Trên đường về, Tô lão cũng hỏi thăm một chút tình hình của Tử Quyên, ở phương diện này, lão là thái giám của Hoàng Đế, không tiện chăm sóc nàng nên chỉ có thể hỏi chăm chút ít về cuộc sống. Tử Quyên cũng trả lời qua loa, cuộc sống hòa hảo. Hai người lời đi tiếng lại cũng khá ăn ý, nói chuyện hết cả quãng đường dài đến Thiên Thanh cung.
“Tô lão, sao ngươi trẻ đi mà không bị hắn phát hiện thế?” Tử Quyên tò mò, sau lần trước nàng cũng lờ mờ đoán được đây chính là hình dạng thật của Tô lão, nhưng nàng không hiểu sao Hạ Thiên Đế không phát hiện người của hắn có diện mạo thay đổi hoàn toàn được?
Tô lão cười hiền, chỉ vào tay trái của Tử Quyên, nói : “Ngươi xem trên cánh tay đó thử xem”.
Tử Quyên nâng tay trái lên xem thử, quả thật có một hình xăm cổ ngữ méo mó gần như không đọc được, nét chữ khá giống với những kí tự cổ hiện ra trên không lúc Tô lão giúp nàng xem nguyên tố lực của chính mình, chỉ có thể hình dung nó là một hàng kí tự xếp dọc từ cổ tay nàng tới phần bụng cánh tay. Tử Quyên ngạc nhiên một chút, mắt hạnh mông lung nhìn Tô lão, chờ đợi Tô lão nói tiếp tục.
“Đó là dấu ấn chủ nhân gia tộc họ Đỗ, người mang nó chính là chủ nhân của ta, cũng là người đứng đầu tiếp theo của dòng họ” Tô lão ngôn từ nhàn nhạt giải thích về cái hình xăm nhẫn đó, rồi lại nói tiếp “ Chính vì ngươi là chủ nhân của ta, nên nhìn thấy hình dáng thật của ta là chuyện bình thường, còn những kẻ khác thì trong mắt họ, ta vẫn chỉ là Tô công công già nua thôi”.
“Ồ” Tử Quyên trầm trồ, xem có vẻ đã hiểu, nàng cũng không muốn hỏi thêm. Tới lúc thích hợp thì lão sẽ cho nàng biết những điều cần biết.
“Vậy ta là chủ nhân đời tiếp theo của Đỗ gia?” Kì lạ thay, điều này không hề được viết trong cuốn sách. Không lẽ nội dung truyện bắt đầu thay đổi?
“Đúng, Đỗ gia bị tru di cửu tộc chỉ còn mình ngươi, ngươi không gia chủ chứ ai lên làm gia chủ?” Tô lão trợn mắt nói.
“Ta cũng là chủ nhân ngươi?” Tử Quyên trừng mắt nhìn ngược lại.
Lão khinh bỉ nhìn Tử`Quyên, cuối cùng cũng phun ra được hai chữ “Đúng vậy”.
Một cảm giác vui vẻ nhen nhóm trong trái tim bé gái sáu tuổi của nàng. Tử Quyên cười ngây ngô, bước đi cũng nhẹ hơn, cảm xúc vui vẻ hiện rõ trên mặt. Sau này nàng có thể thoải mái khi dễ Tô lão a.
Nhưng Tô lão hình như có thể đọc được suy nghĩ của Tử Quyên, dập tắt ngay ý đồ đen tối của nàng “Nhưng đừng nghĩ ngươi có thể điều khiển ta, ta có khế ước đời đời với gia tộc họ Đỗ, duy trì huyết mạch gia tộc, chứ không phải làm tùy tùng sai bảo của ngươi.” – ‘Tiểu nha đầu, định chơi khăm lão đây ngươi còn chưa đủ trình’ lão kiêu ngạo thầm nghĩ.
Hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ, một vị thiếu niên cùng một cô bé chung dụng nhau một chỗ hơi lâu lại trở nên bất hóa nhưng lại tỏa ra một tình cảm ấm áp.
Tô lão chỉ đưa Tử Quyên tới trước Thiên Thanh cung còn hắn thì phải trở về tiếp tục công việc của hắn. Tử Quyên cũng nói lời tạm biệt, nàng cũng không tiện giữ lão lại nên cũng một mình đi về phía Thiên Thanh cung.
Chào đón nàng trở về là hai hàng cung nữ xếp ngay ngắn chuẩn mực cúi chào, đứng đầu là Cẩm Liên với một thân váy tử sắc xinh đẹp tôn lên làm da trắng ngần mịn màn của nàng cùng với chiếc áo khoác lông ngỗng trắng lại càng tôn lên nét trẻ trung xinh đẹp của Cẩm Liên, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi xinh như mộng hiện ra trước mặt Tử Quyên với hai tay nâng niu ôm chú chim nhỏ rực rỡ đỏ chói.
Thật là náo nhiệt, chưa bao giờ nàng thấy bọn họ háo hức chờ đón nàng vậy a. Tử Quyên tự nhủ thầm một tiếng, cũng không tỏ vẻ gì cứ tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng nàng đã nhầm, bọn họ nào có tốt như vậy.
Tử Quyên chưa kịp nói lời nào đã bị Cẩm Liên cướp lời, nàng dâng lên con phượng hoàng nhỏ trong tay mình lên nói : “Công chúa đã về, tiếc quá ngài trở lại chậm Ngôn công công bên người hoàng thượng mới đưa tới tiểu tử này rồi đi” Cẩm Liên kiêu ngạo hất cằm lên nói tiếp “Ngôn công công thấy ngài vẫn còn chưa trở lại, mất hứng nên giao cho ta chăm sóc tiểu Phượng rồi”. Một tay nhấc ra, vuốt ve đầu tiểu phượng hoàng như thể đây là bảo bối trân quý của nàng vậy.
Có lẽ sau khi xé rách quan hệ, Cẩm Liên cho rằng Tử Quyên bị Hoàng Đế ghét bỏ, cùng Hoàng Hậu tranh đoạt phượng hoàng, sớm muộn gì cũng bị hạ bệ nên cũng chẳng buồn giả tạo cho nàng xem nữa. Cẩm Liên cực kì kiêu ngạo bày ra nét mặt xem thường Tử Quyên.
Tử Quyên không mặn không nhạt nhìn Cẩm Liên cùng đội quân của cô ta, đây là thị uy a! Nàng hỏi :“ Hắn nói gì?”
Cẩm Liên thấy Tử Quyên cũng chẳng có vẻ gì nổi giận hoặc nháo loạn như mọi khi, tinh thần mất đi một nửa nhưng vẫn mạnh miệng đáp: “Tô công công bảo chim phượng này Hoàng Hậu không cần nên bang cho Tử Quyên mong công chúa chăm sóc nó cẩn thận, không cô phụ tấm lòn hoàng hậu....”, những câu cuối nàng ta nói rất nhỏ, phải tập trung mới có thể nghe ra được, Cẩm Liên lại nói tiếp “Nhưng tiểu Phượng rất yêu thích ta, công chúa xem, nó không muốn rồi khỏi ta a”. Giọng điệu nàng khẩn thiết, lại mang phần uất ức, những cung nữ phía sau bắt đầu lục đục muốn nói đỡ cho Cẩm Liên.
Tử Quyên cũng lười nói với bọn họ, liếc nhìn con chim phiền phức trên tay Cẩm Liên, dù nó là phượng hoàng nàng cũng chẳng thèm để ý. Vòng qua một bên, Tử Quyên đi thẳng vào cung, mặc kệ những cung nhân đang xì xào bàn tán kia, hôm nay đối với nàng đã đủ mệt rồi, nàng cũng chẳng muốn đấu đá với bọn họ.
Còn con chim kia? Tử Quyên thật chướng mắt kẻ “ngồi lên đầu lên cổ” nàng.
Thấy Tử Quyên một bộ dáng không quan tâm, đám người Cẩm Liên như bong bóng xì hơi mất hết tinh thần,chuẩn bị tản ra việc ai người đấy làm. Nhưng người tính không bằng trời tính, con chim phượng hoàng luôn bị Cẩm Liên giữ chặt, một lúc nàng khẽ lơi là, nó liền vung đôi cánh , đạp mạnh bay đi, còn không khách khí để lại một bãi phân chim trên ống tay áo của Cẩm Liên.
Mọi người thấy phượng hoàng vừa rồi còn thực ngoan ngoãn, bây giờ lại vùng vẫy bay đi liền náo loạn không kịp trở tay, sợ rằng con phượng hoàng đó bay đi mất thì làm sao ăn nói với Hoàng Hậu nương nương?
Nhưng may thay, phượng hoàng liền bay tới chỗ Tử Quyên, không chọn mái tóc nàng mới sửa sang lại làm tổ nữa, nó xà vào vòng Tử Quyên, bắt nàng phải ôm nó vào trong. Ống tay áo nàng có lông mao thú thật ấm áp, ấm hơn mái tóc nhiều nên lần này phượng hoàng lại ngoan ngoãn hơn mà rúc vào trong lòng Tử Quyên tìm kiếm một chút ấm áp.
Hành động nho nhỏ này của phượng hoàng đã chứng minh tất cả, Tử Quyên cũng không cần nhiều lời, môi nhỏ xinh xắn khẽ nhếch lên một độ cong nhẹ, hai mắt mắt cười híp lại trông rất khả ái đáng yêu, ôm tiểu phượng hoàng vô tâm vô phế đang rúc vào cánh ngủ trong ngực không để ý tới những ánh mắt nóng rực đang đổ dồn vào con chim ngốc kia, Tử Quyên nhẹ nhành nói : “Được rồi, Cẩm Liên ngươi cùng những người kia không có việc gì làm thì cầm chổi quét dọn trước cửa cung đi, ta thấy lá rụng đầy sân vậy mà chẳng có ai dọn dẹp hết. Xem xem, nhìn thật bẩn a” Tử Quyên bĩu môi nhỏ , một bộ dáng ghét bỏ khoảng sân đầy “rác” kia.
Cẩm Liên cùng các nha hoàn kia nào có không nghe ra sự mỉa mai trong câu nói của Tử Quyên, một đoàn người lớn tức giận đến đỏ cả mặt nhưng không thể làm được gì.
Tử Quyên cũng lười nói tiếp, ôm tiểu phượng vào trong, nhưng Cẩm Liên nào có dễ thế buông tha nàng : “ Công chúa, ngài mới sáu tuổi, vẫn chưa biết cách chăm sóc tiểu Phượng đâu, nếu như nuôi không tốt tiểu Phượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cả Thiên Thanh cung này đều phải chịu cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng nên tốt nhất công chúa hãy cứ để nô tì nuôi dưỡng nó, nếu như ngài thích tiểu Phượng nô tì sẽ đem nó cho ngài nhiều xem nó”
Rất nhiều thái giám cung nữ gần đó nghe lời Cẩm Liên cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý, những ánh mắt tham lam độc ác đều hướng về bóng dáng nhỏ bé Tử Quyên như muốn chạy lại cướp lấy chim quý . Đồng thời những cung nhân bất mãn Tử Quyên cũng bắt đầu xì xầm bàn tán về Tử Quyên, đa phần đều bất mãn trước sự ngang bướng ương ngạnh của nàng, bọn họ đều đồng ý với cung nữ tổng quản Thiên Thanh cung-Cẩm Liên, rằng công chúa quá nhỏ để nuôi dưỡng phượng hoàng, nàng nên biết điều giao lại cho Cẩm Liên trước khi gây ra chuyện gì đó khiến cả Thiên Thanh cung bị trách phạt.
Tử Quyên thân nhỏ vẫn dừng lại trên những bậc thang đá trước thềm cung Thiên Thanh, từ trên cao nàng có thể thấy được gương mặt từng người, những biểu cảm bất mãn của họ đều viết lên trên mặt còn chẳng thèm giấu diếm. Tử Quyên còn nhỏ, dù là công chúa nhưng nàng không được sự sủng ái của Hoàng Đế, đã vậy còn chọc hắn mất hứng, những kẻ làm nô tài này cũng chẳng việc gì phải cho nàng sắc mặt tốt.
Cá lớn nuốt cá bé, chèn ép kẻ yếu, bệ mông kẻ mạnh, đó chính là quy luật bất thành văn của chốn hậu cung này.
Cẩm Liên còn đang định nói thêm gì đó , nhưng Tử Quyên khoác tay, chẳng thèm nghe nàng ta luyên thuyên, nàng nói : “Ngươi lo quét dọn là được rồi, về phần phượng hoàng ta tự có chừng mực.”
“Nhưng...” Cẩm Liên vẫn không từ bỏ.
“Không lẽ ngươi muốn ta cầm chổi đi quét dọn thay ngươi?” Tử Quyên không cho nàng ta phản bác, lủi thẳng vào bên trong Thiên Thanh cung, một mạch đi về phòng mình, nàng không có hơi sức đâu để mà cãi vã cùng Cẩm Liên. Tử Quyên đi thẳng vào trong, chỉ để lại cho nàng ta một bóng lưng lạnh lẽo. Từ nay trở đi sẽ không có bầu trời chung, tiếng nói chung giữa bọn họ nữa, tình cảm chủ tớ mong manh còn xót lại trong lòng Tử Quyên cũng đã mất, nàng cũng sẽ không nhân nhượng nàng ta hết lần này đến lần khác nữa, như thế quá đủ rồi.