Chuyện là thế này, mấy hôm nay Tô Hiểu Nguyệt chán đến chết rồi, đành phải mở điện thoại lục tìm bộ truyện nào đó giết thời gian, và cô đã tìm được bộ "Toàn năng triệu hồi sư".
-Hừm, Toàn năng triệu hồi sư à... dù cái tên hơi YY nhưng thôi đọc thử. Chủ yếu là nội dung thôi. - Bạn nhỏ nghĩ thế và bắt tay vào công cuộc cày truyện.
-Yah, áo trắng công tử sạch sẽ điềm đạm giỏi võ công, rồi nam chính đây rồi.
-Hử, cái tên hắc y nam tử ngồi trên lầu.... Sao tả giống nam chính thế??
-Thiếu chủ Ám Dạ lâu....
-Thần y Bạch gì đó....
-Nam a , nam b, nam c .....
-What the....? Sao mà lắm soái ca thế? Mà thôi , không sao, chỉ cần cuối cùng còn một người là được
-Giết thú mẹ, cướp thú con mới chào đời.... Thôi, không sao dù gì thì chính con thú mẹ tấn công trước. Nhưng mà bắt thú con a....
-Lại có thêm mĩ nam... Lướt qua!
-Mĩ nam... Lướt qua!
-Mĩ nam... Lướt qua!
.
.
.
Cuối cùng thì Hiểu Nguyệt đã đọc xong bộ truyện máu cún hơn 1000 chương chỉ trong vòng 3 tiếng đồng hồ. Nàng cũng trân trọng gửi lời hỏi thăm tới dòng họ tám đời của lão tác giả.
Nàng có thể chịu đựng nhiều nam truy nữ, cũng chịu được nàng ta giết huyễn thú như cơm bữa, như kiểu không giết lại ngứa tay, không giết cho mình thì giết cho hậu cung mĩ nam.
Nhưng! Cái gì cũng vừa phải thôi!
Cuối cùng nàng ta ôm hết mĩ nam trở thành thần sáng chế?
What the ....?
Mỗi ngày trong tuần quất một tên à? Quay tua một tuần một lần à? Sáng một người, tối một người à??
Hiểu Nguyệt ghê tởm! Thật sự ghê tởm! Bọn hắn không cảm thấy mình như là trai bao à? Không cảm thấy nữ chính kia thật dơ bẩn à??
Nàng quăng luôn cái điện thoại sang một bên rồi lăn ta ngủ trong tâm trạng bực bội. Nàng đã cố gắng tìm một điểm hay ho gì đó của câu truyện này để đọc hết , nhưng cuối cùng chỉ có nỗi thất vọng tràn đầy.
Nhưng...
Màn hình điện thoại chợt lóe lên.
Mở ra một thế giới mới.
Một thế giới của ma pháp và huyễn thú.