• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Như các ngài đã biết, lúc này lực lượng chủ lực của quốc gia đang tập kết ở xa biên cảnh.”

Ban đầu sau cuộc tấn công bất ngờ của Cộng Hòa Francois, Đế Quốc đã rơi vào hỗn loạn. Nhưng nhìn chung ở trận chiến đầu tiên, họ đã nhanh chóng phản ứng và duy trì lớp phòng ngự dù thiếu quân lực. Nó không phủ nhận thực tế là họ đang bị áp chế song đây vẫn là một phần trong chính sách quốc phòng của Chiến lược huy động nội địa. Xét từ điều này, ngay cả khi tiếp thu lực lượng bổ sung từ Trương ương, cánh quân miền Tây đã hoàn thành nghĩa vụ quấy nhiễu thế tiến công của quân địch.

“Mặc dù là vậy… Họ cần thời gian trước khi tiếp viện cho mặt trận phía Tây.”

Vấn đề duy nhất là các lực lượng dự bị và quân đội thường trực đã bắc tiến theo chiến lược giải quyết vấn đề Norden một lần và mãi mãi của đám đại nhân vật ngồi trong Bộ Tổng tham mưu khiến chiến lược quốc phòng trước đây không thể nào thực hiện.

“Cánh quân miền Tây dù có muốn thu được viện quân cũng sẽ mất khá nhiều thời gian.”

Căn cứ vào kế hoạch ban đầu, trong vòng 24 giờ kể từ khi lệnh động viên được ban bố, các đơn vị phòng thủ thường trực gồm 3 sư đoàn tiếp viện khẩn cấp được xuất phát; trong vòng 72 giờ, 10 sư đoàn từ trung ương sẽ được gửi đến. Còn sau một tuần, các trụ sở của lực lượng lục quân gồm 20 sư đoàn và 60 sư đoàn dự bị sẽ di chuyển. Một sức mạnh quân sự áp đảo.

Vậy nên cánh quân miền Tây không bao giờ tưởng tượng được họ sẽ phải kéo dài cuộc chiến trong suốt một tháng. Và tất nhiên, kể từ khi kế hoạch tăng viện được xem xét thì có hy vọng giảm thiểu được tổn thất nhân sự cho các lực lượng phía Tây trong suốt quá trình kéo dài chiến đấu.

Chung quy chiến lược tác chiến của cánh quân miền Tây chỉ là một kế hoạch phòng thủ và không đủ để phát động một cuộc phản công quy mô lớn.

Dù không nhìn vào tiền đề này nhưng cái giá của việc dồn quân vào Norden đã lớn hơn so với tưởng tượng.

Thái độ hoang mang của cao tầng thể hiện rõ qua động thái điều động Ban Huấn luyện để tăng cường lớp phòng thủ phía Tây. Ngay cả thiết bị cơ mật quân sự bị cấm đưa ra khỏi phòng thí nghiệm như Type-95 cũng phải giao cho Taya mang đến nơi này dưới danh nghĩa tiếp tục thử nghiệm.

Tuy nói là ảnh hưởng do tình thế cuộc chiến khiến họ bất đắc dĩ phải phơi bày các quân bài của mình, nhưng đúng hơn là nó đã làm cao tầng kinh sợ đến mức không quan tâm đến việc bại lộ bí mật quân sự. Có lẽ họ đã không còn kế hoạch phòng ngự bình thường nào khác.

Lục quân hay còn gọi quân chủ lực của Đế Quốc bởi chiến lược sai lầm mà được triển khai lên phía Bắc. Việc tái tổ chức và tái sắp xếp các đơn vị sẽ mất một khoảng thời gian ngắn trong thực tế, nhưng trên quan điểm của quân đội thì đó là một quãng thời gian dài.

“Tình hình tập kết viện quân ra sao rồi?”

Thật dễ dàng khi nói là họ đã không nghĩ đến sự cần thiết để dàn mỏng lực lượng của mình và khiến tình hình trở nên cực kì phiền toái. Ngay cả một kế hoạch tốt cũng chưa chắc đã được thực hiện hoàn hảo, nói chi đến một tình huống không được tính toán trước thì càng không thể ứng phó được hoàn toàn.

Do đó, lúc này họ không thể mong đợi vào việc tập kết viện quân. Khi biết điểm ấy, thời gian tiếp viện và ảnh hưởng của nó đối với chiến trường đã trở thành những vấn đề sinh tử của cánh quân miền Tây. Cũng là mối quan tâm chính của quân nhân Đế Quốc, những người đang chống chọi ở tiền tuyến trong lúc chờ đợi sự hỗ trợ của lục quân.

“Không quá lạc quan. Vì hầu hết xe vận tải đều được phái đến miền Bắc nên sẽ mất hai tuần để triển khai các đơn vị về phía Tây.”

Đối với trung úy Schwarzkopf, ông vẫn bán tín bán nghi về khả năng tiếp viện trong hai tuần lễ. Bộ Tư lệnh luôn đưa ra những mốc thời gian tiếp viện lạc quan là điều mà ông đã rút ra từ kinh nghiệm thực chiến của mình.

Tái tổ chức nghe có vẻ đơn giản, nhưng đó không chỉ là tái sắp xếp lại biên chế và thiết lập hệ thống chỉ huy mới; các đơn vị và nhân viên còn phải được huấn luyện lại trước khi họ di chuyển, một chuyện không dễ để thực hiện. Mỗi lần tiến quân sẽ ngốn một lượng lớn các nguồn lực. Không chỉ là tiêu hao nhiên liệu vận tải mà còn bao gồm các yếu tố vô hình như suy giảm sức lực cũng không thể bỏ qua.

“Vì lẽ đó, hiện nay chiến lược chung của tuyến phòng thủ phương Tây là từ bỏ phòng ngự bị động và chuyển sang phòng ngự cơ động.”

Đó là lý do tại sao Tanya không chút kinh ngạc trước tuyên cáo hờ hững của chỉ huy. Nếu phán đoán là kéo dài thời gian không đủ, tất nhiên phải tiến hành tác chiến phòng ngự cơ động. Sử dụng các căn cứ hậu phương được gia cố để chống lại pháo kích tầm xa của pháo binh địch làm điểm xuất phát, khoảng cách rút lui trước đó của họ khi thực hiện chiến dịch câu giờ sẽ được tái phân bổ để phục vụ chiến tranh cơ động.

“Thiếu úy, chuyện này vốn không cần tôi phải nói…Nhưng đây chính là điển hình cho việc nói dễ hơn làm.”

“Vâng thưa ngài. Tôi hiểu rõ.”

Chiến lược nội địa ban đầu là sử dụng tuyến phòng ngự để cản trở bước tiến công và dùng quân chủ lực để bao vây triệt tiêu địch. Trường hợp tuyến phòng ngự tan vỡ sẽ chẳng khác gì chiến đấu trên băng mỏng. Nếu nói đến tuyến phòng ngự thoải mái nhất trên đời này chắc chỉ có Maginot Line của hikikomori. Ngồi xổm ở đó là có thể trốn đến khi kết thúc chiến tranh.

Đối với Tanya, đây là một vấn đề cần được giải quyết trước khi thất bại ở cấp chiến lược xảy ra. Thi hành một chiến lược được định sẵn thất bại dù chưa bắt đầu và dự định tiến hành chiến tranh tiêu hao thì phải phong tỏa biên giới bằng các cứ điểm mới đúng. Khiến Tanya á khẩu là suy nghĩ ngây thơ của cao tầng khi cho rằng Cộng Hòa Francois sẽ bỏ qua việc mạng lưới bao vây có nguy cơ tan vỡ sau thất bại của Liên Hiệp. Cái giá của sai lầm này được trả lại bằng máu của những người lính như Tanya và Schwarzkopf theo nghĩa đen làm cho người ta cảm thấy khó chấp nhận.

“Chúng ta là những người lính. Nếu cấp trên ra lệnh, chúng ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ.”

Vì những kẻ vô năng chỉ đạo quốc gia mà giơ cao lá cờ cách mạng là việc làm của người yêu nước. Có điều, Tanya không định chết vì Đế Quốc. Đó là lý do tại sao cô thường nói ra những câu khách sáo trái với suy nghĩ của mình, đóng một vai trò mà đối phương mong muốn. Vì điểm ấy, cô còn đưa ra một bài phát biểu kiểu Tsuji dù khinh bỉ nó từ tận đáy lòng. Nếu cần thiết, cô thậm chí còn sẵn sàng hô to “Chủ nghĩa yêu nước là chính đáng”.

Có thể nói ra điều đó với tư thái tự nhiên như hít thở, phối hợp với dáng người búp bê của bản thân khiến cô thường gây ra ấn tượng như một “người yêu nước” cho người khác.

Quan trọng nhất, bình thường mà nói – đó là ý nghĩ khinh miệt chân thành của các sĩ quan mạo hiểm mạng sống trên tiền tuyến đối với nhà vận động nơi hậu phương an toàn luôn treo những từ “yêu nước”, “trung thành” bên mép. Lời tuyên thệ bảo vệ và sẵn sàng hi sinh vì tổ quốc của một cựu chiến binh đã giành được danh vọng trên chiến trường hoàn toàn khác biệt. Cho nên dưới điều kiện khắc nghiệt như thế, họ mới giải thích những lời của Tanya thành một lời tuyên xưng của đức tin.

“…Đúng như em nói, thiếu úy Degurechaff.”

Bởi vậy, Tanya cực kì tôn kính tấm gương mẫu mực về những người tận tâm với công việc và những quân nhân có thể dửng dưng hoàn thành nhiệm vụ ở Đế Quốc.

“Tốt lắm. Quay trở lại chuyện chính đi.”

“Vâng!”

Ít nhất cô không phải một người lính bất tài. Do đó, với thái độ hài lòng sâu sắc, trung ủy Schwarzkopf trở nên thoải mái hơn trước tình hình khó mà vui vẻ như hiện tại.

Không có phương châm chiến lược rõ ràng và phải chỉ huy bộ đội tiến hành chiến đấu phòng ngự tạm thời. Mất vô số bộ hạ trong các cuộc truy kích của quân địch và lực lượng bổ sung gồm một đám lính mới kéo chân sau còn lãnh đạo là một bé gái? Trong một tình huống bi quan như vậy dưới con mắt của trung úy Schwarzkopf, chỉ cần thiếu úy Degurechaff có thể phát huy tác dụng đã là một may mắn trong bất hạnh.

“Trong tình huống phòng ngự cơ động, phi đoàn Ma Đạo sư tác chiến 205 sẽ đóng vai trò như một lực lượng phản ứng nhanh.”

Dù sao, hoạt động trong giai đoạn đầu của trận chiến và mức độ đào tạo của phi đoàn do trung úy Schwarzkopf chỉ huy hoàn toàn xứng đáng để gánh vác vai trò lực lượng phản ứng nhanh. Khác với các đơn vị khác, tính chất của nhiệm vụ này là củng cố những nơi cần hỗ trợ.

“Chúng ta sẽ là trục xoay phản kích. Thân là một thành viên giữ trọng trách lớn lao này, tôi rất mong chờ mán trình diễn của em.”

“Cảm ơn ngài đã đặt lòng tin, thưa trung úy. Tôi sẽ làm hết sức mình để bảo vệ tổ quốc.”

Đôi mắt xanh trong trẻo của cô nhìn thẳng vào mắt trung úy Schwarzkopf, đôi môi anh đào thốt lên những lời lý tưởng của một tinh thần hiến thân cho quốc gia. Hành động của Tanya Degurechaff không hề chân thành chút nào, cô chỉ phát biểu căn cứ vào lập trường của mình.

Từ phim ảnh và sách chiến tranh ở thế giới khác, Tanya đã học được sự tàn khốc của giao tranh chiến hào. Cô vui mừng khi được phân công đến lực lượng phản kích thay vì phải đặt mình dưới những chiến hào ác liệt.

Điều này là dễ hiểu. Người nghiệp dư sẽ nghĩ rằng cố thủ ở cứ điểm được xây dựng bằng xi măng cốt thép là an toàn. Trong mắt của những người biết lợi thế phòng thủ sau khi súng máy ra đời thì công sự có sức mạnh phòng thủ cao là điều không thể nghi ngờ. Bất cứ ai nhận lệnh của tướng Nogi để tấn công Cảng Lữ Thuận bằng xác thịt hẳn sẽ không ngần ngại làm ra một vài “sự cố” ở Bộ Tư lệnh. Trước thép và xi măng, con người quá yếu ớt.

Nhưng đừng quên một thực tế là Cảng Lữ Thuận đã bị tàn phá nặng nề bởi đại bác của hải quân ra sao. Điểm yếu trí mạng của các cứ điểm trên chiến trường là không thể di động. Lịch sử đã cho chúng ta thấy khi đứng trước một đơn vị Pháo binh thì dù pháo đài có kiên cố đến đâu cũng trở thành một miếng mồi ngon. Trong khi đó, một đơn vị cơ động có khả năng trốn thoát bất kì lúc nào trong trường hợp khẩn cấp sẽ được đảm bảo hơn so với mọi cứ điểm cố thủ. Một điều mà Tanya biết rõ.

Nếu phát động công kích ở khoảng cách gần vào “cứ điểm có tính phòng ngự kiên cố”, ngay cả một Ma Đạo sư cũng chưa chắc toàn thân trở ra. Nên biết là “cứ điểm có tính phòng ngự kiên cố” luôn là mục tiêu chà đạp của Pháo binh. Ngược lại, “tấn công địch đã cạn kiệt sức lực sau khi chúng xuyên thủng phòng tuyến” an toàn hơn rất nhiều.

Vậy nên Tanya có thể giả vờ tuyên bố lòng trung kiên. Chỉ có niềm vui khi được phân phối đơn vị là không chút nào giả dối. Có thể nâng cao khả năng sinh tồn dù chỉ một chút đã là một sự kiện làm người cao hứng rồi.

“Tốt lắm. Còn câu hỏi nào không?”

“Vâng thưa ngài. Xin hỏi là chúng ta sẽ xuất kích dựa trên cứ điểm phòng vệ được thiết lập lại hay từ cứ điểm phòng vệ ở hậu phương?”

Có một điểm đáng lưu ý. Lực lượng phản ứng nhanh được phân thành hai loại. Một loại đóng ở cứ điểm hậu phương với mục đích phong tỏa lỗ hổng mà kẻ địch có khả năng đột phá; một loại khác là xuất phát từ cứ điểm phòng ngự được thiết lập lại để đánh chặn quân bọc lót của kẻ thù. Điểm khác biệt giữa hai loại là so với chiến hào và công sự được đào vội vã lại vừa phải thấp thỏm lo lắng quân địch tập kích thì điều kiện ở cứ điểm hậu phương tốt hơn hẳn. Hoàn cảnh của chúng cũng có sự chênh lệch rất lớn.

“Vui lên, thiếu úy. Đó là tuyến đầu.”

“Vinh hạnh của tôi.”

Điều tệ hại nhất thì có.

Là đơn vị lực lượng phản ứng nhanh ở tiền tuyến? Điều đó có nghĩa là họ sẽ kiêm vị trí bảo vệ cứ điểm lẫn đơn vị phản công? Vậy có bao nhiêu mệnh cũng không đủ dùng đâu.

Nếu là giao tranh chiến hào cô còn có thể cầm kẻ bên cạnh làm khiên thịt, nhưng điều đó không thể áp dụng với đơn vị phòng ngự cơ động. Cùng quân tiếp viện ở hậu phương và quân cứ điểm tạo thành thế gọng kìm giáp công kẻ thù nghe hay đấy, nhưng thực tế thì họ chỉ sắm vai mục tiêu chuyển động được vẽ sẵn hồng tâm thôi.

“Tôi biết em sẽ thấy vui mà. Tùy thuộc vào tình hình chúng ta sẽ trợ giúp các cứ điểm phòng ngự.”

Tôi có nên vui vì đã dự đoán đúng? Linh cảm không lành chưa bao giờ sai lầm này không phải là một khả năng thú vị. Tuy đây là một năng lực tuyệt vời trong quản lý rủi ro, nhưng nếu cả đời này cô không cần dùng đến nó vẫn tốt hơn.

“Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là phản ứng nhanh, đồng thời trợ giúp phòng ngự?”

“Nhận thức của em rất chính xác.”

Không chỉ bị trói buộc ở cứ điểm phòng ngự mà còn phải ôm cả vận mệnh làm lực lượng phản ứng nhanh có thể bị sai khiến bất cứ lúc nào? Ai chịu được chứ? Yêu cầu công tác ngoài giờ cũng phải có mức độ thôi. Ít nhất cũng phải cải thiện điều kiện công tác hoặc tăng lương cho người ta đi.

Song trong phạm vi hợp đồng, tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ quân sự mà không phàn nàn. Nhưng nếu quá khắc nghiệt thì tôi muốn được bồi thường ah.

“Tuy nhiên mục đích của chúng ta là đẩy lùi chứ không phải tiêu diệt địch nên không cần phải cố gắng vây quanh và diệt trừ chúng.”

“Tệ thật đấy. Xem ra việc tập kết viện quân không quá khả quan rồi.”

“Ah, em nhận ra?”

“Nếu phương pháp phòng ngự cơ động không phải để tiêu hao kẻ thù mà chỉ nhằm trì hoãn bước tiến thì tức là chúng ta không thể chống đỡ được khi viện quân đến nơi. Dù có là một sĩ quan tân binh cũng hiểu được chuyện này.”

Trên chiến trường bao la không có cách nào để tiến hành một cuộc chiến kéo dài. Nếu tiền đề của chiến lược phòng vệ không phải nhằm suy yếu sức chiến đấu của kẻ thù thì cũng có nghĩa là bởi họ đã không thể đàn áp được thế tấn công, cho nên mới phải cố ý để quân địch vượt qua phòng tuyến và tiến hành đả kích. Tình huống đã ác liệt đến mức không còn lựa chọn nào khác. Chí ít là họ vẫn tổ chức được phòng ngự cơ động nên sẽ không quá khốc liệt như Mặt trận phía Đông < chiến tranh Xô – Đức >, nhưng Tanya vẫn phải xác định rõ.

“…Một cách diễn đạt cay nghiệt. Cũng đúng, chiến tranh vốn không phải thứ vui vẻ gì cho cam. Đây là thành viên trong phi đoàn của em.”

“Vâng, cho phép tôi đọc nó.”

Tanya củng cố tinh thần khi lật xem văn kiện trên tay mình, nghiên cứu chi tiết về cấp dưới của cô trong cuộc đời này. Tuy nhiên, nội dung trên giấy hoang đường đến mức làm bộ não của Tanya đóng băng. Phải đến lúc khôi phục tinh thần, cô mới phát hiện ra mình đang run rẩy. Lý do khiến cô không vứt tài liệu này đi là bởi cô đã quá choáng váng chứ không phải vì lý trí đã chiến thắng bản năng. Dùng ngôn ngữ của cô là: “Quá vô lý rồi”.

“Vì cánh quân hiện nay đang thiếu nhân lực ở mọi đơn vị dẫn đến việc phi đội thứ 3 chỉ có thể sử dụng lính mới chưa từng ra chiến trường làm nhân viên bổ sung – tôi đã nghĩ mình lý giải được điều này, nhưng bây giờ xin cho phép tôi sửa lại… Tôi có sai khi nói họ đều là những tân binh chưa qua huấn luyện không?”

“Lý giải của em hoàn toàn chính xác. Điều này có nghĩa là phi đội của em khuyết thiếu đào tạo nghiêm trọng. Đó là lý do đội em sẽ chủ yếu đóng ở cứ điểm phòng vệ.”

Đưa các Ma Đạo sư vừa tốt nghiệp huấn luyện cơ bản ở trường Thiếu sinh quân lên tham chiến trên chiến trường. Quyết định ngu xuẩn đến mức sử dụng cả Ma Đạo sư có kiến thức nửa vời này tuyệt đối là một trò đùa Ngày cá tháng 4. Bốn Ma Đạo sư tạo thành một phi đội, mười hai sẽ tạo thành một phi đoàn là ví dụ cực đoan của chủ nghĩa tinh nhuệ. Ngay cả những Ma Đạo sư bẩm sinh đã trải qua huấn luyện quân sự cơ bản cũng có thể trở thành một vướng bận trong thực chiến. Nó giống như buộc một tân binh vừa ghi nhớ được quy tắc quân đội phải lái được máy bay vậy. Điều này đã vượt quá trò bắn gà tây rồi.

Thì ra là vậy, bởi chúng tôi không được coi là đơn vị chiến đấu nên mới được chỉ thị đóng quân ở điểm phòng ngự. Nói cho cùng thì chỉ có người đầu óc không bình thường kỳ vọng một đơn vị như vậy có thể chiến đấu. Phán quyết của trung úy Schwarzkopf hoàn toàn dễ hiểu.

“Thưa phi đoàn trưởng, tôi muốn đưa ra kiến nghị với tư cách là phi đội trưởng…”

“Thiếu úy Degurechaff. Tôi biết em rất khó chịu khi phải chăm sóc trẻ con trên chiến trường. Tuy là có hơi lạ khi tôi lại nói với em điều đó.”

“Tôi xin nói thẳng, hãy để tôi đơn độc tác chiến thay vì tạo thành một phi đội như vậy. Làm thế có thể có thể tận dụng triệt để sức chiến đấu của tôi. Đây là trần thuật mà tôi không thể không báo cáo.”

Biết phi đội không đủ năng lực còn cố biến nó thành một đơn vị quân sự? Đã thế còn sử dụng loại người không có khả năng chịu đựng tác chiến cơ động, phải được giáo dục và đào tạo lại vào vị trí cứ điểm phòng vệ? Nói cách khác là các người muốn dùng đám bất tài ấy để kéo chân sau của tôi chứ gì?

Trước nguy cơ như vậy, Tanya đã mãnh liệt phản bác bằng cơn thịnh nộ không thể diễn tả thành lời. Miễn là các quy tắc quân sự mà cô từng được học ở Trường Tân binh Sĩ quan còn chưa được chỉnh lý thì bất luận thế nào, vú em cũng không nằm trong phạm vi công việc của một người lính.

Ném thẳng đám tân binh vướng víu này vào chỗ chết còn dễ hơn. Nếu có cơ hội khôi phục tự do liền làm thế đi. Không được, tôi thậm chí còn chưa thấy mặt họ. Phán đoán năng lực của cả phi đội như vậy là quá nóng vội.

“Là một sĩ quan, tôi không có dự định từ bỏ bổn phận chỉ huy của mình, nhưng kính xin ngài hãy cân nhắc phương thức thích hợp nhất để vận dụng sức chiến đấu.”

“Những người lính này đến từ lực lượng dự bị. Ngoài ra, tùy vào tình hình mà em cũng cần phải thực hiện các nhiệm vụ du kích.”

Tuy ngoài miệng ông đề cập đến việc đến việc gửi phi đội này ra chiến trường nhưng trung úy Schwarzkopf cũng ám chỉ ngay từ đầu là ông sẽ để Tanya đơn độc tác chiến nếu cần thiết.

“Đã rõ. Xin cho hỏi chúng ta có được phép từ bỏ vị trí nếu cần?”

“Rất tiếc. Chiến tuyến này không cho phép lùi thêm nữa.”

“Có nghĩa là tử thủ?”

“Cấp trên đã cho hai lựa chọn – Thắng hoặc Valhalla.”

Thắng hoặc đi Valhalla? Đây mà gọi là lựa chọn à? Tóm lại là một chỉ thị chiến đấu đến chết theo cách uyển chuyển đi. Không, thật lạ khi gọi nó là cách nói uyển chuyển, là lừa dối bản thân thì đúng hơn.

Tại sao tôi phải chết vì kẻ khác? Nếu ai đó chết cho tôi, đó là ý chí tự do của họ; thế nhưng buộc tôi chết vì người khác là vi phạm ý chí tự do của tôi.

Chỉ “tự do” mới là lẽ chí cao vô thượng. Việc thừa nhận chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa dân chủ và thậm chí chủ nghĩa Đế Quốc đều là ý chí tự do của tôi. Vì lẽ đó xin vui lòng ngưng phát hành trái phiếu chiến tranh cho tôi nhờ. Dựa vào tiền đề Đế Quốc nhất định thắng lợi để huy động các quỹ chiến tranh chắn chắn sẽ dẫn đến siêu lạm phát dù thắng hay thua.

Thắng cũng tốt, bại cũng được; một tương lai tốt đẹp chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng thật khiến người ta phải khó chịu.

“Tuyệt vời. Tôi thích cả hai lựa chọn.”

“Tốt lắm. Vậy em hãy tự giới thiệu mình với các thành viên trong phi đội đi.”

Được rồi, đi chào hỏi những đồng đội sẽ cùng tôi trải qua cuộc chiến không mấy vui vẻ này thôi. Tùy thuộc vào thời gian và địa điểm, thật chờ mong đến lúc để chúng trở thành khiên thịt cho tôi.

Và như vậy dưới một hoàn cảnh không tình nguyện, thiếu nữ và ấu nữ đã kề vai chiến đấu trong chiến trường phía Tây. Họ cùng uống nước bùn từ một ống bơ, cùng né tránh mưa bom bão đạn, cùng gặm những thứ được mệnh danh “khẩu phần dã chiến” phải dùng đến lưỡi lê mới cắt được… và tiếp tục chiến đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK