Biến hóa chợt xảy ra, ngoại trừ đám Khuất Lôi, Phương Trung Bình, Thiết Kiều Kiều, Trần Quan Thái, Triệu Liêu Phân, Thượng Bộ Vân mỗi người đón lấy một mũi tên, còn lại sáu mươi tám mũi tên bắn trúng sáu mươi tám người, trong đó bốn mươi hai người lập tức bị bắn chết, hai mươi sáu người khác bị thương.
Sắc mặt Khuất Lôi còn khó coi hơn người chết.
Tiếp đó hắn nhìn thấy bảy mươi bốn tên cung tiễn thủ của mình, bọn chúng đều bị ném vào.
Bảy mươi bốn người cổ họng đều bị cắt đứt, chắc hẳn là bị đánh lén sau lưng, không kịp phản kháng đã mất mạng dưới dao sắc, không kêu được một tiếng nào.
Phương Trung Bình thấy Tư Đồ Thập Nhị đang khẽ cười, trên mặt vị anh hùng này lại xuất hiện thần thái như đang điểm binh sa trường, gặp phải thiên quân vạn mã vẫn ung dung bình tĩnh. Phương Trung Bình chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Sau đó một tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang bên cạnh Tư Đồ Thập Nhị chậm rãi bước ra, cười nhạt nói:
- Cung tiễn thủ của các ngươi đều bị sát thủ Ưng tổ của trang ta tiêu diệt rồi. Năm mươi hai đệ tử ngoài trang và bốn mươi mốt đệ tử trong trang, chỉ là gia đinh nòng cốt của tệ trang mà thôi. Đệ tử chân chính trong trang chúng ta có bốn tổ, Giáp tổ là Ưng tổ, là chuyên phụ trách bảo vệ an toàn trong ngoài bản trang; Ất tổ là Cáp tổ, chuyên phụ trách theo dõi truyền tin; Bính tổ là Hổ tổ, gồm những đệ tử đại biểu tệ trang chủ hoạt động trên giang hồ; Đinh tổ là Long tổ, trừ khi trong trang gặp nạn, nếu không bọn họ sẽ không ra tay, sở trường của bọn họ là đánh lén...
Sắc mặt Khuất Lôi và Phương Trung Bình đều tái xanh.
- Ta phụng mệnh thông báo cho các ngươi, hiện tại người các ngươi ở ngoài tường đều đã bị sát thủ Ưng tổ ngoài viện bao vây rồi, mà trong viện sát thủ Long tổ cũng đã bày thiên la địa võng, cho dù các ngươi có thể xông ra, ngoài trang cũng có Hổ tổ bao vây trùng trùng...
Quách Ngạo Bạch nghe được liền há hốc mồm, không ngờ Thí Kiếm sơn trang lại có lực lượng hùng mạnh như vậy, mà hắn lại không hề hay biết chút nào.
Thí Kiếm sơn trang đã là thiên hạ đệ nhất trang, cùng với Trường Tiếu bang, Phong Vân tiêu cục tạo thành thế chân vạc, thực lực dĩ nhiên không thể xem thường, nếu không thì đã sớm bị sóng to gió trên giang hồ nuốt chửng rồi.
- Người của các ngươi phái đi giết hơn năm mươi tráng đinh trong trang chúng ta, hiện giờ đã bị Cáp tổ của chúng ta chặn giết. Ngươi yên tâm, ta có thể đảm bảo, hiện tại đám đệ tử kia của quý bang tuyệt đối còn không đến một trăm năm mươi tên...
Quách Ngạo Bạch càng ngạc nhiên, không ngờ tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang này nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng nói chuyện ung dung bình tĩnh, rành mạch rõ ràng, lại giống như có quyền uy vô thượng.
- Khuất Lôi, Phương Trung Bình, các ngươi cam chịu đi!
Sắc mặt Khuất Lôi biến thành màu đỏ thẫm như gan heo, giận dữ nói:
- Câm miệng!
Phương Trung Bình nhìn chằm chằm vào người nọ, nói từng chữ từng câu:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tên đệ tử kia cười nhạt nói:
- Ta rốt cuộc là ai?
Vừa nói vừa dùng tay vuốt lên mặt một cái, hóa ra y lại mang mặt nạ da người, trải qua hóa trang tinh xảo không hề có sợ hở. Đây không phải “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc thì là ai?
Phương Trung Bình lắp bắp:
- Ngươi... ngươi không phải đi huấn luyện Ưng tổ...
Trên khuôn mặt thật thà rắn rỏi của Hà Bất Lạc lộ ra vẻ mỉm cười, nhìn sang Tư Đồ Thập Nhị. Tư Đồ Thập Nhị bình thản nói:
- Y là phó trang chủ của tệ trang, tất cả đại sự đều phải nhờ y xử lý, sao có thể đi xa được?
Phương Trung Bình ngạc nhiên nói:
- Vậy...
Hà Bất Lạc cười nói:
- Thực ra nơi huấn luyện đệ tử chính là mật thất dưới lòng đất tệ trang, ngoại trừ trang chủ và ta, người khác làm thế nào biết được.
Sắc mặt Phương Trung Bình nhợt nhạt, nhất thời nói không thành tiếng.
Chợt nghe trong viện có một giọng nói vang lên:
- Trang chủ, nhị ca, không hay rồi, Trường Tiếu bang đánh vào rồi!
Tư Đồ Thập Nhị quay đầu nhìn, trông thấy “Thiết Cung Ngân Đạn” Lộ Anh Phong nhếch nhác chạy tới, vừa thấy Tư Đồ Thập Nhị liền nói ngay:
- A, tốt quá, hóa ra các người đều ở đây, huynh đệ ta cùng nhau liều mạng với bọn chúng!
Tư Đồ Thập Nhị khẽ mỉm cười nói:
- Lộ tứ đệ, đệ đừng xung động, đại cục nơi này đã được khống chế rồi, trong trang cũng có người xử lý, đệ đừng nôn nóng!
Nghe vậy gương mặt Lộ Anh Phong mới lộ ra vẻ thoải mái, bỗng nói:
- Trang chủ, đệ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
Tư Đồ Thập Nhị nhíu đôi mày bạc, hỏi:
- Chuyện gì phải báo cáo vào lúc này?
Lộ Anh Phong vội nói:
- Đây là chuyện hết sức khẩn cấp, có liên quan đến tam ca...
Tư Đồ Thập Nhị gật đầu nói:
- Được, đệ tới đây!
Lộ Anh Phong lễ độ cung kính đáp:
- Vâng!
Hắn đi tới, không ai nhìn thấy hai tay của hắn giấu trong tay áo đã nắm hai con dao sắc, tùy thời sẽ đâm vào tim Tư Đồ Thập Nhị.
Tăng Bạch Thủy toàn thân áo trắng đi trên sườn núi đầy cỏ, mây dao động phía trên đầu, ánh trăng giống như bất an, khảm vào ven rìa tầng mây bay tứ tán.
Khoác sao, đội trăng, gió lớn thét gào, người chạy như bay, giống như trượt đi trên đầu cỏ, đây chính là bang chủ Trường Tiếu bang, Tăng Bạch Thủy.
Tăng Bạch Thủy vừa chạy nhanh vừa suy nghĩ: “Chỉ cần có thể phá hủy Thí Kiếm sơn trang, Trường Tiếu bang xưng vương trên giang hồ, chỉ còn lại một mình Phong Vân tiêu cục, mục tiêu tiếp theo của Trường Tiếu bang chính là tiêu diệt bọn chúng.”
Hắn vừa đi vừa nghĩ, đã đến rất gần Thí Kiếm sơn trang. Lại băng qua một chóp núi, Thí Kiếm sơn trang đã ở trong tầm mắt. Trước mặt hắn là một mảng cỏ tranh dày đặc cao hơn đầu người, phất phơ dưới ánh trăng, giống như tiếng rên rỉ nhẹ nhàng khe khẽ, không dễ phát giác.
Tăng Bạch Thủy ngưng thần suy nghĩ: “Trận chiến giữa Phương Chấn Mi và Hoắc Vô Dụng không biết ra sao rồi, Ngã Thị Thùy cũng không có tin tức. Lần này bất kể là ai sống, Hoắc Vô Dụng, Ngã Thị Thùy hoặc Phương Chấn Mi, sau này đều phải khiến bọn chúng tàn sát lẫn nhau, còn lại một tên thì mình có thể giải quyết. May mắn lời hứa của Ngã Thị Thùy vĩnh viễn là vết thương chí mạng của hắn, bất kể Hoắc Vô Dụng có giết được Phương Chấn Mi hay không, kẻ còn sống trước sau cũng phải quyết một trận tử chiến với Ngã Thị Thùy...”
Nghĩ tới đây, Tăng Bạch Thủy khó tránh khỏi cảm thấy hài lòng mãn nguyện, dùng hai tay tách cỏ tranh ra.
Dưới ánh trăng, bóng áo trắng của hắn chạy nhanh trong rừng cỏ. Cỏ rất cao và dày, hắn không nhìn thấy đường phía trước, ngoại trừ tiếng chân hắn đạp lên cỏ thì những thế giới khác như ánh trăng đều yên tĩnh.
Tăng Bạch Thủy vẫn chìm vào suy tư: “Lúc này hẳn là Tư Đồ Thập Nhị đã giao thủ với đám người Khuất Lôi. Sau khi giao chiến, bất kể thắng bại, thể lực nhất định sẽ hao tổn lớn, mình càng có thể chiếm được ưu thế. Nếu tới quá sớm, ngược lại sẽ phải động thủ với Tư Đồ Thập Nhị trước cả Khuất Lôi và Phương Trung Bình, lộ ra bản lĩnh, có thể nói hoàn toàn không cần thiết. Theo như thám tử báo cáo, đám người Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy vẫn chưa trở về Thí Kiếm sơn trang. Chỉ cần hai kẻ này không có mặt, Tư Đồ Thập Nhị cũng không lấy được Huyết Hà thần kiếm, hai người Khuất Lôi và Phương Trung Bình có thể yên tâm đối phó với Tư Đồ Thập Nhị rồi...”
Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn rất nhẹ nhõm vui sướng. Dưới ánh trăng, hắn vẫn như cũ đưa tay tách những cọng cỏ phía trước ra, bốn bề vẫn là cỏ tranh mờ mịt. Đột nhiên cỏ tranh rạp xuống, một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK