Mục lục
[Dịch] Thốn Mang - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm phủ xuống, cả Luân Đôn được màn đêm bao phủ lên thành phố cổ kính ở Châu Âu này. Đối với không ít người trong Huyết tộc, Lang tộc bóng đêm là thời điểm tốt nhất trong ngày, là thời gian được dành riêng cho họ. Nhưng hôm nay… lại là một đêm đầy tai họa.

Lúc này, trên quảng trường khu nhà Lí Gia, hơn hai ngàn người im phăng phắc đợi lệnh của Lí Dương.

Bọn người Lí Dương, Lí Thạc, Điền Cương, Lily đang đứng trên một đài cao.

“Nửa giờ !" Trong mắt Lí Dương ánh lên hàn quang.
“Nửa giờ, ngoại trừ khu nhà của Lâm Gia, giết sạch hết mọi hắc ám pháp sư, Huyết tộc, Lang tộc hoặc người của giáo đình ở tất cả các địa phương khác tại Luân Đôn cho ta. Ta không muốn còn tồn tại bất kỳ ai ngoại trừ khu nhà của Lâm Gia!" Lí Dương hạ lệnh tàn sát vô cùng tàn nhẫn.

Bọn người Lí Thạc Lily nghe lệnh Lí Dương, trong lòng không khỏi run lên.

Họ làm sao có thể tưởng tượng được tâm tình của Lí Dương lúc này, đợi chờ vài chục năm, tới hôm nay mới báo thù, sát ý giữ trong lòng vài chục năm, sự phẫn hận trong lòng, tự nhiên những bạo ngược trong lòng bắt đầu bộc phát, những người đó bất quá là gặp vận xui thôi !

“Sau nửa giờ, mọi người phải vây chặt Lâm Gia, các ngươi không được công kích người Lâm Gia. Đến lúc đó ta sẽ tự mình ra tay, nhớ kỹ, nhất định phải làm thật tốt cho ta. Dù một con ruồi cũng không thoát ra khỏi Lâm Gia ! Nghe rõ chưa?" Thanh âm Lí Dương đột nhiên trở nên lạmh lùng.

Tiếng nói được điều khiển bởi công lực của Lí Dương, những lời của hắn cứ thế truyền tới từng người một.

"Rõ!"
Cả đội ngũ hơn hai ngàn người đều thập phần tin tưởng. Họ đều là cao thủ Nguyên Anh kỳ, Độ Kiếp kỳ. Trước nay không coi người hắc ám hội nghị vào đâu, đến như huyết tộc thân vương, huyết tộc công tước, cũng chỉ là thất cấp cao thủ mà thôi, cùng một cấp bậc với Nguyên Anh kỳ.

Nhưng so với người tu ma, huyết tộc công tước căn bản không có vũ khí, quan trọng nhất là trái tim của huyết tộc không có linh giáp bảo vệ, chỉ với điểm này, bọn họ đã không bằng người tu ma rồi, người tu ma chẳng những có pháp khí, hơn nữa trái tim còn có linh giáp bảo vệ.

Mặc dù người tu ma Nguyên Anh kỳ có cùng cấp bậc với huyết tộc công tước, nhưng người tu ma có pháp khí, lại có linh giáp bảo vệ, tự nhiên khả năng chiến thắng lớn hơn rất nhiều.

“Hành động thôi!"
Lí Dương ra lệnh, nhất thời thân hình hơn hai ngàn người cùng lóe lên rồi biến mất.
Gia tộc Huyết tộc tổng cộng có mười ba thị tộc, bất quá chỉ có khoảng một trăm huyết tộc công tước mà thôi. Lí Dương lần này đưa ra hơn hai ngàn người, nhưng lại có đến hơn một trăm Độ Kiếp kỳ. Thậm chí còn có cả những tán ma cực kỳ kinh khủng.

Lí Dương làm như vậy, tựa như dùng mãnh tướng bậc Lữ Bố, Quan Vũ đi giết tiểu binh. Quá khinh người !

“A Thạc, Lily, sư đệ, chúng ta đến Lâm Gia trước đi!"

Lí Dương mỉm cười nhìn về phía ba người nói.

Lập tức bốn người cùng với Ma sách Tứ lão lên hai chiếc xe sang trọng chạy đến Lâm Gia. Lâm Gia nằm giữa Luân Đôn, ngồi xe nửa giờ đã tới. Còn người tu ma này phải mất từ nửa giờ đến một giờ mới xong. Do đó mấy người Lí Dương cũng không vội.

Trong xe.

"Anh, hôm nay ta mới biết thực lực của người tu ma. Ha ha, với thực lực cường hãn như thế, cả đám Giáo Đình và hắc ám hội nghị đều là đồ bỏ!" Lí Thạc và Lí Dương cùng ngồi trên một băng ghế, nhớ tới cảnh hơn hai ngàn người tu ma xuất động lúc nãy, đến giờ này Lí Thạc vẫn còn đang hưng phấn.

Ưu thế tuyệt đối !

Cho dù giáo đình và Hắc Ám nghị hội cộng lại, cũng không đủ cho hai ngàn người tu ma giết một lần. Đặc biệt là đám Độ Kiếp kỳ và tán ma lại càng vô địch ! Bát cấp cao thủ, cửu cấp cao thủ, thậm chí còn siêu cấp cao thủ tán ma, cũng chỉ có ở Côn Lôn tiên cảnh hoặc Hoàng Tuyền Hải có được số người như thế.

“A Thạc, bất quá dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi, kỳ thật trong bốn vị trưởng lão phía sau, tùy tiện xuất ra một người là đã có thể dễ dàng đạp bằng giáo đình hoặc Hắc Ám Hội Nghị, dù sao họ cũng là những tán ma vượt qua năm lần tán ma thiên kiếp, chỉ nói về lực phòng ngự thân thể, thì đám người phương tây này đảm bảo không có khả năng phá được !" Lí Dương có vẻ rất khinh thường.

Sự thật cũng đúng như vậy. Người tu ma thân thể đương nhiên lợi hại kinh khủng, lực phòng ngự thân thể của những tán ma còn cực kì khó lường hơn.

"Có bốn vị trưởng lão tọa trấn Lí gia, sau này, đệ cũng không phải lo nữa." Lí Thạc cười đắc ý, bất quá hắn cũng hiểu, tất cả những người này đều là hỗ trợ cho Lí Dương.

Đột nhiên người ngồi sau vô lăng, cũng là đồ đệ của Lí Dương - La Đức Thành nói: " Sư tôn, chúng ta dừng lại tại đây thôi, ngoài trăm thước đã là khu nhà của Lâm Gia rồi."

Lí Dương khẽ gật đầu, liền cùng bọn người Lí Thạc xuống xe.

OOo

Trong đêm tối, đạo đạo thân ảnh lóe ra, cả Luân Đôn lâm vào một trận mưa máu trước nay chưa từng có.

"Fred, bây giờ càng ngày càng khó tìm xử nữ, còn nhớ hơn mười năm trước, mặc dù không nhiều xử nữ lắm, nhưng cũng không …… này, ngươi xem, bọn trên mười tám tuổi bây giờ, có mấy đứa còn giữ được trinh tiết. Con mẹ nó, nghĩ lại tộc trưởng và các trưởng lão thoái mái biết bao nhiêu, mỗi ngày đều có xử nữ để hưởng thụ." Một thanh niên tóc vàng mũi xanh cao lêu khêu, miệng thốt ra những lời làm người bình thường vô cùng ngạc nhiên.

Bên cạnh là thanh niên tóc vàng Fred, cũng gật đầu rất tán thành: " Đúng đúng, ta đã lâu lắm rồi không có tìm được xử nữ, tính ra, tùy tiện tìm đại một con đàn bà xinh đẹp xài đỡ ……" Đột nhiên, Fred mở to hai mắt nhìn, nhìn ra ngoài trăm thước, có một cô gái tuyệt đẹp mặc đồ đen đang đi tới.

"Ủa, ngươi làm sao vậy?" Thanh niên bên cạnh hỏi.

Fred nhất thời rống to: " Tiểu tử ngươi không được theo ta, là ta thấy trước !" Fred lập tức hóa thành một đạo hắc quang rồi vọt đi.

Thanh niên bên cạnh lúc này nhất thời cũng nhìn về phía nữ tử kia, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng: " Xử nữ !"

"Fred, chúng ta là huynh đệ, cùng nhau hưởng thụ chứ, máu tươi của xử nữ cũng không ít, tuyệt đối đủ cho hai người hưởng dụng!" Nói rồi, hắn cũng vọt theo.

Cô gái tóc đen này còn chưa biết đến cơn ác mộng, miệng vẫn nói cười với những bằng hữu bên cạnh như trước.

Đột nhiên -
"Tạch !" "Tạch!"
Hai tiếng động khẽ vang lên, hai tia sáng như thiểm điện bay đến với tốc độ khó tin găm thẳng vào trái tim chúng.

Một người châu Á da vàng xuất hiện trong một góc phố tối. Khẽ khàng lau vết máu trên đoản đao.

“Hừ, huyết tộc cũng giống tu ma giả chúng ta, thân thể hạch tâm đều giữ trong trái tim, chỉ là bọn chúng không có linh giáp. Thật sự là một đám ngu dốt." Không có linh giáp bảo vệ, tu ma giả có thể giết huyết tộc cao thủ rất dễ dàng.

Vừa rồi hai tu ma giả này đơn giản chỉ phóng đao ra đã khiến cho hai vị huyết tộc trong nháy mắt chết ngay.

"Hưu!"

Một thanh niên phương đông lạnh lùng, tay cầm băng đao đã được cải tiến, đao mang chợt lóe lên, một lang nhân đã ngã xuống.

Người châu Á này chính là người tu ma Độ Kiếp kỳ. Hắn trực tiếp dùng linh thức tìm được rồi một đám lang nhân đang tụ tập ăn chơi. Lúc này, đám lang nhân đang thưởng thức Party, hơn mười lang nhân gặp phải một sát tinh, còn có hy vọng sao?

"Hống..."
Trong đêm tối, đám lang nhân bắt đầu biến thân, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, mắt xanh lè, hướng về phía thanh niên phương đông trước mắt điên cuồng tấn công.

Nhưng mặc cho bọn chúng biến thân, thực lực tăng mạnh, dưới băng đao của thanh niên, không hề có lực chống cự nào.

Người tu ma rất quan trọng cận chiến, không như người tu tiên dùng phi kiếm công kích từ xa.
"Xoát!" "Xoát!" "Xoát!" "Xoát!" "Xoát!"……
Thanh niên phương đông nhất thời hóa thành từng đạo tàn ảnh, băng đao trong tay cũng hóa thành từng đạo ánh sáng lạnh lẽo, đao mang lạnh như băng lướt qua, chắc chắn có một hai lang nhân chết tại đương trường, chỉ ngắn ngủi vài phút, cả đám lang nhân lớn nhất ở Luân Đôn đang tụ tập đã bị tiêu diệt như vậy.

“Đánh thế chẳng bõ tay !"
Thanh niên phương đông hừ lạnh một tiếng, băng đao trong tay dung nhập vào trong cơ thể, lập tức thân thể hóa thành hắc quang chìm vào bóng đêm rồi biến mất, chỉ để lại căn một phòng toàn thi thể.

So với cao thủ của lang nhân và huyết tộc, pháp sư hắc ám là người có ít sức chống cự nhất.

Trước tốc độ kinh khủng của người tu ma, hắc ám pháp sư căn bản không kịp thi triển pháp thuật. Một khi không thi triển hắc ám pháp thuật, đám pháp sư cũng chẳng khác gì người thường, không có lực chống cự gì.

"Vù..."
Chỉ thấy một cơn gió lốc quét qua căn phòng, khi cơn lốc dừng lại, hắc ám pháp sư trong phòng cũng bị nghiền thành thịt vụn. Chỉ vì một câu của Lí Dương, toàn bộ nhân mã của giáo đình trong đại giáo đường ở Luân Đôn đã bị đồ lục thê thảm, vô luận là tông giáo trọng tài lẫn chấp sự, cho đến đám chủ giáo, chỉ cần gặp phải người tu ma, căn bản không có hy vọng sống sót

Chênh lệch quá lớn.
"Vù!"
Một ngân thánh đấu sĩ tọa trấn Luân Đôn bị một đao dễ dàng chém chết.

"Keng!"
Trên người ngân thánh đấu sĩ vừa mới tử vong đột nhiên rơi ra một bộ chiến giáp - Chiến giáp bạc.

"Oa, pháp khí chiến giáp cấp bậc trung phẩm, có tính phòng ngự nữa!" Tu ma giả lập tức cảm thấy mừng rỡ mà quơ tay nhặt lấy ngay bộ chiến giáp này, mấy tu ma giả xung quanh mắt lập tức sáng lên.

Pháp khí có tính công kích thì dễ chế tạo. Ví dụ đao, cũng là đao tính, dùng chân hỏa là có thể luyện hóa. Nhưng chiến giáp lại phức tạp hơn nhiều, rất khó luyện chế. Không phải cao thủ tu ma bình thường ai cũng không có chiến giáp. Lúc này, lại tìm được trên người của giáo đình một bộ chiến giáp.

"Giết !"
Tất cả người tu ma gào lên, điên cuồng giết tất cả nhân mã của giáo đình.

Vài nhân mã trong giáo đường đã bị giết hại sạch sẽ, mấy trăm người tu ma cũng chỉ phát hiện ra một bộ chiến giáp bằng bạc cùng với một chiến giáp bằng đồng thanh mà thôi. Nhưng cũng vì thế, cho dù sau khi đã giải tán đại quân người tu ma, vẫn còn có không ít người tu ma vẫn đi chém giết đám người giáo đình, cũng vì bộ chiến giáp cấp bậc pháp khí đó. Giết, giết rồi lại giết nữa, trước nay luôn luôn tự nhận mình lợi hại hơn người bình thường, luôn luôn cho rằng mình là huyết tộc lang tộc cao quí hoặc là nhân mã của giáo đình, dưới gót sắt của đại quân người tu ma, căn bản không có người có lực phản kháng nào, cho dù gặp phải hai vị huyết tộc công tước, đám người tu ma cũng có thể dễ dàng giết chết.

Đêm ở Luân Đôn, những ngọn đèn sáng lấp lánh như ngọc.

Lí Dương chậm rãi bước đi, ba người Lí Thạc, Lily Điền Cương sóng vai đi theo, Ma sách Tứ lão đang đi phía sau Lí Dương, tùy thời đợi mệnh lệnh của Lí Dương.

“Lâm Gia !"
Lí Dương mắt khẽ nheo lại, một đạo hàn quang bắn ra, nhìn về phía Lâm Gia xa xa. Lâm Gia lúc này có vẻ rất yên lặng, phỏng chừng không ít người đã chìm vào giấc ngủ, Lí Dương đột nhiên xoay người nhìn quanh một chút, rồi đưa mắt nhìn về phía một quán cà phê.

“Chúng ta lại đó nghỉ ngơi một lát, nửa giờ sau, chắc cũng bắt đầu động thủ là vừa." Lí Dương nói xong, mấy người liền đi về quán cà phê ấy.

Trong quán cà phê, bọn người Lí Dương đi lên lầu hai, chọn một bàn bên cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa sổ trong suốt, có thể thấy khu nhà Lâm Gia.

"Ra ngoài, tất cả mọi người đi ra ngoài hết !"
Đột nhiên trong sảnh lầu hai quán cà phê vang lên tiếng quát. Lập tức mười mấy bảo tiêu to lớn đã đuổi hết mọi người đang uông cà phê phía dưới.

"Vu Tân thiếu gia, xin, mời sang bên này ngồi!"
Một vị thanh niên bộ dáng chải chuốt, hướng về phía một vị thiếu niên khác nói, vẻ nịnh bợ.

Thiếu niên này hẳn là Vu Tân, thoạt nhìn mới khoảng chừng hơn mười tuổi. Trên mặt lúc nào cũng hơi mỉm cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thấy lạnh cả người. Phía sau hắn có hai vị bảo tiêu, đều là những ông già, một ông già có vẻ rất thân sĩ, có khí chất quý tộc, ông già còn lại có khí phách mạnh bạo, thân cao đến hai thước.

"Lâm Tường, xem ra mấy thủ hạ của người chẳng ra gì!" Vu Tân cười lạnh nói, liếc sang đám người Lí Dương, khi đó đám bảo tiêu đã bị La Đức Thành một mình đánh ngã hết.

Lily đột nhiên đứng lên.
"Vu Tân, là ngươi !" Lily trong mắt phát ra một tia lãnh quang.
Vu Tân sửng sốt, rồi cười rất giòn : "A, đây không phải là tổng giám đốc Lily tiểu thư của tập đoàn Tuyết Lan sao? Gia phụ lúc nào cũng nhớ đến chị đấy, chuyện kinh doanh lần trước thật sự rất lấy làm xấu hổ, làm cho Tuyết Lan tập đoàn các chị lỗ hết một ngàn ức đô la! Quả là khó xử." Trên mặt Vu Tân lộ ra vẻ “Có lỗi”.

Lí Dương nhìn về phía Lily: " Lily, tiểu tử kia là ai ?"

Một đứa trẻ vị thành niên mà lại làm cho Lily nóng nảy như vậy.
Lily đương quay về hắn đáp: " Vu Tân là nhi tử của chủ tịch tập đoàn tài chính Vu Thị, tập đoàn lớn nhất của Nga. Tập đoàn tài chính Vu Thị lần trước làm ăn với chúng ta, lại lừa chúng ta một cú, làm chúng ta tổn thất một ngàn ức mĩ kim!" Lily rất khó chịu, trong việc làm ăn, ai mà không biết vị trí của Lí Gia, có mấy ai dám lừa Lí Gia chứ? Do đó Lily khi làm ăn với Vu Thị, cũng không có để ý lắm. Ai ngờ, tập đoàn tài chính Vu Thị lại dám làm như thế.

“Bất quá là một ngàn ức mĩ kim thôi, tin rằng không lâu sau, ta sẽ làm cho Vu Thị của ngươi phải ói ra cả vốn lẫn lãi." Lily lạnh lùng nói. Là một kỳ tài trong giới kinh doanh, đó là lần đầu tiên nàng thất bại, chủ yếu vì khinh địch.

"Lâm Tường, cả Luân Đôn không phải là thiên hạ của Lâm Gia các ngươi sao? Sao lại ……" Vu Tân không thèm nói với Lily. Hắn biết, thực lực Lí Gia rất mạnh, vượt qua cả thế lực của gia đình hắn. Nếu không phải tập đoàn Vu Thị đóng ở Nga, Vu Thị cũng không dám đối đầu với Lí Gia.

Ở Nga, quân đội và các thế lực địa phương cấu kết với nhau, bọn mafila quốc tế cũng không có ảnh hưởng lớn, do đó Vu Tân dứng đằng sau xúi dục Lâm Tường ra tay.

Lâm Tường vừa nghe xong, nhất thời mặt đỏ lên, giận dữ nói: " Mẹ nó, mười mấy thằng vô dụng, thuê các ngươi làm gì, nếu không giải quyết việc này cho xong, các ngươi hãy cút đi!"

Mười mấy đại hán vừa nghe xong liền lập tức rút súng laser từ trong người ra.

"Này, các tiên sinh, nếu còn không đi, khẩu laser S-12 này sợ sẽ không lịch sự với các ngươi đâu." Trên mặt mười mấy đại hán lộ vẻ vô cùng dữ tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK