Trên mặt Tôn Ngộ Không rất phấn khích, kim y trên người cũng vỡ vụn, xuất hiện một thân thể hầu tử đầy lông lá với từng đạo kim sắc khí lưu xoay tròn hắn bên ngoài thân thể hắn, khí thế mênh mông thậm chí gần như làm cho bên trong hỗn độn không gian cũng phải chấn động.
- Hưu…
Trong mắt Xi Vưu lóe ra một tia lãnh quang, đột nhiên hét lớn một tiếng, vầng sáng màu xanh bên ngoài thân biến thành thành nhiều lớp như vẩy cá, cơ bắp trên tay phải vồng lên, Xi Vưu lúc này tay phải nắm lại thành quyền, một nắm đấm thật lớn, trực tiếp xuyên phá không gian, làm vỡ vụn hỗn độn, đập thẳng vào Kim Cô Bổng.
Nắm đấm đánh với Kim Cô Bổng.
- Bồng!
Đối với Yêu Đế, Ma Đế đang quan khán, trận đánh này cũng giống như thiên thạch đối với con người ở địa cầu.
Một sóng lực kinh khủng phát sinh từ cú va chạm đó. Hỗn độn không gian chấn động, hỗn độn năng lượng hóa thành các loại năng lượng kim mộc thủy hỏa thổ, lập tức lại khôi phục thành hỗn độn, trong mắt Xi Vưu lóe ra niềm hưng phấn vô biên.
- Lại tiếp ta một quyền!
Xi Vưu hét lớn một tiếng, hữu quyền chấn động, lại một lần nữa phóng ra, nắm tay chấn động mạnh rồi bay tới bên cạnh Tôn Ngộ Không, theo tiếng "Bồng", Tôn Ngộ Không liền bị đánh bay ngược ra xa.
- Hách hách…
Tôn Ngộ Không nổi giận, trên mặt thấy rõ đã đang bừng bừng lửa giận. Hầu tử ngoan liệt, hắn vốn bản tính hiếu chiến, đồng thời cũng rất sĩ diện. Bị đánh bay ra như vậy, nhất thời quyết định phải cương quyết giữ mặt mũi, nên đã dùng đến một chiêu cực mạnh của hắn.
- Xi Vưu, tiếp ta một bổng cuối cùng!
Tôn Ngộ Không đột nhiên gào lên chói tai, thanh âm như mũi tên đâm vào màng nhĩ. Đang nhắm mắt xem cuộc chiến thần thức, Lý Dương giúp hắn chú ý tới Tôn Ngộ Không, mỗi động tác đều thấy rõ ràng, chỉ thấy Kim Cô Bổng như một tia chớp chỉ trong nháy mắt…
- Phá Sơn Liệt Không
Lý Dương trong lòng khiếp sợ, thấy một đạo bổng ảnh như tia chớp muốn tiêu diệt tất cả. Lý Dương liên tưởng đến Phá Sơn Liệt Không trong Ma Thần Lục Tuyệt, Khai Thiên Thần Phủ bổ ra tất cả, giống hệt như Kim Cô Bổng và đột phá tất cả.
- Hưu…
Hỗn độn không gian toàn bộ vỡ vụn, kim sắc bổng ảnh lướt qua, hỗn độn không gian hoàn toàn vỡ tan tành, năng lượng vốn bạo loạn lại càng thêm bạo loạn.
Bọn người Nữ Oa, Phục Hi, Chúc Dung, Cộng Công, Chuẩn Đề vô cùng khiếp sợ, ai cũng không nghĩ đến Tôn Ngộ Không lại có thể công kích kinh khủng như thế. Trong mắt bọn họ, lúc này chỉ còn có bổng ảnh có thể phá hủy tất cả, đột nhiên…
- Bất hảo!
Phục Hi hét lớn một tiếng, lúc này đột nhiên phất tay, giống như có một quyển cổ thư bay lên không trung, phát ra đạo đạo quang mang màu vàng đất, nhất thời biên giới trận pháp hỗn độn không gian càng được củng cố chắc hơn, mặc cho hỗn độn không gian hỗn loạn, đám Yêu Đế, Ma Đế cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Nhưng trong mảnh hỗn độn không gian bị ngiến nát.
Một bổng tuyệt đối hoàn mỹ. Lý Dương dùng thần thức cực kỳ cường hãn cố gắng ghi lại và. Nhớ kỹ, còn Xi Vưu đứng trước một bổng này, cũng phải kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc Xi Vưu mau chóng qua đi, chuyển sang hưng phấn, sự hưng phấn do rốt cục gặp được đối thủ.
- Ha ha…
Theo một tiếng cuồng tiếu vang lên, thân thể cuồn cuộn cơ bắp của Xi Vưu đột nhiên chấn động, những thanh quang bỗng biến thành một tia chớp màu xanh, từng đạo tia chớp màu xanh không ngừng từ cơ nhục của Xi Vưu lóe ra trứ, một cổ khí tức mênh mông cực kì cường hãn lan ra.
Mười thành!
Lúc này Xi Vưu năng lượng hoàn toàn bộc phát ra.
Biến thủ thành đao, trong mắt Xi Vưu quang mang lóe lên, đạo đạo tia chớp màu xanh từ tay phải lóe ra thành đao, đột nhiên giơ cao lên. Nhất động tác vô cùng đơn giản, năng lượng cả hỗn độn không gian hoàn toàn hướng vào tay phải Xi Vưu tụ tập lại.
- Khai Thiên Tích Địa!
Lý Dương trong lòng cả kinh, hắn thập phần quen thuộc, chính là thế bắt đầu của Khai Thiên Tích Địa - Hải Nạp Bách Xuyên
- Tê…
Thủ đao của Xi Vưu giơ lên cao phát xuất đạo đạo quang mang màu đen, hỗn độn không gian chung quanh hoàn toàn vỡ vụn, khủy tay của Xi Vưu giống như một cái hắc động, vô số năng lượng không ngừng hướng về phía thủ đao tụ tập lại.
- Hát!
Thủ đao đột nhiên đánh xuống, giống như Khai Thiên Thần Phủ.
Xuyên phá tất cả, nghiền nát hỗn độn không gian rồi đánh mạnh vào Kim Cô Bổng.
- Bồng!!!
Hỗn độn không gian ầm ầm vỡ vụn, không ngừng hướng bốn phía lan ra, giống như mặt băng vỡ vụn, không ngừng hướng bốn phương tám hướng lan đi, cả hỗn độn không gian đều cuồng loạn, Xi Vưu lăng không mà đứng, Tôn Ngộ Không tay cầm Kim Cô Bổng, đứng đối diện với Xi Vưu.
Một dòng máu tươi từ trên tay Xi Vưu rỉ ra, trên mặt Xi Vưu có một nụ cười lành lạnh, Tôn Ngộ Không sắc mặt cực kỳ khó coi, một dòng máu tươi từ mũi hắn chảy xuống.
- Được lắm, ngươi có thể làm ta bị thương, mặc dù chỉ là thương ngoài da, bất quá ngươi cũng người đầu tiên làm cho ta bị thương đó.
Xi Vưu xoa tay, tay phải trở lại bình thường, các vết thương mới đây đã hoàn toàn tiêu mất.
Năng lượng trong cơ thể Tôn Ngộ Không không ngừng chuyển động, trụ lành thương thế, rồi cười nói:
- Xem ra lúc trước lão tôn ta quyết định đúng, dung hợp một bộ phận bổn mạng tinh kim khí của ta, độ cứng rắn của Kim Cô Bổng đã có thể đả Xi Vưu ngươi.
Nhục thể của Xi Vưu chính là thân thể Bàn Cổ, thần khí bình thường căn bản không gây thương tổn chút nào.
Nhưng vừa rồi Tôn Ngộ Không đã làm hắn bị thương. Nếu không có Kim Cô Bổng, Tôn Ngộ Không cho dù hoàn toàn hấp thu bổn mạng tinh kim khí, cũng không phải đối thủ của Xi Vưu. Hôm nay, hắn dựa vào Kim Cô bổng, làm Xi Vưu bị thương. Bất quá…
Xi Vưu chỉ là bị thương da thịt, còn trong cơ thể Tôn Ngộ Không năng lượng bạo loạn, vừa rồi chịu một kích Khai Thiên Tích Địa, đã gây thương tổn cho hắn quá lớn.
Còn lúc này những vết nứt của hỗn độn không gian không ngừng hướng ra xung quanh đã lan ra đến biên giới, trận pháp lại một trận rung động kịch liệt
- Ổn định!
Phục Hi đột nhiên hét lớn một tiếng, trong tay một khối ngọc bản thật lớn bay ra, ngọc bản dung hợp làm một với cổ thư lúc này đang lơ lửng trong không gian, đạo đạo năng lượng không ngừng xâm nhập vào trong trận pháp, chặn không gian vỡ vụn đứng điên cuồng kia.
Hà Đồ Lạc Thư, đó là thần khí quan trọng nhất.
Một lát sau, sự hỗn loạn trong hỗn độn không gian từ từ giảm xuống, rồi khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Ha ha, trận chiến này cực kỳ thống khoái, cuộc chiến này tạm thời coi như bất phân thắng bại. Sau này, chúng ta đấu lại một lần nữa, hôm nay tạm thời không tính.
Xi Vưu quay về Tôn Ngộ Không cười nói.
Tôn Ngộ Không lắc đầu nói:
- Thua thì thua, lão tôn ta rất rõ ràng, vừa rồi Xi Vưu đạo huynh ngươi chỉ bị thương da thịt. Lão tôn ta lại bị thương không nhẹ, huống chi, cho dù bằng vào Kim Cô Bổng, lão tôn ta cũng không cách nào áp đảo được Xi Vưu đạo huynh.
Tôn Ngộ Không rất rõ ràng.
Tuyệt chiêu hắn là Nhất Côn Phá Không!
Đó là “Điểm” Công kích. Tất cả lực công kích tập trung vào một chỗ. Làm cho lực lượng đạt tới cực mạnh, nhưng công kích cực mạnh của hắn chỉ làm cho Xi Vưu bị chút thương thế ngoài da, nếu chính thức đánh tới cùng, hắn chỉ có thể dùng vài lần công kích như vậy.
Còn thân thể Xi Vưu chỗ nào cũng đều cực kỳ cường hãn, nếu phải đánh thật, liều mạng mà công kích, quyền cước phóng ra hết sức, phỏng chừng Tôn Ngộ Không không chịu nổi, đương nhiên Tôn Ngộ Không rõ ràng, bản thân mình không phải là đối thủ của Xi Vưu.
- Ha ha… có cá tính, có cá tính, không giống Lí Nhĩ kia, đến chết cũng không nhận thua, chết cũng muốn giữ mặt mũi, luôn dựa vào cây gậy chống chân què của hắn.
Xi Vưu ha ha cười nói. Lúc này đây hắn thật cao hứng, Tôn Ngộ Không có thể làm hắn bị thương, hắn cũng thập phần cao hứng.
- Xi Vưu, Ngộ Không, tốc độ trận chiến của các ngươi thật sự quá nhanh, phỏng chừng đám Yêu Đế, Ma Đế này không có bao nhiêu người có thể thấy được.
Nữ Oa đi ra phía trước cười nói.
Các Đại Tôn khác cũng gật đầu.
Xi Vưu và Tôn Ngộ Không đều là những Đại Tôn rất mạnh, tốc độ so với Đại Tôn bình thường nhanh hơn rất nhiều, tốc độ kinh khủng như vậy, cho dù là Đại Tôn cũng phải căng hết mắt mới quan khán được, những Yêu Đế, Ma Đế khác tự nhiên thấy không rõ.
Nhưng…
Lý Dương thấy rất rõ ràng, thậm chí ngay cả mỗi một động tác tuyệt chiêu của Xi Vưu và Tôn Ngộ Không đều thấy rất rành mạch.
Lý Dương nhắm mắt lại như trước, trong đầu không ngừng diễn dịch bổng ảnh kinh thiên động địa muốn phá vỡ tất cả kia, còn cả thủ đao với khí thế ngập trời, một chiêu Khai Thiên Tích Địa. Rồi tuyệt chiêu của Tôn Ngộ Không có "Chân ý Phá Sơn Liệt Không”, tuy có chút bất đồng, nhưng sự thâm ảo lại có vẻ nhiều hơn. Chiêu của Xi Vưu là Khai Thiên Tích Địa cực mạnh trong "Ma Thần Lục Tuyệt".
- Thống khoái, trận chiến này cực kỳ thống khoái. Tốt lắm, Tôn Ngộ Không, ta ly khai trước, có thời gian đến Ma Thần Cung cùng ta đàm luận nhé.
Xi Vưu ha ha cười nói!
- Nhất định, lão tôn ta nghĩ ra tuyệt chiêu mới chắc chắn sẽ tìm ngươi so tài.
Tôn Ngộ Không đáp, hắn cũng là một phần tử háo chiến, có cơ hội tự nhiên sẽ đi.
Xi Vưu cười, rồi thân hình chợt lóe, biến mất không thấy nữa…
Các vị Đại Tôn nhất nhất ly khai. Đám Yêu Đế, Ma Đế Minh Đế đang xem cuộc chiến ở lại đàm luận lẫn nhau, mặc dù bọn họ không thấy rõ, nhưng Tôn Ngộ Không cuối cùng một bổng đập vỡ vụn hỗn độn không gian, thủ đao của Xi Vưu với khí thế Khai Thiên Tích Địa, tất cả mọi người đều thấy cả.
Âm Dương Ma Đế do sớm đạt tới cao thủ đỉnh phong nên trong lòng hiểu được nhiều việc, hiển nhiên việc xem cuộc chiến có điều thu hoạch.
Điền Cương lần này đến đây, với nhãn lực hoặc thần thức của hắn căn bản không thể thấy rõ cuộc đấu, dù sao ngay cả cao thủ Yêu Đế tiền kì cũng không thể thấy thân ảnh Xi Vưu và Tôn Ngộ Không, đừng nói Điền Cương, Điền Cương lúc này nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
- Sư huynh, Đại Tôn bọn họ đã đi hết rồi, ngươi làm sao vẫn nhắm mắt thế?
Thanh âm Điền Cương lọt vào tai Lý Dương, mắt Lý Dương lúc này chậm rãi mở ra, mặt mũi có vẻ rất vui. Lần này xem cuộc chiến, tâm thần tu vi Lý Dương được đề cao rất nhiều, hoàn toàn củng cố tâm thần tu vi ở mức Ma Đế tiền kì, thậm chí so với có vẻ có xu thế đột phá tâm thần tu vi.
- Ta đang tu luyện, đồng thời cũng đang đợi người.
Lý Dương thần bí nói.
- Đợi người?
Điền Cương nghi hoặc hỏi.
Lý Dương khẽ gật đầu, lập tức xoay người nhìn về phía xa, chỉ thấy xa xa có một đạo thân ảnh bay tới, trong chốc lát đã tới bên người Lý Dương, chính là Thái Úc.
- Thái Úc.
Lý Dương cười nói.
Thái độ Thái Úc đối với Lý Dương cũng chẳng vồn vã gì, nói:
- Lý Dương chuẩn bị đi là vừa, Nữ Oa Cung còn có mấy tháng nữa là mở ra rồi, ngươi không phải nói ngươi có năng lực tìm được Tu Linh thảo sao? Ta muốn xem ngươi làm sao đi vào được hạch tâm khu vực nơi mà ngay cả Đại Tôn cũng không thể tiến vào.
Lý Dương không thèm quan tâm cười nói:
- Thái Úc, ngươi không cần quan tâm đến điểm ấy, được rồi, ngươi không phải đi Quỷ giới tìm kiếm hung thủ Băng Hồn sao, sao về sớm thế?
Lý Dương chỉ quan tâm đến việc đó. Mỗi lần nhớ tới Linh Linh đáng yêu thuần khiết Linh Linh với gương mặt tươi cười bưng một chén thang, hắn liền cảm thấy rất đau lòng.
Thái Úc nhất thời sắc mặt khó coi:
- Băng Hồn, Băng Hồn hỗn đản kia, “Băng Phách bảo điển” khốn khiếp đã tu luyện tới cực hạn đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ, hắn có một phương pháp đặc thù hoàn toàn thu liễm khí tức, ta căn bản không thể tìm được hắn.
Thái Úc cũng không có biện pháp, Quỷ Đế Băng Hồn hiển nhiên cố tình trốn biệt, với bí pháp thu liễm khí tức của Quỷ Đế Băng Hồn, trong Quỷ giới khôn cùng, Thái Úc làm sao có thể tìm được hắn.
- Thái Úc tiểu tử, ngươi nói cái gì thế?
Thanh âm thô tục của Ngưu Ma Vương vang lên.
Thái Úc nhìn Ngưu Ma Vương liếc mắt, trên mặt vẫn lạnh như băng, căn bản không để ý tới Ngưu Ma Vương, quay về Lý Dương nhắc nhở nói:
- Nhắc cho ngươi nhớ giữ lời hứa, một khi ngươi thành công, Tam Sanh Thạch cho ngươi mượn bao lâu cũng được.
- Biết rồi!
Lý Dương gật đầu.
Thái Úc vừa nghe, liền biến thành một đạo lưu quang, ly khai luôn.
- Con bà nó, Thái Úc này cũng quá kiêu ngạo rồi, bất quá lão ngưu ta xem ra hắn là một người đáng thương, sẽ không so đo với hắn.
Ngưu Ma Vương hừ hừ vài tiếng, rồi không nói gì nữa, lúc trước trong lần Tiên Ma đại chiến đó Ngưu Ma Vương cũng tham gia, nên cũng biết rõ cả sự tình kia.
- Người đáng thương? Rốt cuộc là chuyện gì thế?
Lý Dương quả cũng không hiểu rõ sự tình này lắm, lập tức truy vấn.
- Lý Dương đừng vội, để tỷ tỷ nói cho ngươi nha.
Lưu Ly đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lý Dương, cười quyến rũ nói:
- Thái Úc này đúng là một giống đa tình, đáng tiếc, hắn lúc trước dùng Tam Sanh Thạch tiến hành quần công, cũng vô tình giết thê tử của hắn, do đó… hắn sau đó phát điên lên, cho tới bây giờ cũng cứ như vậy.
Lưu Ly vốn là cao thủ từ rất lâu rồi nên đối với sự tình Thái Úc hiểu rõ ràng.
Bất quá người bình thường không ai dám nói lung tung, bởi vì một khi Thái Úc biết, hắn sẽ nổi giận, nhưng Lưu Ly cũng không sợ gì Thái Úc, do đó đem mọi chuyện nói cho Lý Dương.
- Giết thê tử?
Lý Dương ngẩn ngơ, thảo nào Thái Úc này luôn duy trì một bộ dáng lạnh như băng, Lý Dương lúc này lại hỏi dồn:
- Được rồi, Quỷ Đế Băng Hồn là ai?
Lưu Ly cười nói:
- Thê tử Thái Úc gọi là Nhan Vũ, năm đó thị là đệ tử của Băng Phách tông, sư huynh của thị là Băng Hồn. Khi Bắc Minh hải xuất hiện, Quỷ giới và Minh giới tách ra, Thái Úc ở lại Minh giới, do đó hắn và thê tử chia lìa.
- Sư huynh?
Lý Dương thoáng cái đã hoàn toàn hiểu mọi chuyện. Quỷ Đế Băng Hồn làm như vậy, phỏng chừng là vì báo thù thôi.
- Lý Dương lão đệ, vừa rồi Thái Úc nói “nhớ kỹ những gì ngươi nói lúc trước”, những lời này là ý tứ gì? Ngươi hứa với hắn việc gì thế?
Ngưu Ma Vương hỏi Lý Dương.
Lý Dương cười nói:
- Ta hứa với hắn tìm Tu Linh thảo, hắn sẽ đem Tam Sanh Thạch cho ta mượn.
- Cái gì!
Hạng Vũ đứng ở xa nghe được, lúc này mở to hai mắt nhìn, còn Lưu Ly cùng Ngưu Ma Vương cũng tỏ ra khiếp sợ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK