Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu hồi lực đạo lại, Bạch Dịch nhìn miếng ngọc bội bằng ánh mắt kỳ quái.

Không đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, Bạch Dịch không có Linh thức để cảm giác, hắn chỉ có thể dùng mắt mà nhìn, thật sự không phân biệt được chất liệu của khối ngọc bội này.

Nếu không thể dùng lực để phá hủy, tất miếng ngọc bội này được làm từ một loại tài liệu luyện khí ít thấy nào đó. Vừa trầm ngâm, Bạch Dịch vừa gọi Chúc hỏa ra.

Bạch trùng leo ra khỏi loa xác, bộ dáng như vừa cơm nước no nê xong, vẻ mặt mãn nguyện cười mỉa nói. “Tư vị của tà tu quả có chỗ đặc biệt, so với mấy con kiến kia thì ngon hơn nhiều. Chẳng những Linh khí nồng đậm mà khí huyết cũng rất sung túc, hắc hắc.”

“Nhổ ra.” Không đợi bạch trùng nói xong, Bạch Dịch đã lạnh lùng nói.

“Xương cốt của tên hòa thượng kia đều đã nát vụn rồi, không nhả ra được.” Bạch trùng giơ hai chân trước, lộ vẻ bất đắc dĩ đáp.

“Túi trữ vật.” Giọng Bạch Dịch vang lên càng lạnh lẽo.

“À…”

Bộ dáng bạch trùng như vừa trút giận xong, há miệng buông xuôi nhổ ra một cái túi da tinh xảo, sau đó nhỏ giọng than. “Muốn giấu giếm một chút đồ riêng mà khó khăn như vậy sao, ài…”

Không để ý tới thái độ oán thán của bạch trùng, Bạch Dịch nắm lấy túi trữ vật của Tuệ Không, rót vào một tia Linh khí.

Túi trữ vật này Tuệ Không chưa từng lấy ra mà một mực giấu ở bên người, nhưng lúc Chúc Hỏa thôn phệ hắn Bạch Dịch có cảm giác được sự tồn tại của túi trữ vật này.

Bạch Dịch lại rất hiểu rõ Chúc Hỏa này, con côn trùng bỉ ổi hèn mạt này nhất định sẽ động tay động chân, làm như chưa từng trông thấy túi trữ vật để chiếm làm của riêng.

Đã biết rõ tính cách nó như thế, mắng nó cũng không giải quyết được việc, Bạch Dịch không để ý tới nó nữa, quay ra kiểm kê túi trữ vật của Tuệ Không.

Trong túi trữ vật có gần một ngàn khối đê giai Linh thạch, tất cả còn lại đều là tài liệu luyện đan. Tuy Linh thạch không nhiều lắm nhưng tài liệu luyện khí đê giai kia có không ít, gần như chất đầy túi trữ vật.

Ngoài những thứ kể trên, trong túi trữ vật của Tuệ Không còn có hơn ba mươi thanh phi kiếm, phần lớn đều là đê giai Pháp khí, chỉ có hai kiện đạt tới trình độ trung giai.

Một tên giả làm hòa thượng thôi, cần gì phải mang theo nhiều phi kiếm tùy thân như vậy. Sau khi nhìn thấy những phi kiếm, hàng lông mày Bạch Dịch chợt nhíu lại.

Phi kiếm chắc đều là vật của những người mà Tuệ Không đã giết, hơn ba mươi thanh ở đây, cũng tức là hắn đã giết hơn ba mươi tu chân giả rồi.

Tuệ Không cũng thật cẩn thận, nhìn những cấp bậc của các thanh phi kiếm này thì nhưng tu chân giả bị hắn sát hại đều là những người có tu vi Luyện Khí sơ kỳ. Lần dẫn dụ phu thê Mã gia có tu vi Luyện Khí hậu kỳ này có lẽ là lần giết người cuối của hắn tại Thạch Lĩnh phường, sau đó hắn sẽ rời khỏi nơi này.

Một tên tà tu cũng không khác một tên cường đạo là bao, đều không dám dừng lại ở một nơi quá lâu. Bởi vì một khi xuất hiện sơ hở, tất cả tu chân giả tại nơi này sẽ cùng tấn công tiêu diệt hắn. Hắn muốn tiêu diệt hai vợ chồng Mã gia xong sẽ rời khỏi, nhưng không ngờ lần cuối này lại gặp phải Bạch Dịch, khắc tinh của mình.

Thu hồi túi trữ vật lại, Bạch Dịch than khẽ một tiếng. Tên Tuệ Không cũng khá giải hoạt, sau khi giết chết tu sĩ, thu được phi kiếm rồi cũng không ngay lập tức tới phường thị bán ngay mà vẫn để ở trong túi trữ vật, chờ khi tới những địa phương khác. Để cho người nào đó nhận ra được thân phận của những phi kiếm kia thì kết cục giành cho hắn sẽ không dễ chịu gì.

Phi kiếm trong túi trữ vật này Bạch Dịch cũng không thể bán đi ngay được. Nếu có người nhận ra, chẳng phải là hắn đã nhận lấy phần oan ức hộ Tuệ Không hay sao. Tuy vậy những tài liệu luyện khí và đan dược kia thì cấp bậc quá thấp, lại chiếm nhiều diện tích, hắn phải mau chóng xử lý.

Dù là túi trữ vật của Bạch Dịch hay của Tuệ Không cũng đều là cấp độ đê giai, không gian trong đó không quá lớn, chỉ bằng nửa gian phòng nhỏ. Không gian trong một túi trữ vật trung giai rộng ngang với một căn phòng lớn nhưng giá trị lại vô cùng đắt đỏ, so với Pháp khí cao giai còn đắt hơn mấy lần.

Túi trữ vật không thể để quá nhiều, nếu muốn vậy thì chỉ có cách mang theo bên mình nhiều túi trữ vật cùng lúc. Chẳng qua là không có ai thích đi làm chuyện này, phiến toái mang theo cũng không nhỏ, lại dễ dàng bị người khác dòm ngó. Vì vậy, Bạch Dịch chuẩn bị mang một ít tài liệu và đan dược không dùng được bán hết đi.

Thúc giục phi kiếm, Bạch Dịch băy thẳng tới Thạch Lĩnh phường thị.

Linh đan có thể dùng để nuôi nấng bạch trùng, còn phi kiếm rất dễ mang lại phiền toái. Duy chỉ có đống tài liệu luyện khí là không khiến hắn bị người ngoài hồ nghi, bán đi được sẽ mang lại một số Linh thạch không nhỏ.

Trên phi kiếm, Bạch Dịch chuẩn bị mang một ít linh đan cửu phẩm cho Chúc Hỏa, hắn chợt nhớ tới khối ngọc bội trong tay mình.

Ném khối ngọc bội vào trong loa xác, Bạch Dịch lạnh giọng quát như đang quát chó trong nhà. “Ngữi xem, khối ngọc bội này được làm từ loại tài liệu gì.”

Da mặt Chúc Hỏa có thể so với tường thành, nó không hề để ý tới ngữ khí của chủ nhân, nắm lấy ngọc bội đưa lên ngửi cả buổi, sau lại há mồm cắn lấy.

Tuy bạch trùng không lớn, cảnh giới cũng chỉ là Yêu thú cấp một nhưng nó dù sao cũng là ấu thể của Chúc Long, lực đạo không hề nhỏ so với tu sĩ. Sau khi nó cắn khẽ, trên ngọc bội xuất hiện hai dấu răng nông.

Vừa mới cắn vào một chút, thân thể bạch trùng bỗng run lên, khí tức toàn thân bị phủ kiến một tầng sương trắng giống như bị đóng băng vậy.

“Chủ…chủ tử… đồ tốt, đồ tốt!” Hàm răng bạch trùng run lên, nó uống éo hồi lâu mới cất giọng đầy kinh hỉ, the thé nói. “Trong khối ngọc bội này có một tia Cửu U Hàn Khí!”

Truyền thuyết nói rằng Thiên có cửu thiên, địa có cửu U nối thẳng tới địa phủ. Cửu U Hàn Khí chính là khí tức lạnh lẽo chí có trong Cửu U Chi Địa.

Nghe nói trong ngọc bội có một tia Cửu U Hàn Khí, Bạch Dịch cũng hơi khiếp sợ. Loại khí tức này vô cùng hiếm thấy, chỉ có ở nơi thật sâu trong Địa Nhãn khổng lồ mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện nửa sợi, chúng được coi là báu vật vô giá.

“Ngươi xác định là Cửu U Hàn Khí?” Bạch Dịch nghiêm trọng nói.

“Không sai đâu, chủ tử.” Thân thể bạch trùng hơi loạng choạng đáp. “Khí tức có thể đông cứng thân thể ta mà không phải là Cửu U Hàn Khí thì còn là cái gì? Chủ tử chớ quên, ta chính là sinh linh Viêm ( lửa sinh linh) của Chúc Long, cảm giác đối với hàn khí không hề thua kém Chúc Long Vạn Phá.”

Khẽ gật đầu, Bạch Dịch thu khối ngọc vội có một tia Cửu U Hàn Khí lại. Chúc Hỏa nói không sai. Nó vốn là linh Viêm (lửa linh) trên người Chúc Long, thuộc về lực lượng cực dương, nó xác nhận các loại hàn khí tương khắc thì không thể sai lầm được.

Cửu U Hàn Khí có tác dụng rất lớn, chẳng những có thể dùng làm thuốc mà còn có thể luyện chế thành Pháp khí hệ Hàn, thậm chí là Pháp bảo. Cảnh giới Bạch Dịch bây giờ còn chưa thể dùng được, chỉ có thể tạm cất đi chờ tới lúc cảnh giới tăng lên lại mang ra dùng.

Lần săn giết Ngân Tình Hồ này, thu nhập của Bạch Dịch tương đối khá, Linh thạch và tài liệu luyện khí chất thành đống chưa nói làm gì, hạt Xá Lợi Phật môn cùng với ngọc bội chứa Cửu U Hàn Khí này đều là đồ tốt, giá trị đều vượt qua Pháp khí cao giai.

Đạt được mấy loại bảo bối khác nhau, Bch Dịch cũng cảm thấy thoải mái trong lòng. Sau khi bay tới phường thị ở Thạch Lĩnh, hắn bán toàn bộ tài liệu luyện khí đổi thành đê giai Linh thạch.

Đã có hơn hai ngàn Linh thạch này, lúc trước trên người Bạch Dịch cũng có bảy, tám ngàn khối nữa. Tất cả chỗ ấy đã miễn cưỡng mua được một Pháp khí cao giai rồi.

Sau khi bán hết tài liệu, Bạch Dịch dừng lại trong phường thị ba ngày, thu thập những tài liệu để luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi, tất cả hao phí mất hơn ba ngàn khối đê giai Linh thạch, chiếm mất gần nửa vốn liếng của hắn.

Mười phần tài liệu đã tiêu phí mất mấy ngàn Linh thạch của hắn, mà đây mới là tài liệu để luyện chế đê giai Thiên Cơ Khôi Lỗi mà thôi, nếu là Khôi Lỗi trung giai thì mỗi phần đều đáng giá hàng ngàn Linh thạch rồi.

Mua xong tài liệu luyện khí, hắn lại mất thêm mấy trăm Linh thạch để mua vài loại Linh thảo đặc thù. Những Linh thảo này đều có hiệu quả kỳ diệu với việc lưu thông máu. Bạch Dịch muốn dùng những Linh thảo này để luyện chế ra Linh đan chữa khỏi vết sẹo.

Lời hẹn với muội muội lúc trước Bạch Dịch vẫn còn nhớ. Những vết sẹo chẳng chịt trên mặt muội muội tuy đã nhạt đi không ít nhưng dấu vết của chúng vẫn khắc sâu vào trong lòng hắn. Hôm nay sau tai họa này, rốt cuộc hắn đã có thời gian luyện chế đan dược khôi phục dung nhan cho muội muội của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK