dịch: Mã Phương Linh
Muốn hết sức khoe khoang những từng trải của mình trước mặt Cao Nhân, Khương Đại Xuyên tiếp tục giảng đạo lý.
“Đệ tử ngoại môn của Nhập Vân cốc, chỉ có thể tu luyện được Luyện khí hậu kỳ mới có thể chân chính bái vào Thương Vân tông, nếu như thiên phú chỉ ở mức độ bình thường thì cho dù ngươi có được vào trong nội môn thì cũng không thể trở thành đệ tử chân truyền của các trưởng lão, chỉ có thể làm đệ tử bình thường, đến lúc đó muốn tu luyện các loại pháp thuật và kiếm quyết bậc cao, muốn có được kinh nghiệm tu luyện của cảnh giới Trúc Cơ, toàn bộ đều phải dùng linh thạch trao đổi.”
“Tiến vào nội môn rồi cũng chưa chắc trở thành đệ tử chân truyền?” Cao Nhân sững sờ, không hiểu hỏi.
Ở Thương Vân tông, tu vi thấp nhất của các trưởng lão đều ở cảnh giới Kim Đan, cũng đều là các lão quái vật Kim Đan kỳ, vậy thì có thể tùy tiện thu nhận một đống đệ tử Luyện Khí kỳ sao? Đương nhiên sẽ chọn những người có thiên phú cao làm chân truyền rồi, tất cả những người khác đều là đệ tử bình thường thôi.”
Khương Đại Xuyên giống như một tiền bối đang chỉ điểm nói: “Đãi ngộ đối với đệ tử bình thường là thấp nhất, không thể nào so sánh được với đệ tử chân truyền, có điều so với những đệ tử ngoại môn như chúng ta thì vẫn tốt hơn gấp trăm lần, ít ra mỗi tháng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ theo thông lệ của tông môn thì đều được phân phát linh thạch, không giống như chúng ta, đến hình dạng của linh thạch còn chưa từng nhìn thấy.”
“Vào nội môn, lẽ nào muốn học cái gì đều phải dùng linh thạch đổi, Thương Vân tông này cũng thật là keo kiệt quá.” Cao Nhân cảm thấy bất bình nói.
“Keo kiệt ư?” Cái miệng đầy râu ria lộn xộn của Khương Đại Xuyên bật cười chế nhạo, “Trong tông môn đầy linh khí, cái này đã xem như là quá tốt rồi, ngươi còn muốn cái gì cũng có, còn muốn không tốn linh thạch, trừ khi ngươi có thể trở thành đệ tử chân truyền ở vị trí cao cao tại thượng kia.”
“Làm sao để trở thành đệ tử chân truyền đây? Thiên phú này ai có thể nói chuẩn xác được?” Cao Nhân tiếp tục hỏi.
“Tốc độ tu luyện chính là một minh chứng tốt nhất.” Khương Đại Xuyên giải thích, “Nếu như ngươi có thể trong vòng mười năm đạt tới Luyện khí hậu kỳ hoặc là trong cơ thể ngươi có linh căn thì ngươi cũng có cơ hội trở thành đệ tử chân truyền, hơn nữa người có linh căn đều được tông môn thập phần xem trọng, như thế mới thực sự gọi là thiên phú, chúng ta đừng suy nghĩ nữa, nếu như có linh căn thì đã sớm vượt qua nội môn trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền rồi.”
“Trời cao ban linh căn trong cơ thể mới thực sự là thiên phú.” Bạch Dịch nhàn nhạt cười một câu ròi hỏi: “Ở Nhập Vân cốc đệ tử tu luyện nhanh nhất đến Luyện khí hậu kỳ mất bao nhiêu lâu?”
“Theo như ta được biết, mười năm trước có một đệ tử không có linh căn và mất chưa đến một năm đã tu luyện đến Luyện khí hậu kỳ, như vậy cũng được coi là kỳ tài trời sinh, Thương Vân tông thành lập được mấy ngàn năm, chưa chắc đã có đệ tử tu luyện nhanh hơn hắn ta.” Khương Đại Xuyên vô cùng hâm mộ nói.
Một năm sao….
“Nghe được tin tức này, Bạch Dịch thấy bản thân mình cũng có thể trong vòng một năm luyện đến Luyện khí hậu kỳ, nếu như hắn tận lực tu luyện, e rằng chỉ mất vài tháng. Đây là tình trạng tu luyện rất bình thường, nếu như vận dụng thủ đoạn đặc biệt thì tốc độ tu luyện của hắn cũng có thể làm người khác kinh hãi.
Cao Nhân ở bên cạnh chen miệng vào nói: “Đại Xuyên sư huynh, có phải chỉ cần có linh thạch thì cái gì cũng có thể đổi được?”
“Đó là đương nhiên, chỉ cần ngươi nghĩ đến thứ gì là đều có thể dùng linh thạch đổi lấy thứ đó.” Khương Đại Xuyên vô cùng khẳng định nói.
“Linh đan thì sao?” Cao Nhân hỏi.
“Đổi bằng linh thạch.” Khương Đại Xuyên đáp.
“Pháp khí thì sao?” Cao Nhân hỏi.
“Cũng dùng linh thạch đổi.” Khương Đại Xuyên đáp.
“Sư tỷ thì sao?” Cao Nhân cười hì hì hỏi.
“Linh thạch đổi được.” Khương Đại Xuyên nghiến răng nghiến lợi đáp.
Bạch Dịch vừa mới uống một ngụm rượu thì suýt chút nữa phun ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ từ lúc nào mà trong giới Tu Chân có thể dùng linh thạch để đổi lấy sư tỷ?
“Đại Xuyên sư huynh đừng có đùa ta, lẽ nào sư tỷ lại có thể dùng linh thạch đổi lấy được?” Cao Nhân đầy nghi ngờ hỏi.
“Trong mắt các Tu Chân giả, linh thạch có thể coi là nguồn tiền vốn để sống an thân, nếu như ngươi có linh thạch chất thành đống thì còn sợ sư tỷ không gả cho ngươi sao? Khương Đại Xuyên liếc nhìn Cao Nhân, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, miệng đầy râu ria nhăn nhó nói: “Đừng nói đến sư tỷ, cứ cho ta một đống linh thạch đi, ta cũng sẽ trở thành người của ngươi.”
Phù!
Lần này đến lượt Cao Nhân phun rượu, không chỉ phun rượu, hắn còn muốn ói, bây giờ tiểu vương gia rốt cuộc cũng đã biết được giá trị của linh thạch.
Linh thạch trong mắt các Tu Chân giả chính là vàng trong mắt người phàm, là xã tắc trong mắt đế vương, mức độ quý giá chỉ đứng sau sinh mệnh, giống như Khương Đại Xuyên nói, linh thạch chính là vốn liếng căn bản để sống của các Tu Chân giả, một loại tài nguyên đắt giá không thể thiếu.
Sau một hồi ăn uống, Bạch Dịch cùng Cao Nhân và các đệ tử ngoại môn khác trong khu đều thu dọn lại, dựa vào việc Bạch Dịch là tiểu thúc của Khương Đại Xuyên nên vị trí của Cao Nhân cũng được tăng lên, ít nhất cũng không có kẻ nào có ý đánh hắn để giành lấy mười viên thông đan mạch.
Sau khi ăn uống xong, trở về phòng, Bạch dịch lấy từ trong ngực ra một cái kén Chúc Long, sau đó lấy nguồn linh khí mỏng manh bao phủ cơ thể mình ra nuôi dưỡng cho Chúc Long kén.
Sau khi đến Nhập Vân cốc, Bạch Dịch không hề vội vã tu luyện, hắn chuẩn bị trong vòng hai tháng để tu luyện lên cấp Luyện khí trung kỳ, nếu như lên cấp quá nhanh, tất nhiên sẽ dẫn đến việc có người nghi ngờ, chi bằng nuôi dưỡng Chúc Long kén, giúp cho thần hồn của bản mệnh linh thú được ổn định.
Chúc Long được ấp bên trong kén, cần một khoảng thời gian rất lâu Chúc Long mới có thể xuất thế, Bạch Dịch cũng có thêm trợ thủ đắc lực, mà Chúc Long có một đặc thù là lúc chưa đạt đến cảnh giới nhất định thì bản thể Chúc Long sẽ không phải là hình rồng, người khác sẽ không nhận ra.
Kẻ thù là tán tiên hùng mạnh khiến Bạch Dịch không thể không khiêm tốn và cẩn thận. Cho dù nơi này là do đệ tử tông môn xây dựng, nhưng ở trên đời, tính là một chuyện còn kết quả lại là chuyện khác. Cho dù Bạch Dịch đã vô cùng biết điều nhưng vẫn không tránh khỏi những cuộc tranh đấu ngầm ẩn giấu trong tông môn của giới Tu Chân.
Buổi sớm, trời vừa sáng, phụ trách ngoại môn Lũng Thiên Lý đã tới, phía sau dẫn theo hơn mười đệ tử ngoại môn, nhìn diện mạo dĩ nhiên đều là những đệ tử người phàm trần mới bái nhập vào ngoại môn.
Mục đích Lũng Thiên Lý tới đây chính là để tuyên bố nhiệm vụ ngoại môn.
Loại nhiệm vụ ngoại môn này thường xuất hiện ở Nhập Vân cốc, đều là tốn chút thời gian và công sức, nhưng không có nhiệm vụ cấp thấp nào quá mức nguy hiểm, mỗi nơi ở phái ra vài người để làm, hoàn thành xong sẽ tụ họp ở nơi ở, tập hợp được một trăm lần sẽ được phân phát một khối linh thạch cấp thấp.
Đương nhiên linh thạch đạt được ở những nơi này đều rơi vào tay thủ lĩnh.
Khương Đại Xuyên ở đây đã tích góp được hơn hai mươi nhiệm vụ, còn khá xa khoảng cách một trăm lần, Bạch Dịch thì không chút hứng thú nào với mấy nhiệm vụ này nên không hề ra khỏi phòng.
Phàm những người đi làm nhiệm vụ này đều là những đệ tử có tu vi cấp thấp, Bạch Dịch trở thành tiểu thúc của Khương Đại Xuyên nên dĩ nhiên chẳng cần đi làm mấy việc nhỏ mọn này.
Khương Đại Xuyên cười miễn cưỡng rồi sắp xếp ba đệ tử Luyện khí sơ kỳ đi, ở trước mặt Lũng Thiên Lý hắn không hề dám lỗ mãng.
Vốn dĩ mỗi khu chỗ ở phái đi ba người đã là đủ rồi, Lũng Thiên Lý cũng chẳng bận tâm, lúc vừa định đi thì hắn chợt phát hiện ra Cao Nhân đang rất ồn ào, nhận thấy trong cơ thể đối phương không hề có tu vi mà còn không chịu tham gia vào nhiệm vụ, nhất thời sắc mặt hắn trầm xuống.
“Khương Đại Xuyên, ngươi không hiểu quy củ cho nên mới dám bao che phải không?” Lũng Thiên Lý chỉ thẳng vào Cao Nhân nói: “Hắn đến Luyện khí sơ kỳ còn không đạt được, lại còn không đi tham gia vào nhiệm vụ, chẳng lẽ một tu sĩ Luyện khí trung kỳ như ngươi lại không bắt nổi một người phàm.”
Lũng Thiên Lý lạnh lùng nói khiến cho Khương Đại Xuyên run rẩy, hắn vội vàng giải thích: “Lũng chấp sự, hắn là bằng hữu của tiểu thúc của tôi, lúc này…..”
Nói đến đây, Khương Đại Xuyên mới biết mình lỡ lời, hắn nhớ đến quy tắc làm người của Lũng Thiên Lý.
Kẻ khẩu phật tâm xà đứng trước mặt này, lòng dạ vô cùng hẹp hòi, hay coi thường những đệ tử ngoại môn bọn họ, Khương Đại Xuyên trong mắt người ta cũng chỉ là một con kiến, cho dù có giải thích gì với hạng người này cũng đều là uổng phí.
“Tiểu thúc của ngươi?” Lũng Thiên Lý thâm trầm, cười lạnh nhạt nói: “Nơi đây là Nhập Vân cốc, thể diện của Khương Đại Xuyên ngươi vốn chẳng đáng giá, bảo tiểu thúc của ngươi ra đây cho ta, nhiệm vụ ngoại môn lần này, hắn nhất định phải đi!”