Mục lục
Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc ăn mì, Doanh Trinh đã mở rộng thần thức lục soát trong thành, cũng không có phát giác được khí tức của Thanh Uyển và Sở Thanh Thanh, xem ra hai người ngự xe, trên phương diện tốc độ xác thực chậm hơn rất nhiều.

Lấp đầy bụng xong, đương nhiên là phải tìm chỗ ngủ, hiện tại đã tiếp cận giờ Tý, phần lớn khách sạn trong thành đã đóng cửa,

Khương Bái Ninh gõ cửa một trong số khách sạn có quy mô cũng không tệ, lão chưởng quỹ khoác áo ngủ đốt đèn lồng ra mở cửa, ngay khi hắn nhìn thấy Khương Bái Ninh, cơ hồ còn tưởng rằng tiên tử đã hạ phàm,

Trong khách sạn phòng trống rất nhiều, nhưng Khương Bái Ninh khăng khăng chỉ cần một gian phòng thượng hạng, có điều lại là loại có hai chiếc giường.

Lúc này biểu lộ trên mặt Doanh Trinh đã có chút mất tự nhiên,

Khương Bái Ninh trông thấy bộ dạng quẫn bách của hắn thì cười nói: "Đồng sàng còn dị mộng, huống chi chỉ là cùng phòng?"

Doanh Trinh cười khổ lắc đầu, không nói gì, đi theo lão chưởng quỹ dẫn vào phòng, ra hiệu chưởng quỹ không cần thắp đèn,

Lúc này đêm hôm khuya khoắt cũng không có chỗ rửa mặt, hai người đành phải chấp nhận một đêm.

Hai giường kê ngược đầu nhau, cách nhau bất quá một trượng,

Khương Bái Ninh đóng cửa phòng xong, cũng không câu nệ, đưa lưng về phía Doanh Trinh, gỡ bỏ búi tóc, ba ngàn sợi tơ phiền não trút xuống như thác đổ, gần xuống tới hông. Nàng nhẹ nhàng hất mái tóc dài, một làn hương thơm nhàn nhạt truyền đến,

Biết cô nàng phong cách lớn mật, Doanh Trinh cũng không cởi quần áo ra, leo thẳng lên trên giường, xoay người đưa mặt vào hướng vách tường, không dám nhìn thêm.

Khương Bái Ninh phát giác được động tác của hắn, cười duyên nói: "Khi nào trở nên thẹn thò như thế, chàng và ta tuy không có phu thê chi danh, song sớm đã có phu thê chi thực, thân thể Ninh nhi chàng đâu phải là chưa thấy qua, còn xấu hổ cái gì?"

Doanh Trinh nghe xong, càng không biết nên trả lời như thế nào, túm mền kéo lên nói: "Ninh nhi mau ngủ đi, "

Khương Bái Ninh cởi bỏ áo ngoài, bên trong chỉ còn lại một kiện nội y mà tuyết trắng mỏng tang, dáng người linh lung rốt cuộc không che giấu được, trập trùng như dãy núi, thêm chút phần nở nang, bớt chút phần thanh mảnh, dáng người đã tiếp cận mức độ hoàn mỹ.

Lấy định lực với nữ nhân của Doanh Trinh lúc này, nhìn thấy có lẽ cũng sẽ tim đập rộn lên,

Khương Bái Ninh duỗi lưng một cái, tựa hồ không hề có ý định đi ngủ, yêu kiều đi tới không chút khách khí đặt mông ngồi xuống bên giường Doanh Trinh, cặp đùi ngọc thướt tha xếp bằng lại, chân ngọc trắng sáng như tuyết, săn chắc đồng đều,

"Nè, có buồn ngủ đến vậy không?"

Doanh Trinh hàm hồ nói: "Xác thực buồn ngủ, Ninh nhi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, "

Khương Bái Ninh lâm vào trầm mặc, im lặng một lúc, sau đó thở dài yếu ớt:

"Ngày mai Ninh nhi sẽ phải đi rồi, không thể bồi ta trò chuyện một chút được sao?"

Doanh Trinh sững sờ, xoay người lại, chợt lại vội vàng nhắm mắt, quần áo này của nàng cũng quá mức đơn bạc đi, như ẩn như hiện, vạt áo khép hờ, gò tuyết trắng hừng hực Doanh Trinh nhìn thấy vừa rồi là hết sức chân thật,

Khương Bái Ninh tựa hồ cũng không hề để ý đến những điều này, nàng cảm thấy, Doanh Trinh chịu xoay người lại đã là tốt vô cùng,

"Chàng có biết vì sao Ninh nhi không ở Giang Châu chờ chàng, mà lại chạy đến chặn chàng giữa đường không?"

"Vì sao?"

"Ban đầu Ninh nhi lo lắng, nếu như ở Giang Châu chờ chàng, chỉ sợ khi đó dưới tay chàng đã nhiễm máu tươi của không biết bao nhiêu tử đệ trong tộc ta, vì gia tộc cân nhắc, Ninh nhi không thể không đến, còn nữa, Ninh nhi xác thực cũng không khống chế nổi xúc động nóng lòng muốn gặp chàng, mặc dù biết rõ cử động lần này sẽ chọc đến Giang Thanh Huệ, nhưng Ninh nhi vẫn không hối hận."

Doanh Trinh trong lòng máy động, cảm khái vạn phần, tình cảm của nàng dành cho mình xác thực đã đạt đến tình trạng thâm tình khó nhận,

"Tại sao tỷ ấy lại muốn tìm Ninh nhi để gây chuyện?"

Khương Bái Ninh vươn ngọc thủ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Doanh Trinh, thần sắc say mê,

"Người trong cả thiên hạ đều biết người mà Giang Thanh Huệ chứa ở trong lòng là ai, song duy chỉ có chính ả ta chết không thừa nhận, chính mình không thừa nhận thì thôi, lại âm thầm đem lột da hết tất cả những nữ nhân tiếp cận chàng, quả thực là quá bá đạo. Nhưng Ninh nhi cũng không sợ ả, ngươi không thừa nhận phải không? Được, vậy ta sẽ nghênh ngang lên Quang Minh đỉnh đòi người, xem ngươi giữ gìn đến khi nào?"

Doanh Trinh cảm thụ được sự mát lạnh và mềm mại truyền đến từ bàn tay của đối phương, bên tai lại nghe được Khương Bái Ninh nói những lời này, trong lòng ngũ vị tạp trần,

Khương Bái Ninh đột nhiên thu hồi ngọc thủ, kinh ngạc nói: "Sao mặt chàng lại nóng như vậy?"

Hả?

Doanh Trinh trầm tư một lát, cảm thấy loại vấn đề này vẫn là giả câm cho thỏa đáng.

Khương Bái Ninh tiếp tục nói: "Lần này ta và chàng gặp mặt, tất nhiên sẽ không thể gạt được tai mắt của Lâm Huy điện, cố ý cùng phòng với chàng, chính là muốn chọc tức ả xú nương vờ vịt đoan trang đó. Ha ha, nghĩ đến dáng vẻ khi ả nổi trận lôi đình, Ninh nhi liền hả giận, "

Doanh Trinh hiếu kỳ nói: "Nếu quả thật như Ninh nhi đoán vậy, tỷ ấy sẽ xuôi nam tìm Ninh nhi, Ninh nhi sẽ không sợ? Dù sao giữa các người cảnh giới cách biệt quá xa."

Khương Bái Ninh vén sợi tóc mai, lo lắng nói: "Ninh nhi có một bí pháp, đến từ Tây Vực tiểu quốc, có thể trong thời gian ngắn khiến tu vi bạo thăng một cấp, theo Ninh nhi suy tính, hẳn là có thể nhất cử đạt đến Hỗn Nguyên cảnh, tuy là ngụy cảnh, so với cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà Giang Thanh Huệ đã thật sự tu luyện tới có chênh lệch không nhỏ, nhưng Ninh nhi chắc chắn ả nhất định sẽ không nỡ liều mạng với ta, sợ ném chuột vỡ bình, Ninh nhi cho rằng trận chiến này có thể chia làm năm năm."

Doanh Trinh nghe vậy cau mày: "Kéo lên cảnh giới cao như vậy thực sự là cử động nghịch thiên, đạt đến Hỗn Nguyên cảnh sẽ có thể cùng thiên địa cộng minh, trận chiến khi ấy, nhất định sẽ dẫn đến thiên địa khí cơ, nếu như Ninh nhi bị phát hiện, chỉ sợ khó thoát thiên kiếp."

Khương Bái Ninh cười cười, không cho là đúng: "Chẳng qua dương thọ hao hết mà thôi, ngay cả như vậy, Ninh nhi cũng muốn cùng ả liều chết một trận."

Doanh Trinh trong lòng chấn động: "Tội tình gì Ninh nhi phải làm vậy?"

Khương Bái Ninh mím môi, thản nhiên nói:

"Lúc mẫu thân còn sống, đã luôn lải nhải bên tai Ninh nhi, rằng nữ tử cả đời gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, làm thê tử người ta, thì mọi thứ đều phải suy nghĩ cho phu quân, đã chấp nhận một người, cả đời không được hối hận. Chỉ là Ninh nhi số khổ, yêu phải một người người có con tim sắt đá, thế nhưng Ninh nhi chưa từng hối hận, có thể làm tức phụ Doanh gia một ngày, Ninh nhi sẽ làm một ngày, có thể làm một khắc, Ninh nhi sẽ làm một khắc, nếu Giang Thanh Huệ cũng cam lòng liều chết ngăn ta, cứ để ả làm thì đã sao?"

Những lời này được nàng thốt ra một cách thản nhiên, nhìn như bình tĩnh, song trong lòng Doanh Trinh lại nổi lên sóng lớn ngập trời,

Lúc này Doanh Trinh đã không còn cách nào giữ vững tỉnh táo cho mình, trong lòng rúng động đến tột đỉnh, cơ hồ vô thức ngồi dậy, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, ngấu nghiến hôn lấy đôi môi của nàng,

Khương Bái Ninh lệ tình tuôn ra, đáp lại nhiệt liệt,

. . .

Sáng sớm hôm sau, lúc Doanh Trinh tỉnh lại, Khương Bái Ninh đã lặng lẽ bỏ đi,

Bên trên chiếc trường kỷ trong căn phòng đặt một tấm giấy tuyên trắng tinh, trên đó viết tám chữ nhỏ xinh đẹp:

"Nếu như ta thắng, chàng nhớ cưới ta."

Doanh Trinh hai tay một trận run rẩy, trong đêm hắn tận lực buông ra thần thức, chính là tránh Khương Bái Ninh không từ mà biệt, nhưng đối phương đi vô thanh vô tức, xem ra, ngay tại đêm qua, nàng đã nghịch thiên mà đi, tiến vào Hỗn Nguyên cảnh.

Theo mọi người nói, Vĩnh Yên hai năm 15 tháng 3,

Đại Chu triều từ nam hướng bắc giữa không trung phía trên, có một bạch y tiên tử, đạp núi mà đến, tai hạ xích hồng song châu chói mắt phi thường.

Cùng thời khắc đó, Quang Minh đỉnh tử khí xông vân tiêu, dẫn tới Thiên Lôi cuồn cuộn, một bộ đồ đen, ngự lôi xuống núi nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
dizzybone94
26 Tháng năm, 2020 00:23
để lại một đạo thần thức
TheJoker
25 Tháng năm, 2020 07:11
Do tại hạ xem phim bộ Hồng Kông quen kiểu xưng hô thế rồi. Thiết tưởng kiếm hiệp vẫn xưng hô lịch sự như vậy chứ :joy:. Vả lại tại hạ cũng chả dịch gì, chẳng qua edit sơ thôi, ngặt không quen thấy hai người thân yêu hoặc cha mẹ con cái thầy cô cứ ta ta ngươi ngươi nên buộc phải sửa để khỏi tuột cảm xúc khi đọc. Những góp ý khác tại hạ sẽ ghi nhận :smile:
quanhoanganh
24 Tháng năm, 2020 21:14
=.= đoạn đầu ngon cơm... đoạn sau cvt đc r, k cần dụng tâm dịch lại đâu... ng khác thế nào ta k pk, nhưng theo ý kiến cá nhân, ta quen với phong cách văn trung hơn là văn Việt... đặc biệt đừng dùng cô cô chàng chàng, nghe i như đang đọc ngôn tình v... dịch mất nhiều tg cùng công sức hơn rất nhiều, truyện kịp tác k nói làm gì, nếu chưa kịp thì tập trung tăng tốc độ lên ms ngon...
TheJoker
24 Tháng năm, 2020 11:10
Sau 50 chương mọi người đọc cảm thấy thế nào ạ? Xin cho chút cảm nghĩ để tại hạ lấy làm động lực ạ :)
TheJoker
24 Tháng năm, 2020 11:09
Đồng cảm ngộ, cho nên bản thân mình cũng không dám đọc lướt quá, chỉ sợ hết rồi lại hụt hẫng thôi :)
Hồ Bửu
24 Tháng năm, 2020 10:04
Ơ cmn sao đọc tý lại hết rồi, thế này thì hỏng r
Skyline0408
22 Tháng năm, 2020 08:26
truyện đọc cũng khá giải trí.
S7Song
21 Tháng năm, 2020 14:40
Bóc. Team
TheJoker
20 Tháng năm, 2020 11:42
Truyện ra được 300 chương hơn, trung bình hai ngày ba chương, mình vừa đọc vừa convert, thong thả tầm 5-10 chương ngày. Cuối tuần sẽ nhiều hơn, chắc tầm 2 tuần sẽ dư đuổi kịp tác giả.
BÌNH LUẬN FACEBOOK