• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng nửa đêm như nước mùa thu. Đêm xuân tươi đẹp như vậy, trầm tĩnh như vậy. Đêm vừa bắt đầu vẫn còn vài tia ráng nhạt, hiện giờ đều đã mất đi không tung tích.

Tại Trường Tiếu bang khí thế huy hoàng, không gì sánh nổi, trên ngói nhà yên lặng không một âm thanh, ngay cả một con mèo đêm cũng không có, càng không cần nói đến thủ vệ. Cứ như vậy, không hề đột ngột, một bộ áo trắng bồng bềnh và ung dung, nhẹ nhàng lướt qua trong đêm xuân. Sau khi bay được một lúc, bóng áo trắng ngừng lại một chút để phân biệt phương hướng. Người này chính là Phương Chấn Mi.

Từ mái nhà rồng cuộn hổ ngồi của Trường Tiếu bang nhìn lên, chỉ thấy trăng trên trời sáng như nước, gió mây quay cuồng, khí phái hào hùng. Từ mái hiên nhìn xuống đình viện, yên yên tĩnh tĩnh, vắng lặng trang nghiêm. Phương Chấn Mi ngẩng đầu nhìn lên trời, không kìm được khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ đây có lẽ là một đêm xuân không yên tĩnh nhất.

Gió nhẹ bỗng lướt qua đầu, lông mày Phương Chấn Mi nhướng lên, chợt nghe một giọng nói:
- Xem kiếm!

Cùng với đó là tiếng mũi nhọn xé gió đâm đến.

Phương Chấn Mi lập tức quay đầu, chỉ thấy trong trời đêm, một thanh trường kiếm như thác nước đâm thẳng vào vai trái hắn. Người tới chẳng những kiếm pháp cao cường, hơn nữa cực nhanh, còn uyển chuyển ưu mỹ. Phương Chấn Mi khẽ than một tiếng, trên giang hồ hắn rất ít khi thấy người dùng kiếm một cách khéo léo như vậy.

Hắn vừa suy nghĩ vừa đưa tay chụp một cái, trường kiếm đã nằm trong tay. Người nọ kéo một cái không ra được, kêu lên một tiếng, lại bị hắn kéo xuống nóc nhà.

Ánh trăng như nước, nhưng lại giống như nước hồ xao động, sóng sóng sánh sánh, cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng. Phương Chấn Mi chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, trước mặt là một bộ y phục màu đen, nhưng lại là tuyệt sắc hồng nhan mi mắt sinh xuân.

Thiếu nữ kia nhẹ nhàng đáp xuống mái ngói, vẻ mặt hơi kinh hãi, cặp mắt như nước cũng thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt. Làn da của nàng như tuyết, thậm chí còn hơn cả tuyết, bởi vì còn có hồng hào lộ ra trong tuyết. Ngón tay của nàng như cỏ cói cầm lấy thanh kiếm kia, bởi vì cầm quá chặt nên tay khẽ run lên. Phương Chấn Mi thở dài, buông lỏng tay ra, thiếu nữ kia vừa kéo được kiếm, gần như mất đà không đứng vững được.

Phương Chấn Mi cười nói:
- Là Tăng đại tiểu thư?

Thiếu nữ kia không ngờ người trước mắt là một thanh niên vẻ mặt ung dung, tuấn tú tiêu sái như vậy, đang mỉm cười nhìn mình, không kìm được trong lòng rung động, sắc mặt đỏ lên, lập tức giả vờ lạnh lùng nói:
- Ai cần ngươi quan tâm!

Câu này chẳng khác nào thừa nhận nàng chính là Tăng Đan Phượng. Phương Chấn Mi cười nói:
- Trường Tiếu bang là nơi nào, há có thể cho người khác lui tới? Mà cô nương dung nhan tuyệt thế, thiên hạ có ai không ca tụng? Với dung mạo xinh đẹp của cô nương, trong Trường Tiếu bang còn ai khác nữa?

Những lời này đã khen ngợi sự xinh đẹp của nàng, Tăng Đan Phượng nghe được đương nhiên trong lòng thoải mái, nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng nói:
- Nói ngon nói ngọt, đồ không biết xấu hổ! Ngươi là Tư Đồ Thập Nhị hay Phương Chấn Mi?

Phương Chấn Mi cười nói:
- Cô thấy ta là Tư Đồ trang chủ hay Phương Chấn Mi?

Tăng Đan Phượng dậm chân nói:
- Ta vốn ở đây chờ các người tới.

Phương Chấn Mi ngạc nhiên:
- Hả?

Tăng Đan Phượng nói:
- Ngươi không thể xuống, cha đã bày thiên la địa võng bên dưới, chờ các người tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa ngươi cũng không phải đối thủ của cha, mau trở về đi, nếu không thì sẽ không kịp nữa!

Phương Chấn Mi cười nói:
- Lệnh tôn võ công cái thế, mưu lược kiệt xuất, tại hạ không dám so sánh. Nhưng lần này ta tới cứu người, đã không để ý đến an nguy của mình rồi. Ta cũng lường trước lệnh tôn đã an bài, có thể bình yên hay không phải xem ý trời thôi.

Tăng Đan Phượng dậm chân nói:
- Không được đâu! Tối nay ta định chờ ngươi hoặc Tư Đồ Thập Nhị đến đây, khuyên các người mau mau trở về. Ta cũng biết, hành vi của cha quả thật khiến người trong thiên hạ xem thường. Ta cũng biết, người của Thí Kiếm sơn trang đều là nhân sĩ chính nghĩa trên giang hồ. Cho nên ta không đành nhìn các người tự diệt vong. Được rồi, ngươi mau đi đi! Về phần đám người Tư Đồ Khinh Yến, ta sẽ tìm cách giải cứu, nếu như trộm được Huyết Hà thần kiếm, ta cũng sẽ đưa cho các người.

Phương Chấn Mi cười nói:
- Tăng cô nương, đa tạ ý tốt của cô. Tuy cô sống ở Trường Tiếu bang, nhưng lại có tấm lòng hiệp nghĩa hiếm thấy như vậy, khiến tại hạ vô cùng kính phục. Vấn đề là cách làm của cô căn bản không giúp được chúng ta. Thử nghĩ xem, với sự cẩn thận của Tăng bang chủ, cô thực sự có thể cứu được người nhà Tư Đồ sao? Với sự khôn khéo của lệnh tôn, cô có thể trộm được Huyết Hà thần kiếm sao? Nhưng với sự thiết diện vô tư của Tăng bang chủ, nếu như cô làm càn, e rằng ông ta cũng sẽ không tha cho cô. Như vậy đáng giá sao? Vẫn nên để người ngoài cuộc như ta ra tay, ngược lại không phải bận tâm, như vậy ổn thoả hơn.

Những lời này đã nói trúng tâm sự trong lòng Tăng Đan Phượng, vành mắt cũng đỏ lên:
- Ta mặc kệ! Ông ta dám làm gì ta chứ? Ông ta luyện võ thành cuồng, lại muốn độc bá võ lâm, mẫu thân khuyên bảo không nghe, đành phải giả làm thích khách để cảnh cáo ông ta, không ngờ lại bị ông ta một chưởng đánh chết. Sau chuyện này cha rất hối hận, nhưng vẫn mưu đồ xưng bá, dã tâm không hề giảm đi. Mọi chuyên cha đều quan tâm đến ta, ra sức nuông chiều, cho dù ta cứu người nhà Tư Đồ ra, ông ta có thể làm gì? Dù sao ta cũng là con gái của ông ta.

Phương Chấn Mi đứng trong gió đêm thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Chính vì Tăng cô nương là con gái của ông ta, chúng ta càng không muốn hai cha con các người bất hòa. Phân tranh võ lâm sao có thể hại đến thân tình cha con? Đại nghĩa diệt thân tất nhiên đáng quý, nhưng nếu người ngoài có thể ra sức, cần gì phải lấy chính nghĩa để cầu người khác diệt trừ người thân. Trong võ lâm cũng không thể người người đều làm như vậy. Ta nghĩ nếu như Tư Đồ trang chủ ở đây, y nhất định cũng sẽ lựa chọn đi xuống liều mạng.

Tăng Đan Phượng cuối cùng khóc lên, trong gió đêm đôi vai khẽ rung rung, quay lưng về phia Phương Chấn Mi.

Phương Chấn Mi do dự một lúc, sau đó đi tới nhẹ nhàng nói:
- Đan Phượng cô nương, người nhà Tư Đồ bị nhốt ở đâu, có thể cho ta biết không?

Tăng Đan Phượng vẫn đang nức nở, sau thời gian một chén trà mới miễn cưỡng nén bi thương, nói:
- Phía đông nam, đi thẳng về phía trước, vòng qua bờ hồ, đi qua cây cầu nhỏ có bảy ngôi đình, đình cuối cùng chính là Thiết Huyết đường. Cha nhốt bọn họ ở đó, Huyết Hà thần kiếm hình như cũng cất ở đó.

Phương Chấn Mi nói:
- Đa tạ cô nương!

Sau đó vỗ nhẹ hai vai Tăng Đan Phượng, nói:
- Cô nương bảo trọng!

Dứt lời liền lao về phía đông.

Tăng Đan Phượng quay đầu lại, dưới ánh trăng nước mắt lưng tròng, càng hiển lộ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, run giọng nói:
- Công tử bảo trọng!

Nhưng tầm mắt mênh mang, nào còn có tung tích của Phương Chấn Mi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK