Đan Thanh Phong ta lại không sợ! Xem quyền!

Song quyền phát ra tiếng “vù vù”, tấn công Lạc Thiên Trì. “Trượng Nhị Kim Cương” Mã Cừu Phu ở bên cạnh liền vận chưởng ngăn cản. Đan Thanh Phong lại thay đổi mục tiêu tấn công Mã Cừu Phu, hai người giao chiến trong phòng.

“Phục Hổ quyền” của Đan Thanh Phong đã trải qua một phen khổ tâm rèn luyện, luận về chiêu thức còn xếp trên Mã Cừu Phu, chỉ là Mã Cừu Phu sức lớn như trâu, hơn nữa cao hơn Đan Thanh Phong không chỉ một cái đầu, khiến cho Đan Thanh Phong khó xáp đến gần. Đan Thanh Phong vô cùng to gan, liều mạng xuất kích, lại khiến cho Trượng Nhị Kim Cương luống cuống tay chân.

“Tụ Lý Nhật Nguyệt” Thẩm Thất Sơn đột nhiên lướt vào trận chiến. Đan Thanh Phong giật mình, vung quyền muốn đánh. Thẩm Thất Sơn lại giơ quạt xếp lên, cười nói:
- Không không, đừng đánh, tiểu anh hùng, ngươi nghe ta nói…

Đan Thanh Phong dừng tay, đang muốn nghe xem đối phương nói gì. Thẩm Thất Sơn xếp quạt lại, nhanh như chớp điểm Nhuyễn huyệt của Đan Thanh Phong. Đan Thanh Phong quát lên:
- Ngươi…

Hắn lập tức mềm nhũn ngã xuống. Mã Cừu Phu nhân cơ hội tung một quyền, đánh cho Đan Thanh Phong lỗ mũi nở hoa.

Người đứng xem nhao nhao quát mắng:
- Sao ngươi có thể…

Thẩm Thất Sơn cười khanh khách nói:
- Sao ta không thể? Dám đắc tội với Huyết Hồn tiêu cục chúng ta, ta còn muốn đánh rụng hết răng của ngươi!

Vừa dứt lời, Thẩm Thất Sơn cầm quạt điểm xuống, đánh vào môi Đan Thanh Phong đang nằm dưới đất.

Đột nhiên một vật lướt đến, nhanh như chớp bắn vào miệng Thẩm Thất Sơn, sau một tiếng “bốp” cắm thẳng vào miệng hắn. Thẩm Thất Sơn vội vàng nhổ ra, mới phát hiện đó là một cái đùi gà, cùng với ba chiếc răng đầy máu.

- Không cần toàn bộ, ba chiếc là đủ rồi, muốn lấy răng ngươi nhưng lại không biết dùng làm gì, ba chiếc đã quá nhiều rồi.
Chỉ thấy một cô gái như hoa, tóc đen đến eo, má ngọc sinh xuân, mặc váy dài màu xanh nhạt, tay ôm tỳ bà dịu dàng đi ra.

Có người kêu lên:
- Công Tôn đại tiểu thư.

Mỹ nhân kia cười một tiếng.

Chẳng biết từ lúc nào nơi này lại có thêm một cô gái, váy màu xanh da trời, tư thái uyển chuyển, chỏm tóc ngắn trước trán hơi che giấu vầng trán xinh đẹp, nước da như tuyết ngọc, nụ cười như thủy tiên, mười ngón tay nhỏ nhanh như chớp giải huyệt đạo cho “Ngọc Kỳ Lân” Đan Thanh Phong. Đan Thanh Phong lập tức vọt dậy, khom người nói:
- Đa tạ cô nương!

Cô gái kia nhoẻn miệng cười, giống như hoa xuân nở ra khe núi, khiến mọi người si mê. Chỉ nghe nàng yêu kiều nhỏ nhẹ nói:
- Công tử cần gì cảm ơn. Các hạ có thể uy vũ bất khuất, chí không đánh mất, làm chuyện mà mọi người không dám làm, tiện thiếp làm sao dám nhận lễ.

Đan Thanh Phong thở dài một tiếng, nói:
- Cô chính là Công Tôn nhị cô nương.

Cô gái kia giơ đàn tranh trên đầu gối lên, duyên dáng cười nói:
- Chính là tiện thiếp, còn kia là tỷ tỷ của ta.

Đan Thanh Phong dậm chân nói:
- Đan Thanh Phong không ngại đường xá xa xôi tìm đến, chính là vì muốn thấy hồng nhan tuyệt sắc. Thực không dám giấu, tại hạ vốn có mơ tưởng hão huyền, quân tử hảo cầu, điều này khó tránh khỏi được. Ai ngờ vừa thấy tiểu thư, mới biết thế nào là tự thẹn kém người. Được rồi, bây giờ xin từ biệt!

Hắn liền quay người muốn rời đi, chợt nghe Công Tôn Nguyệt Lan nhẹ giọng nói:
- Công tử xin chờ, ai làm công tử bị thương, để tiện thiếp thay công tử báo thù!

Vừa dứt lời, đột nhiên vung tay ngọc lên, liên tục lướt vài âm tiết trên đàn tranh. Người ở nơi này vừa nghe, chỉ cảm thấy âm thanh như ngọc, khiến người ta rung động tinh thần. Chỉ có Mã Cừu Phu nghe được, lại cảm thấy trong lòng chấn động, đinh tai nhức óc, gần như đứng không vững được.

Công Tôn Nguyệt Lan đột nhiên lướt lên, một chiêu “Phượng quyền” nhanh như chớp đánh vào sống mũi Trượng Nhị Kim Cương. Mã Cừu Phu cao lớn như vậy lập tức bị đánh bay ra ngoài, người ở nơi này đều nghe được tiếng xương mũi của hắn vỡ nứt.

Thẩm Thất Sơn vừa bị đánh rụng răng, đang nhếch nhác tìm người trút giận, thấy Công Tôn Nguyệt Lan lại xuất thủ, liền hét lớn một tiếng:
- Đồ kỹ nữ thối tha, để lão tử cho ngươi khó coi!

Công Tôn U Lan lách mình một cái, chắn ở trước mặt hắn, cười nói:
- Ngươi cũng rất khó coi mà.

Tổng cộng nói sáu chữ, nhưng ra tay như chớp, ngay cả Thẩm Thất Sơn cũng không biết đối phương xuất thủ thế nào, hai má trái phải đã liên tiếp trúng sáu chưởng, bị đánh đến cả khuôn mặt đều sưng lên, quả thật khó coi. Mọi người đều cười lớn không ngừng.

Làm như vậy đã chọc tức Lạc Thiên Trì, thấy người của mình lại mất hết mặt mũi dưới tay hai con nhóc, không nhịn được giận đến phồng râu trợn mắt, quát lên:
- Bảo lâu chủ các ngươi lăn ra đây!

- Không cần kêu nữa, chẳng phải ta đang ở trước mặt ngươi sao!

Trước mắt hoa lên, một mỹ phụ trung niên đã đứng trước người Lạc Thiên Trì. Lạc Thiên Trì không kìm được “ấy” một tiếng, bị dọa lui lại một bước, cố gắng trấn định nói:
- Ngươi chính là Âu Dương Tảo Nguyệt sao? Ngươi xem đám nô tài của ngươi đãi khách như thế nào?

Âu Dương Tảo Nguyệt cười nói:
- Vậy thì phải xem các ngươi cư xử với chủ nhân như thế nào.

Nói xong liền đưa tay chỉ vào cổ tay của cô gái đang bị Lạc Thiên Trì nắm lấy. “Huyết Hồn Thần Chưởng” Lạc Thiên Trì đỏ mặt lên, bỏ tay phải ra, chỉ vào Âu Dương Tảo Nguyệt hét lớn:
- Tiện phụ, đây là ngươi tìm chết, nếm thử Huyết Hồn Thần Chưởng của lão phu!

“Phi Thiên Ngô Công” Thôi Nhất Trí, “Phi Nhứ” Thẩm Phi Phi và “Quá Giang Long” Dương Khổ Uy ở bên cạnh Âu Dương Tảo Nguyệt đều muốn ra tay. Âu Dương Tảo Nguyệt đưa tay ngăn lại, cười nói:
- Ba vị xin cứ nghỉ ngơi, để ta đối phó với lão già này. Nếu hắn có thể tiếp được năm kiếm của ta, tự ta sẽ tháo bảng hiệu Hàm Bích lâu. Còn nếu hắn không thoát được năm kiếm của ta, rất đơn giản, hắn dùng một chân trở về Huyết Hồn tiêu cục của hắn.

Kết quả không cần hoài nghi.

Đúng như lời đồn, gây rối trong Hàm Bích lâu không phải bị đánh ra ngoài thì là bị đuổi ra ngoài. Tổng chưởng giáo “Trượng Nhị Kim Cương” Mã Cừu Phu của Huyết Hồn tiêu cục là trường hợp thứ nhất, phó cục chủ “Tụ Lý Nhật Nguyệt” Thẩm Thất Sơn là trường hợp thứ hai, còn về cục chủ thì sao? “Huyết Hồn Thần Chưởng” Lạc Thiên Trì là đi ra, nhưng trên chân hắn có thêm một lỗ kiếm. Nếu không phải kiếm thứ tư của Âu Dương Tảo Nguyệt cố ý cắt lệch một chút, e rằng hắn không chỉ què nửa đời sau mà căn bản không có nửa đời sau nữa.

Sau khi Tăng Bạch Thủy kéo Tăng Đan Phượng đi ra, cả phòng khách làm bằng sắt không còn thứ gì, hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng trong phòng lại dần dần nóng lên, nhất là tấm sắt dưới đất và trên đầu nơi đám người Phương Chấn Mi đứng càng dần phỏng tay.

Phương Chấn Mi vẫn luôn cười, nói chuyện với Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm, lại cố ý pha trò để bọn họ vui vẻ:
- Sao các người lại bị bắt đến đây?

- Chúng tôi cũng không biết.
Tư Đồ Khinh Yến nói:
- Chúng tôi đi ở phía trước, đột nhiên phía sau có người điểm Vựng huyệt của chúng tôi, sau đó không biết gì nữa.

- Không, cháu bị điểm huyệt Khúc Trì, tuy không động đậy được nhưng thần trí lại rất tỉnh táo, đáng tiếc cháu nhào đầu xuống nên không thấy gì cả.
Tư Đồ Thiên Tâm nhớ lại nói:
- Nhưng mấy tên thủ vệ đi cùng chúng cháu, dường như hoàn toàn không có phản kháng đã ngã xuống, có thể thấy người tới võ công cao cường.

- Hoàn toàn không có phản kháng?
Phương Chấn Mi nhíu mày nói.

- Đúng vậy.
Tư Đồ Thiên Tâm chỉ sợ Phương Chấn Mi không tin, cho nên càng kiên quyết nói.

- Hử?
Phương Chấn Mi trầm ngâm một chút.

- Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?
Tư Đồ Khinh Yến cuối cùng nóng nảy.

Phương Chấn Mi cười nói:
- Làm sao cái gì?

Tư Đồ Khinh Yến dậm chân nói:
- Bọn chúng muốn thiêu chết chúng ta đấy! Chẳng lẽ huynh thật sự muốn ăn vịt nướng sao?

Phương Chấn Mi cười cười nói:
- Hiện giờ chúng ta còn chưa bị nướng chín, đúng không? Bây giờ mà ăn thì mùi vị không tốt lắm.

Tư Đồ Khinh Yến đi tới đi lui, cuối cùng vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Phương công tử, đều là chúng tôi hại huynh, hại huynh chết theo chúng tôi.

Tấm sắt trên đất đã dần dần nóng người, Tư Đồ Thiên Tâm nhảy lên nói:
- Ta tới chẻ rào!

Hắn liên tục đánh ra mấy chưởng, nhưng rào sắt không rung động chút nào, còn hắn lại ôm bàn tay xuýt xoa kêu đau.

Phương Chấn Mi cười nói:
- Nếu rào sắt này có thể chẻ được, Tăng Bạch Thủy cũng sẽ không dùng nó để nhốt chúng ta. Bang chủ trường Tiếu bang này thật là bá chủ kiêu hùng, hơn nữa mưu trí vô song. Trước tiên hắn dùng Huyết Hà thần kiếm làm mồi, khiến chúng ta tưởng rằng thắng lợi, không cẩn thận rơi vào cái bẫy của hắn. Hắn nhốt ta ở đây, cũng không mạo hiểm sai người giết ta, để tránh chúng ta thừa cơ thoát nguy. Hắn chỉ dùng hỏa công… phương pháp chậm nhất lại đau đớn nhất để thiêu chết chúng ta.

Tư Đồ Thiên Tâm nghe được liền run rẩy:
- Vậy, vậy chúng ta nên làm sao đây?

Tư Đồ Khinh Yến quát lên:
- Tiểu đệ, ngươi sợ chết sao?

Bộ ngực nhỏ của Tư Đồ Thiên Tâm lập tức ưỡn ra thẳng tắp, nói:
- Sợ chết? Nhà Tư Đồ không có người sợ chết!

Nhưng hai chân vẫn không kìm được phát run.

Phương Chấn Mi cười nói:
- Đã không sợ chết, sao chúng ta không dứt khoát hàn huyên một chút!

Tư Đồ Thiên Tâm vỗ vào sau đầu một cái, kêu lên:
- Thế nhưng… chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây chờ chết sao?

Phương Chấn Mi cười nói:
- Nếu không chờ chết, vậy thì nên làm gì?

Tư Đồ Thiên Tâm dậm chân nói:
- Chuyện này... ít nhất cũng phải nghĩ biện pháp chứ!

Phương Chấn Mi nhíu mày nói:
- Biện pháp?

Tư Đồ Thiên Tâm nói:
- Đúng, nghĩ biện pháp.

Phương Chấn Mi cười một tiếng nói:
- Biện pháp thì có.

Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm đều vui mừng, đồng loạt đến gần, vội vã hỏi:
- Biện pháp gì vậy? Nói nghe thử xem!

Phương Chấn Mi buông tay nói:
- Nhưng bây giờ còn chưa nghĩ ra.

Tư Đồ Khinh Yến “ô” một tiếng, dường như rất thất vọng. Ánh mắt Tư Đồ Thiên Tâm sáng lên, đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với Phương Chấn Mi này.

- Phương thúc thúc, thúc thật sự không sợ chết?

- Ngươi nghe ai nói?
Phương Chấn Mi nhíu mày hỏi.

- Mọi người đều nói như vậy, anh hùng là kẻ không sợ chết. Phương thúc thúc, cháu muốn làm anh hùng, thúc dạy cháu làm thế nào để không sợ chết, được không?

Tư Đồ Khinh Yến cũng hiếu kỳ đến gần nghe Phương Chấn Mi trả lời. Phương Chấn Mi cười lớn một trận, nói:
- Ngươi nghe những người đó nói bậy rồi. Anh hùng càng yêu quý tính mạng, nhưng khi tính mạng của người khác cũng quan trọng, hơn nữa tính mạng của rất nhiều người cộng lại càng quan trọng hơn mình, vậy thì có thể không tiếc hi sinh tính mạng của mình để giữ mạng cho người khác.

- Như vậy thúc thúc cũng sợ chết?
Tư Đồ Thiên Tâm mở to mắt, không tin hỏi.

- Sợ, đúng là rất sợ.

Tư Đồ Thiên Tâm ngạc nhiên một lúc mới nói:
- Cháu không tin, thúc thúc gạt cháu. Thúc thúc, làm sao mới có thể không sợ chết?

Phương Chấn Mi bị quấn lấy vừa bực vừa buồn cười, đành phải nói:
- Giống như hiện giờ, ngươi muốn học cách không sợ chết, trước tiên phải học được gặp nguy không loạn, gặp biến không kinh.

Tư Đồ Thiên Tâm vỗ tay cười nói:
- Vậy thúc thúc đã không loạn, cũng không kinh, chẳng phải là thừa nhận không sợ chết sao? Cháu cũng không sợ chết, nhưng cháu sợ ma. Thúc thúc sợ nhất cái gì?

Đứa trẻ này dù sao tuổi tác còn nhỏ, nói chuyện một hồi giống như đã quên việc bị nhốt hơn nữa sắp bị nướng sống. Phương Chấn Mi như cười mà không cười, thấy Tư Đồ Khinh Yến đang ngơ ngác nhìn mình, liền cười khổ nói:
- Con gián.

Đêm dần sâu lắng.

Bốn phía yên lặng giống như một thứ gì đó, trăng sáng như nước mùa thu, từ ngoài cửa sổ chiếu vào hành lang của Hàm Bích lâu. Có mười bảy mười tám thiếu nữ yểu điệu đang bước đi nhẹ nhàng, váy áo phất phơ, sau khi lên lầu từng người lại phân tán về phòng.

Chỉ còn lại hai thiếu nữ động lòng người, một người mặc y phục màu xanh lục nhạt, tay ôm tỳ bà; một người khác mặc y phục màu lam, tay cầm đàn tranh.

Hai người thấp giọng nói chuyện, lại đi lên một thang lầu khác. Bọn họ chính là tỷ muội Công Tôn U Lan và Công Tôn Nguyệt Lan.

Vừa lên lầu ba, nơi cao dựa vào lan can, trăng sáng chiếu qua như có năm tháng tang thương, yên lặng đến mức khiến tâm hồn thanh tĩnh, giống như lụa mỏng phủ xuống trên hành lang. Công Tôn tỷ muội nhìn thấy ánh trăng sầu thảm như vậy, không kìm được ngẩn ra một hồi. Công Tôn U Lan nói:
- Ánh trăng thật đẹp.

Công Tôn Nguyệt Lan ngơ ngẩn nhìn trăng, nói:
- Lại một lần trăng tròn nữa.

Công Tôn U Lan “phì” một tiếng, cười nói:
- Ta nói muội muội này, muội cho rằng ta không biết muội đang nghĩ gì sao?

Công Tôn Nguyệt Lan đỏ mặt nói:
- Tỷ đấy! Tỷ đấy! Đầu óc toàn nghĩ bậy bạ!

Công Tôn U Lan biết đã nói trúng tim đen Công Tôn Nguyệt Lan, vì vậy càng đắc ý:
- À, à, muội thì đầu óc đầy chủ ý, ài, lại là lúc trăng tròn rồi, vị đại hiệp Ngã Thị Thùy kia sao còn chưa tới, ai da!

Gương mặt Công Tôn Nguyệt Lan đỏ đến mức giống như hoa dâm bụt, dậm chân nói:
- Tỷ, tỷ cười người ta, người ta không thèm nhớ hắn, có quỷ mới nhớ hắn!

Công Tôn U Lan “à” một tiếng, giả vờ bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- À à, hóa ra muội không có cảm tình với Ngã Thị Thùy công tử. Được rồi, chờ lần sau y tới hỏi “U Lan tỷ, xin hỏi Nguyệt Lan muội muội có đó không”, ta sẽ nói cho y biết “muội muội nhà ta không muốn gặp ngươi, muội ấy nói có quỷ mới nhớ ngươi”.

Công Tôn Nguyệt Lan gấp đến độ dậm chân nói:
- Ta không nói nữa, tỷ chọc ghẹo người!

Nói xong liền giơ đàn tranh lên. Công Tôn U Lan vội giơ tỳ bà lên che lại, vừa đi vừa cười nói:
- Được rồi, ta không dám lĩnh giáo đàn tranh của muội. Hôm nay muội vung tay một cái đã đánh vỡ mũi con trâu kia, mũi của ta phải giữ cho kỹ. Muội chưa gả đi mà đã đánh tỷ tỷ, sau này không đánh trượng phu mới là lạ. Hì hì hi, để lần sau y tới, xem ta có tố cáo với y không.

Nàng vừa cười vừa lui về phía đông, đi vào trong phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, nhưng tiếng cười như chuông bạc vẫn từ trong cửa truyền ra.

Đợi sau khi Công Tôn U Lan biến mất, gương mặt ửng hồng của Công Tôn Nguyệt Lan mới từ từ khôi phục. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, trầm tĩnh khác thường, trắng sáng khác thường. Công Tôn Nguyệt Lan dường như khẽ thở dài một tiếng, thuận tay gảy gảy dây đàn, từ từ đi về phòng ngủ của mình.

Cửa sổ trong phòng cũng mở về hướng trăng sáng, gió mát chầm chậm thổi vào. Công Tôn Nguyệt Lan hít một hơi thật sâu, lại không nhịn được thở dài. Ngay lúc này bỗng có một bóng người lướt vào.

Công Tôn Nguyệt Lan lập tức phát giác, quát lên:
- Ai?

Nàng đột nhiên xông đến, trong nháy mắt đánh ra bảy chưởng.

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp”, liên tiếp bảy chưởng đánh vào người nọ. Người áo đen kia lộn nhào một cái giữa không trung, trúng cả bảy chưởng, chỉ cười một tiếng, bồng bềnh đáp xuống.

Công Tôn Nguyệt Lan vừa nghe tiếng cười quen thuộc kia, không kìm được ngẩn ra, lập tức vừa kình vừa mừng kêu lên:
- Là chàng?

Người áo đen quay người lại, chính là Ngã Thị Thùy, cười nói:
- Nguyệt Lan, mạo muội xông vào, khiến nàng bị giật mình rồi.

Công Tôn Nguyệt Lan ân cần hỏi:
- Vừa rồi ta không biết là chàng, đánh có đau không?

Ngã Thị Thùy cười nói:
- Đó là do ta, bị đánh cũng đáng.

Công Tôn Nguyệt Lan cao hứng đến mức mặt đỏ tới mang tai, cười duyên nói:
- Sao chàng không vào từ cửa lớn? Giống như ăn trộm…

Ngã Thị Thùy cười nói:
- Ta vốn định vào từ cửa lớn, sau đó nghe được những lời của U Lan tỷ và nàng…

Công Tôn Nguyệt Lan xấu hổ nói:
- Chàng nghe được hết rồi?

Ngã Thị Thùy cười gật đầu. Hai nắm tay của Công Tôn Nguyệt Lan không ngừng đánh tới, dậm chân nói:
- Chàng làm chuyện xấu, nghe lén người ta nói chuyện…

Trăng trốn vào tầng mây.

Vì sao?

Chẳng lẽ trăng không có đối tượng để yêu? Hay là vì nhớ tới mặt trời?

Công Tôn Nguyệt Lan thở dài xa xăm, nói:
- Tại sao chàng lại đến?

Ngã Thị Thùy cũng thở dài một tiếng, nói:
- Ta đến để từ biệt nàng.

- Từ biệt?

- Sáng mai ta sẽ tử chiến một trận với Phương Chấn Mi.

- Phương Chấn Mi! Giang Nam Bạch Y Chấn Mi tài tử?

- Đúng.

- Tại sao phải chiến?

- Bởi vì ta nhận lời.

- Nhận lời?

- Ừm. Năm năm trước gia mẫu bệnh nặng, hoàn toàn nhờ vào dượng chiếu cố. Lúc ta tới thì mẹ đã trong trạng thái hấp hối, lão nhân gia bà muốn ta nhận lời đền đáp đại ân. Khi đó dượng còn không có tội ác rõ ràng như vậy.

- Vậy chàng đáp ứng chuyện gì?

- Vì muốn an ủi mẹ, ta đã đáp ứng. Khi đó Tăng Bạch Thủy không muốn ta làm gì cả, chỉ nói đáp ứng với hắn một chuyện là đủ. Bây giờ mới biết đó là quỷ kế của hắn, bởi vì đáp ứng hắn làm một chuyện, có thể là bất cứ chuyện gì.

- À.

- Cho nên ba tháng trước khi Phương Chấn Mi vào Trung Nguyên, Tăng Bạch Thủy lập tức lệnh cho ta giết Phương Chấn Mi.

- Phương Chấn Mi là một nhân sĩ hiệp nghĩa tay không dính máu mấy trăm năm qua hiếm gặp, chàng nhẫn tâm giết y?

- Không đành, nhưng ta không thể thẹn với hồn thiêng của mẹ.
Ngã Thị Thùy lòng đầy lo lắng, nhìn lên trời thở dài nói:
- Hơn nữa ta và y giao thủ, bại nhiều thắng ít. Cho nên ta quyết định, nếu ta chết dưới tay y, đó là tâm phục khẩu phục, tự mình chuốc lấy; còn nếu ta có thể giết y, nhất định sẽ diệt Trường Tiếu bang, đuổi Tăng Bạch Thủy, để an ủi linh hồn của y.

- Ài, đó thực sự không phải biện pháp tốt.
Công Tôn Nguyệt Lan than thở.

- Nhưng đó là biện pháp duy nhất.
Ngã Thị Thùy thẫn thờ nói.
- Đại trượng phu nói phải giữ lời, ta cũng không thể thất hứa.

Trăng lại từ tầng mây thong thả đi ra.

Vì sao?

Chẳng lẽ muốn chiếu sáng những chuyện không như ý trên nhân gian này?

Ngã Thị Thùy khẽ vỗ lên vai ngọc của Công Tôn Nguyệt Lan đang dựa vào cửa sổ, trầm giọng nói:
- Nguyệt Lan, cho nên ta tới cáo từ.

Công Tôn Nguyệt Lan cũng không quay đầu lại, lẳng lặng nói:
- Chàng thật sự phải chiến?

- Đúng vậy.

Công Tôn Nguyệt Lan nói:
- Vậy chàng nói cho ta biết, các ngươi giao chiến ở đâu?

- Không.
Ngã Thị Thùy kiên quyết nói.

- Tại sao?
Công Tôn Nguyệt Lan hỏi.

- Ta không muốn nàng đi xem trận chiến.
Ngã Thị Thùy nhẹ giọng nói:
- Nàng đừng lo lắng, nếu như ta còn mạng, nhất định sẽ trở về gặp nàng.

Công Tôn Nguyệt Lan buồn bã xoay người, hóa ra hai mắt đã đầy nước, trăng sáng chiếu rọi hai hàng lệ. Nàng run giọng nói:
- Tại sao chàng nhất định phải đi? Tại sao chàng nhất định phải chiến?

Ngã Thị Thùy thở dài một tiếng, thương tiếc dùng đôi tay khẽ vuốt ve gương mặt Công Tôn Nguyệt Lan dưới ánh trăng, nói:
- Nguyệt Lan…

Trăng lại ẩn vào tầng mây.

Là vì sao?

Chẳng lẽ trăng cũng không đành lòng nhìn cảnh tượng chia ly ở nhân gian?

- Đây là đêm trước quyết chiến.

- Vi vậy chàng nên nghỉ ngơi cho tốt.

- Không, ta và nàng ở cùng nhau đến ngày mai.

- Khi nào chàng sẽ đi?

- Trước bình minh.

- Trước bình minh?

- Ừm.

- Hứ!

- Nàng không nên khó chịu, thực ra người vô tội phải là Phương Chấn Mi.

- Lúc này không biết y đang làm gì?

- Không biết… có lẽ… ài… ta rất kính phục người này, hiệp nghĩa mà không kiêu ngạo, hào kiệt mà không ác bá… lúc này y đang làm gì?

- Có lẽ giống như chúng ta… có lẽ đang nhìn vầng trăng sáng này, cũng có lẽ đang ăn vịt nướng…

Tiếng hít thở của bọn họ dần dần dồn dập. Trăng lại từ trong mây đi ra, ánh trăng chiếu rọi đất đai như tắm, ngập tràn trong trời đất giống như ái tình.

Vịt nướng?

Ăn vịt nướng đương nhiên là một chuyện vui vẻ, nhưng bị người ta xem như vịt để nướng, vậy thì không vui chút nào.

Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm chính là như vậy.

Kỳ quái là Phương Chấn Mi vẫn ung dung tự tại, giống như đang ăn vịt nướng uống rượu, ngẩng đầu ngắm trăng.

Bị nhốt trong rào sắt này, ngay cả nửa tia ánh trăng cũng không nhìn thấy. Tư Đồ Thiên Tâm không nhịn được đụng vào rào sắt kia, lại không nhịn được kêu đau oai oái, oán hận nói:
- Lồng chim chết tiệt, lồng chim thối tha, xem ta không đập vỡ ngươi mới lạ!

Tư Đồ Khinh Yến không nhịn được cũng cười:
- Nếu như đây là lồng chim, chẳng phải chúng ta là chim?

Nhưng nàng lập tức phát giác ngay cả rào sắt này cũng dần dần nóng lên, lại cười không được nữa, nhảy đến trước mặt Phương Chấn Mi hỏi:
- Phương thúc thúc, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
- Ta đang nghĩ biện pháp.

Sức nóng trong phòng từ từ tăng cao, quần áo ba người dần ướt. Tư Đồ Thiên Tâm dậm chân nói:
- Phương thúc thúc, chờ thúc nghĩ ra biện pháp, chúng ta đã bị nướng chín rồi.

Tư Đồ Khinh Yến quát lên:
- Đừng quấy rầy Phương thúc thúc nghĩ biện pháp.

Tư Đồ Thiên Tâm cầu xin:
- Tỷ tỷ, tỷ cũng phải nghĩ biện pháp nha!

Tư Đồ Khinh Yến trầm ngâm một hồi, nói:
- Được, ta nghĩ, ta nghĩ…

Một lúc sau bỗng nhiên nói:
- A!

Tư Đồ Thiên Tâm mừng rỡ hỏi:
- Có rồi?

Tư Đồ Khinh Yến mắng:
- Ta nào có biện pháp gì!

Lại quay đầu hỏi Phương Chấn Mi:
- Phương thúc thúc, huynh nghĩ được biện pháp chưa?

Phương Chấn Mi cười nói:
- Vẫn chưa.

Nhiệt độ cao hơn, quần áo ba người đã ướt đẫm, tay vịn sàn nhà đều nóng lên, muốn ngồi cũng không được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK