Mục lục
[Dịch] Ẩn Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hắn là người đàn ông của tôi..."

Một câu nói thản nhiên lạnh nhạt, mang theo một sự kiên định khó có thể lay chuyển.

Linh Tĩnh đứng một chỗ, giống như là đang nói một chân lý không cần hoài nghi và hoi lại.

Julian gà mờ tiếng Trung, đương nhiên cũng không cách nào phát hiện ra ý nghĩa ẩn chứa trong đó.

A Thủy thì sửng sốt một hồi, hắn vẫn biết Gia Minh và Sa Sa có quan hệ nam nữ, cho rằng Linh Tĩnh chỉ là bạn tốt của họ, nhưng khi nhe câu nói này thì không cần phải tìm hiểu thêm gì nữa.

Tên lão đại kia cầm tấm ảnh nhìn đi nhìn lại nhiều lần, lại đánh giá Linh Tĩnh một lúc, trong mắt hiện lên sự lưỡng lự, dường như là không dám nói lung tung về chuyện này.

Một lát sau, hắn phất tay với đám người bên cạnh:

"Các ngươi... đi ra ngoài trước đi."

Ý của hắn là ngoài Linh Tĩnh ra thì toàn bộ ra ngoài.

A Thủy đương nhiên nhận ra tình hình có chút không đơn giản, xoay người định đi, sau đó lại nói một câu:

"Phúc ca, chuyện này... Gia Minh hắn là huynh đệ của em..."

"Huynh đệ của chú?"

Phúc ca nhìn hắn, hỏi ngược lại một câu, một lát sau bất đắc dĩ phất phất tay, nói:

"Đi thôi đi thôi, ta không định làm gì cô ta cả..."

Cứ như vậy, đám người lục tục đi ra cửa, Julian được Linh Tĩnh bảo ra ngoài thì do dự một lát rồi cũng đi ra.

Phúc ca kia bật cái quạt điện, lấy một điếu thuốc, rồi lại buông xuống:

"Các người thật là..."

"Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ..."

Trong tấm ảnh kia, Gia Minh ngồi trước bàn ăn, Linh Tĩnh lúc đó 17 tuổi cười rất tươi, hai ngón tay đang kéo má mình làm mặt quỷ, trông rất là buồn cười.

"Ông đã gặp hắn?"

"Ô Hà Lĩnh? Đương nhiên là gặp..."

Phúc ca vẫn cau mày nhìn hai người trong ảnh:

"Không giống trong ảnh lắm, nhưng mà thôi, các người đã lâu không gặp nhau rồi, đúng không?"

"Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi."

Linh Tĩnh nở một nụ cười, giọng nói ấm áp vô cùng:

"Lúc đó hắn ở Ô Hà Lĩnh ra sao, có thể nói cho tôi biết được không?"

"Ô Hà Lĩnh... Muốn tìm hắn thì không có quan hệ gì nhiều với Ô Hà Lĩnh cả."

Phúc ca lầm bầm một tiếng, hắn đặt hai tay lên mặt bàn, cởi cúc ống tay, để lộ hai cánh tay:

"Hai cánh tay này bị đứt khi ở đó. Tôi cũng không giấu cô làm gì, tôi muốn hỏi cô một chút, hắn rốt cuộc là ai, nhưng mà... nhìn cô, tôi nghĩ cô cũng không rõ ràng lắm?"

Linh Tĩnh ngẩn người:

"Hắn làm sao?"

Phúc ca nhìn sắc mặt của nàng, sau đó mở hai tay, có chút bất đắc dĩ. Nhớ tới chuyện này, tâm tình của hắn có chút không tốt, cũng chẳng phải là phẫn nộ, cũng không phải là buồn bực.

Trên mặt hắn hiện lên sự nghi hoặc, mà khi nhìn khuôn mặt vô hại của thiếu niên trong hình, hắn càng nghi hoặc hơn.

"Cô đang tìm hắn..."

Hắn nói xong một câu rồi lại trầm mặc, trong phòng bắt đầu yên tĩnh lại. Qua một lúc lâu, Linh Tĩnh mới thấy hắn hít sâu một hơi, bắt đầu nói chuyện.

Lần này hắn nói vô cùng trôi chảy.

“Tháng 9, người này vào trong trại, tình hình của hắn như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Thế nhưng hắn bị nhốt riêng một phòng, đôi khi chúng tôi nhìn thấy hắn ra ngoài phơi nắng. Giống như một thiếu niên 17, 18 tuổi..."

"... Ở trong trại, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều người ở độ tuổi này, phần lớn là mới thành niên, không biết trời cao đất rộng, chỉ thích tranh đấu cho thỏa chí. Khi xảy ra chuyện thì vào tù, vào tù rồi vẫn cho mình là đệ nhất thiên hạ. Cho nên bọn chúng cần phải ra oai phủ đầu mới nghe lời, nhưng mà khi nhìn bộ dáng của hắn... hiện giờ tôi mới thấy nó không khác gì lắm so với tấm hình này, là người rất dễ bắt nạt. Chỉ là sau khi xảy ra chuyện đó, không một ai dám còn cảm giác này..."

"... Mới vào hắn đã được người ta tới thăm, chắc là người rất có thân phận, bởi vì họ toàn được trưởng trại trực tiếp dẫn tới, lại còn có cả bác sĩ đi theo. Đại khái là tới tháng 10, chúng ta vẫn chẳng ai biết hắn là ai, mọi người suy đoán một thời gian.“

“Mà tôi phải nói cho cô biết tình hình ở trong trại đó, người mới vào thì chẳng có gì ăn cả đâu. Nhưng mà vì hắn không ở cùng với chúng tôi, cho nên có đãi ngộ tương đối đặc thù. Cho nên khi thấy hắn có nhiều người hỏi thăm như vậy, có một số người quen với quản giáo tới hỏi thăm lai lịch của hắn, tại sao hắn lại phải vào tù. Quản giáo nói họ cũng không biết, hình như là giúp người bỏ trốn, bị tuyên án 5 năm, được cấp trên phân phối chiếu cố đặc thù, dường như là có quan hệ."

"... Thực ra ở cái nơi đó, cho dù có quan hệ với cấp trên cũng chẳng ai coi ra gì. Trước đây cũng có người có quan hệ bị giam, và bị chỉnh thảm nhất. Quản giáo cũng đâu có thể nhìn hắn 24/24 được. Lúc đầu chúng ta không thể động tới hắn được, vì hắn không ở chung một chỗ với chúng ta. Ở Ô Hà Lĩnh có một cái sân vận động lớn, hắn ở trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh đó. Chúng ta chưa thấy ai có đãi ngộ như vậy. Nhưng mà đại khái là trong vòng một tháng hắn vẫn hoạt động giống như chúng ta, tập thể dục, nói chuyện, dù sao cũng là cùng ở trên sân vận động, lúc này có người bắt đầu tới gần hắn..."

"Khi chúng ta chơi bóng, hắn ở bên cạnh nhìn, lại luôn cau mày không nói lời nào, cho nên mọi người bị hành động này khiến cho bốc lửa, nghĩ thầm trong bụng là thằng nhóc này thật kiêu ngạo. Nhung mà khi có người chạy tới hỏi hắn, thái độ của hắn rất tốt, vẫn cười, đối với ai cũng rất cung kính, có người đòi tiền của hắn, hắn lập tức lấy ra đưa cho..."

"Hắn vốn là như vậy..."

Linh Tĩnh méo miệng nói một câu.

Phúc ca liếc nhìn nàng một cái, có chút không cho là đúng:

"Do không ai biết nội tình của hắn, hắn lại chủ động đưa tiền, cho nên không ai động vào hắn làm gì. Khi đó tôi ở trong trại đã được 8 năm, dù sao cũng coi như là một long đầu, ở trong tù cũng có thế lực. Nhưng sau này nhớ tới chuyện này mới biết mình rất ngu... Dù sao chuyện hắn thường làm là nhíu mày và ngây ngô, có một lần tôi đi lấy nước nóng, thấy hắn cứ đứng im một chỗ ngẩn ngơ, phải rất lâu mới động đậy..."

-o0o-

"... Hắn là trường hợp đặc biệt, không bị giáo huấn, nhìn bề ngoài lại ngây ngô, cảm giác thật là không tốt. Mấy long đầu họp nhau bàn tính, xem có nên dựa theo quy củ cũ dạy hắn một chút không. Nếu như hắn thực sự có quan hệ, chúng ta cũng có thể cho hắn một chỗ tốt... Nhưng mà chưa kịp thực hiện thì hắn đã đắc tội với một quản giáo..."

"Họ Dương, là người cao lớn ngạo mạn, thích uống rượu, hay đánh người, tính tình rất nóng nảy. Nhưng mà ở cái địa phương như trong tù thì người như vậy mới trụ được, bản thân hắn có một quy định, không thích một người nào tự cho mình là đặc thù cả. Đại khái là vào cuối tháng 10, có tin tức truyền ra tên tiểu tử này nhìn không thuận mắt.”

“Sau đó… vào ngày mồng 4 tháng 11, hôm đó tôi nhớ rất rõ, trời đầy mây, có một tên tiểu đệ là Lạn Vĩ Trần đã động tay động chân, hắn có quan hệ không tệ với tên quản giáo họ Dương, cũng không biết là do nịnh bợ hay là thế nào mà chuyện này được giao cho hắn..."

"Chiều hôm đó, mọi người ra sân hít thở, hắn ở bên cạnh xem người khác chơi bóng rổ, rồi đi sang bên cạnh. Chúng tôi đã nhìn thấy Lạn Vĩ Trần cùng với mấy tên tiểu đệ chặn hắn lại, chuyện này ở trong ngục đương nhiên là chuyện bình thường. Do hai bên không ở chung nên mọi người mới dùng thời gian hít thở để dạy bảo nhau...”

“Họ đánh hắn một cái tát, hắn không hoàn thủ, sau đó có người đá hắn một cước, hắn không phản ứng, có một tên tiểu đệ ở bên cạnh nói là hắn sợ tới mức choáng váng, bởi vì người bình thường cho dù không hoàn thủ cũng có một số động tác khác. Cái tên Lạn Vĩ Trần kia đã hạ thủ thì tương đối độc ác, hắn cầm một cái gậy đập thẳng vào gáy của hắn..."

Phúc ca vỗ vỗ một vị trí ở trên cổ, nói:

"Sau đó chúng ta thấy hắn ngã lăn ra đất."

Hắn nói đến đây, thân hình Linh Tĩnh ở bên cạnh run lên:

"Vì sao... Không phải như vậy chứ..."

"Tôi vẫn chưa nói hết. Ở cái địa phương đó, lại có giáo quan làm chỗ dựa, chỉ cần không chết người, chuyện sẽ không lớn. Khi đó tôi ở cách hắn rất xa, a... Khi hắn bị đánh tôi không chú ý, lúc đó hắn một tay ôm trán, không phản ứng gì chuyện mình bị đánh... “

“Tôi đứng xa quan sát thấy tên quản giáo họ Dương đang nhìn, trên mặt Lạn Vĩ Trần hung ác còn đập thêm hắn mấy gậy. Sau đó hắn vứt gậy cho tên tiểu đệ bên cạnh, coi như là chưa có chuyện gì xảy ra. Dù gì cũng phải có người khiêng đi bệnh xá, cho nên đám tiểu đệ bên cạnh quyền đấm cước đá một phen. Lạn Vĩ Trần còn cười vẫy vẫy tay với chúng ta, không ngờ một tên đứng sau hắn bất ngờ bay ra sau vài mét..."

Hắn vuốt ve cánh tay của mình.

"Lúc đó tôi còn tưởng hắn bị ném ra xa, nhưng khi nhìn lại mới thấy không phải. Sau đó lại có hai người trong đám người kia ngã xuống, hắn một tay ôm trán, run rẩy đứng dậy, bắt đầu hoàn thủ. Lạn Vĩ Trần kia kêu một tiếng đánh chết hắn, tôi vào mấy lão đại xung quanh lập tức gọi người của mình tới. Hiện giờ nhớ lại, ngay lúc đó thật là..."

"Không có cách nào cả, hắn là người mới tới, không giáo huấn hắn một chút, mọi người sao có thể có thể diện... Không ai nhìn thấy hắn đánh người, nhưng như vậy thì sao, trong tù nhiều người đành một người cũng là chuyện thường. Cho nên khi có mệnh lệnh, mọi người nhanh chóng vây lại, không muốn cho quản giáo biết tình hình bên trong.”

“Về phương diện khác, chúng tôi thống nhất lần này phải đánh ngã hắn, nếu không mọi người làm gì còn thể diện mà lăn lộn... Sau khi có khoảng 20 người ngã xuống, chúng tôi mới thấy tình hình không đúng, thế nhưng đã không khống chế được..."

"Chúng tôi chưa thấy qua ai như vậy, ngay cả nghe nói cũng chưa, chỉ tiện tay đấm một cái, một người bay vọt ra ngoài, hắn không cao lớn, một tay ôm trán, một tay tùy tiện đánh người, chân thì đi về phía trước. Mới nhìn trông hắn rất giống với quỷ hồn, không một ai có thể ngăn hắn. Lúc đó trong nhóm chúng tôi có một người tên là A Nguyên, cao hơn 2m, vóc người lại rắn chắc, người khác dùng gậy sắt đánh hắn hắn cũng không sao. Vậy mà hắn bị một quyền bay vút ra ngoài, sau khi vất vả lắm mới bò dậy được thì lại bị một cước đá bay, hắn nặng hơn 400kg đó...”

“Sau đó, quản giáo họ Dương là người đầu tiên chạy tới, nổ hai phát súng, nhưng mà hắn chỉ lánh người một cái đã tránh được đạn. Tát một cái tên quản giáo bay ra ngoài, sau đó bị đá một cái bay cao hơn 3m, rơi xuống lại bị đá ngã xuống, không chết, sau đó chúng tôi nghe nói hắn phải sống cuộc đời thực vật... Trời đã xế chiều, hắn vẫn dùng một tay, tay còn lại ôm đầu, đôi khi còn dừng lại dùng hai tay day day, chắc là đau đầu..."

Hắn nghĩ tới chuyện này, hô hấp có chút gấp gáp:

"Cô không hiểu đâu, lúc đó trời đã xế chiều mà không ai biết trời đã chiều, thật là... Hôn thiên ám địa...”

“Trước đây tôi lăn lộn giang hồ, cho rằng mình không còn gì để sợ, người cho dù có lợi hại thì thế nào, tìm một người khác đánh lén cho ngã, dùng tay không được thì dùng đao, nếu vẫn không được thì dùng súng, cho dù súng không được thì dùng đạn đạo. Nhưng mà lúc đó tôi sợ như gặp quỷ, bởi vì hắn bất định, bất định như quỷ..."

"Hơn 1 tiếng đồng hồ, phàm là ai xông lên, hắn chẳng buông tha một ai. Tôi không biết hắn nhớ cách nào, nhưng mà những ai xông lên hắn đều nhớ rõ, hơn trăm người, ngoại trừ đám đầu tiên gục xuống đất, cho dù những người bỏ chạy cũng bị hắn đánh...”

“Khi đó tôi bị đau đớn làm tỉnh lại, nhìn lên bầu trời thấy đầy mây, hình như là sắp mưa. Có người chạy đến, kêu trời kêu đất, ngã bên cạnh tôi, trong miệng phun máu,... Ngày đó đã chết hơn mười người, số còn lại là tàn phế, tôi vẫn là còn tốt đấy... Các người lớn lên cùng nhau ư? Có phải hắn bị quỷ nhập tràng không? Cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không tới như vậy, huống chi tuổi của hắn..."

Hắn cau mày, ngôn từ có vẻ trắc trở, Linh Tĩnh trong mắt có lệ, lắc đầu: "Không phải... trước đây hắn có nói mình là... là sát thủ..."

"A..."

Câu trả lời kia phiêu hốt bất định, tâm tình của Phúc ca không làm sao yên được, gian phòng lúc này yên tĩnh vô cùng.

Sau một lát, Linh Tĩnh hỏi:

"Vậy... sau đó thì sao?"

"Sau đó thì không có tin tức gì nữa, hắn chạy rồi, chúng tôi có hỏi thăm tin tức của hắn, cảnh sát hình như cũng không bắt được, ách, dù sao nếu cô hỏi thăm tình hình ở Ô Hà Lĩnh, thì sau ngày mồng 4 tháng 11 sẽ không còn thấy hắn nữa..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hoàng Minh
28 Tháng hai, 2023 17:12
truyện cổ đại mà bác thời xưa vậy là hay rồi
Thanh Son
11 Tháng hai, 2023 10:22
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần- bỏ dấu ngoặc () 2 bên dấu chấm đi nhé, đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share cùng đọc nha: bom(.)so/kcNXS1 hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=sharing
tucrazy2006
15 Tháng sáu, 2022 17:56
chắc tại mình già rồi nên đọc truyện thấy hơi nhạt. tình tiết chỉ gọi là tương đối hợp lý, xây dựng xã hội còn hơi non.
ngocxuhp
10 Tháng sáu, 2022 23:32
Ẩn sát đoc hay quá
Lưu Giang
07 Tháng năm, 2022 08:08
đọc lại 4 năm , cảm xúc vẫn dâng trào , tổng nội dung ko có gì là hay nhưng tình tiết thúc đẩy nhân vật vô cùng vô cùng tốt. nhất là miêu tả tình cảm, đoạn linh tĩnh trở về tìm gia minh là lại khóc theo, xưa mới sinh viên ko có gi đình nên ít nghĩ, nay đã có mới thấy nó càng thấm thía. mọi thứ sez chẳng còn quan trọng j nữa nếu mất đi ng mà mình muôna chia sẻ nhất . một bộ bình đi rất đáng đọc, hy vọng sau này lão chuối viết tiếp 1 bộ tương tự sau chuế tuế :3
Ngo Hasuka
11 Tháng mười, 2021 23:18
Thế đọc hoàng kim đồng đi
yumura21
03 Tháng bảy, 2021 00:00
mark lai bo nay doc lau roi. hay.
Huỳnh Long Hội
11 Tháng tư, 2021 07:53
đọc đại niết bàn chưa
Trần Hữu Long
22 Tháng mười một, 2020 10:33
muốn đọc lại mà k có bản cv. đọc dịch ngang tai phè phè, khó chịu .
quan352
21 Tháng tám, 2020 02:21
Bộ đô thị hay nhất từng đọc. Không quá yy. Không tung hô tàu. Lắm gái theo nhưng không quá sắc và ngựa giống. Khác gần như hoàn toàn dòng chủ lưu truyện TQ
lệ quỷ
06 Tháng bảy, 2020 20:44
Bộ này đọc lâu lắm rồi, đi qua bộ chuế tuế sẵn tiện ghé ngang. Bộ đô thị hay nhất với mình, sau khi đọc bộ này thì mấy bộ đô thị yy khác quá nhạt nhẽo và nhàm chán, nên đã lâu lắm rồi ko còn đọc đô thị nữa.(chắc vì ít yy tàu khựa nên bị 404 trên qidian rồi) Nếu ai yêu thích bộ này thì hãy đọc cả phần ngoại truyện, đó mới là dấu chấm viên mãn cho 1 tác phẩm hay. Vậy mà ko hiểu sao dịch giả của TTV lại bỏ qua phần ngoại truyện.
Thanlong989898
20 Tháng sáu, 2020 13:18
????
xetayga
31 Tháng năm, 2020 20:01
1. Linh Tĩnh( Vợ hợp pháp chính thức trên giấy tờ) - Con trai Cố Duẫn Kiệt 2. Sa Sa( Vợ nhưng không có danh phận trên giấy tờ) - Con gái thiên tài Cố Duẫn Đình 3. Marylin(Tình nhân) - 4. Nhã Hàm(Tình nhân) - Con gái Trương Duẫn Hinh 5. Kelly(Tình nhân/Bạn tình???) - 6. Gatsuta Kaoru (Nguyệt Trì Huân)_(Tình nhân) 7. Đông Phương Uyển (Tình nhân)
Sơn Ca
22 Tháng mười hai, 2019 13:58
ẩn sát đẹp không? Ẩn sát giảng cố sự gì? https://vidian.me/chi-tiet/an-sat-dep-khong-ban-tieu-thuyet-do-thi-nay-giang-co-su-gi
Lư Ngọc Bùi
20 Tháng mười, 2019 20:00
Truyện 1 vs 1 hay sao mấy đậu hũ...!
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:34
còn ngoại truyện mà
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:34
sao ko up ngoại truyện lên
youjun
13 Tháng mười, 2019 20:33
còn ngoại truyện mà
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 08:20
kết hơi vội, đọc qua khá là khó hiểu
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 08:18
thiếu mấy chương extra rồi, bên truynful có kìa
romlatoi01
12 Tháng mười, 2019 07:58
Hmm các thế lực ngầm đc liệt kê ra nhiều mà khá là ít va chạm
h2olove
26 Tháng chín, 2019 12:22
cực phẩm
zozohoho
02 Tháng chín, 2019 14:39
t còn in ra để 1 bộ ở nhà :( đọc lại 5 lần có dư rồi. Nhất là đoạn lúc Gia Minh chết. cảm xúc của các nhân vật hay vc. Từ việc Huân giãy dụa muốn cướp xe tù đến lúc Linh Tĩnh biết in. quặn người khóc. Đọc mà thấy thốn vc.
conit
24 Tháng bảy, 2019 11:34
Truyện ba rọi, nhạt như nước ốc. Ưu điểm là tinh thần Tung Của không quá cao.
BÌNH LUẬN FACEBOOK