Năm 1923 Theo Lịch Thống Nhất/Thủ Đô Berlun của Đế Quốc/Bộ Tổng Tham mưu Quân đội Đế Quốc/Chi nhánh bộ phận Nhân Sự/Trụ Sở Chính.
Anh vừa hút thuốc, vừa xoa bóp cái đầu đau nhức vì tập trung của mình. Gương mặt quý tộc của thiếu tá Lehrgen, người phụ trách các vấn đề nhân lực của quân đội Đế Quốc, đang vô cùng căng thẳng. Ngay lúc này, chính anh cũng không thể kiềm chế tiếng thở dài mệt nhọc.
Trụ sở chi nhánh Điều Tra, Khen Thưởng và Nhân Sự của Bộ Tổng Tham mưu có nhiệm vụ kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng công huân của binh lính trên tiền tuyến trước khi gửi cấp trên phê duyệt đơn xin khen thưởng hoặc huy chương. Tóm lại, đây chính là đơn vị chịu trách nhiệm thẩm định nhân sự và là cơ quan hành chính được hoan nghênh nhất trong quân đội Đế Quốc. Các sĩ quan được phân phối đến đây sẽ là ứng cử viên tương lai cho vị trí từ cấp tá đến cấp tướng trong Bộ Tổng Tham mưu. Vì lẽ đó, việc nhận diện tài năng đã trở thành một truyền thống của nơi này.
Bởi vậy, khả năng của anh là một điều không phải bàn cãi. Dù bộ phận Nhân Sự có bị nhấn chìm sau một đống đề cử khổng lồ tuyên dương các sĩ quan sau trận chiến khốc liệt ở miền Bắc thì mớ văn kiện này vẫn được thiếu tá Lehrgen với tư cách là trưởng chi nhánh Điều tra, Khen thưởng xử lý kịp thời. Một bằng chứng cho thấy quyết định đúng đắn của thượng cấp khi bổ nhiệm anh vào vị trí này.
Và rồi, thiếu tá Lehrgen đột nhiên dừng bút, nhìn chằm chằm vào tờ đơn đề cử khen thưởng công huân từ miền Bắc rồi thở dài. Hành động này làm cấp dưới nhìn anh lo lắng, bởi họ đang tự hỏi – “Điều gì đã xảy ra”.
" …Cô gái ấy lại ở Norden."
Thiếu tá Lehrgen lẩm bẩm qua làn khói thuốc lá bằng giọng căm ghét pha lẫn tình cảm phức tạp đối với văn kiện trước mặt.
Nhân vật được đề cử là Ma Đạo sư thiếu úy Tanya Degurechaff. Cô tốt nghiệp với thành tích hạng hai trong lớp và bị cuốn vào cuộc chiến Norden trong thời gian tập huấn ở phương Bắc. Cô đã chiến đấu với quân đội miền Bắc và nhận được sự đánh giá cao, không chỉ có chiến công huy hoàng, còn có đóng góp to lớn cho quân đồng minh, bởi vậy, cô nhận được một đơn đề cử kết hợp từ toàn bộ các chỉ huy địa phương. Đối với chi nhánh Điều Tra, Khen Thưởng, Nhân Sự mà nói, văn kiện này khá là bình thường. Điểm lạ lùng duy nhất là việc đưa biệt danh của cô vào đơn đề cử mà thôi.
Tất nhiên, dưới con mắt đánh giá công bằng và khách quan, các thành viên trong chi nhánh Nhân Sự cũng không thể không thốt lên tiếng khen ngợi dành cho hành động hy sinh quên mình để hoàn thành nhiệm vụ của thiếu úy Tanya Degurechaff. Cô đã nhất nhất tuân theo chiến thuật cầm chân để hạn chế hành động của phe địch. Với kết quả này, dù không thể trì hoãn chúng cho đến khi quân tiếp viện đến nơi, cô vẫn lập được chiến công hạ một và xuống hai cũng như thành công ngăn cản quân thù vượt qua phòng tuyến cuối cùng. Một kết quả tuyệt vời. Bất chấp thương tích đầy mình, cô vẫn không ngừng hỗ trợ đơn vị đồng minh. Những hành vi đáng ca tụng và không vụ lợi này trong đội quân đông đảo của Đế Quốc đúng là hiếm có.
Thông thường, trước một bản văn kiện như vậy, thiếu tá Lehrgen không cần do dự mới đúng. Cùng lắm là anh sẽ ghi thêm một số ghi chú để đẩy nhanh thủ tục phê chuẩn. Thật không may, thiếu tá Lehrgen đã biết ít nhiều về thiếu úy Degurechaff khi cô còn là một thiếu sinh quân Phase One ở trường Tân binh Sĩ quan. Hơn nữa còn là ấn tượng khó có thể nói là tốt đẹp với anh.
Đó là một trong những lần ít ỏi mà anh đến trường Tân binh Sĩ quan vì vấn đề nhân sự.
Ở đó, anh trông thấy một đứa trẻ thấp bé, nói đúng hơn là một bé gái dễ thương ở độ tuổi chỉ nên cầm đồ chơi nô đùa, vung vẩy Cầu Thuật Toán thay cho đồ chơi đang vừa đá vừa la hét các thiếu sinh quân khác bên dưới. Một cảnh tượng siêu thực. Cho đến nay, chỉ duy nhất tình huống này mới khiến anh hoài nghi con mắt của mình.
Theo lý mà nói, anh chỉ cần cho rằng bé gái kia là một Ma Đạo sư ưu tú được học vượt khóa. Trên thực tế thì điểm duy nhất mà anh biết về cô chính là người được mệnh danh「Thần đồng」 nổi tiếng chín chắn ở nơi này.
Dù lương tâm trong trái tim anh mách bảo rằng việc đem một đứa trẻ chưa tới 10 tuổi đến tiền tuyến là một chuyện vô nhân đạo. Nhưng kinh nghiệm quân sự của anh lại mạnh mẽ phản bác suy nghĩ ấy với lý do Ma Đạo sư vốn trưởng thành rất sớm. Đây là một thời đại mà từ học sinh tiểu học đến thiếu niên, thiếu nữ có tài năng ma pháp sẽ bị gửi lên tiền tuyến nếu họ tình nguyện nhập ngũ. Đối với các tình nguyện viên học tại trường Tân binh Sĩ quan thì càng không cần lo lắng. Phần văn kiện này nói rõ, cô gái thiên tài sớm trưởng thành ấy đã sáng tạo chiến công tương xứng với mình và thể hiện ra lòng trung thành với Đế Quốc. Đó là trường hợp bình thường. Nếu từ “bình thường” thực sự có thể áp dụng vào nó.
Nhưng càng suy ngẫm cẩn thận, càng thấy đây là một chuyện kinh hoàng.
Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi – một bé gái một mình phi hành trên không với vẻ mặt của một cựu chiến binh… nhiêu đó thôi cũng khiến anh cảm thấy rùng mình. Dù không đổ lỗi cho trường Tân binh Sĩ quan, nhưng anh thực sự muốn chất vấn họ là đang đào tạo Ma Đạo sư hay chế tạo con rối giết người.
Trong hầu hết các trường hợp, những điều thiếu sinh quân nói và những gì thiếu sinh quân làm là hai việc khác nhau. Cho dù họ có khoe khoang bao nhiêu, các sĩ quan mới được bổ nhiệm đều là một đám vô dụng như dự đoán. Cái duy nhất họ có là sự nhiệt tình và sẽ là một phước lành nếu không làm ra những việc kéo chân sau của người khác. Nhưng mà Tanya lại là trường hợp đặc biệt cho thấy lời nói đi đôi với việc làm. Kể từ khoảng thời gian cô còn là thiếu sinh quân, cô đã thể hiện tính thực dụng gây sốc của mình.
Khi Lehrgen dò hỏi những huấn luyện viên về tình hình học tập của cô bé. Có người đã kể lại thời điểm khi còn là một thiếu sinh quân Phase One đứng lên giải thích phương châm với Phase Two, cô tuyên bố thẳng thắn mình sẽ loại bỏ những kẻ bất tài trong hàng ngũ. Đối với những thiếu sinh quân Phase Two đầy nhiệt tình mà nói, trình độ la mắng này còn chưa được coi vào đâu. Ngay cả các huấn luyện viên cũng cười to trước những lời này và cảm thấy cô tràn ngập nhiệt huyết. Nhưng khi hành động của cô đúng theo những gì cô nói, mức độ quá khích ấy đã khiến các huấn luyện viên phải tái mặt.
Trong một cuộc diễn tập thực địa nào đó, một thiếu sinh quân Phase Two đã gây ra tranh chấp với các học viên khác. Hắn không chỉ bác bỏ mệnh lệnh của Tanya Degurechaff mà còn chế nhạo tuổi tác và bề ngoài của cô. Một hành vi ngu xuẩn. Vào thời điểm đó, thiếu tá Lehrgen đã chứng kiến cô bé quyết định như một chỉ huy thực thụ và chuẩn bị hành quyết kẻ phạm tội theo quân pháp.
Đối với thiếu tá Lehrgen, đây là sự kiện khiến anh ghi nhớ Tanya Degurechaff vào tâm trí mình như một nhân vật nguy hiểm nhất trong hàng ngũ Ma Đạo sư của Đế Quốc.
Một thiếu sinh quân vi phạm mệnh lệnh cần phải được nghiêm trị. Kỷ luật và đào tạo là nền móng của Đế Quốc. Những nguyên tắc được quân đội xây dựng có thể bị sụp đổ bởi bất kì lapse < lệch lạc > nào. Với một quân nhân chân chính và một chỉ huy, đã là vấn đề liên quan đến nền móng thì thái độ kiên quyết như vậy hoàn toàn chính xác.
Thực tế, xét đến các sự kiện lịch sử đều cho thấy khẩu súng của người sĩ quan vốn là công cụ để xử tử những kẻ đào ngũ và trừng phạt kẻ vi phạm kỷ luật. Đối với một quân nhân gánh vác nghĩa vụ này, thống trị cấp dưới là một việc trọng yếu đến mức không cần phải giải thích thêm.
Song hét lên ----“Nếu tên đầu đất này đã quên mất mệnh lệnh thì tôi sẽ bửa sọ hắn và trực tiếp nhét mệnh lệnh vào óc hắn!” rồi trói chặt cậu thiếu sinh quân còn kháng cự và khai triển dao ma pháp thì đúng là quá mức. Cảnh tượng mà Lehrgen thấy lúc đó là con dao đang chém xuống nếu không bị ngăn cản kịp thời bởi các huấn luyện viên khác.
.
Cô ấy sẽ là một người lính tài giỏi nơi tiền tuyến. Nhưng trong lòng cô tuyệt đối không hề có cảm tính của một người bình thường. Là một con người, song dường như cô lại thiếu đi một điều gì đó trọng yếu… Như vậy đối với quân nhân chiến đấu nơi sa trường mà nói, hẳn là một phẩm chất lý tưởng. Hiếm khi mới có những người sinh ra đã phù hợp với chiến tranh. Kể cả quân Đế Quốc, tất cả quân đội các quốc gia thường xuyên phải sử dụng kỷ luật và phương thức huấn luyện mới đào tạo ra những người lính có tâm lý phù hợp.
Nếu nhìn theo cách này thì cô ấy sở hữu một tài năng vượt trội. Chính bởi công tác liên quan đến quản lý nhân sự mà với thiếu tá Lehrgen, dù có căm ghét đến đâu cũng có thể hiểu được. Hờ hững thực hiện chiến thuật đánh bom tự sát và trung thành thực thi nhiệm vụ đều là hình mẫu lý tưởng của một người lính. Và tất nhiên, cũng có một khuyết điểm rõ ràng.
Cái cách cô đeo đuổi chiến đấu hoàn toàn lệch khỏi tinh thần của hệ tư tưởng. Nếu được quyền tự do hành động, chỉ sợ ý nghĩ nguy hiểm của cô bé sẽ trở thành một vấn đề tiềm ẩn.
Một kẻ cuồng chiến chính hiệu.
"…Đây không phải chuyện đùa."
Liên quan đến chuyện này, bởi Lehrgen biết bản thân mình thuộc nhóm thiểu số, anh thành tâm mong mỏi cấp trên có thể suy tính lại việc khen thưởng này.
Không chỉ có kiên trì chiến đấu chờ tiếp viện, bản thân còn anh dũng hy sinh, chỉ còn sống thoi thóp khi được tìm thấy gần vị trí quân đồng minh khi họ rà soát trong vùng phụ cận? Một hành vi đáng khen ngợi. Nhưng xét đến bản chất của người đó thì kết quả này là đương nhiên. Ngay cả cách cô chiến đấu cũng vô cùng lý tưởng, đến mức có thể so sánh với những kỹ thuật tiêu chuẩn trong bất kì loại sách giáo khoa nào. Tay chân đều có vết đạn dày đặc – thậm chí Cầu Thuật Toán cũng xuất hiện vết răng? Có thể giải thích là cô đã bảo vệ kỹ các bộ phận trọng yếu của cơ thể, vừa làm hết khả năng để chống lại, vừa đưa ra những phán đoán điềm tĩnh trong lúc trì hoãn thời gian.
Vì nguyên nhân này mà thiếu tá Lehrgen chỉ có thể ôm đầu khổ não sau khi đọc xong bản báo cáo.
Đúng là cô rất nguy hiểm. Nhưng từ quan điểm thưởng phạt công minh thì công lao kiệt xuất như vậy không thể đánh giá thấp. Càng không có ai cho phép đánh giá thấp.
Dù không chắc về những gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng theo đề cử thì cô có lẽ sẽ được trao tặng huân chương Silver Wings Assault. Chỉ sợ là quân đội miền Bắc đã nhận định đây là chiến công lớn nhất trong trận đánh đầu tiên này đi. Dù sao thì đây cũng là nguy cơ duy nhất phát sinh trong toàn bộ chiến dịch. Hơn nữa, một người lập công vốn là một Ma Đạo sư xuất thân từ trường Tân binh Sĩ quan sẽ trở thành một poster quảng cáo phù hợp để khích lệ tinh thần của binh sĩ. Nói cho cùng thì đây cũng là một chiến tích thực tế. Một câu chuyện tuyên truyền hoàn hảo. Hẳn họ đã sớm khen tặng cô bằng cái biệt danh mỹ miều như「Bạch Ngân」 rồi. Dẫu sao đối với Ma Đạo sư mà nói, một biệt danh tương đương với một vinh dự. Bầu không khí kích động trong quân đội càng khiến Lehrgen nhận ra điều đó.
Để cổ vũ sĩ khí, coi như cô không phải anh hùng cũng cần được ban thưởng xứng đáng với nỗ lực của mình. Nhưng với tư cách một sĩ quan tham mưu, một quân nhân luôn hãnh diện vì sự công bình và lòng trung thành, lần đầu tiên trong đời Lehrgen có cảm giác nghĩa vụ và cảm xúc của anh hoàn toàn đối nghịch nhau.
Cô bé đã được vũ khí hóa này sẽ chỉ gây sợ hãi cho người khác. Anh phải làm gì đó để đảm bảo cô chỉ tập trung sự chú ý lên kẻ thù.
Tôi sẽ làm em trở thành anh hùng và tôn trọng chiến công của em. Tôi sẽ làm hết khả năng của mình để em có quyền tự quyết. Tôi sẽ cố gắng cung cấp cho em toàn bộ trợ giúp sẵn có và thực hiện công tác chuẩn bị để em chiến đấu. Tôi sẽ làm như vậy. Nên làm ơn… xin hãy ngoan ngoãn ở tiền tuyến mà chiến đấu đi. Trao danh vọng và tầm ảnh hưởng cho một sĩ quan mà tôi chỉ có thể quản chế bằng việc cầu xin liệu có ổn không đây?
“…Chí ít, nếu như có thể hạ xuống một cấp…”
Sĩ quan nắm giữ huân chương Silver Wings Assault sẽ có tầm ảnh hưởng và tiếng nói vô cùng lớn trong quân đội. Đủ để thiếu tá Lehrgen phải lầm bầm oán giận trong vô thức.
Trong số các loại huân chương của Đế Quốc thì huy chương Silver Wings Assault là một trong những huân chương giá trị nhất. Có rất nhiều huân chương để tôn vinh thành tích cá nhân, nhưng đều chỉ mang ý nghĩa nghi thức và khen thưởng danh dự cho có lệ bởi chúng căn cứ vào số năm phục vụ cùng công lao nhất định. Song chỉ huân chương trao cho nghĩa vụ và trách nhiệm mới có giá trị thực tế.
< Phần này phản ánh văn hóa đơn giản, trực tiếp của Đế Quốc qua cách trao thưởng công danh, đồng thời cũng liên quan nhất định đến chủ nghĩa dân tộc >
Trong quá khứ, con người dùng vòng nguyệt quế để vinh danh sự dũng cảm của cá nhân. Còn trong quân đội hiện đại hóa, tất cả sự tuyên dương đã được thay thế bằng huân chương. Huân chương Infantry Assault được trao cho những quân nhân anh dũng chiến đấu một cách gan dạ, nhằm tôn vinh biểu hiện dũng cảm của họ trên chiến trường. Trong những cuộc tiến công quy mô lớn, đơn vị tiên phong cũng được trao tặng huân chương Infantry Assault, còn những binh sĩ lập chiến tích sẽ nhận được huân chương Infantry Assault có đính kèm Oak Leaves.
Những ai được trao Oak Leaves sẽ trở thành một thành viên nòng cốt của đơn vị họ và được tín nhiệm một cách vô điều kiện. Song vinh quang của những người mang Infantry Assault với Oak Leaves cũng không thể sánh được người mang huân chương Silver Wings Assault. Bởi huân chương này chỉ trao cho những ai đã giải cứu lực lượng đồng minh thoát khỏi nguy cơ, một vinh dự dành riêng cho những vị cứu tinh giống như các tổng lãnh thiên thần. Thậm chí ngay cả tư cách đề cử cũng khác với những huân chương Assault bình thường.
Huân chương Silver Wings Assault không phải do sĩ quan chỉ huy đơn vị của người đó đề cử, mà do sĩ quan chỉ huy đơn vị được cứu giúp làm đơn đề cử bởi sự kính trọng giành cho các chiến hữu. (Thường là các chỉ huy cấp cao nhất trong đơn vị được trợ giúp).
Ngoài yêu cầu trên, điểm chung của phần lớn những người được nhận huân chương chính là họ đều đã chết. Do tiêu chuẩn đạt huân chương rất cao, nên để đạt được công lao như vậy nhất định phải chiến đấu anh dũng dưới những hoàn cảnh ác liệt nhất mới được trao tặng huân chương này.
Tại nơi nguy cơ bốn phía như chiến trường, một cá nhân có thể cứu vớt được một đơn vị sao? Biện pháp của họ sẽ xa đến mức nào? Dùng phương pháp thông thường có thể làm được điều đó ư? Không cần trả lời, ta chỉ cần nhìn vào ảnh kỷ niệm những người được phong tặng Silver Wings Assault là có thể thấy. Đa số huân chương đều được đặt lên mũ treo bên súng trường của người lập công. Ngay cả quy định chính thức cũng cho phép súng trường và mũ thay quyền nhận công cho người đó, có thể thấy để đạt được Silver Wings Assault là chuyện khó ra sao.
Do đó, những người được trao Silver Wings Assault dù ở phong hàm nào cũng được toàn thể sĩ quan tôn kính. Một huân chương vẻ vang như vậy đấy.
Thừa nhận đi. Thực lòng mà nói, anh không khỏi cảm thấy sợ sệt khi nghĩ về những việc người đó sẽ làm sau khi được trao cho quyền lực và sức mạnh.
Dù sao cô bé quá mức khác thường. Ban đầu anh cho rằng cách Ban Tuyển sinh quân sự đã tìm ra một nhân tài cực kì thích hợp với quân đội khá là đáng ngờ. Thậm chí vì nghi ngờ cô đã trải qua một nền giáo dục yêu nước cực đoan nên anh đã nhờ một người trong cơ quan Tình báo điều tra hoàn cảnh trại trẻ mồ côi cô từng sống. Nhưng kết quả hoàn toàn sạch sẽ. Trại trẻ mồ côi này rất bình thường, được điều hành bởi những nhân viên được xem là tốt bụng, một trại trẻ mồ côi có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Điều đáng lưu ý duy nhất là họ được quyên góp đầy đủ, nên chế độ dinh dưỡng của bọn trẻ đều đạt mức trung bình.
Điều này có nghĩa là sự cuồng tín của thiếu tá Tanya Degurechaff trong quân đội và khát vọng chiến tranh không liên quan đến đói khát hay bị ngược đãi tàn bạo. Vì tò mò, anh tiếp tục đào bới những tài liệu ghi lại quá trình vấn đáp trong thử nghiệm nhập học, và cô…con quái vật đột lốt một đứa trẻ…đã trả lời:
“Tôi không có lựa chọn nào khác.”
Đầy lòng yêu nước và ý chí đóng góp cho tổ quốc; một người lính lý tưởng và tài năng, với quyết tâm trui rèn không ngừng nghỉ. Đây đều là những đức tính đáng khen. Chỉ cần một trong những đức tính này cũng đủ làm sĩ quan phụ trách Nhân sự của Đế quốc như Lehrgen vui mừng.
Nếu có một người sở hữu toàn bộ phẩm chất này, chúng tôi sẽ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Vì đây chính là những tài năng cần thiết cho quân đội.
Mỉa mai thay, khi bây giờ xuất hiện một người như vậy, thiếu tá Lehrgen lại cảm thấy hoảng hốt trước thực tế rằng tài năng lý tưởng mà Đế Quốc tìm kiếm chỉ là một con quái vật.
Anh không biết câu “không có lựa chọn nào khác” ẩn chứa những gì. Nếu đưa ra một giả thuyết hợp lý, có lẽ cô bé nghĩ rằng gia nhập quân đội là cách duy nhất để ham muốn giết người được xã hội công nhận? Ai dám chắc bản chất của cô từ lúc sinh ra đã không phải là một kẻ cuồng chiến, vậy nên nghề nghiệp duy nhất phù hợp với sở thích bản thân là nhập ngũ?
Ai có thể bảo đảm rằng cô không phải một người nguy hiểm, không phải một kẻ sẽ vui mừng giết chóc khi nhìn thấy máu tươi? Dù mỗi hành động của cô đều có phong thái của một binh sĩ lý tưởng, nhưng nhìn tổng quát, nếu con bé không điên cũng là loại tinh thần có vấn đề.
Đương nhiên, Lehrgen hiểu cô sẽ không phải là loại dễ dàng bắt đầu một cuộc chiến tranh. Những người kích động một cuộc chiến không phải kẻ điên rồ cũng là một lũ mất trí. Theo kinh nghiệm của mình, Lehrgen không phải không thể lý giải được những sự tình như vậy. Nhưng anh phải làm gì nếu lỡ như cô lại ấp ủ trong lòng cảm giác hưởng thụ chiến tranh đây?
Anh từng được nghe rằng đối với kẻ giết người, tưởng tượng và thực tế đều là một loại mỹ học. Nói cách khác thì những kẻ giết người hàng loạt càng không thể phân biệt đâu là tưởng tượng và đâu là thực tại. Lúc đó anh không hề bận tâm đến luận điểm quái đản này mà chỉ cười cho qua chuyện, song giờ đây anh đã hiểu. Dù không muốn, anh vẫn hiểu được.
Dùng những từ dễ nghe đến đâu, cô bé ấy vẫn là một thực thể khác thường so với “chúng ta".
Người đó sẽ được coi là một anh hùng. Ngay cả khi cô có những điểm khác với người bình thường đi chăng nữa. Tôn kính anh hùng không sai, nhưng anh tuyệt đối sẽ không đòi hỏi học viên khác đi theo bước chân của anh hùng. Anh không thể dạy điều đó cho bọn trẻ. Trường Tân binh Sĩ quan là nơi để nuôi dưỡng tài năng chứ không phải nơi sản sinh ra những kẻ điên loạn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK