• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Chết tiệt, đau nhức đau nhức a!!!”

Vân Hoàng phệ bậc thứ ba mươi lăm lăn lộn, trên người chi chít vết thương, có da thịt tím tái, có cháy xém thiêu đốt, có rách ra như bị kiếm cắt vào.

Hắn cắn răng chịu đau, vận chuyển luyện thể chi pháp, nuốt một lúc mấy viên Đan dược chữa thương vào đồng thời đem thiên địa linh lực xung quang tham lam thổ nạp.

Điều đáng sợ ở đây là các tổn thương do Băng, Hoả, Phong, Lôi gây ra còn bổ trợ cho nhau, lực đau đớn tăng thêm gấp bội.

Vân Hoàng phải mất ba ngày mới có thể Hoàng toàn hồi phục, uy rằng nhục thể cường độ cùng cương nguyên lại lần nữa tăng trưởng kinh thiên, nhưng Vân Hoàng không có chút nào vui mừng.

Luyện thể bằng phương pháp tiên phá hậu lập tuy tác dụng vượt qua dùng ngoại vậy như Đan dược, nhưng đối với hắn sẽ để lại một ít ẩn tàng bệnh, những ẩn tàng bệnh này tuy đối với hắn không coi là gì, nhưng Vân Hoàng tuyệt đối không muốn thân thể có gì sơ sót.

”Bây giờ xem ra chỉ có thể kiên trì phòng thủ, sau đó tìm cơ hội đột phá lên bậc thang cao hơn thôi. Nếu cứ mạnh mẽ đột phá, không chừng lại có thể bị lật thuyền trong mương.”

Vân Hoàng đứng dậy, hắn nhắm mắt ngưng thần, ba loại lực lượng trong cơ thể được hắn khống chế vô cùng nhuần nhuyễn, taoj thành một lớp màng chắn mỏng nhưng lại cực kì chắc chắn ở sát bên ngoài hắn.

Hắn lần nữa xông lên, Băng Hoả Phong Lôi lại cuồn cuộn không sút kéo tới. Vân Hoàng vận chuyển Vĩnh cửu kinh mạch đến cực hạn, nhưng tốc độ phá hủy và xói mòn nhanh quá mức hắn dự kiến, may mắn lần này là Vân Hoàng đã kịp thời bỏ chạy xuống.

Hắn chân mày nhíu chặt, trong lòng vô cùng phiền muộn.

”Ta cần một cái gì đó, một cái gì đó có thể cản trở được ít nhất năm phần uy lực của tấn công, hơn nữa tiêu hao tuyệt đối ít vô cùng.”

Vân Hoàng cảm thấy mình muốn điên rồi, làm gì có thứ nào như thế, chặn được năm phần uy lực của liên tục không dứt Băng Hoả Phong Lôi hơn nữa lại tiêu hao cực ít sao? Làm gì có chuyện đùa như vậy?

Từ đằng xa, bạch y lão nhân nhìn vào Vân Hoàng đang đăm chiêu, âm thầm lắc đầu.

Người trẻ vẫn còn quá non nớt, là một thể tu, tuy Phương Tiên tháp này lúc trước bản thể của lão thiết kế là đối ứng tuỳ vào từng cảnh giới. Nhưng không mất vài năm, thậm chí vài chục năm chậm rãi rèn luyện, tuyệt đối không leo lên nổi.

Vân Hoàng vẫn không biết mình đang bị theo dõi, hắn đem toàn bộ những gì hữu ích lật đi lật lại trong đầu, Vân Hoàng tâm linh chợt động như có tia sét chạy qua tâm trí, bỗng nhiên liên tưởng đến một kiện sự tình.

Vân Hoàng nhắn mắt như đang suy tính điều gì đó, khoảng một cảnh giờ sau hắn mở mắt ra, trong miệng tự lẩm bẩm.

”Thật sự là có thể?”

Hắn thời gian quá mức gấp gáp, hơn nữa bên ngoài kia còn một cái đệ tử, không thể ở bên trong này ngây ngô cả năm được.

Vân Hoàng lại lần nữa lao lên, tam đại lực lượng cường hoá thân thể đến cực hận, tạo thành một lớp chắn cách tuyệt bao bọc lấy hắn.

“Tới đi!”

Oanh oanh oanh oanh

Năng, Hoả, Phong, Lôi lại lần nữa cuồn cuộn không dứt kéo đến, Vân Hoàng không có như lúc trước tấn công hay dựng thế phòng thủ cả, chỉ thấy hắn hai bàn tay duỗi thẳng ra, cả năm ngón tay khép lại vào nhau, khó thế như một thanh lợi đao sắc bén kinh người.

Lôi là nhanh nhất nên tiến tới hắn trước, cả ngàn, cả vạn đạo gấp khúc lôi điện tiến tới, chúng trùng điệp, chồng chất lên nhau, nhìn trong cực kì đau mắt.

Những đạo lôi điện này đã từng đả thương Vân Hoàng, chỉ thấy khi chúng đến gần hắn, Vân Hoàng hai cánh tay như đao của hắn vung theo một lộ tuyến hình vòng cung, lôi điện như bị vật gì đó chém tan ra, biến thành những mảnh vụn vặt rơi trên người hắn, tuy đối với hắn tạo thành tổn thương nhưng so với trước thì ít hơn nhiều lắm.

Bạch y lão nhân tròng mắt mở to.

”Đây... là cái chuyện gì?”

Bằng nhãn lực của lão có thể thấy trong khoảnh khắc mà Vân Hoàng vung tay đó đột nhiên xuất hiện mười mấy lưỡi mang, những lưỡi mang này không tấn công, cũng không chồng chất lên nhau mà tỏa ra nhiều vị trí khác nhau chặn đứng lôi điện, tuy không hoàn toàn cảm hết nhưng phần còn lại rơi trên người Vân Hoàng không mảy may thương tổn hắn căn cơ.

Lão già kinh hãi, đây rốt cuộc là cái gì đao pháp?

Băng Hoả Phong Lôi điên cuồng tấn công, Vân Hoàng lại càng bình tĩnh, hai tay vung càng nhanh, Diệt Vấn đao trong một đao có thể chém ra nhiều vụ trí khác nhau nên hắn đã thử xem có hay không một lúc phòng thủ nhiều phương vị, không ngờ lại thật sự thành công.

Vân Hoàng nhìn như khoa tay múa chân loạn xạ, nhưng thực ra từng đường đao đều được hắn định ra vị trí cẩn thận chém vào, cái này là hắn căn cứ từ các phương vị phòng ngự của phòng ngự trận pháp.

Một trận pháp có thể phòng ngự tổng cộng 36 vạn phương vị khác nhau, tốc độ ra đao của hắn không thể trong một khắc chém ra nhiều như vậy được, ít nhất là lúc này nên Vân Hoàng đã tổng hợp một số vị trí trọng yếu để phòng ngự.

Vân Hoàng từ lúc trọng sinh đến giờ, không chỉ vận mệnh mà đến cả cách hắn suy nghĩ cũng liền đi chệch khỏi nhận thức ban đầu, mở ra con đường mới mà chưa ai từng đi cả.

Trận pháp và việc chém đao vốn chất liên quan cái gì với nhau cả lại được hắn kết hợp hoàn hảo, tạo thành mạnh nhất thế phòng ngự!

Bạch y lão nhân trận pháp đương nhiên là ở Vân Hoàng trên, sau khi cẩn thận quan sát cũng nhận ra được huyền diệu.

Lão thất kinh vô cùng, tính toán chính xác phương vị phòng ngự trong hư không đã là một chuyện khó hơn lên trời, mà khống chế đao mang chém chính xác vào phương vị đó có thể nói là nghịch thiên.

Điều này dù là năm xưa lãi cũng chưa chắc làm được hoàn hảo như vậy.

Tiểu tử này, lực khống chế cùng kiểm soát quả thật kinh khủng, so với lão quái vật tồn tại cong muốn ngưu bức hơn.

”Ta thật là đã già rồi, thời đại mới của người trẻ, hãy cứ để chúng tung cánh đi.”

Lão có thể tưởng tượng, một nhân vật như Vân Hoàng chắc chắn sau này sẽ khuấy đảo cả Vĩnh Lạc đại lục này, thậm chí hướng đến... càng xa hơn ngoài kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK