“Ma cà rồng” - là ấn tượng đầu tiên của tôi về sĩ quan quân Đế Quốc, thiếu úy Tanya Degurechaff trực thuộc Phi đoàn đột kích 205, Lực lượng Cơ động Phản ứng nhanh, Lộ quân số 7, Bộ chỉ huy Mặt trận Miền Tây. Tôi thực sự giật mình trước làn da trắng bệch và ánh mắt sắc bén như bởi căm ghét mặt trời ấy.
Vừa bắt đầu, một đứa trẻ mặc bộ quân phục không tên xuất hiện khi chúng tôi tập hợp theo mệnh lệnh của phi đoàn trưởng trung úy Schwarkopf. Cô quá nhỏ để là một học viên trường Thiếu sinh quân, thậm chí còn chưa đủ tuổi để ghi danh. Mái tóc lộn xộn được buộc một cách tùy tiện ẩn dưới một chiếc mũ hơi lớn trên đỉnh đầu. Bé gái mang quân hàm thiếu úy này hẳn sẽ khiến bất kì quân nhân bình thường nào phải hoài nghi con mắt của chính mình.
Song lúc phi đoàn trưởng giới thiệu cô với chúng tôi cũng không có dấu hiệu gợi ý điều gì không đúng về thiếu úy Degurachaff. Tôi không biết phải diễn tả nó ra sao, cứ như thể việc cô đứng ở chỗ này là một chuyện đương nhiên vậy.
Thế nhưng khoảng khắc cô nhìn chằm chằm vào tôi bằng một ánh mắt lạnh lùng phảng phất như đánh giá một món đồ đã khiến tôi thẳng người vì sợ hãi. Có lẽ tôi sẽ bị cười nhạo khi e sợ một đứa bé, nhưng đối với tôi, ánh mắt “mèo vờn chuột” của thiếu úy thực sự rất đáng sợ.
Giống như Erya đã nói, thiếu úy Degurachaff đúng là một cựu chiến binh, một Ace, người đã giành được nhiều chiến công xứng đáng với huân chương Silver Wings Assault. Gương mặt cân đối như búp bê, con mắt xanh thăm thẳm hư vô và mái tóc vàng pha xám của cô ấy đều tỏa ra một khí chất chỉ có trên chiến trường.
Vả lại ở một nơi thiếu ánh sáng mặt trời như mặt trận Rhine, cô càng giống như một “ma cà rồng” hơn, tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.
Tôi cảm thấy thôi thúc muốn bỏ trốn khi cô sử dụng chất giọng bình thản không cho phép nghi ngờ giục chúng tôi báo cáo tên và đơn vị trực thuộc.
Phương thức phân chia học viên của trường Thiếu sinh quân rất đơn giản. Coi như huấn luyện chung lính tình nguyện và lính nghĩa vụ thì hai bên vẫn không thể lý giải lẫn nhau. Bởi trường hiểu rõ tình huống như thế nên từ lúc bắt đầu họ đã chia Ma Đạo sư thành Tổ tình nguyện không đoàn C và Tổ nghĩa vụ không đoàn D. Những người thuộc không đoàn C sau này sẽ gia nhập trường Tân binh Sĩ quan còn không đoàn D là các học viên chỉ muốn hoàn thành nghĩa vụ quân sự của mình.
Hai chiến hữu của tôi đều là học viên ưu tú của không đoàn C.
“Tôi là hạ sĩ Kurst von Walhorf đến từ Phi đoàn 1, Không đoàn C Italu Schuden!”
“Tôi là hạ sĩ Harald von Vist cũng đến từ Phi đoàn 1, Không đoàn C Italu Schuden!”
Sau hai người thuộc Tổ tình nguyện trường Thiếu sinh quân là lượt tôi báo cáo cấp bậc và tên họ. Không phải tôi xấu hổ vì không đến từ Tổ tình nguyện, chỉ là khó mở lời giới thiệu mình bị bắt đi lính ngay sau hai người tự nguyện đi lính để đền đáp quốc gia mà thôi. Nói chung, tôi không mặt dày đến mức luôn cười cho qua chuyện giống Erya đâu. Ôi kami-sama, tại sao ngài lại bắt con phải chịu nỗi dằn vặt này?
“Tôi là hạ sĩ Victoria Ivanovna Serebryakov đến từ phi đoàn 3 thuộc Không đoàn D Italu Schuden.”
Có thể nói rằng tôi cảm thấy lạc lõng vì là người duy nhất đến từ Tổ nghĩa vụ. Dù sao thì hạ sĩ Kurst và hạ sĩ Harald đều thuộc Tổ tình nguyện. Theo truyền thống, hai người họ sẽ cộng tác với nhau còn tôi sẽ phải hợp tác cùng phi đội trưởng.
Thế nên tôi vừa báo cáo vừa hy vọng sẽ không bị mắng là không nhiệt tình bằng Tổ tình nguyện. Chính vì ý nghĩ này mà tôi đã sững sờ trước câu nói kế tiếp của thiếu úy.
“Hạ sĩ Serebryakov, tôi xin bày tỏ lòng tôn trọng bạn vì đã thực thi nghĩa vụ của mình. Dù hoàn cảnh ác liệt đến đâu nhưng tôi mong đợi bạn sẽ có thể dùng toàn lực để tiếp tục sống sót.”
Đó là những lời khích lệ không thể tưởng tượng. Hơn nữa còn đến từ miệng vị sĩ quan có đôi mắt lạnh lùng thích hợp với chiến tranh hơn bất kì ai. Trong chớp mắt, tình huống không thể hiểu được này khiến tôi choáng váng.
Cùng lúc đó –
“Còn hai quý ngài tự nguyện tòng quân nghe đây. Nếu đã nhập ngũ theo ý chí của bản thân thì đừng có chết sau tôi và hạ sĩ Serebryakov.”
Giọng của cô vẫn bình thản không chút biến hóa, âm lượng cũng không to hơn. Gương mặt vô cảm khi nói ra những lời nặng nề hơn bao giờ hết.
“Tôi cảnh cáo trước. Đế Quốc không có dư lực chăn nuôi lũ quân nhân dự bị vô năng. Thực tế, đó là dung túng tệ đoan.”
Khí chất khác biệt với các huấn luyện viên chỉ đạo. Là một quân nhân Đế Quốc song thái độ nói chuyện của cô thật kì lạ. Đối với tôi, điều này hoàn toàn đối lập với những giá trị quan được thấm nhuần vào tôi từ trước nhập ngũ đến nay.
“Nếu như một ai đó bị bắt phải nhập ngũ trái với ý nguyện bản thân thì đó là chuyện khác. Nhưng đã tự nguyện mặc quân phục vì Tổ quốc thì hãy làm ra cống hiến cho phù hợp. Nếu không đủ năng lực liền đi chết đi.”
Có lẽ bởi truyền đạt xong những lời khiến ba tân binh chết lặng, ngay sau khi phi đoàn trưởng tuyên bố “Xong rồi, giải tán”, Thiếu úy liền đá chúng tôi đến chiến trường. Đợi phục hồi tinh thần thì chúng tôi đã rơi vào các chiến hào ngay sau khi báo cáo đơn vị và phải hứng chịu những đợt pháo kích định kỳ của quân Cộng Hòa.
Ở đó chúng tôi còn phải làm kiểm tra chứng minh kỹ năng cơ sở Ma Đạo sư. Đồng thời hiểu được mình không chỉ là kẻ trộm tiền lương mà còn tệ hơn rác rưởi.
Không hài lòng với việc bị sỉ nhục, hạ sĩ Kurst và hạ sĩ Harald đã nảy sinh các hành vi chống đối, nhưng bề ngoài họ lại không bị trừng phạt…Bề ngoài thôi. Bởi nhận xét “không thể chăm sóc bọn họ ở tiền tuyến” của thiếu úy và phi đoàn trưởng mà họ đã bị phân phối về hậu tuyến.
Sau khi trải qua một đoạn thực chiến ngắn ngủi, tôi trở thành cộng sự của thiếu úy Degurechaff với tư cách là thành viên của phi đội.
Ngược lại, hai thiếu sinh quân kia đã được thăng chức. Họ tăng lên hai cấp và được điều đến phi đội phụ trách bảo vệ cứ điểm phòng vệ, ở trong lô cốt an toàn và tham gia quân dự bị cho lực lượng phản công. Tuy nhiên đến lúc thực hiện nhiệm vụ bay trên không tôi mới biết một chuyện…Với pháo binh, các lô cốt bất động chỉ kiên cố hơn các mục tiêu thông thường mà thôi.
Tôi học được bài học này vào thời điểm nhận lệnh giao chiến với đơn vị xâm nhập địch được hỗ trợ bởi các khẩu trọng pháo của Cộng Hòa. Chúng tôi phải đánh vào mạn sườn kẻ thù trong lúc chúng chịu sức ép từ đợt oanh tạc của pháo binh phe mình. Lần đó, các tiền bối trong phi đội đều cười thầm còn tôi thì vừa khóc vừa nghĩ mình chết chắc. Thế nhưng ngay cả khi trận địa đồng minh bị nổ tung thì chúng tôi vẫn lành lặn.
Khó mà tin nổi, chúng tôi hầu như không gặp phải bất kì công kích nào, cũng không chịu tổn thất đáng kể mãi đến tận lúc tiếp địch. Sau nhiều lần trải qua tình huống như thế, tôi nhận ra cái gọi là pháo binh, đều có chung vấn đề là phải nhờ vào phối hợp mới sử dụng được.
Cẩn thận ngẫm lại sẽ thấy đạo lý này rất dễ hiểu. Công kích mục tiêu bay bằng súng máy có tỉ lệ trúng cao hơn so với đại pháo. Chỉ cần không lọt vào địa bàn của pháo cao xạ thì vũ khí công kích mục tiêu bay cùng lắm là súng máy. Dù tốc độ của Ma Đạo sư chậm hơn máy bay, vẫn nhanh hơn là những khẩu đại pháo ì ạch.
Nếu đột phá khu vực pháo binh hoặc cứ điểm lô cốt mà gặp phải xạ kích sẽ là vấn đề khác. Nhưng trên lãnh địa của mình thì các tiền bối đều giáo dục tôi quan điểm có tốc độ là đủ. Còn việc phòng ngự cố định ở một điểm thì Ma Đạo sư lão luyện đều nắm chặt thái độ hoài nghi. Tôi rất hạnh phúc khi có thể học được những điều ấy từ thiếu úy Degurechaff và trung úy Schwarzkopf.
Tóm lại, vị thần đáng tin nhất và không được phép cản trở trên chiến trường chính là pháo binh. Nếu không học được cách trở thành cộng sự của thần và tránh được lưỡi búa cuồng nộ của ngài thì nhân loại không cách nào sống sót.
Bởi vậy thủ trưởng tôi là một tín đồ hỏa lực tuyệt đối. Cô thường xuyên phát biểu những lời cấm tranh cãi như kiểu đây là hóa thân của chiến tranh cơ động rồi mới lấy lại phong thái của Ma Đạo sư. Có lẽ tín ngưỡng duy nhất của ngài ấy là pháo binh đi.
Loại người theo chủ nghĩa hiện thực như quân nhân còn có tín ngưỡng sao? Bạn tôi đã trả lời rất thú vị. Khi nhắc đến chuyện này trong thư gửi Erya, tôi nhận được hồi âm “Vậy tớ chính là nữ thần chiến tranh chưởng quản thiên ý.” Câu trả lời mang đậm phong cách của Erya đã làm tôi cười khúc khích. Bất quá không sai.
Nhờ có đôi mắt và đôi tai mà những kẻ chui rúc trong chiến hào nơi trận địa trên tiền tuyến phải biến thành tín đồ thành kính mới thu được Mặc khải pháo binh.
Nhờ có cống hiến của tiền sát viên mà chúng tôi có thể kêu gọi đội pháo binh bắn yểm trợ mỗi lần gặp nguy cơ. Điều này nhắc tôi nhớ lại lần Erya cười nói công việc chính của mình là ngồi chơi xơi nước. Với tính cách yêu chăm sóc người khác, hẳn là cô đang ra sức làm việc đi.
Phi đoàn đang chờ đợi pháo kích hỗ trợ của pháo binh trước trận chiến. Mệnh lệnh là phản công lại quân Cộng Hòa đã đột phá phòng tuyến, phối hợp với pháo binh xạ kích yểm hộ và tấn công vào mạn sườn của chúng với mục tiêu quét sạch quân địch.
Dù đã quen với chiến trường, công việc duy nhất cho một tay mơ như tôi là chạy theo thiếu úy Degurechaff. Phi đoàn trưởng thường trêu ghẹo chúng tôi là một tổ hai người lý trưởng, thế nhưng tôi vẫn còn cần nhiều kinh nghiệm thực chiến lắm.
「Oooh, ca ngợi thần. Tên ngài là Pháo binh! Đây chính là điều ngài đã ban. Thật là một âm thanh huyền diệu.」
Trung úy Schwarzkopf nở nụ cười tán thưởng thời cơ bắn phá của pháo binh. Đối với người thật vất vả mới làm quen được âm thanh pháo kích như tôi mà nói, xem ra gu âm nhạc giữa chúng ta có vẻ khác nhau.
「Đúng thế, đây chính là Chúa của chiến trường! Ngài đã đáp lại lời thỉnh nguyện qua sóng điện đàm của chúng ta!」
「Pháo binh nha, pháo binh ah ~ Ngài là bằng hữu của chúng con! Ngài là cứu tinh của đời con ~」
Gương mặt luôn nghiêm khắc của các cựu chiến binh đáng tin cậy trong phi đội 1 cũng khó kìm nén cảm xúc. Dù thực tế lời khen của họ có hơi thái quá, nhưng tôi phải đồng ý với khúc gọi pháo binh là vị cứu tinh của chúng tôi. Tôi cũng học được rằng, tuy nói chúng tôi thuộc lực lượng phản công, nhưng đa số nhiệm vụ của chúng tôi là kiềm hãm hành động của phe địch để pháo binh tiến hành pháo kích.
Thành công vây lại đối phương, bất luận là sâm la vạn tượng, đơn vị tấn công, đơn vị phòng ngự hay là pháo binh địch đều sẽ bị pháo binh phe ta bắn nát. Một khi nhìn thấy cảnh tượng kia một lần, đảm bảo lời cầu nguyện của bạn với Thượng đế cũng thay đổi. Lạy Chúa, xin hãy ban cho con sự trợ giúp của pháo binh.
Đợt oanh tạc trước khi đột kích luôn là một liều thuốc trợ tim đánh tin cậy cho những người yếu đuối. Từng có lần trợ giúp bị chậm trễ, không đoàn gồm nhiều phi đoàn hỗn hợp đã phải giao chiến với một thê đoàn địch quy mô lữ đoàn… diễn biến tiếp theo là điều mà tôi chắc chắn không muốn nhớ lại chút nào.
Vì lẽ đó, tiến hành chiến tranh cơ động trong tình huống đánh thọc sâu dưới sự hỗ trợ đầy đủ là một hoàn cảnh có thể đem áp lực trên vai của tôi giảm bớt. Đúng thế, lần này tôi có thể sống rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK