Thẩm Tiệp Hoan đứng ở giữa phòng khách Ân gia. Trên người bà mặc y phục cũ mèm, tuy rằng sạch sẽ. Nhưng đứng ở vị trí căn hộ sang trọng như thế này thì tuyệt đối không hài hoà. Cảm giác áp bách đè lên người làm bà không khỏi bối rối vò vò tà áo.
Ân Nguyên Thần chuyển mắt nhìn cha Ân đang dịu dàng nhìn dì Thẩm nhưng vẫn chưa tiến lên liền hiểu rõ ông đối với bản thân vẫn còn nhiều cố kị.
Ân Nguyên Thần chớp động khoé mắt. Nhanh chóng đã hạ xuống hướng đi, tiến lại gần dì Thẩm đỡ chiếc túi trong tay bà. Tiện thể còn kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của Cố Nguyên Hy đang ngơ ngác. Thân thiện nói.
" Dì Thẩm! Con đã nghe cha nhắc nhiều về dì. Còn đây là Nguyên Hy có phải không ạ?"
Thẩm Tiệp Hoan ngẩn người nhìn Ân Nguyên Thần. Trong phút chốc không thể nào phục hồi tinh thần. Điều này cũng không thể trách bà. Trước đây, khi vẫn còn là bạn tâm giao của cha Ân. Bà vẫn nghe ông than phiền nhiều về đứa con trai cao ngạo, cố chấp. Hôm nay nhìn thấy rõ ràng một điểm xấu cũng không thể nào nhìn ra.
Cha Ân đứng sau nhìn thấy Ân Nguyên Thần dễ chịu như vậy liền cười. Ông cũng không cố kị mà dịu dàng nhìn về phía Thẩm Tiệp Hoan bằng ánh mắt an lòng.
Thẩm Tiệp Hoan nhận được ánh mắt của cha Cố. Thật giống như được khích lệ. Bà hơi buông lỏng tay, cúi đầu nói với Cố Nguyên Hy.
" Hy, mau chào anh Nguyên Thần đi con!"
Cố Nguyên Hy từ lúc đến Ân gia đều một mực cúi đầu. Ánh mắt từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn loạn. Tận đến lúc nghe giọng nói của Thẩm Tiệp Hoan mới run run chân mi, nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng.
" Anh Nguyên Thần!"
Nói xong lại tiếp tục cúi đầu nhìn mũi chân, không hề có ý muốn nói chuyện.
Ân Nguyên Thần nhìn thái độ xa cách của Cố Nguyên Hy liền hơi run lên như thể có một dòng điện, chuyển quanh toàn thân. Kiếp trước anh không có ở nhà khi cậu đến. Vậy nên hoàn toàn không được thể nghiệm qua tính cách của cậu. Bây giờ nhìn qua giống như rất thiếu vắng cảm giác an toàn.
Ân Nguyên Thần mơ hồ thở dài một tiếng. Không nhịn được cúi đầu, cẩn thận đem Cố Nguyên Hy ôm lên.
Tuy rằng năm nay anh mới mười lăm tuổi, vẫn còn gầy yếu. Nhưng trải qua rèn luyện một thời gian, cơ bắp đều rất khoẻ mạnh. Thế nên ôm cậu lên cũng không thành vấn đề.
Cố Nguyên Hy thoảng thốt giật mình một chút, giống như cậu không ngờ được Ân Nguyên Thần sẽ hành động như vậy. Khoé mi nhè nhẹ run lên, bàn tay gầy yếu, khẳng khiu cũng vô thức nắm giữ ngực áo của anh tựa như đang khao khát tìm kiếm một điểm tựa.
Ân Nguyên Thần cười nhẹ, rất hài lòng đối với hành động mang tính vô thức của Cố Nguyên Hy. Anh dịu dàng nâng tay sửa lại vài lọn tóc rối tung của cậu. Lúc này mới quay đầu nhìn cha Ân cùng dì Thẩm đều đang ngơ ngác đứng một bên, nhẹ giọng nói.
" Marry đã chuẩn bị xong bữa sáng. Chúng ta vào ăn sáng thôi!"
Nói xong cũng không chờ hai người trả lời, trực tiếp ôm Cố Nguyên Hy đi vào bên trong.
Ân Nguyên Thần cẩn thận thả Cố Nguyên Hy vào chiếc ghế đặt ngay bên cạnh bản thân. Còn chủ động thay cậu chia thức ăn. Ánh mắt thi thoảng nhìn về phía cậu, nhanh chóng nắm bắt khoảng khắc ai đó vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm đồ ăn tinh xảo trên bàn mà không khỏi cười khẽ một tiếng.
" Mau ăn đi!"
Ân Nguyên Thần đặt dao, nĩa vào tay Cố Nguyên Hy. Ánh mắt hướng về phía đĩa thịt bò beefteak được cắt nhỏ thành từng miếng vuông vức ra lệnh cho cậu. Giọng nói của anh lúc này vô cùng dịu dàng, nhưng cũng phảng phất một ý vị không thể chối từ.
Khoé môi Cố Nguyên Hy run lên nhè nhẹ như muốn nói gì đó. Thế nhưng bắt gặp ánh mắt không được thương lượng của Ân Nguyên Thần lại phải nuốt trở về, ngoan ngoãn cầm nĩa đem từng miếng nhỏ thịt bò tinh tế nhai nuốt.
Ân Nguyên Thần đối với Cố Nguyên Hy ngoan ngoãn vẫn là rất hài lòng. Lơ đãng xoa nhẹ đầu nhỏ của cậu, còn âm thầm hạ quyết tâm phải nuôi cậu thành một bé trai thật mập mạp.
Hành động của Ân Nguyên Thần từ đầu đến cuối đều lọt vào mắt của hai vị phụ huynh nơi đó, khiến hai người không khỏi thở phào ra một hơi. Chỉ là, nếu như để họ biết ý định của Ân Nguyên Thần, không biết còn có thể thở phào như vậy hay là không.