Khi Ân Nguyên Thần ra đến bên ngoài thì Cố Nguyên Hy đã an vị thoải mái ngồi trong xe. Anh hơi híp mắt, nhìn bên ngoài đã quá trưa, giờ này hẳn là buổi học đã kết thúc từ lâu nên quả quyết nói tài xế đưa bọn họ trở về nhà.
Cố Nguyên Hy không nói một lời, ngoan ngoãn cúi đầu ôm lấy cặp xách, không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì . Hàng mi vừa dài vừa cong lại thanh mảnh đến mức khiến cho người khác ghen tị lúc này hơi rũ xuống, mỗi lần gió thổi qua lại khẽ rung rinh như một cánh bướm mềm mại.
Ân Nguyên Thần cảm thấy Cố Nguyên Hy bây giờ hết sức xinh đẹp. Bản thân anh cũng không thể hiểu nổi tại sao mình có thể dùng cụm từ này để hình dung đến cậu, nhưng ngoài nó ra anh lại không thể nghĩ được bất kì từ ngữ nào khác.
Anh biết, không phải vì cậu xinh đẹp mới khiến anh yêu thương, mà là vì anh yêu thương cậu mới thưởng thức vẻ đẹp của cậu. Tất cả chỉ vì một mình cậu!
Vẻ đẹp của Cố Nguyên Hy không phải là vẻ đẹp ẻo lả và mềm mại như của thiếu nữ, mà đó là một sự dung hòa tuyệt vời giữa những đường nét nhu hòa hoàn mỹ như được chạm khắc cùng với khí chất thanh lãnh cùng quý khí như khảm vào trong xương tủy. Tất cả đều có thể tạo nên sức hấp dẫn thuộc về riêng cậu, dù đặt giữa đoàn người cũng không thể nào bị lu mờ.
Cố Nguyên Hy còn đẹp hơn cả một cô gái!
Ân Nguyên Thần cảm thấy hết sức não nề. Trước đây anh rất có niềm tin rằng Cố Nguyên Hy dù sớm hay muộn nhất định cũng sẽ yêu thích anh. Nhưng sau khi nghĩ kĩ anh lại không tài nào hiểu được cậu rốt cuộc sẽ yêu thích anh ở điểm gì.
Không phải là anh lo lắng hão, nhưng Cố Nguyên Hy từ ngày đến Ân gia, cậu vẫn chưa hề có một phút nào lơi lỏng cảnh giác, vẫn luôn từng khắc đem bản thân mình phong bế vào trong một vỏ bọc bảo vệ vững chắc. Mà người khiến cậu phòng vệ nhất, trùng hợp lại chính là anh.
Ân Nguyên Thần đột nhiên nhận ra hành trình truy vợ của anh vẫn còn rất dài và rất gian nan. Điều này làm anh không khỏi thở dài một cái, chán chường cúi người bước vào xe. Sau đó dĩ nhiên là mặt dày đem Cố Nguyên Hy kéo vào trong ngực, cẩn thận nắm lấy bàn tay gầy yếu của cậu, cảm nhận lượng thịt ít ỏi trong lòng bàn tay mà cảm thấy thật vô cùng đau lòng.
Anh biết Cố Nguyên Hy bình thường đều ăn rất ít. Điều đó làm anh hết sức không hài lòng, đợi khi nào cơ thể cậu có chuyển biến tốt một chút, anh nhất định phải vỗ béo cậu thật tốt. Tuy rằng cậu có như thế nào anh cũng sẽ thích, nhưng nếu ôm cậu mà có thêm mấy lạng thịt, hẳn là cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Nhìn thấy cậu gầy, anh sẽ khó chịu, nhiều hơn chính là đau lòng.
" Sao không đợi anh?"
Ân Nguyên Thần ôm lấy Cố Nguyên Hy, sau khi xác định được mục tiêu của mình, tiếp theo liền cúi đầu nhỏ giọng hỏi cậu một câu như vậy. Anh cũng không phải muốn bó chặt tự do của cậu, nhưng lại có một mong muốn tập cho cậu thói quen có anh ở bên cạnh. Không muốn nhìn cậu cứ như vậy không cần anh, một mình rời đi!
Anh chỉ cần cậu, chỉ muốn cậu... Nên cậu không thể rời khỏi anh, mặc kệ là nguyên nhân gì.
" Tôi... Không có việc gì... "
Đối diện với chất vấn của Ân Nguyên Thần, Cố Nguyên Hy đáp lại thật nhỏ, hai bàn tay nhỏ bé bấu chặt vào nhau như thể thuyết minh tâm trạng của chủ nhân nó lúc này đang vô cùng bối rối.
Còn có thể không bối rối sao? Người này chỉ cần nhìn thấy cậu đều muốn ôm cậu. Thái độ của anh làm cho cậu không thể nào hiểu được anh lúc này đang có suy nghĩ gì.
Mưu đồ của anh rốt cuộc là cái gì?
Hành động nhỏ bé của Cố Nguyên Hy dĩ nhiên không thể nào vượt qua khỏi chú ý của Ân Nguyên Thần, ánh mắt anh thoáng chốc tối lại, nắm lấy hai bàn tay cậu tách ra, lại dịu dàng xoa xoa đầu nhỏ cùng những lọn tóc mềm mại của cậu, an ủi.
" Vừa rồi anh sai! Là anh không nên chất vấn Hy nhi! Hy nhi bỏ qua cho anh nhé! Cũng đừng sợ hãi anh, trên thế gian này bất cứ ai cũng có quyền phản bội em, nhưng anh thì vĩnh viễn không bao giờ. Nhất định sẽ tuyệt đối yêu thương em, bảo bọc em... "
Cố Nguyên Hy nghe Ân Nguyên Thần nói chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẫn thep bản năng gật gật đầu. Thái độ của cậu đã làm người nào đó hết sức hài lòng, nên khóe môi cũng nhẹ nhàng từ tốn câu lên một nụ cười.
Hy nhi của anh, thực ngoan!
Ân Nguyên Thần không cần Cố Nguyên Hy phải ngay lập tức hiểu ra, chuyện sau này anh sẽ từng chút một chứng minh cho cậu thấy, để cậu tin tưởng anh, ỷ lại anh. Tuy anh sẽ không bao giờ khóa cậu lại ở lưng quần mình, nhưng lại muốn tập cho cậu thói quen đứng sau lưng anh. Chỉ cần như vậy, cậu sẽ không thể nào rời bỏ được anh, chỉ biết đến anh, chỉ ở bên anh, một mình anh mà thôi!
Anh có thể chắp thêm đôi cánh cho cậu, nhưng người đi trước mở đường nhất định phải là anh!
--- ------ ------ ------ ------ --------
Sau một chặng đường dài, chiếc xe cuối cùng cũng đỗ xuống trước biệt thự Ân gia. Ân Nguyên Thần không nói tiếng nào liền đem Cố Nguyên Hy ôm xuống khỏi xe.
Chỉ là vừa xuống tới thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cha Ân và mẹ Cố, không hẹn mà cùng nhau bước ra ngoài, bước chân cực độ gấp gáp đến bên cạnh hai người. Khoảng cách còn chưa đến nơi đã nghe thấy cha Ân gầm lên mắng.
" Sao hai đứa không đi học? Thần, con không phải là bắt nạt em đấy chứ!"
Ân Nguyên Thần không nói gì, nhưng ánh mắt của anh nhìn cha Ân vẫn có một chút không hài lòng. Cố Nguyên Hy anh yêu thương bao nhiêu cũng vẫn thấy không đủ, làm sao có thể chấp nhận cho bản thân mình bắt nạt cậu được chứ?
Mẹ Cố đứng bên cạnh cha Ân không gấp gáp như vậy, nhìn thấy Cố Nguyên Hy vùi đầu vào hõm vai của Ân Nguyên Thần thập phần thân mật, nhìn thế nào cũng không thấy giống như bị bắt nạt. Bà không kiềm lòng được vươn tay kéo kéo góc áo của cha Ân, đá mắt ra hiệu ông để ý đến hoàn cảnh tiếp xúc của hai người một chút.
Cha Ân lúc này mới nhìn kĩ hai người, sau đó liền có cảm giác tỉnh ngộ, nhưng ông vẫn đứng thẳng, cố gắng không để lộ tâm tình ngượng ngùng ra ngoài. Bất quá tay chân lại lóng ngóng không biết làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể vỗ vai con trai hai cái, tỏ ý xin lỗi.
Ân Nguyên Thần không buồn nhìn cha Ân thêm nữa, cúi đầu với mẹ Cố một cái liền ôm Cố Nguyên Hy đi vào trong nhà. Cố Nguyên Hy ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không phải là cậu chưa từng nghĩ đến nhảy xuống, mà là bàn tay của người nào đó như gọng kìm, rõ ràng đang vỗ về cậu rất dịu dàng, nhưng chỉ cần cậu hơi động đậy, bàn tay ấy sẽ không kiêng nể vỗ nhẹ vào mông cậu. Tuy rằng anh ta vỗ một chút cũng không thấy đau nhưng lại khiến cậu ngượng đỏ mặt, qua vài lần liền từ bỏ ý nghĩ muốn nhảy xuống thì bàn tay kia mới chuyển qua vuốt ve lưng cậu.
Người này rốt cuộc là đang chơi trò vậy hả?
Ân Nguyên Thần không hề hay biết những suy nghĩ rối rắm trong đầu Cố Nguyên Hy. Anh lẳng lặng đem cậu ôm vào nhà, vừa đi vừa vuốt ve tấm lưng gầy yếu của cậu. Mỹ kì danh gọi là trao đổi tình cảm giữa anh và em. Nhưng trần trụi thì chính là công khai ăn đậu hủ. Thật mệt cho Cố Nguyên Hy còn cố gắng suy đoán tâm lý của Ân Nguyên Thần, mọi việc không phải đã rất rõ ràng rồi đó sao?
Chẳng qua cậu nghĩ quá sâu, cơ bản không nhìn thấy được tâm tình ranh ma đã sớm bày lên trên mặt của con sói xám nào đó.