Sau đêm chân thành nói chuyện với nhau, thái độ của Cố Nguyên Phong đối với Ân Nguyên Thần quả thật là thân thiết hơn rất nhiều. Tuy rằng cậu vẫn luôn lạnh nhạt không bày tỏ mọi thứ quá mức rõ ràng như trước nhưng anh vẫn sâu sắc cảm nhận được cậu đã thay đổi. Giả dụ như cậu không còn từ chối những cái ôm thân mật của anh, liền ngay cả khi bị anh ép buộc đút cơm, uống thuốc, dù cậu rất không vui vẻ cũng không cản trở, mặt ủ mày chau làm theo yêu cầu của anh.
Những lúc đó, Ân Nguyên Thần cảm thấy bảo bối của mình đúng là vô cùng đáng yêu. Không phải, là càng lúc càng đáng yêu!
" Hy nhi, ăn thêm một miếng nữa thôi, nhìn xem, em gầy đến mức này!"
Ân Nguyên Thần cầm theo bát cơm to, bên trên chính là đồ ăn anh đặc biệt thông qua rất nhiều chuyên gia mới đưa ra được. Tất cả đều trải qua sự cân đo đong đếm vô cùng kỹ càng, phù hợp cho trẻ em đang phát triển bổ sung dinh dưỡng.
Cứ mỗi lần nhìn Cố Nguyên Hy gầy đến mức cằm nhọn ra, anh lại không thể nào không cảm thấy đau lòng. Tốt nhất là để cậu ăn nhiều hơn một chút, như vậy anh liền ít đi một chút khổ sở rồi.
" Tôi không ăn nữa!"
Cố Nguyên Hy có khổ mà không thể nói, gương mặt nhỏ bé ngày càng hé lộ ra sự sắc sảo của kiếp trước khiến Ân Nguyên Thần ngẩn người thật lâu, lại nhìn phần đồ ăn vẫn còn lưng lửng bát trên tay mình, suy đi nghĩ lại một hồi vẫn quyết định đặt nó xuống bàn. Khom người nhấc lấy thân thể nhỏ bé của bảo bối ôm vào trong ngực.
Có lẽ vì cảm thấy có lỗi khi không nghe lời Ân Nguyên Thần, Cố Nguyên Hy lúc này đặc biệt ngoan ngoãn, ngồi trong lòng anh không chút ngọ nguậy. Cậu cũng đã bắt đầu dần dần quen với những hành động thân mật của anh trai Trình Giảo Kim này, xem như bị kiến cắn một cái đi, dù sao cậu có phản kháng cũng vô ích, không phải hay sao?
Những thay đổi của Cố Nguyên Hy được Ân Nguyên Thần thu vào trong mắt, dĩ nhiên cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cha Ân Và mẹ Cố. Chính họ cũng không ngờ được Ân Nguyên Thần thật sự có thể khiến Cố Nguyên Hy khuất phục. Bất quá cũng không phải không có lý.
Ân Nguyên Thần chăm sóc Cố Nguyên Hy sợ là so với sự chu đáo của mẹ Cố còn muốn tốt hơn rất nhiều lần. Đối với chuyện này không có ai là không hài lòng, cha Ân cũng không còn tùy lúc chạy đi thử lòng Ân Nguyên Thần, tự nhiên để hai con trau dồi tình cảm. Chỉ là, nếu ông hiểu được suy nghĩ thật sự trong đầu Ân Nguyên Thần, ông có tức giận đến mức muốn chết hay không? Con trai bảo bối của ông, vậy mà từ sớm đã nhắm lấy Cố Nguyên Hy đi vào trong vòng bảo hộ của mình rồi. Đợi đến khi mọi thứ được phơi bày ra ánh sáng, thì tư tưởng đã sớm ăn sâu bén rễ, muốn thay đổi cũng đã thành chuyện không thể nào.
Đối với cục diện này không thể nào không khen ngợi Ân Nguyên Thần, không hổ danh là kỳ tài kinh doanh, chiến lược " nuôi vợ từ bé " cũng được lên kế hoạch một cách vô cùng tỷ mỉ và công phu như vậy.
Ân Nguyên Thần không quan tâm đến mọi người suy nghĩ thế nào, anh bây giờ chỉ muốn dành hết những điều tốt đẹp nhất cho bảo bối nhà mình, bảo vệ cùng điều dưỡng cơ thể cậu thật tốt, không cho phép cậu đi vào con đường của kiếp trước.
Kiếp trước, tuy Ân Nguyên Thần chẳng mấy khi ở nhà. Nhưng ba ngày hai bữa Cố Nguyên Hy lại phải vào bệnh viện thì anh vẫn nắm rõ nhất thanh nhị sở. Có lẽ, kiếp trước cha Ân vẫn luôn ôm một hy vọng đó là để hai đứa con của mình được hòa thuận vui vẻ nên chỉ cần Cố Nguyên Hy xảy ra tình huống gió thổi cỏ lay nào, ông cũng sẽ gọi điện báo cho Ân Nguyên Thần. Cái này dĩ nhiên là mong anh có thể bớt ra chút thời gian đến thăm nom, chẳng qua, anh chưa bao giờ làm vậy.
Kiếp này, anh sẽ đền bù cho cậu thật tốt. Mặc kệ cậu có tốt đẹp hay bệnh tật, anh đều phải cùng cậu trải qua tất cả. Chỉ cần có cậu là tốt lắm rồi!
" Thiếu gia, thuốc đã sắc xong rồi!"
Nữ hầu theo lệnh của Ân Nguyên Thần, ngày nào cũng đều đặn hai bữa sáng và tối sắc thuốc cho Cố Nguyên Hy, thuốc này là để điều dưỡng thân thể cùng dạ dày của cậu. Anh thật không muốn nhìn thấy cậu bị bệnh tật dày vò nữa, tuyệt đối không muốn!
Cố Nguyên Hy vừa nhìn thấy chén thuốc đưa đến gần thì gương mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại, thân thể cựa quậy một chút đem đầu nhỏ vùi vào hỏm vai Ân Nguyên Thần một chút cũng không muốn ngóc đầu dậy.
Ân Nguyên Thần đối với hành động ỷ lại của Cố Nguyên Hy hết sức hưởng thụ nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến suy nghĩ muốn điều dưỡng cậu trong đầu của anh. Nhẹ nhàng nâng lên đầu nhỏ hé ra gương mặt nhăn nhó khó coi, anh yêu thương nở một nụ cười, đôi mắt sâu lắng nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu, ý tứ kiên nghị không cho phép thương lượng của anh làm đầu vai của cậu vì sợ hãi mà co rụt. Không còn cách nào khác đành phải vươn tay đón lấy chén thuốc, nhắm mắt bịt mũi nuốt vào một hơi.
Thuốc bắc quả thật là có mùi vị không dễ uống chút nào, hơn nữa còn là rất đắng...
Ân Nguyên Thần cạn đúng lúc Cố Nguyên Hy uống xong thuốc thì nhét cho cậu một viên mức quả thật lớn. Mứt quả ngọt ngào có một lớp đường phủ lên trên. Bên trong còn có trái cây chua chua, tổ hợp thú vị này nhanh chóng xua tan đi mùi vị khó chịu của thuốc bắc, khiến cho Cố Nguyên Hy ăn xong vẫn còn muốn ăn thêm một quả nữa.
Ân Nguyên Thần cũng hết sức khoan dung để mặc cho cậu ăn. Dù sao cái này cũng là do anh tự cho người làm, không ảnh hưởng đến chất lượng thuốc cũng không khiến dạ dày khó chịu. Vài hôm trước nhìn thấy cậu uống thuốc bắc khổ sở còn làm khẩu phần ăn uống giảm xuống rất nhiều mới làm anh suy nghĩ đến cái này. Xem ra quả nhiên có tác dụng không tồi.
Cố Nguyên Hy ôm hũ mứt quả, ngồi trong lòng Ân Nguyên Thần xem ti vi. Mứt quả ngọt ngào phủ một tầng đường làm môi cậu bóng nhẩy, thật sự là một hình ảnh trêu chọc sự nhẫn nhịn của anh. Chỉ là anh không thể tùy tiện dùng môi liếm nó đi, mà phải kéo ngón tay lau đi cho cậu, sau đó mới liếm qua. Quả nhiên, vị ngọt giống y như cậu vậy.
Cố Nguyên Hy mãi ăn mứt quả, không hề nhìn thấy hành động của Ân Nguyên Thần. Chỉ là, trong lòng cậu, hình tượng của người anh trai này lại tăng thêm một bậc nho nhỏ. Chăm sóc như vậy, cẩn thận đến mức người ta chỉ muốn dựa vào mà thôi,.....