Đại học W, nước M.
Khi Ân Nguyên Thần đến đại học W, thì Cố Nguyên Hy đang bị vây giữa một rừng người. Tất cả đều là những cô gái xinh đẹp với đủ loại dòng máu. Ai nấy đều cười tươi như hoa, giơ máy ảnh cầm tay muốn được chụp hình với cậu.
Cố Nguyên Hy từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cũng không từ chối bọn họ, vậy nên, số người vây quanh cậu càng lúc càng đông, cơ hồ không đếm được nữa.
Ân Nguyên Thần nhìn thấy cảnh này trong lòng lập tức khó chịu. Rõ ràng là vị trí bên cạnh cậu chỉ có thể là của anh, nhưng vì cái gì lại đổi thành những người không biết xấu hổ này?
Năm nay trước, Cố Nguyên Hy nhận được học bổng đi du học ở nước M, ngành luật mà cậu thích. Ân Nguyên Thần thấy ái nhân mình nhìn từ nhỏ đến lớn cuối cùng cũng giương cánh muốn bay vốn đã có chút mất mát. Chỉ là anh không muốn cản trở con đường của cậu, đành phải tiễn cậu ra sân bay, nhìn máy bay cất cánh mà lòng thì chơi vơi giữa khoảng không.
Những năm này, Ân Nguyên Thần tập trung khai thác thị trường ở nước M, thường cứ năm bữa nửa tháng lại đến đây khảo sát một lần. Nhưng có trời mới biết được, anh chỉ là muốn nhìn thấy Hy nhi nhà anh mà thôi.
Chính là, bên cậu có nhiều người hâm mộ như vậy sao anh lại chưa hề biết đến?
Ân Nguyên Thần thật sự rất tức giận, sắc mặt đang tốt đẹp vì sắp gặp được người yêu tan thành mây khói, thay vào đó là một vẻ mặt hầm hầm vô cùng khó xem, khí lạnh làm áp suất xung quanh giảm xuống triệt để, đem đám con gái không có định lực dọa chạy tứ tán. Không bao lâu sau, bên cạnh Cố Nguyên Hy đã khôi phục lại yên tĩnh, đối mặt với người đàn ông đã thay đổi thành một mặt dịu dàng ôn nhu.
" Hy nhi, nhớ anh không?"
Ân Nguyên Thần chính là mặt dày như thế này. Năm năm nay, mỗi lần anh đến thăm cậu đều hỏi cậu có nhớ anh hay không, dù cho kết quả luôn là " không " thì cũng không chút nản lòng. Bởi lẽ, anh biết rằng, người con trai này chỉ là ngại ngùng không muốn thừa nhận mà thôi. Cậu ngạo kiều, cậu lạnh nhạt, cậu nhếch môi cười nhẹ,... Tất cả đều được anh thu vào trong mắt. Cả đời này anh tình nguyện sủng cậu lên tới trời... Chỉ vì một ánh mắt của cậu, ánh mắt cậu dành cho anh khác hẳn những người khác mà trả giá tất cả, hoàn toàn không hối tiếc.
Cố Nguyên Hy quay đầu trừng mắt với Ân Nguyên Thần, nhưng lần này lại không lạnh lùng nói ra chữ " không " như trước nữa. Cậu từ từ nhếch lên khóe môi, đem những bó hoa trong tay được người ta tặng dúi vào lòng Ân Nguyên Thần, một mặt kéo lấy máy ảnh anh chuẩn bị sẵn, nghiêng người tựa vào vai anh chụp một tấm, sau đó lại quẳng máy ảnh vào tay anh, bước chân đi đằng trước.
Ân Nguyên Thần bị những hành động liên tiếp của cậu chọc cho buồn cười, cúi đầu nhìn tấm ảnh trong máy. Người thiếu niên trong ảnh mấy năm nay đã chững chạc không ít, khóe môi luôn đằm xuống đối diện người khác lúc này hơi cong lên, ánh mắt phát ra tia sáng lấp lánh hút hồn. Người này sao có thể khả ái như thế được? Đến bây giờ cậu vẫn nhớ tới chuyện anh mè nheo đòi chụp ảnh với cậu trong lễ tốt nghiệp...
Cười thật rồi...
Ân Nguyên Thần vươn ngón tay vuốt ve nụ cười nhẹ gần như không có của người trong ảnh, khóe môi cũng không nhịn được cong lên. Ai cũng không biết, hi vọng lớn nhất của anh trên đời này không phải là đạt được cái gì, mà chỉ cần được nhìn thấy Hy nhi của anh vui vẻ tươi cười khi ở bên cạnh anh mà thôi.
Mười bốn năm... Rốt cuộc cũng chờ được! Tuy chưa được tươi tắn cho lắm, nhưng anh vốn là người không biết nản lòng. Anh không tin cậu vĩnh viễn không mở lòng ra với anh.....