• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tên hắc y nhân kia còn chưa kịp định thần lại thì bóng đen mà lúc nãy bọn hắn tưởng là đồng đội đột nhiên rút kiếm, sáu đạo kiếm khí gào thét đi ra.

”Điệp Vũ kiếm quyết, Huyễn Điệp Thiên Sơ.”

Tên hắc y nhân cao gầy nhanh chóng tế xuất ra một cây sáo, sáo vừa thổi, linh khí xung quanh trở nên nhiễu loạn, làm giảm đi lực sát thương của mấy đạo kiếm khí khi, hắc y nhân mặt chữ điền tế xuất ra một đôi sáo thủ, một quyền uy lực đánh ra.

Oanh!

Chấn động kịch liệt vang lên, tên hắc y nhân mặt chữ điền cảm thấy cánh tay ẩn ẩn có chút đau nhức. Nhưng ít nhất, kiếm khí đã bị chặn lại.

Lúc này Lục Thi Y cũng triển lộ rõ bóng hình, nàng giẫm chín bước bộ pháp, khí thế càng là tăng vọt lên. Mà Vân Hoàng cũng xuất hiện đằng sau lưng chúng.

”Kích phát truyền tin phù, nhanh!!!” - Một tên điên cuồng la lên.

Gã hắc y nhân mặt trữ điền chưa kịp kích phát phù lục thì Vân Hoàng đã lao tới với tốc độ cực nhanh, một chưởng bẻ gãy cánh tay của y, sau đó hắn giáng thêm một quyền trời giáng lên não hải, tên mặt trữ điền con ngươi trợn ngược lên, ngạc gục xuống đất. Tên còn lại sợ run người, vẫn nhanh tay bóp nát truyền tống phù, nhưng Vân Hoàng đã kịp thời phản ứng.

”Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát!”

Linh khí thiên địa xung quanh liền hình thành một cái võng phá vỡ linh lực tin tức từ truyền tin phù, đồng thời Lục Thi Y trong tay hai kiếm cũng cắt ra một đường, hư ảnh tàn liên xuất hiện đánh lên cây sáo pháp bảo của gã hắc y nhân.

Oanh oanh

Cây sáo vốn không phải pháp bảo cứng rắn gì, chính diện ngạnh kháng với tàn liên hư ảnh thì liền xuất hiện vết rạn nứt. Tên kia tiếc của đứt ruột, nhưng chỉ có thể cực lực thôi động pháp bảo, sóng linh khí tràn ra. Vân Hoàng hét lên.

”Phong bế lỗ tai lại!”

Lục Thi Y không kịp phong bế lỗ tai lại, thế tấn công liền trở nên toán loạn, trên hắc y nhân chớp lấy thời cơ lao lên, trong tay rút ra một cây chuỳ thủ, Vân Hoàng gần như tức khắc cũng tiến đến.

”Thiên Hoang trấn trụ!”

Cự trụ giáng xuống, hành động của trên hắc y nhân trong một hơi thở bỗng trở nên trì độn. Lục Thi Y cũng miễn cưỡng ổn định lại, nàng thân hình tiến đến trước ngực tên hắc y nhân, một kiếm xuyên qua trái tim hắn, mà Vân Hoàng lúc này đã giữ lấy tay cần chuỳ thủ, ba cự trụ đã kiềm chế gắt gao nhất cử nhất động của hắc hắc y nhân.

Xoẹt!

Linh lực hộ thể của y bị xé mở, gã hắc y nhân cao gầy chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, thân thể mềm oặt ngã gục xuống đất, chết không nhắm mắt.

Vân Hoàng thở phào nhẹ nhõm, truy quân toàn bộ đã diệt sạch, mà lũ hắc y nhân bên kia vẫn không có ai biết, giờ hắn và Lục Thi Y chỉ cần hướng toà tháp đen tiến tới, hội họp cùng Vương Thần là Hoàng mĩ.

Trong mắt của mọi người, Vân Hoàng mới bước vào Luyện khí cảnh nhất cấp đã có thể nhẹ nhõm chém giết Luyện khí cảnh nhị cấp như giết gà thì quả thật đáng sợ, nhưng Vân Hoàng biết đấy là do hắn là Thể tu, hồn hải lại mạnh mẽ hơn nhiều tu sĩ cùng giai, tất cả những yếu tố đó chồng chất lên nhau mới mang lại cho Vân Hoàng chiến lực bậc này.

Cả hai đang muốn đến lột nốt tên mặt chữ điền thì hắn đột nhiên mở mắt, bóp nát truyền tin phù, điên cuồng nói.

”Các ngươi chết chắc rồi!”

Vân Hoàng trong lòng ngưng trọng, nhưng bên ngoài mặt vẫn bình tĩnh đoạt lấy nhẫn trữ vật của tên hắc y nhân mặt chữ điền, Lục Thi Y biểu cảm vẫn không chút thay đổi, ngữ khí bình tĩnh.

”Vân Hoàng, chúng ta sẽ làm gì?”

”Toàn lực chạy đến toà tháp đen kia đã.”

Khí tức của tên hắc y nhân mạnh nhất đã tiếp cận Luyện khí cảnh tam cấp đỉnh phong, dù là Vân Hoàng hồi phục đầy đủ cũng chỉ dám chắc có thể vừa đánh vừa chạy, huống chi là cong gần chục tên lâu la Luyện khí cảnh nhất cấp, nhị cấp nữa.

Vân Hoàng và Lục Thi Y toàn lực phi tốc về phía toà tháp màu đen, nhưng chỉ sau gần một khắc, Vân Hoàng đã cảm thấy mười mấy đạo khí tức đang dần bám sát.

”Lục Thi Y, đắc tội!”

Bất chợt hắn bế nàng lên, Lục Thi Y vô cùng nhẹ nên Vân Hoàng tốc độ càng lúc càng tăng cao.

Lục Thi Y tốc độ so với Vân Hoàng thì chậm hơn nhiều, vì vậy làm thế này là tốt nhất.

Bình thường mặt đơ Lục Thi Y, giờ phút này cũng có chút phiếm hồng đậm lòng người, hơi thở có phần gấp gáp, vội vã chuyển chủ đề.

”Vân Hoàng, tại sao truyền tin phù lại không sử dụng được?”

Vân Hoàng tựa hồ suy nghĩ một chút rồi trả lời.

”Không phải không sử dụng được, mà là không gửi đến chỗ tam phái còn lại được.”

”Có một số pháp bảo có thể xung động thiên địa linh khí, tỉ như cây sáo của gã hắc y nhân kia. Ta đoán chúng cũng sử dụng một pháp bảo tương tự, phá rối truyền tin.”

”Phá rối truyền tin rất khó, bởi vì ta không thể nhìn thấy chúng được, nhưng chỉ cần biết chính xác nơi mà đoàn tin tức ấy đi qua.”

Lục Thi Y kinh hãi, Vân Hoàng biết nàng đã thông suốt nên nói đến điểm mấu chốt.

”Đúng vậy, Lam Anh bí cảnh là một vùng không gian kín, vậy làm thế nào có thể truyền tin ra ngoài, tất nhiên là thông qua nơi mà tất cả đệ tử được truyền tống vào, Dạ Cách cung sơn môn.”

Thậm chí, Vân Hoàng còn ẩn ẩn đoán ra lí do tại sao Dạ Cách cung lần này muốn xé rách da mặt có lẽ có quan hệ tới toà tháp màu đen kia.

Bên trong toà tháp đó có thể ẩn chứa truyền thừa, bảo vật, hay bất cứ thứ gì có thể giúp thực lực Dạ Cách cung cấp tốc kéo lên, vậy thì việc Dạ Cách cung đủ sức nuốt trọn ba phái cũng là điều dễ hiểu.

Vân Hoàng dự định đến toà tháp đen này để hốt tay trên, mặc kệ là cái gì hắn cũng sẽ cướp luôn.

Dạ Cách cung muốn mạng của Vân Hoàng và bằng hữu hắn, sao hắn có thể dễ như vậy liền bỏ qua?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK