• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con Husky to khủng bố như Hồng Hoang cự thú đứng sừng sững trước mặt Diệp Thùy. Đôi mắt ngơ ngác ngáo ngáo nhìn chằm chằm Diệp Thùy đang đứng trên bãi cỏ, trong miệng phát ra tiếng kêu nghi hoặc. Diệp Thùy khiếp sợ không nói nên lời. Sau khi nằm mơ thấy tấm bia đỏ, lực lượng của hắn đã tăng mạnh. Hắn hoàn toàn tự tin có thể đánh một trận với mèo đen, lần tới đối đầu với đàn mèo sẽ không chật vật như trước. Nhưng mà hiện tại mèo còn chưa chạm mặt, hắn đã đụng phải một con Husky.

Cả khu nhà này chỉ có một con Husky là thuộc loại to lớn nhất. Lúc trước nhìn qua kính viễn vọng, hắn từng thấy con Husky này nuôi dắt người đàn ông trung niên. Cảnh tượng quá ghê rợn. Dù thế nào thì Diệp Thùy cũng không muốn lâm vào cảnh ngược đãi đó.

Lúc này Diệp Thùy vẫn bất động, mong Husky có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng hiển nhiên là không thể. Trong tiếng thở gấp của Diệp Thùy, một cái đầu chó khổng lồ dần áp xuống……

Con Husky hơi nghiêng đầu, kêu một tiếng "woo", đôi mắt nó mở to lộ vẻ nghiêm túc rồi đột nhiên mở mồm cắn về phía Diệp Thùy.

Diệp Thùy lập tức không do dự, thân thể nhỏ bé liền tránh sang một bên. Thể lực của hắn gấp mấy lần người thường, tốc độ cũng gấp mấy lần. Nếu nhìn từ trên xuống, hắn như một tàn ảnh di chuyển lách qua đám cỏ…… Nhưng vô dụng, một bóng đen lướt qua Diệp Thùy, phịch một tiếng đã ở phía trước hắn.

Diệp Thùy chạy nhanh nhưng vẫn không thể so với tốc độ của Husky. Mấy cây cỏ dại bật lên, Diệp Thùy chỉ thấy hai cái chân khổng lồ đạp vào bùn đất, bùn ướt bắn lên. Mà con chó lớn kia đã ngồi xổm trước mặt hắn. Nó nheo mắt nhìn Diệp Thùy từ trên cao, bộ dáng không có hảo ý……

Vì thế Diệp Thùy lại nhanh chân hướng phía khác chạy. Nhưng hắn vừa xoay người, con chó lại chặn đầu hắn. Lúc này con Husky lộ vẻ cao hứng, lưỡi thè ra, đôi mắt tỏa sáng nhìn Diệp Thùy, cái đuôi bắt đầu cong lên, phe phẩy.

Diệp Thùy lại chạy, nhưng vẫn thế. Dù hắn chạy hết sức nhưng ở trạng thái bị thu nhỏ 15 lần thì không có khả năng so được với một con Husky “Cực kỳ cứng đầu”. Sau bốn lần, Diệp Thùy đã thở hồng hộc, hắn nhìn con Husky đang thể hiện biểu cảm càng ngày càng tiện, trong lòng nổi lên một cục tức, dứt khoát đem kéo cắm thẳng trên đất, ngồi khoanh chân, ngửng đầu trừng mắt với Husky.

“Uô Wông?” Husky chưa đã thèm, nó vươn cái chân to bự chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo, ngươi mau chạy đi để ta đuổi.

“Lăn! Thích chơi thì chơi một mình đi!” Diệp Thùy rống lên giận dữ. Con chó này coi hắn là đồ chơi của nó sao? Hắn nhảy bật dậy, rút kéo lên, chuẩn bị liều mạng cùng con Husky này. Hiện tại sức của hắn rất mạnh, thân thể nhỏ bé cũng có chút ưu thế, chưa chắc không thể không xử lý được con chó hư này.

Husky đứng dậy, miệng hơi nhếch lên như là đang cười trào phúng. Nó nhàn nhã chờ đợi Diệp Thùy tấn công.

Nhìn con chó tỏ vẻ ung dung như thế, Diệp Thùy càng thấy tức giận. Hắn mở kéo, thân thể bật nhảy lên, sẵn sàng chọc vào mắt nó xem nó còn tỏ vẻ được không. Dù Diệp Thùy nhảy lên rất nhanh, khoảng cách 1 m đối với hắn đã không còn khó khăn nhưng vẫn không theo kịp tốc độ phản ứng của con Husky này.

Lúc bật người lên không, Diệp Thùy liền cảm thấy một con gió mãnh liệt đánh úp tới. Chân con Husky đang áp tới, chân nó to hơn cả người Diệp Thùy. Cảm giác uy hiếp còn hơn cả lúc hắn đối mặt với mèo đen. Phịch một tiếng, cự trảo đập vào người Diệp Thùy. Kéo trong tay hắn rung lên, lực va chạm truyền tới làm hắn suýt làm rơi cái kéo.

Lợi thế tấn công trước của hắn đã không còn, Móng vuốt của Husky đập vào người hắn, thậm chí hắn có thể cảm giác được đệm thịt dưới chân con Husky trong nháy mắt. Nếu tua chậm thì có thể thấy cảnh đầu hắn đầu đụng vào đệm thịt đó. Đệm thịt đè ép vào mặt hắn đến biến dạng. Diệp Thùy chỉ kịp văng tiếng “Đm” rồi cả người hắn đã bị đánh bay.

Hắn bị đánh bay ước chừng khoảng 2m. Thân thể hắn xoay vài vòng trên không, đập vào mấy bụi cỏ dại rồi ngã nhào đống bùn ẩm ướt. Mấy con bọ ngủ ở chỗ bụi cỏ vội vàng đào tẩu, từng đàn ruồi bay như chim. Cuối cùng hắn bị lăn đụng vào gốc cây vạn niên thanh mới dừng lại. Cây vạn niên thanh kia khẽ rung lên.

Nếu dùng cách nói trong truyện tiên hiệp để hình dung thì tình trạng hiện tại của Diệp Thùy chính là đa trấn thương lục phủ ngũ tạng. Cảm giác hiện tại chính là hoa mắt chóng mặt và đả kích tinh thần mãnh liệt. Hắn bị một con Husky đánh bay bằng một chân……

Cũng may là Diệp Thùy chứ nếu là người khác chịu một đòn này thì chắc chắn sẽ thành bãi thịt nát. Ngay cả khi hắn phát điên dồn sức tấn công thì cũng chảng làm được gì nó. Không hổ danh là hậu duệ của loài chó sói Bắc Cực, lại phối hợp với hình thể to lớn kia. Diệp Thùy hoàn toàn không có cơ hội đánh trả. Đại chiến với Hồng Hoang cự thú trong tiểu thuyết chắc cũng như tràng giao phong kịch liệt vừa rồi đi?

Đương nhiên, cái gọi là kịch liệt chỉ là dưới cái nhìn của Diệp Thùy. Còn trong mắt mập mạp đang trốn ở chỗ Phi Miêu Hào thì đơn giản là: Diệp Thùy nhảy lên nhằm phía đầu Husky, sau đó bị Husky tùy ý chụp bay……

Diệp Thùy bám vào cành vạn niên thanh đứng dậy. Vừa bị đánh bay đến nơi nào không biết. Hắn xoa xoa đầu, đang muốn nhìn xung quanh thì con Husky đáng giận kia chặn đầu hắn, há miệng, Diệp Thùy chưa kịp phản ứng thì đã bị nó cắn ở trong miệng.

Đối mặt với con chó to này, thân thể Diệp Thùy còn không đủ nhét kẽ răng nó. Tuy hắn mạnh nhưng vẫn không dám khinh thường lực cắn của nó. Tay hắn tìm chỗ hở trên hàm răng, nỗ lực căng mở mồm con Husky này ra. Nhưng Diệp Thùy ý thức được lực cắn của Husky không mạnh lắm, hình như nó không định ăn hắn mà chỉ muốn ngậm hắn đem đi mà thôi.

Điều này làm Diệp Thùy hơi thả lỏng một chút. Con Husky đứng dậy, hắn cảm giác nó bắt đầu di chuyển. Husky nhìn quanh chỗ bụi cỏ, cuối cùng chạy tới chỗ cái bóng cao su, một chân đá quả bóng chạy đi.

Husky không có để ý Phi Miêu Hào bên cạnh, nửa thân dưới bị Husky ngậm trong miệng, nửa người treo ở trước miệng chó. Hắn thấy mập mạp hoảng sợ núp ở chỗ Phi Miêu Hào. Hắn dùng sức vẫy tay ra hiệu, ý bảo mập mạp cứ lo sửa chữa Phi Miêu Hào, hắn sẽ tìm cơ hội thoát thân, Hắn bị ngậm đi, xóc nảy không ngừng. Diệp Thùy thoáng nhìn thấy mập mạp dùng sức gật đầu.

Chỗ lũ mèo tụ hội phía xa xa kia, mấy con mèo tuần tra nhìn chăm chú vào phía này, kêu "meo meo" với nhau.

- Con chó ngu ngốc kia đang làm gì thế?

- Chắc là tìm thấy cái đồ chơi gì đó vui vui, mặc kệ nó, không quấy rầy chúng ta là được.

- Đều có trí tuệ mà sao tao thấy nó vẫn ngáo ngáo, không khôn như chúng ta ý?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK