• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi tranh luận với linh hồn “Tử Quyên”, hai người đã thống nhất rằng lúc bình thường thì A Tử ( tên Tử Quyên đặt cho linh hồn “Tử Quyên”, rối quá =.=) sẽ ẩn mình, nhằm tránh gặp quỷ hồn hay thứ gì đó ma quái, sẽ gây tổn hại tới nàng , còn lúc chỉ có Tử Quyên thì tùy tiện nàng, A Tử cũng đồng ý, thứ nàng bất mãn đó là nàng yêu cầu mỗi tháng phải đi thăm Viên Hoành ca ca một lần để phát triển tình cảm, nhưng mà Tử Quyên lại không chấp nhận, năn nỉ cầu xin như thế nào cũng chỉ có một câu trả lời...

Không được gặp Hạ Viên Hoàng cứ như một cực hình với A Tử, sau một hồi giằng co mà Tử Quyên vẫn không chịu thỏa thuận, nàng ta nổi giận quay phắt người biến mất trong không trung.

Tử Quyên cũng đành chịu, nàng không phải bảo mẫu của A Tử, nàng ta muốn làm gì nàng cũng chẳng quản được. Lúc này Tử Quyên đang hồi tưởng lại khoảng trí nhớ vừa rồi A Tử trao lại cho nàng, mẹ nàng là hoàng hậu Lam Vân sau khi sinh nàng thì qua đời, trí nhớ của A Tử là từ lúc lên hai tuổi được mama trong cung nuôi dưỡng , cùng ba nha hoàn của mẫu thân là Cẩm Liên, Tú Liên và Tuyết Liên sống tại Lam viện, một cái viện nho nhỏ.

Đứa bé số khổ.

Tử Quyên cảm thán, nàngkhông ngờ số phận của cô bé này còn thê thảm hơn nàng nghĩ.

Sau ba năm sống khắc khổ ở Lam viện nho nhỏ tàn tạ ở góc phía bắc hoàng cung, chịu mọi sự khinh bỉ, sỉ nhục, tâm hồn ngây thơ của đứa bé cũng bị nhiễm chàm. Sau lần sinh nhật thứ năm, A Tử được hoàng hậu đón về Thiên Thanh điện, khôi phục thân phận công chúa. Nhưng trong thâm tâm đứa bé năm tuổi đã biết đến chữ hận, từng người từng người ngày đó sỉ nhục nàng, nàng bắt họ trả giá !

Tân hậu sủng A Tử đến tận trời, nàng đánh, nàng mắng, nàng hành hạ cung nhân, tân hậu vẫn mỉm cười bao che, cho nàng học chữ, học lễ nghi của công chúa, chẳng hề la mắng nàng nửa chữ, đối tốt với nàng như là thân sinh nhi nữ vậy. Từ đó dưỡng ra một điêu ngoa công chúa Tử Quyên.

Rồi nàng ta gặp Hạ Viên Hoàng, bị trúng tiếng sét ái tình......

Đóng lại kí ức, Tử Quyên không muốn thấy nữa. Bị vô vàn sỉ nhục từ mới lên hai ? Được cứu vớt khôi phục lại thân phận? Trở thành công chúa điêu ngoa cay nghiệt vạn người ghét? Thiên giáng vị hôn phu cứu rỗi?

Quá là... máu chó đi!!!!Tử Quyên lắc lắc đầu, không hiểu bọn người này bày chi cho lắm trò đến thế? A Tử chỉ là trẻ con, trẻ con thì biết gì chứ!

Nằm cả buổi , mới có một người tiến vào căn phòng của Tử Quyên. Đó là Cẩm Liên.

Cẩm Liên đem băng gạt cùng vài chai thuốc đến, dự định đổi thuốc trên vết thương ở đầu nàng, có lẽ chưa bào giờ Tử Quyên thấy Cẩm Liên mà vui mừng đến thế. Tử Quyên cất giọng khàn khàn lên gọi Cẩm Liên mới ngơ ngác đi vào.

“Ngươi để cái khay xuống đó, nhanh nhanh rót ta ly nước, ta sắp chết khát rối đây!” Giọng nàng khản đặc, ram ráp như giấy nhám, đôi môi trắng bệch run run cố nén cơn khát gọi Cẩm Liên.

Cẩm Liên cũng ngoan ngoãn đặt khay gỗ xuống rồi rót một tách trà cho Tử Quyên. Nàng cẩn thận ngồi một bên, đỡ lưng Tử Quyên giúp nàng có thể ngồi lên được. Nhưng bởi vì nội thương, bây giờ ngay cả việc ngồi lên cũng làm nàng thở dốc.

Tử Quyên đành cắn răng nhịn đau, cố gắng uống ly trà Cẩm Liên bưng lên tới tận miệng.

Cơn khát quả thật là một thứ kinh khủng, Tử Quyên đã cố gắng kiềm nén nó lại, nhưng vẫn không thể không vội vàng uống nó. Và chẳng biết trời xui đất khiến như thế nào, vừa uống vào một ngụm to, Tử Quyên đã phum ra hết hoàn toàn.

#$@%!#%!@#@#@!$!#%!@$$~

Trà nóng trà nóng!!!!!!!!

Cái lưỡi nàng phỏng rát, đau đến lợi hại!

Tử Quyên mặc cho cả thân thể từ tế bào gào thét lên kháng nghị, nàng ra sức lấy tay quạt quạt cái lưỡi đỏ tái như thịt bò, cầu mong nó bớt nóng một chút, cũng chẳng quên dùng ánh mắt viên đạn nhìn Cẩm Liên.

Đây là cố ý! Chắc chắn cố ý!

Cẩm Liên là người ngồi đối diện lúc này tất nhiên là hứng hết cả nước trà cả nước miếng Tử Quyên phun ra , khiến cả phần thân trên ướt sũng.... Nhưng nàng ta cũng khôi phục vẻ mặt đáng thương thật nhanh, cúi đầu líu ríu tạ lỗi rồi rút khăn tay ra lau sạch một góc giường bị nàng phun ướt đẫm, xong thì cúi người cáo lui, bộ dáng đáng thương lủi thủi bước đi.

Tử Quyên chỉ muốn chửi thề, nàng là bệnh nhân mà còn không tỏ vẻ đáng thương được như nàng ta! Công phu diễn trò thật xuất sắc!

Có lẽ bây giờ nàng ta đang được các tỉ muội hỏi han lo lắng, còn các tỉ muội khác thì đang bất bình thay nàng ta , rồi cả đám cùng nhau nguyền rủa vị chủ tử độc ác xấu xa là công chúa Tử Quyên đây.

Tử Quyên trước nay làm người rất hiền hòa bình dị, nàng chẳng muốn bức bách ai, nhưng mà nàng rất ghét bị người vu oan giá họa!

Thù cũ của A Tử còn chưa tính, bây giờ các nàng ta cảm thấy bản công chúa là người rất thoải mái khi dễ sao?

Tử Quyên nắm chặt tay đến gân xanh nổi lên cuồn cuộn, mặc cho cơn đau hành hạ chính mình, bước xuống giường tự rót cho mình một ly trà.

Nàng không thể tiếp tục yếu đuối nữa, nàng phải mạnh mẽ để có thể sống. Tồn tại chính là mục đích, những kẻ cố tình muốn ám hại nàng, sẽ phải lãnh đủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK