• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngao ô ngao ô ngao ô ô……” Husky đứng trước mặt Diệp Thùy, nghiêm túc kêu to, khoa chân múa tay như đang nói quy củ với hắn. Nó bảo nó là người ném bóng, sau khi ném thì Diệp Thùy chạy nhặt về, không phải Diệp Thùy ném bóng để nó đi nhặt. Vừa nãy là không đúng. Hắn vỗ vỗ quả bóng cao su, nỗ lực thể hiện vẻ mặt phi thường nghiêm túc, “Wông?”-> Hiểu chưa?

Diệp Thùy gật gật đầu, hắn nhấc quả bóng cao su lên, cân nhắc sức nặng rồi quay ra nhìn chỗ gò đất cạnh chỗ của lũ mèo, xem xét khoảng cách. Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, không để Husky kịp phản ứng mà bắt đầu chạy lấy đà. Hắn cơ hồ lấy ra hết sức mà chạy khoảng nửa mét rồi vung tay, dùng hết sức ném quả bóng cao su ra phía gò đất.

Bóng cao su bay qua cao mấy thước tạo thành một đường parabol duyên dáng trên trời rồi rơi trên gò đất, dần lăn xuống. Từ đầu đến cuối Husky vẫn nghiêm túc ngồi xổm tại chỗ nhìn Diệp Thùy ném. Cuối cùng khi quả bóng cao su rơi xuống xong, nó mới phản ứng, quay đầu mở to mắt chó nhìn Diệp Thùy “Uông ô, ngao ô,” loạn xạ một hồi.

Để thể hiện tâm tình đang rất khó chịu, nó phẫn nộ lăn xuống đất, bốn chân đá loạn xạ, cả người giãy đành đạch. Nó bày ra bộ dạng vô cùng ủy khuất làm Diệp Thùy kinh ngạc mở to mắt. Con Husky la lối khóc lóc một lúc rồi một bò dậy, dùng sức rũ đất trên người, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía gò đất.

“Nhìn nhìn cái gì, ngươi chạy đi nhặt bóng về đi……” Diệp Thùy nhẹ nhàng đề nghị nói, hắn làm thế là để dụ Husky tiến vào bên kia gò đất để làm đàn mèo rồi loạn.

“Ngao ô……” Husky thấp thấp kêu một tiếng, hơi ủ rũ một chút, nhưng cuối cùng lại bình thản. Nó lại khoa tay múa chân một chút, cái đuôi co cụp lại rồi quay ra nhìn Diệp Thùy. Diệp Thùy đoán nó muốn nói là, chỗ gò đất bên kia không thể đi qua, bên kia là lãnh thổ của mèo, chúng thực đáng sợ……

“Ngươi là chó a, là con chó to nhất chỗ này, đừng nói với ta là ngươi sợ mèo!” Diệp Thùy mở to hai mắt nhìn con Husky không có tiền đồ này.

“Ngao ô……” Husky có chút uể oải đáp lại, cái đuôi lại tiếp tục cụp lại giữa hai chân.

Diệp Thùy có chút bất lực, tuy hơn trăm con mèo tụ tập ở bên kia có chút dọa người, nhưng ngươi chính là Husky a, ngươi túng thành cái dáng này không sợ làm mất mặt tổ tiên sao? Bất quá nghĩ lại Tiểu Bạch cũng sợ hamster, Husky đối mặt đàn mèo sợ như thế này thì cũng chấp nhận được, cuối cùng hắn nói: “Ngươi muốn lấy lại quả bóng cao su của ngươi sao?” Có vẻ cái bóng cao su đó có ý nghĩa đối với Husky, có thể là đồ vật chủ nó để lại.

Husky tỏ ra rối rắm lưỡng lự nhìn về phía gò đất rồi lại cúi đầu xuống, trong miệng kêu“Uông ô . Nhìn bộ dạng của nó, Diệp Thùy biết không thể dựa vào con cho ngốc này rồi. Ngoài "ngáo" ra Husky còn có một đặc điểm, đó chính là "Nhát”. Sao hắn lại nghĩ con Husky ngốc này lại có thể uy hiếp đàn mèo chứ?

Hắn thở dài, việc cứu Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đã gấp đến lửa sém lông mày, xem ra phải chính mình động thủ. Nghĩ đến đây, Diệp Thùy nói với Husky: “Để ta đi nhặt bóng giúp ngươi vậy.” Nói rồi hắn liền cất bước đi, chuẩn bị tới trên gò đất rồi trốn đi, thuận tiện ném giúp nó quả bóng về là được.

Chính là Husky đột nhiên ngăn cản hắn, nó lấy chân chắn đường rồi cúi đầu xuống lắc đầu kêu “Uông ô uông ô” , một chân vỗ mặt đất, ý bảo Diệp Thùy ở lại nơi này. Trong lúc Diệp Thuỳ cảm thấy kỳ quái, Husky đã nép mình bò ra chỗ gò đất kia. Diệp Thùy cảm giác nó không phải sợ Diệp Thùy bỏ trốn mà chỉ là đơn thuần sợ hắn bị lũ mèo bắt . Điều này nhất thời làm Diệp Thùy cảm động.

Nhưng mà thực mau cảm giác cảm động liền biến mất. Hắn chỉ thấy con Husky cẩn thận run rẩy bò lên trên gò đất, nó cố nép thân mình trong bụi cỏ rậm rạp. Nhưng mà nó quá to, nhiều lúc chỉ che được đầu nó để lộ cả cái thân sau lông trắng xám. Mà nó bò không biết mệt, rất có một tư thái " giấu đầu là người khác không thấy ta " . Đầu cúi sát đất mà mông lại nhổm lên cao (-.-) . Nó đi cẩn thận từng bước một rốt cuộc cũng bò lên đỉnh đồi. Nó dò xét động tĩnh đàn mèo rồi lại nhanh chóng lùi lại, hai tai dựng lên, cái đuôi lại kẹp chặt vào giữa hai chân run rẩy. Diệp Thùy chỉ cảm thấy con Husky này quả thực quá " túng ".

Sau khi xác định không có con mèo nào để ý tới nó, nó ép sát thân mình xuống đất bò lết đi. Một lát sau tới chỗ quả bóng, nó mở miệng ngậm rồi tiếp tục dùng tư thái " túng đến mức tận cùng" , bò bò, lết lết về. Sau khi lết một đoạn, nó tựa hồ biết chính mình đã an toàn. Lúc này nó liền lao một mạch từ đỉnh gò xuống chỗ Diệp Thùy đứng, đem quả bóng cao su thả xuống rồi nằm bẹt như thoát lực, thè lưỡi ra thở hổn hển.

Còn Diệp Thùy lúc này cảm thấy rất vi diệu đến nỗi không biết nói gì để diễn tả.

“Ngao ô ngao ô uông?” Husky đặt chân lên quả bóng , tỏ vẻ vô cùng trịnh trọng hướng Diệp Thùy kêu lên. Vừa nãy vẫn còn trông túng tới cực điểm mà bây giờ nó đã lật mặt khoe khoang.

Diệp Thùy không nhiều lời liền chuẩn bị ném bóng cao su để làm Husky kích thích một phen. Nhưng Husky ôm chặt bóng như bảo bối để trong ngực, cảnh giác trừng mắt nhìn Diệp Thùy. Một bộ dạng kiên quyết không cho Diệp Thùy đụng vào quả bóng nữa.

Diệp Thùy nhìn đến bộ dạng này của nó liền không nhịn được mà phì cười, thế này thì nó sẽ không bắt hắn chơi ném bóng đi? Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chỗ gò đất bên kia, biết thời gian này đàn mèo rất cảnh giác, lúc này đi cứu người tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất. Ban đầu lũ mèo rất thích ngủ , khá lười biếng, là động vật hoạt động về đêm nhưng sau khi có trí tuệ, tập tính của chúng có chút thay đổi. Theo Diệp Thùy quan sát, bọn chúng hoạt động nhiều lúc sáng, tới buổi tối tương đối an tĩnh, chỉ có vài con mèo đi tuần tra, trông coi đồ ăn theo lệnh của mèo đen.

Nếu muốn cứu Tiểu Bạch và Vương Thi Vũ thì nên hành động vào ban đêm, tốt nhất là rạng sáng, lúc ấy đàn mèo hoạt động ít nhất.

Xem ra hiện tại tốt nhất nên chờ đợi, chỉ là không biết mập mạp có gặp nguy hiểm hay không, có sửa kịp thời đem Phi Miêu Hào hay không để tiếp ứng hắn cứu viện. Nhưng mà mấy vấn đề này hắn đều không lo được. Trước tiên vẫn nên nghỉ ngơi tốt, bổ sung thể lực. Mà nói đến bổ sung thể lực, Diệp Thùy không khỏi liếc nhìn ra chỗ đồ ăn của Husky, dù đại đa số là cẩu lương, bất quá cũng có một ít xúc xích, bánh mì, dưa chuột,....

Hắn nhìn thoáng qua con Husky đang ôm quả bóng như bảo bối bên cạnh mình, liền không khách khí đi qua lấy một cây chân giò hun khói, một chai nước khoáng, chuẩn bị một bữa ăn đầy mỹ thực.

Husky chú ý tới hành động của Diệp Thùy, nó theo bản năng ngửng đầu lên nhìn chút rồi lại cúi xuống.

“Uy, Husky……”Đang ăn, Diệp Thùy đột nhiên nghĩ tới việc gì đó liền quay đầu nhìn Husky, Hắn vô thức đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Husky tựa hồ biết từ "Husky" mà Diệp Thùy nói là mình, nó quay ra trừng mắt, bất quá Diệp Thùy tựa hồ không để ý lắm mà tiếp tục nói, “Ngươi biết nói tiếng người không? Chắc là ngươi hẳn là có thể nói được, mèo đen bên kia có thể nói tiếng người đó.”

“Ngao ô?” Husky nghi hoặc kêu một tiếng.

“Nói giống như ta đang nói này.” Diệp Thùy tay ôm chân giò hun khói khổng lồ, nhìn Husky nói, “Ngươi có thể thử học nhân loại ngôn ngữ một lần xem sao.” Đến khi cứu Tiểu Bạch xong hắn nhất định phải dạy Tiểu Bạch học được ngôn ngữ nhân loại để dễ trao đổi hơn.

“Uông…… Uông ô……” Husky thật sự bắt đầu thử, nhưng có chút khó khăn.

“Cố lên, ngươi có thể……” Diệp Thùy vừa gặm chân giò vừa nói, vẻ mặt kiểu "nói cho có".

Husky tạm dừng một chút, phảng phất như trầm ngâm suy nghĩ rồi lại nỗ lực, nỗ lực, nỗ lực.....: “Ngao…… Meoww?”

Diệp Thùy: “……”

Cũng tốt, ít nhất đó cũng là ngoại ngữ.

Dùng máy ở trường hơi lác, sorry mn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK