Thông qua kính viễn vọng, Diệp Thùy quan sát tình hình của đàn mèo. Trong lồng sắt giam một đám người chật vật tuyệt vọng. Vương Thi Vũ không bị nhốt cùng bọn họ mà bị nhốt trong một cái lồng sắt nhỏ bên cạnh cái lồng đó. Bên trong được phủ một tấm chăn lót cỏ khô bên dưới, ngoài ra còn có xúc xích, bánh quy và nước đựng trong nắp chai. So sánh với cái lồng bên kia thì đãi ngộ của Vương Thi Vũ tốt hơn không ít nhưng cảnh con người bị nhốt trong lồng như hamster cũng quá bi ai.
Tiểu loli sợ hãi không dám nói gì, ngồi một góc khóc nức nở, hoảng sợ nhìn các nhân loại trong lồng kia bị đàn mèo nô dịch. Điều duy nhất khiến Diệp Thùy yên tâm là cô bé không bị thương.
Tiểu Bạch nằm bên cạnh lồng sắt của Tiểu Vũ, bộ dáng có chút thê thảm, lông trắng trên người trở lên rối tung, mơ hồ có thể thấy vết máu nhưng may mắn là thương không nghiêm trọng lắm. Chỉ là bộ dáng có vẻ rất mệt mỏi, quanh nàng còn có vài con mèo trông chừng.
Mèo đen nằm dưới gốc cây hòe già, tựa hồ như đang ngủ, mấy con mèo cái vây quanh hắn. Có mèo Ba Tư, mèo tai cụp, mèo Ragdoll thậm chí còn có một mèo Xiêm, đều là mấy loài quý tộc, ngoại hình khí chất đều cao quý hơn mèo thường. Diệp Thùy suy đoán, mấy con mèo này đều là con cái? Mèo đen thật biết hưởng thụ a.
Trên cây hòe hầu như mỗi chạc cây đều có một con mèo canh gác, đem cành cây uốn cong xuống. Không biết có bao nhiêu con, trong đó có thể thấy mấy con mèo có da lông cháy đen chắc là mới bị lửa cồn đốt. Những con đó hẳn là quân chủ lực của mèo đen, con nào con nấy đều bưu hãn cường tráng, giỏi chiến đấu.
Hiện tại mới sáng sớm, cả đàn mèo chưa thức dậy hết nhưng đã có mấy con đã lập tổ đi tuần tra xung quanh căn cứ, chúng rất có kỷ luật.
“Phi Miêu Hào có thể cất cánh bất kỳ lúc nào, khi nào chúng ta hành động?” Mập mạp đứng ở trên Phi Miêu Hào hỏi Diệp Thùy. Phi Miêu Hào không còn nhiều năng lượng, sau lần bay này chỉ sợ đã không đủ điện để bay đên chỗ tìm sạc. Nhưng mập mạp và Diệp Thùy đều chắc chắn, hiện tại quan trọng nhất chính là cứu Tiểu Bạch và Vương Thi Vũ, chuyện khác để sau.
Diệp Thùy đảo mắt từ kính viễn vọng nhìn về phía mập mạp: “Tối hôm qua ngươi không ngủ, muốn nghỉ ngơi chút hay không.”
“Nghỉ ngơi cái gì, yên tâm, trước kia ta hay thức đêm, ta trụ được, Tiểu Vũ và Tiểu Bạch quan trọng hơn.” Mập mạp nói xong liền đi vào cabin, “Chúng ta xuất phát thôi.”
“Các ngươi cứ như vậy sẽ cứu không được bọn họ.” Đường Hạo cùng Trương Thiến, Lâm Kiệt đã bò lên, cố gắng thiết phục.
Diệp Thùy lạnh lùng nhìn Đường Hạo một cái. Tiểu Bạch Tiểu Vũ bị bắt, kỳ thật không liên quan mấy đến mấy người Đường Hạo. Lúc trước là do hắn khăng khăng đi cứu những người sống sót khác. Lúc Tiểu Bạch và Tiểu Vũ bị nhốt ngoài cửa bọn họ cũng không giúp được gì. Nhưng mà trong lòng Diệp Thùy lại khó nén sự chán ghét đối ba người này. Mỗi thành động, lời nói của Đường Hạo làm hắn phẫn nộ, bọn họ còn dám ngăn cản hắn đi cứu Tiểu Bạch Tiểu Vũ? Hắn ta thế mà còn nói hắn cũng có quyền sử dụng máy bay? Bọn họ hẳn là phải cảm tạ Diệp Thùy bây giờ còn có một chút lý trí, nếu không đem bọn họ nghiền xương thành tro đều không đủ để Diệp Thùy giận chó đánh mèo.
“Cút ra xa một chút, không ta đem bọn ngươi ném.” Diệp Thùy không kiên nhẫn nói Đường Hạo.
Vẻ mặt và lời nói lạnh băng của Diệp Thùy làm bọn Đường hạo sợ hãi, một đống lý do khuyên bảo cũng hoàn toàn quên mất.
Diệp Thùy lại quét mắt nhìn bọn họ một cái rồi xoay người theo mập mạp vào Phi Miêu Hào.
Đường hạo tức run người, cảm giác chính mình vừa bị vũ nhục thậm tệ, nhìn Phi Miêu Hào dần khỏi động rồi cất cánh bay về phía ngoài cửa sổ. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, vừa vặn, Trương Thiến đứng ở bên cạnh bỗng nhiên lo lắng nói: “Không biết bọn họ có thể cứu Rose về không…… Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì”
Từ lúc Diệp Thùy đại chiến với hamster, Trương Thiến hình như để tâm hơn tới hắn, luôn là cố ý hay vô tình nhắc tới Diệp Thùy, tựa hồ hối hận lúc trước không có tán tỉnh hắn. Điều này đã sớm làm Đường Hạo khó chịu, ở trong mắt Trương Thiến hắn không bằng Diệp Thùy. Từng là một giám đốc rất thành đạt, hắn rất chán ghét cảm giác này.
“Câm mồm!” Đường Hạo xoay người đánh Trương Thiến một bạt tai, hung ác nhìn Phi Miêu Hào, “Chúng nó còn lâu mới về được!”
Trương thiến ôm mặt ngã xuống, Lâm Kiệt vội vàng đỡ lấy. Trương Thiến mặt đầy khuất nhục ủy khuất, đôi mắt đã ngấn lệ. Lâm Kiệt là trực nam, muốn an ủi Trương Thiến nhưng không biết nói thế nào. Nhưng đột nhiên, hắn nhìn thấy trong ánh mắt Trương Thiến lộ ra một mạt hung quang, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Đường Hạo đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ như đang tính kế ……
……
Mập mạp thuần thục điều khiển Phi Miêu Hào, còn Diệp Thùy thì ngồi trong cabin dùng khăn giấy lau cái kéo. Hiện tại hắn cảm giác kéo cũng không thể phát huy uy lực quá lớn, nhưng tạm thời hắn không có csch tìm vũ khí mới, chỉ có thể tạm thời sử dụng nó. Đồng thời Diệp Thùy cũng bàn với mập mạp về kế hoạch trước mắt: “Trước tiên chúng ta bay đến chỗ cây vạn niên tùng ở góc công viên, mèo rất ít khi tới đó, chúng ta tạm thời ẩn náu trước, chờ khi trời tối nhân cơ hội đi cứu họ……”
Mặc dù quyết định đi giải cứu của Diệp Thùy khá bốc đồng nhưng cũng không phải là không chuẩn bị. Hắn quyết định hiện tại bay qua, bởi vì một là sáng sớm đàn mèo cũng không hoạt động nhiều, thứ hai tiếng chim và côn trùng lúc này rất nhiều, có thể át bớt tiếng của Phi Miêu Hào. Nếu là ban đêm thì sẽ dễ dàng bại lộ, hơn nữa nếu di chuyển qua sớm thì sẽ có thời gian thăm dò.
Mập mạp ừ một tiếng, đồng ý với kế hoạch của Diệp Thùy, hắn đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy ngươi có vẻ lạ? Lực lượng của ngươi hình như lại mạnh hơn không ít……” Nói như vậy, mập mạp quay ra nhìn Diệp Thùy.
“Ta cũng không rõ ràng lắm…… Lúc trước ta cảm giác rất mỏi mệt, cả người vô lực rồi liền ngất đi……” Diệp Thùy nghĩ tới cảnh trong mơ, tay ngừng lau kéo, “Ở trong lúc hôn mê ta thấy một tấm bia đá màu đỏ……”
“Tấm bia đá màu đỏ?” Mập mạp chợt cả kinh, mặt béo phì lại kinh ngạc nhìn Diệp Thùy.
Diệp Thùy gật đầu, hắn đang định nói chuyện thì Phi Miêu Mào đột nhiên rung lăc kịch liệt một chút, hắn vội vàng nhảy dựng lên, duỗi tay kiểm tra trần khoang được mập mạp cố ý dùng băng dán: “Làm sao vậy?”
“Không biết……” Mập mạp luống cuống tay chân khống chế bàn điều khiển, Phi Miêu Hào vẫn rung lắc mạnh “Giống như có thứ gì đập vào……”
Qua lớp kính nhựa trong suốt, hai người nhìn thấy một cánh chim màu xám , không ngừng phành phạch đạp vào máy bay, cùng với một loạt tiếng ha ha ha, đó là một con chim bồ câu! Trong khu này không có nuôi bồ câu, nhưng ngẫu nhiên sẽ có một ít chim hoang dã xuất hiện. Diệp Thùy không nghĩ tới sẽ đụng độ chúng. Nó tựa hồ thấy hứng thú với Phi Miêu Hào …… Bất quá thực mau, Diệp Thùy liền minh bạch đó không phải là tò mò mà là địch ý.
“Không xong, một cánh quạt bị hư rớt……” Mập mạp hô to, hắn nhìn chằm chằm bàn điều khiển, không biết ứng phó ra sao.
Phi Miêu Hào bắt đầu nghiêng, Diệp Thùy cố định đai an toàn, toàn thân như bay bổng lên, vật tư trên máy bay va đập lung tung. Tình huống này dù Diệp Thùy có sức nhưng cũng phát huy được. Hắn cảm giác được Phi Miêu Hào bắt đầu chậm rãi hướng xuống. Còn chỗ bàn điều khiển cũng có đai an toàn cố định người mập mạp, nhưng hắn vẫn cực kỳ hoảng sợ, Diệp Thùy chỉ nghe được tiếng hoảng loạn hô to: “Máy bay rơi, rơi.....má ơi cứu……”
Từ xa nhìn lại, cái máy bay trực thăng qua cải tạo bị con chim bồ câu tò mò va chạm vài cái rồi rơi xuống, phía đuôi có một làn khói mỏng chậm rãi rơi vào bụi cỏ trong công viên. Con bồ câu hoang dã lượn vài vòng xung quanh rồi bay đi.
Ở chỗ đàn mèo, mấy con phụ trách tuần tra nghe thấy gì đó, nhìn thoáng qua chỗ máy bay rơi rồi lại tiếp tục đi tuần tra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK