Lúc Tử Quyên tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau, toàn thân đau nhức không thể cử động được, còn quả đầu bị băng bó thì có vẻ chỉ bị ngoài da một chút, không đáng ngại lắm. Tử Quyên nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tìm bóng dáng Tô lão hoặc người nào đó lấy hộ nàng cốc nước, bất tỉnh một thời gian khiến cổ họng nàng khát khô cả rồi. Nhưng, không có ai, cả căm phòng rộng lớn xa hoa chỉ có mình nàng cô độc bên trong. Tử Quyên bất lực nằm xuống , bây giờ cơ thể nàng không thể làm gì cả, vừa rồi chỉ vươn người ra nhìn một chút mà đã đau đến mức thở dốc rồi. Đoán chắc rằng đây là do hậu quả của ngày hôm qua để lại, Tử Quyên quyết định nằm lì tại chỗ luôn, nàng không hiểu lắm về kinh mạch này nọ, chỉ sợ cử động mạnh làm hỏng gì đó thì toi, vả lại đây là hoàng cung, nàng còn là công chúa đang bị thương nữa, sớm muôn cũng có người vào chăm sóc nàng, nếu không thì lão Tô cũng sẽ tới thôi, lão già đó mà không tới thì xem nàng chỉnh lão như thế nào!
Nhưng Tử Quyên nằm yên một chỗ thật lâu, vẫn không có ai đến chăm sóc nàng. Nàng cười khổ, đúng là số phận nữ phụ, cho dù là bị thương liệt giường vẫn chẳng ai thèm ngó ngàng đến, hay còn nói đây là số phận của nàng đi? Cô độc, vĩnh viễn cô độc.
Có lẽ Tử Quyên chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của “Tử Quyên”, chưa bao giờ xem nàng chính là “Tử Quyên”- một nữ phụ phản diện, không được yêu mến, không có vận may, đến ngay cả Tô lão có thể xem là người thân của nàng cũng không hề có mặt trong nguyên tác câu chuyện, nói tóm lại “Tử Quyên” không có gì cả! Nàng chỉ có lòng đố kị, khát vọng được yêu thương đến mức hóa rồ.
Mà cũng bởi vì thế, Tử Quyên không bao giờ nghĩ rằng mình là “Tử Quyên”, nàng luôn cho rằng mình xuyên đến nơi này thì nàng chính là một người khác, nàng quyết tâm thay đổi số phận, nàng phủ nhận “Tử Quyên”, cũng như phủ nhận những thứ xung quanh “Tử Quyên”. Nàng luôn nghi ngờ, luôn đặt dấu chấm hỏi vào mọi việc, mà không biết chính mình đã bị cuốn vào trong vòng luẩn quẩn của chính nàng tạo ra. Nàng xa lánh mọi thứ, xây dựng một bức tường rào ngăn cản thế giới bên ngoài và chính mình, luôn cẩn trọng từng li từng tí, đến mức ngộp thở.
Do vậy tinh thần nàng luôn căng thẳng như dây đàn, rồi mới xảy ra sự cố như ngày hôm qua. Có lẽ Tử Quyên nên tập làm quen là “Tử Quyên”, tập chấp nhận chính mình, nàng không muốn cứ cố gắng đến căng não, nàng không muốn biến thành siêu cường để đánh bại nữ chính, nàng muốn sống là chính mình, sống luôn phần của “Tử Quyên” đã chết, nếu có thể, sẽ trả thù cho nàng ấy.
Sau khi nghĩ thông, tâm tư Tử Quyên thoáng nhẹ nhàng hơn hẳn, nàng không muốn quan tâm mấy thứ Linh ma pháp gì đó từ đâu ra, hay có đúng không đúng gì đó so với nguyên bản câu chuyện. Binh đến tướng chặn, nước đến đá ngăn.
Khi Tử Quyên đang thoải mái nằm nghỉ ngơi, chờ cơ thể đỡ hơn một chút sẽ đi tìm sự hỗ trợ thì bỗng có một bóng trắng xuất hiện rõ dần trong không trung. Nhìn nó mà nàn kinh hoảng,con ngươi như muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Đó... đó là..... nàng???
Nói đúng hơn đó là bóng ma của nàng?
Linh hồn kia thấy Tử Quyên kinh hoảng nhìn nàng, cũng rất tốt bụng cho nàng một đáp án “Đúng vậy, ta chính là Tử Quyên, linh hồn của thân thể ngươi đang trú ngụ đấy!” Nói rồi nàng cũng chẳng ra vẻ gì là khó chịu cả, bay lại gần Tử Quyên ngó trái ngó phải mặt nàng, lại nói tiếp “ Hừm, ngươi thật không biết chăm sóc cơ thể tí nào , mới vài ngày mà thân thể của chúng ta đã tàn tạ,kinh mạch tổn thương đủ chỗ, hầy, thật nếu có thể ta đã một cước đá ngươi đi rồi”.Nhìn linh hồn loli bay qua lượn lại trước mặt mình, tỏ vẻ hung dữ trước mặt mình, Tử Quyên thật hết lời để nói, tiểu cô cô, ta vốn không hề muốn nhập vào thể xác này của cô được chưa?
Nhưng nàng vẫn nhịn vào, bắt đầu hỏi “Ngươi là “Tử Quyên”?” . Nhận được cái gật đầu của nàng ta, Tử Quyên mới hỏi tiếp “Ngươi đã chết sao? Tại sao đến bây giờ ngươi mới ra gặp ta?”. Nghi vấn của nàng là rất nhiều, nhưng nàng muốn mở ra từng thứ từng thứ một, dù sao đi nữa bây giờ với cơ thể này nàng cũng không thể làm gì được.
Linh hồn bé loli kia chắp tay sau lưng bay qua bay lại, cứ như đang suy ngẫm điều gì, một lúc sau nàng mới trả lời “Ta nghĩ là ta đã chết rồi”. Suy nghĩ thật lâu mới phán ra một câu xanh rờn, làm Tử Quyên muốn hộc máu, ánh mắt ai oán nhìn linh hồn kia . Nàng ta nhún nhún vai làm vẻ mặt vô tội “Nhưng ta không biết tại sao ta chết a” , vừa nói xong nàng ta hình như nhớ ra gì đó nàng vội vã nói “À, đúng rồi, hôm đó ta ăn món cá hấp hình thù rất kì lạ”.
Tử Quyên liền nghi hoặc, hỏi kĩ hơn “Hình thù nó như thế nào, ngươi tả lại ta xem”. Nữ hài cũng rất cố gắng nhớ lại, nàng trả lời “Bụng nó màu trắng, phần da ở lưng có đốn đen, à có mấy cái gai bé tí nữa, mà đặc biệt nó ăn rất ngon a” nhớ lại món cá hấp làm linh hồn “Tử Quyên” phát thèm, còn đưa tay xoa xoa bụng như người thật nữa. Mà Tử Quyên lúc này đang đăm chiêu nhớ lại xem loài cá này là loài nào, nàng không thích cá cho lắm nên cũng không rành, nhưng mà có độc thì chắc chỉ có vài loài có thể ăn được, Tử Quyên lại hỏi tiếp “Có phải da bụng của nó co dãn được, hơi nhăn nheo không?”, nàng đoán rằng cô bé kia đã ăn cá nóc, trong số mấy loài cá độc nàng biết tới thì độc chết người chỉ có nó. Linh hồn kia cũng thành thật nói “ Ừ, đúng vậy, sao ngươi biết vậy?”.
Đúng là cá nóc rồi! Tử Quyên thở dài, mặc dù loài cá nóc khá ngon, nhưng nó là món cực độc, nếu không chế biến tốt, moi toàn bộ ruột ra lúc mới bắt được, rồi lột bộ da độc của nó ra thì chắc chắn ăn vào sẽ bị ngộ độc mà chết, mà loại thực phẩm độc hại này ngay cả nhà dân thường cũng chẳng dám cho trẻ nhỏ ăn, vậy mà nó lại lọt vào cung cấm, càng đem lên phục vụ cho công chúa? Nghĩ bằng đầu ngón chân Tử Quyên cũng biết có người muốn độc hại cô công chúa “Tử Quyên” kia.
Không cần nhiều thời gian suy nghĩ, Tử Quyên hỏi lại “Vậy món ăn đó là do ai đem đến cho ngươi? Không ai ngăn ngươi ăn con cá nóc đó à?” . Linh hồn kia trả lại Tử Quyên một ánh mắt nghi ngờ, nhưng nàng cũng trả lời Tử Quyên thích đáng “Là Cẩm Liên đem tới cho ta. Hôm đó ta mới trốn ra ngoài gặp Viên Hoành ca ca , bị bắt về cấm túc ba tháng, buổi tối không có ai mang cơm đến, ta thật đói, may nhờ có Cẩm Liên đem thức ăn tới. Nhưng mà ta dám chắc chắn với ngươi rằng Cẩm Liên không hạ độc ta đâu!” Trên gương mặt non nớt của nàng là một thần thái nghiêm nghị, nàng tin tưởng Cẩm Liên nha hoàn thân cận của mình sẽ không hạ độc chính mình.
Nhìn vào đôi mắt của linh hồn u ám nhưng vẫn ánh lên sự mạnh mẽ, lòng tín nhiệm và sự tự tin, Tử Quyên thở dài, cô bé ngốc này có lẽ bị người ta bán rồi vẫn còn vui vẻ đếm tiền cho người khác mất. Linh hồn kia thấy Tử Quyên vẫn như là không tin mình, sợ nàng đang mang thân xác của mình mà làm khó Cẩm Liên nên xua tay, cố gắng giải thích “Không phải như ngươi nghĩ đâu, nàng vốn là người mẫu thân để lại cho ta, tuyệt đối trung thành, mà hôm đó đi sau nàng còn có Tú Liên và Tuyết Liên, cũng là người của mẫu thân. Nếu nàng có muốn hạ độc thì sao lại mang theo hai nàng kia, chẳng phải chuyện hạ độc là phải kín đáo không để lại nhân chứng sao? Ngươi đừng nghi oan cho các nàng, chắc có lẽ ta bị độc do thứ khác cơ. Để ta thử ngẫm nghĩ lại xem” Nói liền tù tỳ một tràng rồi linh hồn Tử Quyên kia lơ lửng trên không trung , khoanh tay lại như là đang vắt óc suy nghĩ điều gì đó.
Tử Quyên trầm mặc, nàng thật hết thuốc chữa “Tử Quyên” kia, mặc dù nàng ta mới sáu tuổi, còn chút ngây thơ, nhưng mà không thể nào ngu tới mức bị người ta giết còn tạo chứng cớ ngoại phạm chứ? Nhưng đồng thời nàng cũng thật tội nghiệp linh hồn “Tử Quyên” kia, có lẽ vì ngu ngốc nên trong nguyên tác nàng bị hành lên ngược xuống, vẫn một lòng với cái tên Hạ Viên Hoành kia, mặc dù thân tàn ma dại nhưng vẫn cố gắng đấu với nữ chính cho tới chết chỉ vì muốn giành lại cái tên khốn kiếp đó. Dù sao đi nữa, nàng vẫn thật đáng thương. Bây giờ thì nàng thậm chí không có cơ hội làm gì cả khi bị nô tì thân cận độc chết mà vẫn bao che cho nàng ta. Nên gọi “Tử Quyên” là ngu ngốc hay đáng thương đây?
Sau đó linh hồn” Tử Quyên” vẫn luyên thuyên không ngừng về những khả năng hại chết nàng ta, nhưng Tử Quyên vẫn bỏ mặc ngoài tai, nàng không chấp. “Tử Quyên” kia thấy Tử Quyên vẫn im lặng trầm mặc không nói gì, cảm thấy không thể lay động được nàng, nàng ta cũng im lặng không lên tiếng. Nhưng mà bản tính trẻ con đã phản bội nàng , linh hồn “Tử Quyên” không nhịn được nửa khắc thời gian lại bắt chuyện với Tử Quyên, mặc dù thế, nàng vẫn tránh đi vấn đề tại sao nàng chết, dù sao đi nữa nàng vẫn có dòng máu hoàng gia, nàng có thể viện nhiều lí do để bảo bọc Cẩm Liên, nhưng nàng cũng loáng thoáng nhận ra Cẩm Liên có quan hệ mật thiết với cái chết của nàng.
Nghĩ là một chuyện, linh hồn Tử Quyên vẫn bắt sang một câu chuyện khác để nói “Nhưng mà ta thật không ngờ a, trước đây ngươi cũng đâu có thể nhìn thấy ta? Ngay cả lúc ở cùng cái lão thái giám kia, ngươi cũng không phát hiện, vậy tại sao bậy giờ lại thấy ta a?” Linh hồn Tử Quyên rất trẻ con bay bay quanh nàng, làm nàng nhìn đến chóng cả mặt, nhưng nàng có thể đoán rằng do nàng đã chấp nhận thân phận Tử Quyên này, nên mới có thể nhìn thấy được linh hồn của cô bé kia.
Thấy “Tử Quyên” không ngừng xoay quanh mình líu xíu đủ thứ, Tử Quyên biết, cô bé này thời gian qua rất cô đơn đi. Đôi mắt Tử Quyên dịu dàng chuyển động nhìn theo linh hồn bé gái kia, rồi nàng mới nói “Ngươi có thể cho ta trí nhớ của ngươi không?” . Linh hồn “Tử Quyên” khựng lại, không còn nháo nữa, có lẽ nàng đang đắn đo, Tử Quyên lại bồi thêm “Ta sẽ cố gắng chăm sóc cơ thể này thật tốt, ngươi có thể giao nó cho ta, còn tâm nguyện gì chưa làm ta có thể làm giúp, hãy bỏ lại mọi thứ đầu thai chuyển kiếp đi”. Tử Quyên nhẹ nhàng nói, nàng cảm thấy như thế là tốt nhất, đỡ phải rối ren, nếu nàng có thể trả lại cơ thể cho cô bé kia thì nàng ta cũng sẽ đâm đầu vào bể máu chó kia thôi, thà rằng để nàng ta buông thả mọi thứ, đi đầu thai sống một cuộc sống mới còn tốt hơn.
Tử Quyên chờ đợi câu trả lời của linh hồn “Tử Quyên” , cho dù nàng ta có muốn đòi lại thân thể, nàng cũng không có biện pháo gì trả lại, nàng chỉ muốn tiểu loli nàng yên lòng mà siêu thoát thôi.
Nhưng có lẽ linh hồn “Tử Quyên” không hiểu dụng tâm của Tử Quyên, nàng chần chờ một chút, lại tỏ vẻ đắn đo suy nghĩ, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm vào Tử Quyên, cuối cùng nàng mới đáp lại “Ta... muốn ở cùng Viên Hoành ca ca, ngươi có thể giúp ta không?” . Mặc dù yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng Tử Quyên đã đoán trước được rồi, nàng chắc nịch trả lời “Không!”, rất dứt khoát, không có một nửa điểm chần chừ. Nàng có ý tốt muốn “Tử Quyên” được xiêu thoát, nhưng nàng chỉ có thể làm những gì trong tầm kiểm soát của nàng, nàng không muốn có bất kì dính dáng gì tới tên nam nhân cặn bã kia, nàng cũng chẳng sợ “Tử Quyên” kia nổi giận mà hại nàng, nàng ta chỉ là một linh hồn nho nhỏ, chẳng có lực sát thương gì với nàng cả.
Thấy Tử Quyên kiên quyết như thế, linh hồn yếu đuối của “Tử Quyên” cũng chẳng nổi giận, chỉ cúi gằm mặt mất mát, nếu có thể rơi nước mắt, chắc nàng đã sớm khóc thảm thiết rồi. Nhưng nàng không từ bỏ, trong đầu nảy ra một sáng kiến, liền chạy lại nắm tay Tử Quyên, mặc dù nàng chẳng thể cầm lấy nó thật sự, trong mắt tràn đầy khát vọng “Vậy ngươi có thể giúp linh hồn ta ở bên hắn không? Ta đã từng nghe lão thái giám kia bảo ngươi có Linh ma pháp, có thể điều khiển linh hồn ta nha”. Tử Quyên không nỡ từ chối đôi mắt tràn đầy chờ mong và hi vọng đó, chần chờ đáp lại “Điều khiển linh hồn ngươi ? Có thể sao? Nhưng sao ngươi không tự chạy tới chỗ hắn mà phải nhờ ta?” . Linh hồn “Tử Quyên” liền bay lại trước mặt Tử Quyên, một tay chống bên hông, một tay chỉ vào mặt mình, nói “Ngươi nhìn ta này! Bộ dạng này làm sao ta đi ra ngoài được? Ngươi muốn bọn quỷ hồn bắt ta đi à? Mà ta là linh hồn thì chẳng lẽ cái thứ Linh ma pháp của ngươi không điều khiển được sao?” nàng ta trợn mắt lên quát mắng Tử Quyên rồi lại làm bộ mặt khinh bỉ nhìn nàng “Hừ! Đồ ma pháp sư rởm!” .
Tử Quyên chỉ biết cười khổ, nàng không phải ma pháp sư , nàng chỉ là một tập sự nho nhỏ thôi. “Vậy tại sao ngươi có thể ở cùng ta?” nàng nghi hoặc hỏi. “Tử Quyên” đáp lại một cách cộc lốc, có lẽ đang hờn giận “Không biết! Có lẽ là do ở gần thân xác, hoặc là do Linh năng lượng kia bảo vệ linh hồn ta tồn tại mà không bị quỷ hồn bắt đi hoặc tiêu tán.” . Tử Quyên cũng không chấp nhất hàng động trẻ con của linh hồn “Tử Quyên”, nhưng nàng đã nắm bắt được một thông tin quan trọng, Linh ma pháp xuất hiện khi nàng xuyên vào!
Đây là số mệnh hay trùng hợp? Ông trời muốn nàng có được năng lực mạnh mẽ này, có lẽ chính là chiếc chìa khóa mở cánh cổng tương lai sáng lạn của nàng.
Quả thật hôm nay rất nhiều câu hỏi của nàng đã được làm sáng tỏ, phải cảm ơn linh hồn “Tử Quyên” kia đã giúp đỡ nàng phần nào. Tâm tình Tử Quyên thật thoải mái, vui vẻ đưa ra một đề nghị với linh hồn “Tử Quyên” “Ta tạm thời không biết cách để ngươi có thể cùng chỗ với Hạ Viên Hoành, nhưng ngươi có thể ở cùng chỗ với ta, tới khi nào ta biết cách giúp ngươi thì ngươi rời đi, ngươi xem có được không?” . Linh hồn “Tử Quyên” vẫn do dự, sợ rằng mình bị lừa , Tử Quyên phải bồi thêm một câu “Ta lừa phỉnh ngươi làm gì? Ngươi cũng có giúp ích được gì cho ta? Vả lại ngươi là linh hồn, chậm một chút đến với hắn thì có sao? Ngươi còn sợ hắn chạy đi được à?” . Không thể chịu nổi tràng tấn công của Tử Quyên, linh hồn “Tử Quyên” cũng phải chấp nhận yêu cầu.