Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: archnguyen1984

Bắt giặc phải bắt vua, đạo lý đơn giản ấy Bạch Dịch hiểu, nhất lại là Minh Loa Nghĩ, một đối thủ khó dây dưa trong đám Yêu thú cấp một.

Minh Loa Nghĩ khó chơi không phải vì nó có thực lực mạnh, dù sao nó mới chỉ là Yêu thú cấp một thôi, chỉ cần đạt tới Trúc Cơ cảnh là có thể giết chết dễ dàng. Tu sĩ Luyện khí hậu kỳ gặp nó cũng có cơ hội chiến thắng rất lớn.

Trong bầy thú, con dã thú mạnh nhất sẽ được coi là thủ lĩnh, ví như Lang vương Sư Tử Vương. Yêu thú tập hợp thành đàn cũng vậy, sẽ xuất hiện thủ lĩnh. Con kiến thủ lĩnh trong đám Minh Loa Nghĩ này chẳng những có thể hiệu lệnh cho đồng tộc, nó còn có thể hiệu lệnh tất cả các con kiến khác nhau trong phạm vi trăm dặm.

Lực lượng thống trị này chính là khác biệt lớn nhất so với các loại Yêu thú bình thường khác. Một con Minh Loa Nghĩ thủ lĩnh, nếu triệu tập cả trăm vạn con kiến quân thì tu chân giả Trúc Cơ gặp nó cũng phải chạy trối chết. Đừng nhìn chúng tầm thường như vậy, nếu số lượng đủ lớn sẽ tạo ra một lực lượng mạnh mẽ kinh khủng.

Đợi tới lúc con kiến chúa còn cách Phong Thảo Viên năm trượng, Triều Vân Mạt mang theo một làn gió thơm bay ra, đám kiến trắng nhao nhao tránh lui, giống như giữa biển rộng bỗng xuất hiện một con đường lớn.

Khoảng cách năm trượng đã là cực hạn công kích của Pháp khí cao giai. Bạch Dịch đoán đúng khoảng cách, thúc giục Triều Vân Mạt nhằm về phía kiến chúa đang nhô lên.

Ô….!

Từng tiếng kêu phát ra từ con kiến chúa truyền tới như sóng biển cuồn cuộn, lại giống như tiếng ngâm của hồn phách khóc than. Theo âm thanh này vang lên, từng con kiến trắng vác theo vỏ ốc kéo con kiến chúc từ trong mặt đất cuồn cuộn theo ra, đồng thời cùng kêu lên những thanh âm bén nhọn.

Ô..ng…! Ô..ô..n.g…!

Mười mấy con Minh Loa Nghĩ nghe kiến chúa ra lệnh đồng thời phát ra tiếng kêu gào, hợp thành một bức tường thanh âm bảo vệ con kiến vương giả của bọn chúng. Tốc độ của Triều Vân mạt giảm mạnh, lảo đảo như lá rụng trong gió.

“Quả nhiên không chỉ có một.” Bạch Dịch nhẹ giọng tự nói. Linh khí trong cơ thể được dẫn động mãnh liệt, Triều Vân mạt liền chuyển hướng không phóng tới kiến chúa nữa mà tấn công bầy kiến trên mặt đất.

Đám Minh Loa Nghĩ không hình thành bầy đàn được.

Những con Minh Loa Nghĩ thông thường dù kiến chúa có muồn cũng khó tập hợp thành đàn, nhiều lắm chỉ vài chục con là cực hạn. Bởi phần lớn con cái kiến chúa sinh ra là kiến trắng thông thường, xác xuất xuất hiện Minh Loa Nghĩ cực thấp. Tỷ lệ trong khoảng trăm vạn con kiến trắng mới có thể có một con Minh Loa Nghĩ đích thực.

Kiến chúa Minh Loa cốn có thể khống chế các loại kiến khác trong phạm vi trăm dặm, nếu lại có thể tập hợp đám Minh Loa Nghĩ thành đàn tới trăm vạn, thậm chí ngàn vạn con thì toàn bộ tu chân giới sợ là không còn cái gì tồn tại. Không chỉ có các loại Yêu thú, ngay cả tu chân giả cũng bị nó thôn phệ mất.

Bạch Dịch biết rõ tập tính của Minh Loa Nghĩ, một khi kiến chúa đã được bức tường âm thanh bảo hộ, hắn liền thay đổi mục tiêu tấn công.

Triều Vân Mạt trắng noãn như tuyết, dưới ánh trăng càng lộ vẻ thuần khiết, phiêu diêu giữa một con Minh Loa Nghĩ bình thường. Vừa bao lấy đối phương nó liền thu hẹp lại, quấn chặt. Một lúc sau vang lên tiếng vỡ vụn nhè nhẹ.

Tấm khăn trắng lấm tấm vết máu, đồng thời lộ ra sát khí nồng đậm.

Dùng Pháp khí cao giai để tiêu giệt Yêu thú cấp một đúng là chuyện lấy dao mổ trâu để giết gà. Tuy vậy, cảnh giới hiện giờ của Bạch Dịch quá thấp, giết chết một con kiến chúa Minh Loa cơ hồ khiến Linh khí trong cơ thể tiêu hao hết gần một nửa.

Cầm chặt đê giai Linh thạch trong tay, Bạch Dịch gọi Triều Vân Mạt trở về, cùng lúc ấy hắn dùng tốc độ nhanh nhất hấp nạp Linh khí trong Linh thạch trên tay.

Có hơn chục con Minh Loa Nghĩ, nếu không thể giết chết tất cả chúng, Xích Phong Thảo bên trong Phong Thảo Viên sẽ bị gặm không còn một gốc. Nhiệm vụ lần này kết thúc thất bại, Lũng Thiên Lý sẽ có cớ gây khó dễ, Bạch Dịch càng dễ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Triều Vân Mạt bay một vòng quang người, Bạch Dịch tiếp tục tế Pháp khí cao giai này ra, thành công giết chết một con Minh Loa Nghĩ khác. Ngay lúc đó, có vô số kiến trắng, hình thành đại quân tiến tới gần Phong Thảo Viên.

Tuy e ngại Linh khí của tu chân giả, nhưng sự xuất hiện của kiến chúa làm đám kiến trắng bình thường này trở nên cuồng bạo hơn. Đoàn quân kiến lấy khí thế hủy thiên diệt địa chậm rãi xoắn tới.

Lần thứ ba lấy ra Triều Vân Mạt thì Linh thạch trong tay Bạch Dịch bị hấp thu hết, hào quang tối sầm lại, tiêu tán không còn.

Bạch Dịch lui về sau ba bước. Ngay sau hắn đã là ranh giới của Phong Thảo Viên, không thể lui hơn nữa.

Mảnh vụn Linh thạch giúp cản trở đám kiến trắng một lát, sau đó chúng tiếp tục bò tới.

Nguy hiểm tới gần nhưng Bạch Dịch không hề bối rối, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn bình tĩnh.

Điểm tay thúc giục Phi Lô mộc kiếm mà Cao Nhân lưu lại, hai tay hắn khẽ động kết ra một loại ấn quyết cổ quái, xoay ta lại chém xuống một kiếm vào ba gốc Xích Phong Thảo, trong miệng quát khẽ. “Chém cây làm vũ khí, lấy kiếm hóa trận.”

Kiếm trận là sát chiêu cuối cùng của kiếm đạo. Không có nhiều năm nghiên cứu, tu chân giả không thể thi triển được.

Sau khi Bạch Dịch quát khẽ, ba gốc Xích Phong Thảo như sống lại, tất cả đứng thẳng lên như ba thanh phi kiếm đam vào mặt đất trước người Bạch Dịch, cùng với Phi Lô kiếm hợp thành một loại kiếm trận đơn giản nhất.

Với tu vi hiện giờ của Bạch Dịch thì không có khả năng bố trí ra kiếm trận. Hắn dùng cây bày trận chỉ miễn cưỡng được coi như hình thành một kiếm trận đơn giản, uy lực có hạn, dùng để đối phó tu chân giả cùng giai còn được, nếu dùng nó để đánh với tu sĩ cảnh giới Trúc cơ thì hầu như không có tác dụng gì.

Lúc kiếm trận vừa bố trí xong, từ nó truyền ra một luồng sát khí nhàn nhạt khiến đám kiến trắng xung quang chợt dừng di chuyển.

Bạch Dịch tiện tay bố trí ra trận pháp đơn giản, mục đích không phải để giết đám kiến trắng mà chính là muốn lấy sát ý này chấn nhiếp chúng.

Mình Loa Nghĩ còn khoảng mười con. Chỉ cần ngăn trở đại quân kiến trắng thành công, Bạch Dịch sẽ có thời gian hồi phục Linh khí để sử dụng Triều Vân Mạt.

Ô… Ô…!

Âm thanh trầm thấp lại vang lên một lần nữa. Kiến chúa Minh Loa phát hiện đại quân ngừng lại liền phát ra mệnh lệnh tiếp theo, dùng âm thanh đối trận với sát ý của kiếm trận. Những con Minh Loa Nghĩ bình thường kia cũng vặn vẹo thân thể, hướng Bạch Dịch bò đến.

Lấy ra một khối đê giai Linh thạch, Bạch Dịch hấp nạp một chút rồi nhanh chóng thúc giục Triều Vân Mạt tấn công. Con Minh Loa Nghĩ thứ tư bỏ mạng.

Với tu vi Luyện khí trung kỳ, đối mặt với mười mấy con Yêu thú cấp một, trong đó còn có một con kiến chúa đạt tới cấp hai, thủ đoạn Bạch Dịch xuất ra đủ khiến đám tu sĩ cấp thấp phải rung động. Nhưng tu vi của hắn quá thấp, Linh khí có hạn, sau khi liên tiếp giết chết bốn con Minh Loa Nghĩ thì sự uy hiếp tới từ kiếm trận biến mất. Đại quân kiến trắng một lần nữa xông qua phòng tuyến, bao phủ toàn bộ kiếm trận tạo thành từ mộc kiếm và ba gốc Xích Phong Thảo.

Nở nụ cười khổ, Bạch Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, mang Triều Vân Mạt che trước người. Hắn không rời đi mà thấp giọng quát. “Chúc Hỏa, người đã ăn no chưa? No rồi thì mau cút ra đây cho ta.”

Chúc Hỏa Thiên Hào vừa mới ăn xong hạt Thông Mạch Đan cuối cùng, nâng cao bụng bò ra từ vạt áo, ngước mắt nhìn đại quân kiến trắng.

“Kiến sao?” Bạch trùng làm mặt khinh thường lầm bầm. “Ta toàn ăn tươi nuốt sống dã thú, dù sao cũng là Long tộc tôn quý, sao có thể ăn đám kiến nho nhỏ này. Nướng chín thì còn được nha.”

Bị chủ nhân làm mặt lạnh bắt chui ra, Bạch trùng đung đưa thân thể giữa không trung, cười mỉa nói. “Chủ tử an tâm chớ vội, những đan dược khi vừa đủ làm ta đạt tới Yêu thú cấp một, đủ để xơi tái đám kiến kia rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK