Diệp Thùy vốn định đại chiến một trận với mèo phì, nhưng kết quả trước mắt lại làm hắn có chút không kịp dự phòng, không phải hắn đại ý. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới con mèo phì này một khắc trước còn to mồm muốn cho hắn một trận. Sau đột nhiên bật máy ghi âm, nhân cơ hội trốn vèo đi, làm Diệp Thùy cảm thán sao lại có con mèo vô sỉ như vậy…… Hắn quay người trở lại phòng chứa đồ, tức giận tắt cái máy ghi âm kia đi.
Mập mạp vừa xoa lỗ tai vừa đi ra nhìn xung quanh cửa hàng. Sau đó hắn nhìn về phía Diệp Thùy, thoạt nhìn mệt mỏi nhưng cũng không uể oải lắm, hắn nói: “Chúng ta cướp sạch đồ dự trữ của nó, xe cũng cải tạo lấy luôn, còn trói lại nó hai giờ, nó trốn thì thôi.” Dừng một chút, mập mạp nhìn thoáng qua cửa hàng quần áo lộn xộn, tiếp tục lớn tiếng nói, “Ta cảm thấy nó cũng không dễ dàng……” Hắn nói nhiều như vậy kỳ thật là đang an ủi Diệp Thùy. Sau tận thế, động vật đều trở nên vô cùng đáng sợ, hắn biết không nên có chút thiện tâm gì đối với một con mèo xa lạ.
Diệp Thùy vỗ vai mập mạp, cũng lớn tiếng nói: “Nói không chừng con mèo phì kia sẽ dẫn đồng bọn về tìm chúng ta, tốt nhất là chúng ta nhanh rời đi thôi.” Tuy không cam lòng nhưng cũng không thể lề mề. Năng lực của mèo phì cũng là cường hóa lực lượng, không quá trọng yếu với Diệp Thùy. Hiện tại quan trọng chính là nhanh rời khỏi nơi này. Từ lúc rời khỏi tòa nhà đến tiểu học Hồng Tinh đã qua 2 giờ, chỉ sợ giờ đã tầm 3, 4 giờ chiều.
Một lát sau, chiếc xe khởi động, đồ ăn chất đống trên xe điện xiêu xiêu vẹo vẹo rời khỏi căn phòng. Diệp Thùy và mập mạp ngồi lên đống đồ ăn chồng chất lái xe. Tiểu Bạch ngồi xổm trên đống đồ ăn, Tiểu Vũ, Tiểu Vi dựa vào người Tiểu Bạch quan sát xung quanh. Xe ô tô đồ chơi cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi cửa hàng quần áo.
Cái xe đồ chơi này có tải trọng gần 30 kg. Tính đống đồ ăn, pin và đám Diệp Thùy, mập mạp, Tiểu Bạch, Tiểu Vũ, Nguyên Tiểu Vi cũng chỉ hơn 10kg, dư dả. Tốc độ tầm hơn 1m/s, so với bọn hắn đi bộ nhanh hơn nhiều. Quan trọng hơn là an toàn. Nếu gặp nguy hiểm thì có thế bỏ xe đồ ăn chạy.
Cứ như vậy, xe điện xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường đầy lá không. Chỗ rẽ của đường Hối Nguyên, tiếng xa dần yếu bớt, cái mặt tròn vo của Garfield ghé qua góc tường nhìn lén. Đôi mắt màu thúy lục tràn ngập phẫn nộ, hai chân còn đang ôm đuôi. Đuôi nó bị Bạch Miêu Yển Nguyệt Đao chém qua chút làm người hắn đau run rẩy lên, trong miệng kêu “Mieo mio” hai tiếng. Nếu phiên dịch thì sẽ là cường đạo, thổ phỉ!
Hắn nhìn xe điện đi khỏi tầm mắt, mắt lại lưu luyến nhìn thoáng qua cửa hàng quần áo nhưng không dám đi vào. Nó quay người đi, miệng lầu bầu “Meo meo”, thuận tiện còn phối âm, biểu tình biến hóa thêm.
Nhân loại vô sỉ, đừng nghĩ ta sẽ dễ dàng buông tha ngươi. Garfield ta đây cũng được coi là đại lão, ngươi mà quay lại ta liền kêu một đám mèo tới đánh ngươi một trận. Cái gì, ngươi quỳ xuống đất xin tha? Ta đây rộng lượng thu ngươi làm thần tử. Garfield ta đã thập phần rộng lượng rồi đấy. Nga, đúng rồi, tên mập mạp kia có thể sửa chữa ô tô. Không sai, hắn cũng có thể trở thành thần tử của ta, chuyên môn giúp ta sửa chữa ô tô. Về sau lái ô tô phong cách, các em gái nhất định sẽ bị ta mê hoặc, còn có vô số que cay ăn……
Như vậy Garfield tự an ủi mình một phen. Cái đuôi vốn ủ rũ lập tức liền ngẩng lên tới. Vừa đi, người mập mạp lúc ẩn lúc hiện. Ảo tưởng sức mạnh xong, hắn lại nghĩ tới hiện tại, nhịn không được nhân tính hóa thở dài, đầu lại cúi xuống, trong miệng vô lực kêu hai tiếng.
Sau tận thế, nhân loại hoàn toàn rời bỏ sân khấu, điện ảnh. Những thành phố lớn như Z thị này, động vật hoang dã rất ít, tạm thời cũng chưa có động vật hoang dã ngoại lai xâm nhập nơi này. Chó mèo nghiễm nhiên trở thành bá chủ. Trừ bỏ đại đa số đều gia nhập Miêu Cẩu quân đoàn ( Miêu Cẩu quân đoàn là tên do Garfield tự nghĩ ), số còn lại nhanh chóng thành lập một xã hội mới khá kì quái.
Làm một con mèo quá mức nhân tính hóa, mèo phì miêu ở quanh đây có tiếng quái miêu, thích nghe âm nhạc, lái ô tô, ăn que cay. Lũ khác thấy hắn đều tránh còn không kịp, không tấu hắn cũng đã không tồi. Lúc trước cái Miêu Cẩu quân đoàn khủng bố kia đi qua nơi này, hắn muốn gia nhập còn bị một đám đuổi qua hai con phố…… Muốn tìm đồng bọn báo thù đâu đơn giản như vậy?
Mà làm Garfield đang uể oải đột nhiên phấn khởi chính là, hắn nghe thấy tiếng chó kêu lảnh lót: “Ngao ô…… wông……” Ngẩng đầu nhìn qua, Garfield mặt phì có chút suy sụp lộ ra kinh hỉ. Đó không phải là con chó ngốc sao?
Lúc trước có một con Husky tới đây, cõng cặp sách màu đỏ taobao, hình như là đang đi tìm người. Nó rên rỉ lưng tròng miêu ngữ, cẩu ngữ, Nhân Ngữ hỗn tạp nửa ngày cũng không ra lý do tới, còn nói người kia sẽ bay gì đó. Quả thực ngu đến mức điên người. Nếu lúc ấy mèo phì thấy mình không đánh lại con chó ngốc này chứ không thì đã tấu hắn một trận!
Lúc này con chó đang nói chuyện với một con mèo hoa nằm trên bậc thang. Mèo hoa quỳ rạp trên mặt đất nhìn chó ngốc, bộ dáng như không còn gì luyến tiếc, Garfield lập tức liền ngẩng cao đầu chạy qua.
Thấy hắn xuất hiện, mèo hoa và chó ngốc cùng xoay đầu tới. Cái đuôi của mèo hoa đều rũ xuống, vô lực kêu một tiếng. Chắc là đang than sao hôm nay số đen vkl. Đầu tiên gặp con chó ngốc này, sau lại gặp con mèo quái dị kia…… Mèo hoa đi xuống bậc thang, duỗi thân một chút, không đợi mèo phì tới đã leo lên đường ống nước rồi trèo lên lầu.
“Wông ô…… Meo?”Chó ngốc, cũng chính là Husky, ngẩng đầu kêu hai tiếng, nói còn chưa hỏi xong mà ngươi đã đi, ngươi có gặp qua nhân loại kia không? Thấy mèo hoa không định trả lời, Husky lập tức trừng mắt, hướng về phía mèo phì miêu tức giận sủa:"Gâu.... gâu!”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Mèo phì ngồi xuống, hai chân đong đưa, dùng Nhân Ngữ nói, “Chúng ta đã gặp nhau mấy ngày hôm trước…… Ngươi còn nhớ ta không?” Husky “Wông” một tiếng, gật đầu. Mèo phì nói tiếp, “Hảo đi, lúc ấy ngươi hỏi ta có …… Gặp qua mấy người kia, lúc ấy ta chưa thấy , nhưng…… Vừa rồi ta mới thấy bọn họ!”
Husky tức khắc liền kích động, cười toét miệng, lưỡi cũng duỗi ra, cái đuôi dùng sức lắc lắc, dùng Nhân Ngữ nói: “Nói……”
“Nói cho ngươi đương nhiên…… Có thể.” Mèo phì nói Nhân Ngữ lưu loát hơn Husky nhiều. Hắn lộ ra một bộ mắt xảo trá, “Bọn họ đi ở bên kia…… Bây giờ ngươi đuổi theo chắc vẫn kịp. Ta có thể đi chỉ đường cho ngươi.”
Husky lập tức thể hiện thiên tính “gấp không chờ nổi" chạy theo hướng mèo phì nói, chạy vài bước mới ngộ ra, nóng nảy chỉ hướng: “Wông…… Mèo…… Dẫn đường……” Đây là đang bảo mèo phì dẫn đường.
“Ta……liền chỉ cho ngươi.” Mèo phì lập tức đáp ứng, chạy hướng đường Hối Nguyên, Husky thở hồng hộc phì phò, nhảy nhót vui sướng không ngừng. Lang thang một mình lâu như vật, đường về tiểu khu cũng không thấy, cuối cùng cũng tìm được họ rồi!
Mà mèo phì nện bước dâng trào, không mặt nhìn gian trá vô cùng. Hắn mang theo con chó ngốc này đi tìm đám người kia rồi lừa nói người hắn muốn tìm đã bị nhân loại kia giết chết. Chó ngốc sẽ thay ta giáo huấn bọn chúng. Bổn miêu quá thông minh, nhân loại đáng giận, các ngươi chết chắc rồi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK